Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 64: Uyển Cô Nương




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Công tử... Là muốn cái này?

Thị nữ xinh đẹp mờ mịt nhìn Lý Dịch, sau một lát kinh ngạc, chỉ chỉ bánh ngọt trong tay, hơi không xác định mở miệng hỏi.

Thanh âm êm dịu ôn nhu, cực kỳ êm tai.

Thị nữ nhà khác có xinh đẹp hơn cũng không quan hệ đến mình, Lý Dịch chỉ cảm thấy hứng thú với bánh ngọt đang tản ra hương thơm trong tay nàng, thấy nàng rất dứt khoát lưu loát chia cho những cô nương khác, tới mình thì dường như không tình nguyện, trong lòng hơi có chút bất mãn.

Chẳng lẽ, mỹ nữ trước mặt này lại có tư tưởng trọng nữ khinh nam?

Lý Dịch nhìn nàng, gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, nếu nàng cự tuyệt mình, sau này nhất định phải tìm lãnh đạo nàng khiếu nại, ngàn vạn không được có tư tưởng này.

Nữ tử kia ngây người một lát, lần nữa ngẩng đầu nhìn thư sinh trước mặt, thấy hắn không giống như nói đùa, đánh cầm khăn lụa trong tay đưa tới.

- Tiểu Hoàn, đến đây, nếm thử cái này!

Lý Dịch đưa tay lấy hai cái bánh ngọt còn sót lại trên khăn lụa, quay đầu vẫy tay với tiểu nha hoàn, hắn từ trước đến nay không phải người hay ăn một mình, bánh ngọt tỏa ra hương vị không tệ lắm, vừa lúc Tiểu Hoàn thích ăn đồ ngọt, để cho nàng nếm thử một cái.

Đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu, nói tiếng "Cám ơn" với thị nữ vẫn đang ngây người đứng tại chỗ, sau đó mới rời đi.

Thị nữ kia nhìn bóng lưng Lý Dịch, vẻ mờ mịt trên mặt càng đậm.

- Nhược Khanh, cô biết thư sinh kia?

Một vị nữ tử bên cạnh hơi nghi hoặc mở miệng, biểu lộ kinh ngạc trên mặt vẫn còn.

Nữ tử gọi Nhược Khanh lắc đầu, nói:

- Trước đó chưa bao giờ thấy qua.

Mấy vị nữ tử bên người nàng nghe vậy, trên mặt càng kinh ngạc.

- Vậy sao hắn...

- Thư sinh này thật kỳ quái...

- Đúng vậy, chưa bao giờ thấy qua người như thế...

Cho dù Uyển Nhược Khanh cố gắng nhớ lại cũng không chút ấn tượng gì với thư sinh kia, sau một lát, nàng rốt cục xác định, mình trước đó hẳn là không biết hắn.

Nhưng nếu không quen biết, hắn vừa rồi tiến lên đòi bánh Quế Hoa cũng có chút khiến người ta nhìn không thấu.

Lễ nghĩa giữa nam nữ ở thời đại bây giờ đã phát triển rất chu toàn, cho dù nam tử quen biết, lúc thấy nàng cũng sẽ nghiêm nghị chắp tay, không thất lễ, về chuyện đưa tay đòi bánh Quế Hoa thì sợ rằng không làm được.

Cho nên, khi thời điểm thư sinh xa lạ kia đưa tay về hướng mình, Uyển Nhược Khanh mới cảm thấy có chút mờ mịt và không biết làm sao.

Mà cho tới bây giờ, nàng cũng không có nghĩ thông suốt, vì sao nàng vừa rồi lại ma xui quỷ khiến đưa tay ra...

- Nhược Khanh, ta nhớ Túy Mặc đã từng nói, bảo chúng ta chưa cho nàng hai khối, nàng thích ăn bánh Quế Hoa cô làm nhất...

Sau một lát, nữ tử xinh đẹp bên cạnh lấy lại tinh thần, tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn nàng, thần sắc cổ quái nhắc nhở.

"A..."

Tuyệt mỹ nữ tử gọi là Uyển Nhược Khanh nghe vậy, không khỏi phát ra một tiếng thở nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra biểu lộ hối hận.

Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía thư sinh cách đó không xa đang đùa giỡn cùng thiếu nữ đáng yêu, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.

Lý Dịch còn không biết hắn đã hoàn toàn không có phong độ quân tử trong mắt các cô gái xa lạ, có lẽ còn bị dán nhãn hiệu vô liêm sỉ, mùi vị miếng bánh ngọt không biết tên vừa rồi hai mắt hắn tỏa sáng, thầm nghĩ đợi chút nữa hỏi thị nữ kia xem bánh ngọt nàu mua ở nơi nào...

Thời điểm trong lòng đang có dự định này, bỗng nhiên có cảm giác, quay đầu nhìn lại, phát hiện thị nữ xinh đẹp kìa và mấy vị nữ tử bên người nàng đều đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

Lý Dịch thấy thế không khỏi sững sờ, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Tuy cái bánh ngọt này ăn thật ngon, nhưng các nàng cũng không nên đau lòng như thế chứ?

Lắc đầu.

Không suy nghĩ thêm những chuyện này, quay đầu nhìn Tiểu Hoàn, cười hỏi:

- Thế nào, bánh ngọt ăn ngon không?

Hai mắt tiểu nha hoàn đã ngoặt thành hình nguyệt nha, đối với nàng mà nói, sự tình hạnh phúc nhất không gì qua được mỗi ngày đều có thể ăn bánh ngọt.

- Nguyên lai huynh đài là bạn cũ của Uyển cô nương và mấy vị tài nữ Vân Anh Xã, thất kính, thất kính!

Lúc này, hai thư sinh vừa rồi cùng Lý Dịch đi vào tiến đến nhìn Lý Dịch, hâm mộ nói.

- Uyển cô nương là ai?

Lý Dịch nghe vậy đầu tiên sững sờ, sau đó nghi hoặc hỏi lại.

Cái gì Uyển cô nương, cái gì Vân Anh Xã, hắn căn bản chưa nghe nói qua.

- Huynh đài chớ nói đùa...

Hai người nhìn Lý Dịch, vẻ mặt hơi cổ quái nói.

Không đợi Lý Dịch mở miệng, một người bên trong đã lên tiếng.

- Mặc dù Uyển cô nương là Đào Kép, nhưng tài văn chương ngay cả chúng ta cũng theo không kịp, xem như những tài tử nổi danh cũng sẽ không vì thân phận nàng mà xem nhẹ nàng, huynh đài có quen biết Uyển cô nương cũng không phải sự tình mất mặt, cần gì phải che dấu?

Lý Dịch thật có chút mộng.

Hai người nói nhiều như vậy, hắn nghe không hiểu đối phương có ý gì, Uyển cô nương nào, hắn thật sự không biết nha!

Về phần kỳ thị Đào Kép... Ai có suy nghĩ như thế chứ?

Đào Kép cổ đại tương đương diễn viên hậu thế, khác nhau là địa vị cả hai kém ngàn dặm, người sau thường hưởng thụ đãi ngộ như sao vây quanh trăng sáng, địa vị người trước tương đối thấp, thuộc về dân đen ngoài Sĩ Nông Công Thương, trong suy nghĩ của cổ nhân, địa vị thậm chí không bằng cún con nuôi trong nhà.

Có câu chuyện cũ kể, "Kỹ Nữ Vô Tình, Hí Tử Vô Nghĩa", cái này Trung Hí tử chỉ chính là Đào Kép, có thể thấy được cổ nhân đối với cái nghề nghiệp này là cỡ nào xem thường.

Có thể chuyện này có quan hệ gì với mình!

Nhưng hắn là thanh niên tốt nhận qua giáo dục cao đẳng thế kỷ mới, người người bình đẳng, chả xem thường Đào Kép đào đôi gì ở đây cả?

Nếu ở hậu thế, đó cũng là ngôi sao! Rất hiếm thấy!

"Các ngươi nói Uyển cô nương, đến là ai?" Lý Dịch nhìn lấy hai người, một mặt thành khẩn hỏi.

Lần này, đến phiên hai người kia mộng bức, đưa tay chỉ chỉ thị nữ xinh đẹp cách đó không xa, nói:

- Vị kia chính là Uyển cô nương!

Lý Dịch trừng mắt, cơ hồ bật thốt:

- Đây không phải thị nữ Túy Hương lâu sao?

- Uyển cô nương làm sao có thể là thị nữ, mà mấy nữ tử bên cạnh nàng không ai không phải tài nữ của Vân Anh Xã?

Một thư sinh nhìn Lý Dịch, có chút ngạc nhiên lên tiếng.

Lý Dịch cái bàn vịn bên cạnh, cảm giác đầu có chút choáng váng.

Nói như vậy, vừa rồi vị kia không phải thị nữ nơi này?

Vậy bánh ngọt kia cũng không phải tửu lâu tự phục vụ, mà do người ta mang tới?

Khó trách vừa rồi nàng và nữ tử xung quanh nhìn mình như nhìn quái thú, làm nửa ngày, thì ra mình mặt dày lấy bánh của người ta!

Chỉ một thoáng, Lý Dịch cảm giác mặt mo phát hồng, cả người không tốt.

Dù ở đời sau, da mặt hắn cũng không có dày đến nổi mà lấy đồ ăn của một cô gái xa lạ vừa gặp trên đường, mà tại vừa rồi, hắn thế mà làm như thế...

Mấu chốt là, đối phương thật đúng là cho!

Không tự chủ được ngẩng đầu hướng về cái hướng kia trông đi qua, vừa lúc nữ tử kia ánh mắt cũng nhìn sang, hai người ánh mắt trên không trung giao hội nháy mắt, Lý Dịch biểu hiện trên mặt cực độ xấu hổ...