Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 5: Thời không khác




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ---------------------

Ầm!

Thanh niên nam tử oanh quyền oanh vào cây liễu, thân cây run rẩy dữ dội một chút, lá cây rơi xuống.

- Tiện nhân, sao ngươi dám đối xử với ta như thế!

Dưới bóng đêm, sắc mặt nam tử đỏ tím, gân xanh nổi đầy trán có chút dữ tợn.

Phụ nhân trung niên bên cạnh thở dài một hơi, nói.

- Như Nghi từ nhỏ đã có tính tình quật cường, sự tình nàng nhận định, người nào cũng không thể sửa đổi... Trời sáng ta sẽ nói với nhị thúc công một chút, lời nói của lão nhân gia hẳn có chút tác dụng.

- Như như vẫn chưa được, chuyện này coi như thôi đi..., ta thấy nha đầu Như Ý kia cũng không tệ, nếu con...

Trung niên phụ nhân nói giữa đường, khi nhắc đến cái tên này giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt trong nháy mắt không được tự nhiên, ho khan hai tiếng, không dám nói tiếp.

Nghe được hai chữ "Như Ý", trong óc nam tử trẻ tuổi hiện ra một khuôn mặt không kém hơn tuyệt mỹ nữ tử vừa rồi, cảm thấy có chút ý động, nhưng cảm giác kích động này chỉ tiếp tục trong một chớp mắt đã tan thành mây khói, sắc mặt hơi trắng bệch, không suy nghĩ gì thêm chuyện này.

- Sớm biết thế thì đã tính toán kỳ càng chuyện này rồi, Như Nghi tuổi cũng không nhỏ, tóm lại là phải lập gia đình, nếu như liên hợp mấy người tạo áp lực cho nàng, cũng chưa chắc không thể thành.

Trên mặt trung niên phụ nhân tràn ngập ảo não.

- Ai biết thúc gấp quá, nàng thế mà làm ra chuyện như thế, sai người xuống núi đoạt ép trại tướng công, một nữ tử... Cái này, quả thực có chút nhục nhã đạo đức a!

Nghĩ đến tên mặt trắng nhỏ vừa rồi quần áo không chỉnh tề nằm trên giường trong phòng Liễu Như Nghi, trên mặt thanh niên nam tử hiện ra vẻ âm tàn, rất nhanh biến mất trong màn đêm.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-

"A!"

Một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên, thanh niên muốn làm nam nhân Hải Tặc Vương hơi nhíu mày, từ từ mở mắt.

Lý Dịch mơ thấy ác mộng rất chân thực khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Quay đâu nhìn bốn phía, vẫn là kiến trúc cổ xưa, cả phòng đỏ tươi, mùi thơm quen thuộc...

Thật không phải mộng.

MỘT trận âm phong thổi qua, Lý Dịch không run người một cái, trần truồng cộng thêm thói quen đạp chăn mền khi ngủ này thật không tốt, vội vàng cầm lấy y phục bên cạnh, trước mặc vào nội khố đi, mà trên thực tế thì không khác gì quần đùi cả.

Đúng rồi, làm sao mặc cái áo choàng này đây?

Áo bào tân lang màu đỏ này hôm qua mất cả buổi mới cởi được, buổi sáng đắp lên người mới phát hiện tạo hình y phục này rất cổ quái, Lý Dịch lại không biết mặc vào như thế nào.

Một tiểu nha đầu thò đầu vào từ ngoài cửa.

Đầu cô bé có hai búi tóc, thần sắc đang sợ hãi chạy vào, nhỏ giọng thì thầm.

- Cô gia, nô tỳ hầu hạ người thay quần áo.

Lý Dịch lúc này mới chú ý đến nha hoàn này, cô bé đang ôm trong ngực một chồng quần áo, mỹ nữ đêm qua cũng thật biết suy nghĩ, mặc tân lang bào đỏ chót kia đi ra ngoài thật có chút kiêu căng. Lại nghĩ đến tiếng kêu sợ hãi vừa rồi chắc do tiểu nha đầu này phát ra, về phần nguyên nhân, mặt mo Lý Dịch không khỏi đỏ lên.

Bị người ta nhìn thấy mình trần truồng khi ngủ, thật không phải một sự tình làm tăng thể diện a.

Như đã tiếp nhận hiện thực, Lý Dịch cũng dứt khoát hào phóng đứng lên, duỗi hai tay ra, mặc cho cô bé đang đỏ bừng cả khuôn mặt giúp hắn mặc áo choàng.

Thời đại này tự nhiên không có kính, thậm chí ngay cả một tấm gương chính thức trên ý nghĩa cũng không có, Lý Dịch giơ một cái gương đồng nhỏ dò xét một hồi, bạch sắc trường sam vừa người, mặc dù búi tóc có chút lộn xộn nhưng mặt trắng nhỏ dài anh tuấn vô cùng, da thịt trắng nõn đứng trước gương.

Thiếu nữ thanh tú mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp động lòng người đứng qua một bên, hai mắt len lén liếc cô gia anh tuấn mà tiểu thư nhà mình hôm qua vừa cướp tới, khuôn mặt nhỏ nhất thời càng đỏ.

- Cô gia thật sự rất anh tuấn, đẹp mắt hơn chát từ của nhị thẩm kia rất nhiều...

Ngay tại thời điểm Lý Dịch đang soi gương, giống như nghĩ đến điều gì, tiểu nha hoàn nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, lại ôm một chồng thư tịch thật dày chạy vào.

- Cô... Cô gia, tiểu thư có nói... Nếu cô gia muốn đọc sách thì nói cho nô tỳ...

Bàn gỗ duy nhất trong phòng đêm qua đã anh dũng hy sinh, tiểu nha đầu đi tứ phương trong phòng, cuối cùng thả những quyển sách trong ngực lên một cái ghế đẩu, thở hồng hộc nói.

Chữ cổ đại rất khác chữ hiện đại, Lý Dịch ngắm quyển sách phía trên đầu một chút, vừa nhìn đã biết không phải chữ mình đã học ở hiện đại.

Điều này khiến hắn càng thêm kiên định ý nghĩ không đi thi khoa cử, giống như bây giờ tốt biết bao nhiêu, không cần nỗ lực không cần phấn đấu, bảy mươi tuổi thì ở nhà dưỡng lão, khí trời đẹp thì đi dạo quanh ngọn núi của mình, dò xét địa bàn một chút thì còn gì thư thả bằng?

Cầm lên một quyển sách, lật ra tờ thứ nhất, Lý Dịch chỉ cảm thấy "Oanh" một tiếng nổ vang ở trong đầu, đầu óc hắn trống rỗng.

Ý thức tựa hồ đang không ngừng rời xa, trước mắt có chút mơ hồ, chờ Lý Dịch lần nữa thấy rõ, gian phòng cổ trang đã không thấy, tiểu nha hoàn xinh đẹp bên người không còn, trước mắt chỉ là từng dãy giá sách quen thuộc, Lý Dịch ngẩng đầu một cái đã có thể nhìn thấy từng thư tịch có số hiệu chỉnh tề.

- Ta đã quay lại?

Đứng trong tiệm sách quen thuộc không thể quen thuộc hơn, Lý Dịch lẩm bẩm.

Bất quá tiếp đó, ý thức hắn lại bị một đoạn tin tức hỗn loạn bao phủ.

Trong phòng, tiểu nha hoàn nhìn thấy cô gia đang túc nghiên đọc thư tịch, trong mắt to mỹ lệ hiện ra quang mang hâm mộ, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại lui ra ngoài.

"Cảnh Quốc Chí!"

Sau một lát, Lý Dịch đứng trong phòng, quyển thư tịch trong tay gọi là Cảnh Quốc Chí, mỗi một chữ trong sách đều thật sâu khắc trong đầu hắn, mà những văn tự trước đó hắn không hiểu thế mà dần hết sức quen thuộc.

- Đây là cái gì quỷ?

Lý Dịch ngốc trệ, thư tịch trong tay rơi xuống mặt đất.

May mắn là, hai ngày này đã gặp không ít chuyện không thể tưởng tượng nổi, Lý Dịch mới không hoảng sợ đặt mông ngồi mặt đất, xác nhận tất cả nội dung của quyển sách kia đều in trong đầu mình, tâm niệm vừa động, tràng cảnh vừa rồi lại xuất hiện tại trước mắt hắn.

Lúc này, giá sách trước mặt hắn vừa rồi lại hiện ra, chỉ là có thêm một quyển sách mới trên đó.

Lý Dịch quét ánh mắt qua, không phải quyển Cảnh Quốc Chí kia thì còn ai vào đây?

Cảnh Quốc?

Lý Dịch mặc dù chỉ là một thanh niên ngành kỹ thuật, kém lịch sử làm cho người giận sôi nhưng hắn cũng biết, lịch sử Trung Hoa năm ngàn năm nào có thời nào lấy từ "Cảnh" làm Quốc Hào đâu?

Đây là địa phương nào?

Vì cái gì mà có một thư viện trong đầu hắn?

Má ơi, đây là thế giới gì thế?!