Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 67: Thiếu nữ lo lắng




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Ngươi!

Nhìn thư sinh lạnh nhạt nắm tay tiểu nha hoàn rời đi, vẻ giận dữ trên gương mặt xinh đẹp của Tằng Túy Mặc càng đậm, nhưng thấy có rất nhiều người chú ý tới bên này, trong nội tâm vẫn có chỗ cố kỵ, hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục đuổi theo.

Đêm đó trên đài, thư sinh này xông lên nắm tay nàng, bộ dáng giống như điên cuồng, nàng thật bị hù dọa, vô ý thức xem đối phương như kẻ xấu xa.

Nhưng về sau cẩn thận hồi tưởng lại cảm thấy hắn tựa hồ không phải muốn chiếm tiện nghi mình, bất quá nghĩ đến hắn thế mà một câu xin lỗi cũng không nói đã trực tiếp rời đi, trong lòng tự nhiên giận đến tím người.

Những ngày này trong lòng suy nghĩ chuyện này luôn luôn cảm thấy không thoải mái, lần nữa nhìn thấy thư sinh không hiểu lễ nghĩa kia, nộ khí chất chứa trong lòng nhất thời bộc phát.

Vốn nghĩ hắn sẽ nghiêm túc giải thích một phen, thành tâm xin lỗi, việc này cũng không phải không thể bỏ qua, nhưng ai có nghĩ hắn lại không themg nhìn mình, chớ nói chi một câu xin lỗi.

- Tức chết bản cô nương!

Vỗ ngực mấy lần, nàng mới cảm giác trong lòng hơi dễ chịu một chút.

- Túy Mặc, phát sinh chuyện gì?

Mấy vị nữ tử thấy nàng như thế, hai mặt nhìn nhau, không biết sao, Uyển Nhược Khanh tiến lên một bước nhìn nàng, nghi hoặc hỏi.

- Chuyện này chờ một hồi hãy nói, Nhược Khanh tỷ, bánh Quế Hoa ta nhờ tỷ mang cho ta đâu?

Tằng Túy Mặc lắc đầu, đè xuống tức giận trong lòng, muốn dùng chuyện vui vẻ di chuyển sự chú ý.

Lúc không vui thì ăn chút gì đó, đây là thói quen từ trước đến nay của nàng.

- Cái này...

Biểu tình Uyển Nhược Khanh ngưng trọng, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ bối rối.

- Không phải quên đó chứ?

Nhìn nàng, Tằng Túy Mặc khổ sở nói.

- Khục, Túy Mặc, hay muội kể với chúng ta chuyện phát sinh vừa đi.

Nữ tử hơi lớn tuổi vội ho một tiếng đổi đề tài.

- Chỉ là một cái kẻ xấu xa mà thôi, có cái gì mà nói...

Ánh mắt Tằng Túy Mặc lần nữa hung hăng trừng Lý Dịch đang đi ra cổng, nghiến chặt hàm răng, tận lực nhấn mạnh ba chữ "Kẻ xấu xa".

- Cô gia, "Kẻ xấu xa" là gì?

Một bên khác, tiểu nha hoàn có chút hiếu kỳ gãi đầu, ngẩng đầu hỏi Lý Dịch.

Tỷ tỷ xinh đẹp vừa rồi nói cô gia là "Kẻ xấu xa", bộ dáng giống như rất tức giận, nhưng kẻ xấu xa là cái gì?

Tiểu Hoàn đến bây giờ còn nghĩ không thông.

- Tiểu cô nương không cần hỏi loạn.

Lý Dịch xoa đầu nàng nói.

- Tiểu cô nương...

Trên mặt tiểu nha hoàn lại hiện ra vẻ nghi hoặc, bất quá lần này lại nghe hiểu ý Lý Dịch ýcúi đầu xoa góc áo nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Tiểu Hoàn đã mười lăm tuổi rồi, không còn nhỏ...

- Cô gia...

Ngẩng đầu lên muốn hỏi cái gì tiếp thì Lý Dịch đã lấy một cái bánh ngọt từ một trên bàn nhét vào trong miệng nàng.

- Nếm thử cái này...

Miệng "Ô nha" "Ô nha" hai câu, nghe không rõ ràng, bất quá tiểu nha hoàn cũng biết cô gia không nguyện ý trả lời vấn đề vừa rồi, sau khi ăn xong bánh ngọt, lại không nói thêm gì nữa.

Kẻ xấu xa là có ý gì, chờ trở lại trại hỏi tiểu thư một chút sẽ biết...

Đúng rồi, vị tỷ tỷ xinh đẹp vừa rồi nhìn rất quen, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi ấy...

Thiếu nữ ngồi một chỗ, một tay nâng cằm, liếc mắt về hướng bên kia một cái, vừa mới thấy mặt Tằng Túy Mặc, thần sắc nao nao, giống nhớ tới cái gì, đôi mắt đẹp bỗng nhiên trợn to, cái miệng nhỏ nhắn cũng kinh ngạc mở ra.

Lúc này, vị thân ảnh "Tỷ tỷ xinh đẹp" kia rốt cục hiện ra trong trí nhớ của tiểu nha hoàn... Bức tranh cô gia bảo nàng khóa trong ngăn tủ, trên đó vẽ nữ tử không phải vị tỷ tỷ xinh đẹp vừa rồi sao?

Trong lúc nhất thời, tiểu nha hoàn giống như phát hiện ra chuyện động trời.

Trong nội tâm lập tức nổi sóng.

Trước đó nàng nghĩ, cô gia sợ rằng rất thích nữ tử trong tranh kia mới có thể để bảo mình cẩn thận thu lại, khóa trong tủ chén, rất nhiều chuyện tiểu nha đầu không dám hỏi, chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, cô gia và cô gái xinh đẹp kia từng có chuyện gì...

Chỉ là mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng đều sẽ có chút ê ẩm.

Cũng may trừ việc giấu bức họa, cô gia và trước đó không có gì khác biệt, thời gian lâu dài, tâm nàng cũng dần buông lỏng.

Ngày hôm nay nhìn thấy nữ tử trong tranh, trái tim thiếu nữ bắt đầu hoảng loạn.

Mặc dù nghe không hiểu vị tỷ tỷ xinh đẹp kia nói cái gì, nhưng nàng và cô gia có biết nhau... Nàng tức giận như vậy không phải bởi vì tiểu thư cướp cô gia đi chứ?

Tiểu nha hoàn không muốn suy nghĩ đến phương hướng xấu nhất, nhưng bởi vì lo lắng lại nhịn không được suy đoán... Nếu cô gia bỏ rơi Tiểu Hoàn, đi cùng vị tỷ tỷ xinh đẹp kia thì làm sao bây giờ?

Nếu cô gia rời đi, tiểu thư và nhị tiểu thư nhất định sẽ rất thương tâm, bất quá thương tâm nhất vẫn là Tiểu Hoàn...

Nếu cô gia nguyện ý mang theo Tiểu Hoàn ở một chỗ đây... Nếu như thế, Tiểu Hoàn nhất định sẽ vui vẻ chết mất...

Không được, Tiểu Hoàn không thể đi, nếu như Tiểu Hoàn cũng đi, trong nhà cũng chỉ còn lại có hai vị tiểu thư, các nàng sẽ càng thương tâm hơn...

Tốt nhất là cô gia cũng không đi, mọi người ở cùng một chỗ giống như trước đây... Đây cũng là kết cục tốt nhất tiểu nha hoàn có thể nghĩ đến.

Không biết từ lúc nào, hội thi thơ đã chính thức bắt đầu, mọi người đã sớm chuẩn bị, không bao lâu, đã có người làm ra mấy bài thơ, lầu trên lầu dưới đều có người tập hợp cùng một chỗ bình luận, mà lúc này, Lý Dịch nghe được một tin tức không tốt.

Tỷ thí hôm nay chỉ giới hạn trong các hội thi thơ, dù người khác làm ra thơ hay cũng không nằm trong phạm vi tỷ thí, nhiều nhất chỉ được người ta tán thưởng vài câu.

Nói cách khác, những Thi xã kia mới là nhân vật chính của hôm nay, Lý Dịch và những người còn lại chỉ là giả bộ đánh đánh đấm đấm cho có khí thế, phát biểu ý kiến đối với thi từ người ta làm ra.

Đương nhiên, đối với Lý Dịch mà nói, thi từ hoặc tư cách tham giao vào hội thi thơ gì đó không quan trong, nhưng nếu hắn không có tư cách tham gia, thì cho dù ăn cắp một bài lưu truyền thiên cỗ đi nữa cũng vô duyên với một trăm lạng bạc kia a.

Giờ phút này, trong lòng hắn có chút hối hận, hôm nay ra ngoài hẳn nên tra hoàng lịch, phía trên nhất định viết kị xuất hành, nghỉ ngơi trong nhà đây.

Mất mặt trước mặt mấy vị kia nữ tử không nói, đụng phải cái gì mà Túy Mặc cô nương kia cũng là một chuyện xui xẻo, bây giờ, một chút an ủi cuối cùng trong nội tâm cũng không có...

Vốn nghĩ mang theo Tiểu Hoàn cứ thế mà đi, nhưng hoa quả bánh ngọt nơi này thực rất ngon, phí tý công phu mới tiến vào, cứ như vậy ra ngoài có chút không có lời, ăn trước đủ vốn lại tính tiếp.

Trong lòng nghĩ như vậy, lúc quay đầu, nhìn thấy tiểu nha hoàn một tay chống cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp biến hóa liên tục, khi thì mặt buồn rười rượi, khi thì miệng hơi cười, đổi khi khóe mắt còn xuất hiện lệ quang...

Đang trong lúc Lý Dịch hiếu kỳ tâm tình của tiểu nha hoàn hiện tại. Một bên khác, Tằng Túy Mặc có chút kinh ngạc hô to.

- Cái gì, bánh Quế Hoa của ta bị kẻ xấu xa kia ăn mất!

Biết được chuyện phát sinh vừa rồi, liễu mi Tằng Túy Mặc dựng ngược, trên gương mặt xinh đẹp lần nữa hiện ra nộ khí, ánh mắt như đao nhìn qua.

Lý Dịch có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người giao thoa trên không trung, giống như bắn ra một dải tia lửa, đồng thời lạnh hừ một tiếng, quay đầu đi nơi khác.