Tiêu Dao Tứ Công Tử - Tu Quả

Chương 135: 135: Duyệt Binh





Bữa cơm này Ninh Thần ăn mà khổ không thể tả.

Tuy rằng món ăn không ít, nhưng mỗi món ăn được mang lên, Toàn công công đều phải dùng ngân châm thử một cái, sau đó thái giám truyền thiện ăn trước một miếng, xác định không có vấn đề gì, rồi mới do Toàn công công gắp một đũa cho Huyền Đế.

Ninh Thần có chút đồng tình với Huyền Đế, từ đầu tới cuối đều không được ăn một miếng nóng nào, hơn nữa ăn rất tạp, đoán chừng ăn xong sẽ phải bị tiêu chảy.

Hơn nữa mỗi món ăn còn không thể ăn quá ba miếng.

Bên cạnh Cửu công chúa có Hà Diệp hầu hạ.

Ninh Thần cầm đũa giống như một kẻ ngốc.

Bởi vì mỗi món ăn đều phải do Huyền Đế ăn trước, món ăn quá nhiều...!Hắn cũng không biết món nào Huyền Đế đã ăn qua, món nào chưa từng ăn qua?

Lỡ như gắp nhầm, đó chính là tội vượt bậc.

Thân là hoàng đế một nước, thật ra rất đáng thương, ngủ với nữ nhân xấu nhất, ăn đồ ăn nguội ngắt.

Nghe nói ngay cả lúc bệ hạ sủng hạnh phi tần, cũng có một thái giám cầm sổ ghi chép, mấy giờ bắt đầu, làm bao nhiêu lần, đến giờ phải đưa phi tần trở về.

Một khi đến giờ, thái giám sẽ nhắc nhở...!Bệ hạ, đến giờ rồi!

Có đôi khi Huyền Đế gặp được phi tần vừa ý, muốn ân ái thêm vài lần...!Thái giám cũng sẽ nhắc nhở, bệ hạ chú ý long thể.

Ninh Thần nghĩ xuất thần, không để ý đến Huyền Đế đang nhìn hắn.

Huyền Đế đầy đầu dấu chấm hỏi?

Tiểu tử này sao lại nhìn trẫm như vậy? Hơn nữa trong ánh mắt tràn đầy đồng tình.


"Ninh Thần, ngươi nhìn trẫm chằm chằm làm gì?"

Ninh Thần bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói, "Bệ hạ, thần ăn no rồi!"

"Đã no rồi? Trẫm nhớ ngươi ăn không ít như vậy, chẳng lẽ là cơm canh không hợp khẩu vị?"

Người nhớ rõ lúc Ninh Thần ở Thiên Phúc lâu, ăn rất nhiều.

"Hồi bệ hạ, thần trước khi vào cung mới ăn cơm không lâu, cho nên không đói chút nào!"

Huyền Đế ừ một tiếng, nói, "Ăn no rồi thì lui đi, đi tìm Trần lão tướng quân một chuyến."

"Vâng, thần cáo lui!"

Huyền Đế phất phất tay.

Ninh Thần vội vàng rời đi.

Huyền Đế ngẩng đầu, nhìn Cửu công chúa, nói, "Hoài An, con là công chúa Đại Huyền, phải chú ý dáng vẻ, không thể động một chút là cầm chổi lông gà đánh người, biết không?"

"Đều tại Ninh Thần, hắn nói chuyện thật sự quá đáng giận...!Nói con là tiểu nha đầu, còn nói con gả không được, thật quá đáng!"

Huyền Đế cười nói, "Nếu Hoài An đã chán ghét hắn như vậy, vậy trẫm giết hắn đi?"

Cửu công chúa bị dọa sợ, vội vàng nói, "Phụ hoàng, con không có chán ghét hắn...!Thái tử ca ca nói, Ninh Thần ở nhà sống rất khổ, thật ra hắn cũng rất đáng thương."

Huyền Đế thở dài, "Đúng vậy! Mẫu thân của Ninh Thần mất sớm, ở nhà phụ thân không thương, kế mẫu không yêu...!Quả thật rất đáng thương!"

"Lần đầu tiên phụ hoàng gặp hắn đã là cuối thu, hắn ngay cả một bộ y phục dày để ngữ hàn cũng không có, lạnh đến môi tím tái."

"Vất vả lắm mới dựa vào bán thơ kiếm được một trăm lượng bạc, về nhà còn bị mấy ca ca của hắn cướp bạc, đánh gãy xương sườn."


Lóng mày thanh tú của Cửu công chúa nhíu chặt, "Thật đáng thương! Sau này con sẽ không bắt nạt hắn nữa."

Huyền Đế cười nói, "Vậy sau này con có thể che chở cho hắn."

Cửu công chúa suy nghĩ một chút, "Vâng, sau này con sẽ bảo vệ hắn, không để người khác bắt nạt hắn."

...

Bên kia, Ninh Thần ra khỏi hoàng cung, cưỡi ngựa đến phủ tướng quân.

"Ninh Thần, đã dùng ngọ thiện chưa?"

Ninh Thần gật đầu, "Dùng rồi ạ! Lão tướng quân, bệ hạ bảo ta đến tìm ngài, có chuyện gì vậy?"

"Ngươi sắp xuất chinh rồi, lão phu giúp ngươi điểm binh một nghìn người, ngươi dù sao cũng phải lộ mặt, gặp mặt mọi người một chút."

Ninh Thần gật gật đầu, "Vâng!"

"Lão phu đi lại không tiện, để Nguyên Trung dẫn ngươi đi...!Lần xuất chinh này, Nguyên Trung cũng sẽ đi theo ngươi, ở bên cạnh ngươi!"

"Còn nữa, trước khi ngươi xuất chinh hãy đến chỗ lão phu một chuyến, lão phu có một số việc muốn dặn dò ngươi."

Ninh Thần cười ừ một tiếng!

Ngay sau đó, hắn dưới sự dẫn dắt của Tề Nguyên Trung, đi tới doanh trại ở ngoại ô phía bắc.

Xung quanh kinh thành, đóng quân năm vạn quân hộ thành.

Năm vạn người này, được chia làm hai doanh trại, phía nam một cái, phía bắc một cái, phụ trách thủ hộ hoàng thành.


Hai người cưỡi ngựa khoảng một canh giờ, đến doanh trại ngoại ô phía bắc.

Trên đường đi, gác ngầm và gác lộ không dưới mười mấy cái.

Lúc hai người đến trước doanh trại, một tướng sĩ vóc người cao lớn, da ngăm đen thô ráp đã nhận được tin tức do thám báo về, sớm chờ sẵn ở đó.

"Ha ha ha...!Lão Tề!"

Hai người vừa xuống ngựa, đối phương tiến lên cho Tề Nguyên Trung một cái ôm thật chặt, xem ra là người quen cũ.

Tề Nguyên Trung vỗ vỗ lưng đối phương, sau khi buông ra, cười nói, "Lão Viên, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là..."

"Ta biết, Giám sát ti Ninh Ngân Y, Thi Tiên danh tiếng lừng lẫy, Bắc phạt đại tướng quân lần này, hôm qua thánh chỉ đã ban xuống rồi!"

"Thuộc hạ Viên Long, Đô úy Vệ Long quân, bái kiến Ninh tướng quân."

"Vẫn nghe nói Ninh Ngân Y thiếu niên thiên tài, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, đây rõ ràng là một tên nhóc con, ha ha ha..."

Tề Nguyên Trung biến sắc, trầm giọng nói, "Viên Long, đừng vô lễ!"

Viên Long ngừng tiếng cười, chắp tay thi lễ, "Ninh Ngân Y đừng trách, trong quân đều là những kẻ thô lỗ, có lúc nói năng không kiêng nể gì, xin hãy thứ lỗi."

Ninh Thần im lặng cười cười.

Hắn biết đây là điều không thể tránh khỏi, quân nhân chỉ tin phục kẻ mạnh, hắn một thiếu niên mười lăm tuổi, bị người ta xem nhẹ là chuyện bình thường.

"Không sao!"

Ninh Thần nói xong tiến lên một bước, ra tay nhanh như chớp, nắm lấy cánh tay Viên Long, vặn eo khom người, một cú quật qua vai đẹp mắt, trực tiếp quật ngã Viên Long xuống đất.

Ầm!!!

Viên Long nặng gần hai trăm cân, ngã xuống đất khiến mặt đất cũng rung chuyển.

Tề Nguyên Trung trợn mắt há hốc mồm.


Thủ vệ ở cửa doanh trại vẻ mặt đầy kinh hãi, trừng lớn hai mắt.

Viên Long bị ngã đến choáng váng đầu óc, suýt chút nữa ngất xỉu.

Chưa đợi hắn kịp phản ứng, thân thể cứng đờ, một thanh chủy thủ sắc bén đã kề lên cổ hắn.

Ninh Thần cười tủm tỉm nhìn hắn, "Viên đô úy, đừng xem thường tiểu tử, trên chiến trường, khinh thường bất cứ đối thủ nào, đều có khả năng khiến ngươi mất mạng."

Viên Long vẻ mặt không phục, "Ta chỉ là không chú ý thôi."

"Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực...!Trên chiến trường, sự chủ quan của ngươi, không chỉ mang đến nguy hiểm cho chính ngươi, còn có thể mang đến nguy hiểm cho đồng đội của ngươi."

"Một khi ngươi ngã xuống, địch nhân sẽ không nghe ngươi giải thích...!Nếu ta là địch nhân của ngươi, bây giờ ngươi đã chết rồi."

Ninh Thần chậm rãi thu hồi chủy thủ, sau khi đứng dậy liền đưa tay về phía Viên Long.

Viên Long rất không phục, tự mình đứng dậy, phủi bụi trên người.

Tề Nguyên Trung trầm giọng nói, "Viên Long, chú ý thái độ của ngươi."

Ninh Thần khoát tay, nói, "Viên đô úy chắc chắn cảm thấy ta vừa rồi thắng không quang minh chính đại, vậy thì...!Ta cho ngươi thêm một cơ hội, lát nữa chúng ta lại tỷ thí một trận, ngã xuống thì tính là thua, ai thua, người đó mời rượu!"

"Được!"

Viên Long lập tức đáp ứng, hắn không tin với thân hình nhỏ bé này của Ninh Thần, không dựa vào đánh lén có thể đánh bại hắn.

Ninh Thần cười nói, "Đi thôi, trước tiên đi xem binh lính của ta, chào hỏi một tiếng, chúng ta rồi hãy tỷ thí."

Viên Long gật đầu, "Ninh Ngân Y, mời!"

Một nghìn binh sĩ, đã sớm xếp hàng chỉnh tề chờ đợi trên thao trường.

Một nghìn người này đều là tinh binh, là do Trần lão tướng quân tỉ mỉ chọn lựa giúp hắn, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã toát ra khí thế oai hùng mạnh mẽ.