Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 22: Hội thi thơ thất tịch




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

- ---------------------

Đốt nhựa thông làm nóng không khí bên trong, Kỳ Thiên đăng chậm rãi bay lên trời, đốm lửa từ từ đi xa, càng ngày càng nhỏ, sau cùng dung nhập vào bầu trời đầy sao.

Các thiếu nữ chắp tay trước ngực, trên gương mặt xinh đẹp thành kính, trong lòng cầu nguyện tâm nguyện mỹ hảo, nhìn Kỳ Thiên đăng dần dần bay xa.

Sau khi thả Kỳ Thiên đăng cầu phúc, còn có rất nhiều khâu khác, các thiếu nữ cười đùa chuẩn bị phần tiếp theo, đám tiểu nam hài nhóm nháo, toàn bộ Liễu Diệp Trại đều sôi trào.

Lý Dịch nghiêng người dựa vào một cây đại thụ dưới Xảo Lâu, dòng suy nghĩ theo Kỳ Thiên đăng bay xa, lúc này hắn thật không hợp với không khí vui mừng xung quanh.

Dị khách tha hương, mỗi khi có ngày hội thì không khác gì khách qua đường.

Sống ở dị thổ, sinh hoạt cô độc buồn bã chưa bao giờ rõ ràng như thế. Không khí xung quanh càng sinh động, một loại cảm tình nào đó thâm tàng trong lòng Lý Dịch càng hiển hiện, thật không thể kềm nén được nữa.

Mẹ già thường xuyên lải nhải để hắn cảm thấy phiền phức, đám bạn xấu như bệnh thần kinh làm cho hắn cảm thấy vui tươi, sau khi thóa mạ ông chủ gian thương vì không cho tiền tăng ca, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau trải qua sinh hoạt hư hỏng một chút.

Nhưng những thứ này... bây giờ đều trở thành chuyện hắn tiếc nuối nhất!

Lý Dịch từ trước đến nay đều không phải thuộc dạng cảm tính lúc này lại không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Trên Xảo Lâu, nữ tử khoanh hai tay, ôm trường kiếm đứng đó, nhìn thân ảnh cách nàng không xa kia đang hiện ra vẻ mặt nàng chưa bao giờ thấy, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một chút dị sắc, có ngoài ý muốn và kinh ngạc.

Cho đến lúc này nàng mới phát hiện, thư sinh trói gà không chặt mà nàng tưởng rằng đã nhìn thấu tựa hồ lại bịt kín một tầng khăn che mặt bí ẩn.

- Cô gia...

Một đạo thân ảnh đáng yêu từ đằng xa chạy tới, trên gương mặt xinh đẹp của tiểu nha hoàn tràn đầy nụ cười, hai mắt đảo nhanh giống như nói với Lý Dịch.

- Cô gia, ta trộm một vài Xảo Quả nè...

Bỗng nhiên, giống như phát hiện cái gì, âm thanh thanh thúy trở nên kinh hoảng.

- Cô gia, người... Sao người lại khóc?

Lý Dịch vung tay áo, không lộ dấu vết lau đi nước mắt trên mặt, cười nói.

- Không có việc gì, vừa rồi có hạt cát bay vào trong mắt.

- Thế… Cô gia cầm những Xảo Quả này đi, Tiểu Hoàn thổi giúp người...

Những Kỳ Thiên đăng bay lên bầu trời cháy hết nhựa thông sau khi mấy cái lắc trên không thì bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-

Trong đêm tối, tinh quang chiếu rọi ra một bóng dáng to lớn, một tòa thành trì rộng rãi xuất hiện dưới ánh sáng chập chờn của đèn đuốc.

Thành tường cao lớn ngăn cách trong ngoài thành hai thế giới, ngoài thành cô tịch quạnh quẽ, mà bầu không khí nội thành đã gần như sôi trào.

Tiếng rao hàng, âm thanh gào to xen lẫn tiếng trống, tiếng pháo nổ điếc tai... Đối với người sinh hoạt trong tòa thành trì này mà nói, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Trên đường nội thành, trước khi trời tối, xe ngựa đã nối liền không dứt, bên ngoài tường viện một vài nhà giàu cao lớn có một góc là khu buôn bán, kỹ quán, tửu lâu trưng bày các loại đồ vật ở cửa ra vào, nhìn qua xa hoa.

Sóng nước lấp loáng phản chiếu đèn đuốc trên mặt sông, thuyền hoa nhỏ lớn nối liền không dứt, tiếng ca và tiếng cười vang khắp.

Mà lúc này, phía trên tầng hai của một thuyền hoa đang chậm rãi di chuyển nào đó, một hội thi thơ nho nhỏ đã đạt đến cao triều.

- Tô huynh tài cao, ngu đệ thẹn không bằng...

- Tối nay Tô huynh sáng tác bài Từ quá hay, sợ rằng sẽ được đầu danh.

- Ha ha, may mắn mà thôi, đầu danh không dám, còn cần chư vị bình luận chỉ ra chỗ sai.

- Tô huynh quá khiêm tốn, luận Thất Tịch từ, ở đây không có ai có thể hơn được huynh a...

Tựa hồ là một thư sinh tuổi trẻ nào đó làm một bài Từ tuyệt hảo để mọi người bên cạnh tán thưởng, thanh niên họ Tô từ chối vài câu, trên mặt cũng khó tránh khỏi biểu lộ đắc ý.

Tuy nói tối nay chỉ là hội thi thơ nhỏ, tham dự cũng chỉ là một vài người không nổi danh, dù tác phẩm đạt hạng nhất cũng chỉ có thể lưu truyền trong phạm vi nhỏ, chờ đến ngày mai, chỉ sợ cũng sẽ bị bao phủ trong các bài Từ phong phú.

Nhưng tối thiểu ngay lúc này, đối với những lời khen của mọi người xung quanh, trong nội tâm thanh niên họ Tô vẫn cực kỳ hưởng thụ, chờ một lúc nếu có ca cơ nào lấy bài Từ hát xướng, lòng hư vinh sẽ được thỏa mãn cực lớn.

- Hừ, hội thi thơ còn chưa kết thúc thì đã nghĩ thắng chắc, có phải đắc ý quá sớm hay không?

Bên trong những lời khen ngợi bỗng truyền đến một tiếng hừ lạnh, tự nhiên phá lệ chói tai.

Mọi người tức giận quay đầu nhìn lại, thấy vài bóng người đang đi đến bên này.

- Là Bạch Lộ Thi Xã.

Nhìn thấy bộ dáng những người kia, mi mắt mọi người hơi nhíu, rõ ràng không ưa khi thấy đối phương.

Điều này không quá kỳ quái, từ xưa văn nhân tranh đấu, mọi người thuộc về Thi Xã khác biệt, ngày thường đều không nhìn mặt nhau, mà trong hội thơ có tính cạnh tranh cao, đối phương mới vừa nói năng lỗ mãng, đương nhiên sắc mặt sẽ không tốt khi nhìn bọn hắn.

- Há, không biết Phương huynh có gì chỉ giáo?

Người trẻ tuổi họ Tô nhíu mày hỏi.

- Chỉ giáo thì chưa nói, chỉ bất quá tại hạ không khéo cũng làm ra một bài Thất Tịch từ, không bằng mời văn hữu của Đông Ly Thi Xã chỉ ra chỗ sai một phen?

Thanh niên mặc trường sam màu xanh đi trước nhất từ tốn lên tiếng.

- Rửa tai lắng nghe.

Thanh niên họ Phương cũng không khách khí, thấy có bút mực trên bàn, rất thẳng thắn cầm bút lên, trầm tư một lát, bắt đầu viết xuống.

Tầm mắt của mọi người tự nhiên rơi lên bàn, thanh niên họ Phương viết đến một nửa, sắc mặt đám người lấy người trẻ tuổi họ Tô cầm đầu biến hóa, biểu lộ có chút không tự nhiên.

- Tình cảnh thảm thiết của Ngưu lang Chức nữ, đời người thân thiết Bi Hoan Ly Hợp, thơ tốt a, Tô Văn Thiên so với Phương Châu, sợ rằng kém hơn một bậc a.

Người có thể tham gia hội thi thơ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút văn hóa, lúc mọi người xung quanh nhìn thấy thanh niên họ Phương viết chữ, tự dưng so sánh với bài của Tô Văn Thiên trước đó, vô luận dùng từ hay ẩn ý đều cao hơn một bậc.

Hội thi thơ chính là như vậy, cho dù ngày bình thường khó gặp thơ hay, chuyện bị người hạ thấp chỗ nào cũng có, trước đây lẳng lặng vô danh, bằng vào một bài Từ tốt, dương danh một phương, được cả danh và lợi, chuyện này nhìn mãi quen mắt.

Đây cũng là mị lực của thi từ.

Bị một bài Từ của đối thủ đánh bại, thanh niên họ Tô mang theo người Đông Ly Thi Xã xám xịt đi nơi khác, Bạch Lộ thu được thắng lợi sẽ bắt đầu hưởng thụ xưng tán của đám người, lúc này cũng không ai chú ý, một vị Ca Cơ vừa hát xong đi ra sảnh thuyền vào boong thuyền phía trên.

Ca Cơ ngẩng đầu liếc mắt một cái, trên mặt hiện ra nụ cười khẽ, dọc theo cầu thang tầng cao nhất, đi đến lan can bên cạnh, nói với nữ tử đang dựa vào lan can nhìn ra mặt sông.

- Sao một người đứng đây, vừa rồi lại có mấy người làm bài Từ rất hay, muốn đi xuống xem một chút hay không?

Nữ tử hơi quay đầu, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ, cười nói.

- Không nhìn cũng được, dùng từ mặc dù dị nhưng nói chung đều là loại hình đọc rồi sẽ quên, thảm thiết thống khổ, không có ý mới, lỗ tai nghe nhiều đến nổi bì ù luôn rồi.

Ca cơ kia cười khổ một tiếng.

- Không biết nếu những tài tử dưới lầu biết Uyển cô nương nói thơ của bọn họ như thế, trong lòng sẽ có cảm tưởng thế nào?

Tuyệt mỹ nữ tử đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên, ca cơ kia cũng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy một điểm hỏa quang rất nhỏ chớp lên một cái, sau đó có một bóng trắng rơi từ trên trời xuống bên chân hai người.