Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 53




Ôn Nhiên chẳng rõ thực lực của người hay quỷ sáng tạo ra trò chơi này mạnh đến mức nào. Để đề phòng bất trắc, cậu đã dành ra vài ngày chuẩn bị cho mình một thế thân. Sau đó mới mượn sự trợ giúp của thế thân để kể lại những chuyện đã xảy ra ở quỷ vực và trò chơi trên app Huyền Môn. Tuy nhiên, đúng lúc cậu đang điều khiển thế thân gõ nội dung thì một tiếng nổ oanh tạc, toàn bộ cơ thể của thế thân bị thiêu rụi bởi ma trơi. Ngay tại lúc ấy, Ôn Nhiên đã cực kỳ nhạy bén bắt được một chút dấu vết còn sót lại trong không khí, giống như quỷ nhưng lại chẳng phải quỷ, hơn nữa còn mang theo một chút khí lực của tín ngưỡng.

Những dòng mà cậu vừa gõ hoàn toàn không thể gửi đi. Giây phút thế thân bị ma trơi đốt cháy, tất cả con chữ đều bị xóa sạch sẽ. Sắc mặt Ôn Nhiên nặng nề nhìn máy tính, hệt như đống tro tàn của thế thân. Cái cảm giác bị người khác khống khế như thế này thật sự rất khó chịu. Không cần biết đến tột cùng kẻ đứng phía sau là người hay quỷ, có giỏi thì cứ hành chết cậu đi. Không giết được cậu thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ đập chết đối phương.

──── ∘°❉°∘ ────

Ra khỏi trò chơi không bao lâu thì liền tới Tết. Đây là năm đầu tiên của Ôn Nhiên ở thế giới này, cậu còn tưởng rằng Kỳ gia sẽ giống như những đại gia đình khác, nhất định sẽ đón một cái Tết vô cùng náo nhiệt. Chưa tính người ra kẻ vào, đoán chừng số người tới tặng quà cũng sẽ nườm nượp không dứt. Nào ngờ đâu, Kỳ gia đón năm mới còn đơn giản hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ.

Cha mẹ của Kỳ Vân Kính không còn, nhưng bà cụ Kỳ vẫn còn một cô con gái. Chỉ là sức khỏe của cô không tốt, bị bệnh tim, không chịu được kí.ch thích, vì vậy mà bà cụ Kỳ vẫn chưa nói rõ bệnh tình của mình cho con gái biết. Hơn nữa, cô không sống trong tỉnh này, mà ở trong đại viện của quân khu cùng với chồng, cũng chỉ về thăm nhà trong các dịp lễ tết.

Con gái của bà cụ Kỳ tên Kỳ Hân Nhã, Ôn Nhiên phải gọi bằng cô cho giống với Kỳ Vân Kính. Đối với người cô này, Kỳ Vân Kính cũng không tiếp xúc nhiều, bởi vì thân thể của cô khá kém, từ nhỏ đã giống một đóa hoa mỏng manh, được ông bà nội, thậm chí còn có cha mẹ của anh hận không thể xây một ngôi nhà pha lê mà đặt cô vào nuôi dưỡng. Sau này, Kỳ Hân Nhã được gả cho một người đàn ông biết thương vợ. Trước kia khi còn đang tham gia quân ngũ, chỉ cần có nhiệm vụ phải ra ngoài, dượng đều sẽ đưa vợ mình về nhà mẹ đẻ. Cũng chính vì vậy, mãi tới khi từ từ lui về hậu phương, hai người mới có Nhan Triết.

Chỉ là con nhỏ hết sức ồn ào, cho dù có bảo mẫu đi chăng nữa, thì việc nuôi dưỡng một đứa trẻ thật sự cũng rất hao tâm tổn sức. Vì để cho Kỳ Hân Nhã không phải làm việc quá sức, từ bé Nhan Triết đã bị ném sang nhà ông ngoại, rồi lớn lên cùng Kỳ Vân Kính.

Cho nên, ngay cả khi bà cụ Kỳ sắp đi đến cuối đời, bà vẫn luôn giấu nhẹm chuyện của mình với con gái. Con gái bà cả đời trải qua quá êm đềm, chưa từng phải chịu mưa sa bão táp gì. Nếu bà ra đi tự nhiên lúc tuổi già, hẳn là cô sẽ dễ dàng chấp nhận hơn một chút. Nhưng nếu biết mẹ mình mắc bệnh, e là cô còn khó chấp nhận cú sốc này hơn cả bà cụ Kỳ.

Lại nói, Kỳ Hân Nhã cũng đã bốn mươi mấy gần năm chục tuổi rồi, nhưng dường như thời gian chẳng hề lưu lại tí dấu vết nào trên người cô. Vóc dáng được giữ gìn cực tốt, ánh mắt càng ngây thơ đơn thuần như một cô gái trẻ. Người ta thường nói con gái đều xinh đẹp như hoa, Kỳ Hân Nhã chính là minh chứng rõ nét nhất cho câu nói này.

Có điều, người cô này tuy xinh thì có xinh thật, cơ mà lại tựa như một đóa hoa pha lê trong suốt, quá dễ vỡ, khiến Ôn Nhiên chẳng dám tới gần. Cậu đi theo Kỳ Vân Kính đến mừng tuổi, nhận bao lì xì xong, liền vội vàng ngồi xa một tí.

Gần tới giờ cơm tất niên, Nhan Triết mới gấp rút trở về. Bộ phim dạo trước anh tham gia đã đóng máy từ lâu, phần hậu kỳ cũng gần như chế tác xong. Nghe nói bộ phim đã được lên lịch và sẽ phát sóng vào năm sau.

Chờ đến khi Nhan Triết tới, Kỳ gia mới xem như đoàn viên. Kỳ Vân Kính dẫn đầu, đưa Ôn Nhiên cùng bước tới dập đầu chúc tết bà nội, nhận được một bao lì xì thật to. Bao lì xì này là loại được đặt làm riêng, người ta nói lì xì như vậy mới đem lại nhiều may mắn và điều lành, ý nghĩa hơn nhiều so với việc tặng chi phiếu hoặc thẻ tín dụng.

Ôn Nhiên vui vẻ nhận lì xì rồi đi theo Kỳ Vân Kính đứng sang một bên. Liếc mắt thấy hình như Kỳ Vân Kính đang nhìn mình, cậu vô thức nghiêng đầu, quả nhiên liền đối mặt với ánh mắt của anh.

Ôn Nhiên nhìn Kỳ Vân Kính, lại nhìn xuống bao lì xì, nén đau thương mà đưa bao lì xì trong tay ra, còn thì thào: “Cho anh, cho anh, sẽ không lấy thêm thứ gì của anh đâu.” Sau đó quay đầu đi, không nỡ nhìn. Cái gì mà doanh nghiệp lớn chứ, này là đồ bủn xỉn thì có.

Kỳ Vân Kính âm thầm cong khóe môi, thu hồi ánh nhìn: “Bà nội cho cậu thì cậu cứ nhận, đây là chúc Tết.”

Ôn Nhiên lập tức cười hi hi: “Vậy tôi không khách sáo nha?”

Thấy hai đứa cháu đang thì thầm to nhỏ đằng xa, bà cụ Kỳ nheo mắt vui vẻ: “Nhìn hai đứa nó xem, tình cảm hiện tại tốt biết bao.”

Kỳ Hân Nhã và chồng ngồi bên cạnh, cũng nhìn sang và mỉm cười dịu dàng: “Con còn tưởng cha sẽ chỉ sai đôi uyên ương. Nhưng xem ra bây giờ, thật sự đã chỉ đúng đôi.”

Dù cô không mấy thân thiết với cháu trai, nhưng dẫu sao cũng là người trong nhà, cũng quá đỗi hiểu nhau. Cô thì không lo lắng cho con trai của mình lắm, nhưng đối với đứa cháu lạnh lùng dường như không quan tâm đến bất cứ thứ gì này lại thấy không yên lòng. Bản thân cô là một người tự do yêu đương, sống hạnh phúc cho đến bây giờ, nên cô càng mong con cháu trong nhà đều có thể giống như bản thân, tìm được một người thực sự thích mình.

Trước đó, cô còn lo rằng, cha tùy ý định đoạt hôn ước như vậy sẽ hại Kỳ Vân Kính. Bây giờ xem ra, có lẽ đây chính là duyên phận.

Bị mọi người trêu chọc, Ôn Nhiên cũng không giận, mà thoải mái để cho mọi người nói, rồi ngồi một bên cười phụ họa, thỉnh thoảng còn cãi nhau chơi chơi với Nhan Triết. Tuy trong nhà không đông đúc cho lắm, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.

Sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, sức khỏe của bà cụ không được tốt, tuổi cũng đã cao, chẳng thể thức đón giao thừa, nên đã lên lầu nghỉ ngơi. Thân thể của Kỳ Hân Nhã cũng như vậy, thế nên cô đã lên lầu cùng với chồng mình, tức cha của Nhan Triết. Cuối cùng trong phòng khách ở tầng một, chỉ còn lại Kỳ Vân Kính, Ôn Nhiên và Nhan Triết.

Ôn Nhiên nhìn sang hai anh em nhà này: “Tôi cứ tưởng, Tết đến thì nhà hai anh sẽ có nhiều người hơn chứ.” Tốt xấu gì Kỳ gia cũng được coi là một đại gia đình giàu nhiều đời, ấy vậy mà lại chẳng có mấy ai*.

(Nguyên văn: 这人少的就三两只小猫: Người này chỉ có hai ba con mèo con, cụm từ ‘hai ba con mèo con’ theo tiếng Thượng Hải có nghĩa là ‘không còn nhiều’)

Kỳ Vân Kính không trả lời, mỗi Nhan Triết là thành thật giải thích cho cậu: “Đúng là Kỳ gia khá đông người, chỉ có bên ông ngoại em là ít người thôi, có mỗi một đôi trai gái, cả hai cũng đều sinh một con, nên thấy có vẻ thiếu thiếu. Ngoài ra còn có nhà ông cả, nhà ông ba, nhà ông tư nữa. Tuy ông tư đã mất, nhưng nhà ông vẫn còn 3 người con trai và 1 cô con gái, con cháu thì càng nhiều hơn. Dẫu sao nếu tính hết thảy số người trong Kỳ gia lại, không quá trăm thì cũng mấy chục. Chẳng qua, dựa theo truyền thống của gia đình chúng em, vào ngày 30 tết, mọi người đều sẽ tụ họp về gốc gác riêng của mình. Nhưng từ mùng 2 là phải đi chúc Tết từng gia đình. Đến lúc đó anh sẽ nhìn thấy rốt cuộc Kỳ gia có bao nhiêu người.”

Ôn Nhiên nhìn đồng hồ, không khỏi ngáp dài: “Nhà các anh nhất định phải thức đón giao thừa à?”

Nhan Triết vừa chơi game vừa gật đầu: “Đúng vậy, ít nhất phải qua 12 giờ. Đừng nói giờ này anh đã mệt rồi nha? Bây giờ người trẻ mấy ai ngủ trước 12 giờ đâu.”

Ôn Nhiên ngả người nằm la liệt trên ghế sô pha: “Nếu không thì sao thế hệ của mấy anh chưa gì mà đã bắt đầu hói đầu rồi ấy nhỉ.”

Nhan Triết cảm thấy từng câu từng chữ hệt như những mũi tên nhọn bay về phía mình, cắ.m vào toàn thân.

Có điều, khi nói đến hói đầu, Nhan Triết buông điện thoại xuống và nhích tới gần Ôn Nhiên: “Trước đó em cũng có xem qua một số tin tức liên quan đến cuộc thi Người Dẫn Chương Trình mới, có mấy người bạn cùng phòng của anh tham gia ấy, mà thuốc mọc tóc gì gì đó á, thật sự là do anh điều chế ra hả?”

Ôn Nhiên nói: “Sinh Sôi Hoàn, loại bình thường khoảng 3800 tệ một tháng, loại điều chế riêng khoảng, ừm… 38000 tệ một tháng là được rồi.”

Nhan Triết liếc cậu: “Sao em thấy anh định giá hơi bị tùy hứng thế nhỉ?”

Ôn Nhiên khịt mũi: “Có muốn mua hay không?”

Nhan Triết: “Đương nhiên muốn.” 

Nói xong, anh liền dứng dậy lấy ví, sau đó lôi ra một xấp ảnh: “Anh rể, anh của em nói anh có thể xem tướng mạo thông qua ảnh chụp, có đúng vậy không?”

Lúc này Ôn Nhiên mới ngước lên nhìn Kỳ Vân Kính, rồi lại nhìn sang xấp ảnh trong tay Nhan Triết: “Nhìn ảnh chưa chắc đã chuẩn. Dù sao cũng đã qua chỉnh sửa quá nhiều, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra. Nếu anh trai anh đã nói thế, vậy thì người một nhà với nhau không thu của anh quá đắt, 200 tệ một tấm.”

Nhan Triết liền bật cười: “Được được. Ở đây em có một xấp hình, anh xem những tấm đó trước đi, lựa ra mấy tấm không tốt và đặt mấy tấm đẹp sang một bên.”

Ôn Nhiên cầm lấy đống ảnh: “Anh định mở công ty giải trí sao? Đây là nhân viên công ty hử?”

Nhan Triết nói: “Nào có! Tiếp theo chỉ có mấy bộ phim và vài chương trình giải trí. Đây đều là những diễn viên tham gia, em còn chưa quyết định sẽ chọn cái nào. Ban đầu, em dự định trong năm nay sau khi quay xong bộ phim kia thì sẽ ngừng làm việc, và ngoan ngoãn ở bên cạnh bà nội. Nhưng những chương trình này đều quay tại địa phương, không xa lắm, diễn xong là có thể trở về, cho nên em đang cân nhắc.”

Ôn Nhiên bỏ tấm ảnh đầu tiên sang một bên: “Người này không được, trán hẹp mắt lồi, có tham vọng nhưng chẳng có mệnh, không thể nổi tiếng. Còn người này, xương gò má hơi cao, ấn đường âm u, dù đã chỉnh sửa ảnh mà vẫn có thể thấy được nếp nhăn giữa lông mày, là tướng mạo không may mắn, ít tiếp xúc một chút. Người này thì khá ổn, cằm trán đầy đặn*, ánh mắt trong trẻo, chỉ là mấy năm nay vận khí bình thường, tuy nhiên nếu tích lũy đủ, sau này ắt sẽ nổi tiếng. Người này chưa ổn, mắt hẹp mi rộng, khóe miệng hếch lên còn khóe mắt lại hạ xuống, có số đào hoa nhưng không có vận đào hoa, về sau khẳng định tài vận sẽ nằm trong tay phụ nữ. Người này càng không được, chỉ qua ảnh chụp mà có thể nhìn ra thận hư, vậy chắc chắn đời tư rất tệ. Người này, hai mắt ngay thẳng, nhưng tai không sáng sủa, gần đây gặp nhiều tai tiếng, mà chỉ cần qua khỏi cửa ải này, thì rất đáng để làm bạn.”

(Là thuật ngữ trong xem tướng: 天庭饱满,地阁方圆; hán việt: Thiên đình bão mãn, đích các phương viên; tạm dịch: Trán cằm đầy đặn, là người có phúc tướng.)

Ôn Nhiên xem từng tấm một cho Nhan Triết. Tuy chỉ là ảnh chụp, nhưng trên cơ bản cũng có thể nhìn ra được vài điều, cơ mà nhìn chung, tốt nhiều hơn xấu. Những người có thể được Nhan Triết đem tới đây, nhất định không thể nào là người chưa đủ tiêu chuẩn trong giới. Chẳng qua có người có số nổi tiếng, có người chỉ nổi tiếng nhất thời, đến nỗi họ không thể giữ lại những gì mình đang có ở hiện tại, về sau sẽ còn mất nhiều hơn.

Thấy Ôn Nhiên đặt những người cậu xem không ổn sang một bên, Nhan Triết không khỏi giật giật khóe miệng.

Nhìn vẻ mặt của anh, Ôn Nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Nhan Triết chỉ vào đống ảnh: “Mấy người này đều là MC thường trú của một chương trình thực tế. Chương trình này hiện đang rất nổi, muốn mời em là khách mời thường trú của mùa này. Công ty em cũng đang xem xét.”

Ôn Nhiên nói: “Nếu anh muốn nổi tiếng hơn nữa thì có thể đi. Mấy người kia, chưa tới nửa năm sau chắc chắn sẽ lật xe, tai tiếng cũng là nổi tiếng mà.”

Nhan Triết lắc đầu lia lịa: “Thôi bỏ đi. Mấy chương trình này đều là một kiểu web drama đã định sẵn diễn viên chính. Chẳng qua là web drama cần ít vốn, hơn nữa phong cách không bằng phim truyền hình, công ty quản lý không khuyến khích nhận việc này cho lắm.”

Ôn Nhiên lấy ra vài tấm ảnh và chỉ cho Nhan Triết: “Những người này trong vài năm tới sự nghiệp sẽ thăng tiến, đồng thời còn phất lên cực nhanh, sẽ sớm nổi đình nổi đám. Hơn nữa, web drama cũng không có nghĩa là kém chất lượng, thậm chí bởi vì không được đánh giá sao nên có thể quay được nhiều đề tài ngoài lề, chỉ cần khâu sản xuất chỉnh chu hơn, anh có thể thử.”

Nhan Triết gật đầu, anh cũng hơi dao động với bộ web drama kia, chủ yếu là vì kịch bản khá hay.

Ôn Nhiên lại kiếm được một khoản tiền nho nhỏ. Chỉ việc nhẹ nhàng xem hết đống ảnh này, mà đã có thể kiếm được vài tháng tiền sinh hoạt. Cậu chuyển đi một khoản để quyên góp, sau đó vui sướng mở trò chơi ra chơi. Để an ủi bản thân làm việc vất vả, cậu còn mua một bộ trang bị mới trong game.

Quả nhiên, kiếm tiền đã dễ, tiêu tiền càng dễ hơn.

Khi tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm trên TV vang lên, điện thoại của Ôn Nhiên lập tức thất thủ trước làn sóng thông báo. Một loạt các bạn học, khách hàng và cư dân mạng đều đang gửi lời chúc mừng năm mới đến cậu. Tuy nhiên, trong số những thông báo này, tiếng ting ting của tài khoản mới là âm thanh đặc biệt nhất. Ôn Nhiên vội vàng thoát ra kiểm tra tài khoản, đầu tiên đếm số tiền vừa được chuyển đến, tận 88000 tệ. Rồi nhìn qua người chuyển, ối giời ơi vậy mà lại là Kỳ Vân Kính.

Ôn Nhiên nhìn sang Kỳ Vân Kính, đang ngồi bên cạnh mình trên sô pha: “Anh đây là sao vậy?”

Kỳ Vân Kính không ngẩng đầu lên, nói: “Lì xì năm mới.”

Ôn Nhiên ồ một tiếng, suy đi nghĩ lại, cậu cũng nên chuyển lại cho anh một bao. Sau đó, dưới âm thanh ồn ào của TV, bao gồm cả Nhan Triết, tất cả đều nghe thấy rõ ràng rành mạch một giọng nữ điện tử phát ra từ điện thoại của Kỳ Vân Kính: Tài khoản của quý khách vừa được cộng thêm 88 tệ.

Không khí đột nhiên yên tĩnh, tiếp theo là tiếng phì cười không kìm chế được của Ôn Nhiên. Cậu đâu có ngờ điện thoại của Kỳ Vân Kính lại bật âm báo. Kiếp này, người có thể chuyển 88 tệ cho Kỳ Vân Kính, thậm chí còn chưa tới 100 tệ, e là chỉ có mình cậu.

Sự thật đã chứng minh, khi một người bất chợt cười lớn rất dễ khiến những người xung quanh làm theo một cách khó hiểu. Tuy Nhan Triết không rõ Ôn Nhiên cười là vì cái gì, thế nhưng điều đó cũng chẳng ngăn cản anh bị tiếng hi ha hi hô của cậu chọc cho cười ha hả theo.

Kỳ Vân Kính cúi đầu nhìn xuống 88 tệ trong tài khoản di động của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên theo.

──── ∘°❉°∘ ────

Theo kế hoạch lúc trước của mình, Kỳ Vân Kính không định dẫn Ôn Nhiên đi chúc Tết. Vốn dĩ cuộc hôn nhân này chỉ diễn để cho bà cụ xem, để không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau sau khi hợp đồng kết thúc, hai bên đương nhiên không nên liên lụy quá sâu.

Nhưng hiện tại anh đã thay đổi quyết định. Bắt đầu từ mùng 2, anh liền đưa Ôn Nhiên đi chúc Tết một vài bậc trưởng bối hiện vẫn sống của Kỳ gia.

Ôn Nhiên tưởng đâu Kỳ Vân Kính nhất định sẽ tìm cớ không đi chúc Tết. Nào ngờ, anh thực sự sẽ dẫn mình đi. Dọc đường đi cậu đều bận quan sát Kỳ Vân Kính, giờ vẫn chưa tới nơi, nếu giữa đường anh đổi ý đuổi mình xuống xe, cậu cũng không thấy ngại đâu.

Có lẽ bởi vì ánh mắt dò xét quá trực tiếp, Kỳ Vân Kính mở to đôi mắt vừa trộm ngủ nhìn sang cậu: “Có việc gì?”

Ôn Nhiên chớp mắt: “Anh thật sự muốn đưa tôi đi chúc Tết hả?”

Kỳ Vân Kính nhàn nhạt nói: “Chẳng phải tên cậu đang nằm trong sổ hộ khẩu nhà tôi à?”

Ôn Nhiên vô thức trả lời: “Ừ ha.” Ít nhất là hiện tại vẫn còn nằm đó.

Kỳ Vân Kính: “Vậy tôi dẫn cậu đi chúc Tết thì có vấn đề gì sao? Thời hạn 1 năm còn chưa hết, giờ cậu muốn tính thêm phí dự tiệc hửm?”

Ôn Nhiên rất muốn hỏi, đây chỉ là vấn đề về phí dự tiệc thôi sao? Đường đường là một đại boss đời đầu, tại sao trong mắt anh còn quan tâm tới tiền nhiều hơn cả cậu vậy.

Ôn Nhiên quay đầu đi, không nói lời nào. Một lát sau, Kỳ Vân Kính mới lên tiếng trước: “Cậu có thể giữ lại số bao lì xì thu được hôm nay.”

Đôi mắt đang nhìn cửa sổ của Ôn Nhiên trực tiếp trợn trừng, rồi hừ hừ mấy tiếng. Bộ cậu là loại người thấy tiền liền sáng mắt sao?

Đến khi nhận được bao lì xì từ những người lớn trong Kỳ gia, Ôn Nhiên cười tủm tỉm gật đầu. Đúng vậy, cậu chính là người thấy tiền là sáng mắt đó.

Chúc Tết đến rồi chúc Xuân về, có ăn có uống có lì xì, thật tuyệt vời làm sao. Dù sao sau khi ly hôn, người phải đau đầu đối mặt với những lời hỏi thăm của người lớn trong nhà cũng là Kỳ Vân Kính.

Những người biết tin Kỳ Vân Kính đã kết hôn không nhiều, nhưng rõ ràng là mấy ông bà Kỳ gia đều biết chuyện. Chẳng qua, bởi vì trước đó không tổ chức linh đình, những người khác cũng chẳng biết rốt cuộc bên phía Kỳ Vân Kính có điều lệ gì hay không, nên mới không lên tiếng. Bây giờ nếu đưa người ta tới chúc Tết, có nghĩa là đã công nhận mối quan hệ này, vì vậy quà cáp lần đầu gặp mặt cũng không hề nhẹ.

Số quà cáp do người nhà Kỳ gia tặng, ngoài mặt thì Ôn Nhiên đều nhận, nhưng ngoại trừ lì xì ra, những thứ tương đối đắt giá sang trọng cậu đều trả lại cho Kỳ Vân Kính. Bao lì xì là lời chúc phúc cho con cháu, còn mấy món đồ quý giá kia là quà ra mắt cho bạn đời của Kỳ Vân Kính. Chúc phúc thì cậu nhận, còn quà thì đương nhiên là không thể lấy.

Ôn Nhiên còn tưởng, có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra giống như trong phim truyền hình, một số người sẽ gây sự kiếm chuyện với cậu vì gai mắt việc cậu là đối tượng kết hôn của Kỳ Vân Kính. Cậu còn nghĩ đến việc nếu gặp phải loại người như thế sẽ làm gì để khiến đối phương phải xấu hổ.

Đáng tiếc, từ đầu tới cuối tất cả mọi người đều vô cùng lịch sự khách sáo với cậu. Những người cùng thế hệ với Kỳ Vân Kính cũng vừa giữ lễ phép vừa giữ kẽ, không hề làm khó làm dễ chút nào. Tuy nhiên, qua phản ứng của những người này, Ôn Nhiên cũng coi như có thể nhìn thấy, rằng giữa các bạn đồng trang lứa với nhau, có mỗi Nhan Triết là thật sự thân thiết với Kỳ Vân Kính. Còn những người anh em họ kia, có lẽ đối đãi với Kỳ Vân Kính cũng chỉ thân thuộc hơn những người xa lạ một chút.

──── ∘°❉°∘ ────

Sau vài ngày bận rộn, cuối cùng cũng kết thúc quá trình tra tấn con người này, Ôn Nhiên nằm ở nhà một ngày trời, rồi lại không dừng chân* đi dự cuộc thi của đám bạn nhà mình.

(马不停蹄: Ngựa không dừng vó)

Mùng 7 Tết là ngày tranh chức quán quân và á quân của cuộc thi Người Dẫn Chương Trình mới. Không biết có phải do độ nổi tiếng của Nguyên Từ Hiên quá cao hay không mà cuối cùng cậu ấy cũng đã lọt top 3. Còn Hạ Vũ đứng thứ 8 cả nước, Dương Hi đứng thứ 5. Và Lý Tuệ Khiết, cô gái duy nhất mà bọn họ quen biết, lần này chiếm được vị trí thứ 6. Thành tích ấy thật sự đã rất tốt đối với bọn họ, kể cả Nguyên Từ Hiên. Dù chỉ giành được vị trí thứ 3, nhưng sau trận đấu, cậu ấy cũng đã có thu hoạch khá lớn.

Thân là bạn cùng phòng, đương nhiên cậu phải tới hậu trường tiếp ứng. Có thể là do phút cuối Nguyên Từ Hiên cũng đã hoàn toàn ổn định tâm thế, thể hiện xuất sắc vượt ngoài mong đợi, cuối cùng giành được ngôi vị á quân và chỉ kém quán quân 0,7 điểm. Khi cuộc thi hạ màn, ba người bạn cùng phòng của cậu cũng được coi như đã debut. Và theo sau việc bọn họ debut, đồng nghĩa với việc trong cuộc sống cũng như học tập sau này, Ôn Nhiên phải ở một mình nhiều hơn.

Sau khi buổi lễ long trọng kết thúc, bốn người lại tụ họp bên nhau, đến tiệm đồ nướng mà họ thường lui tới để tổ chức một bữa tiệc mừng nho nhỏ. Ngoài trời đổ tuyết, bản thân cũng chưa phải người gì đặc biệt, bọn họ tìm một góc khuất rồi cởi hết khẩu trang và mũ xuống.

Ôn Nhiên ghẹo: “E là từ nay về sau khó có thể cùng nhau đi ăn ở những quán ven đường rồi, cả đám toàn là những ngôi sao lớn.”

Hạ Vũ làm một ngụm coca lạnh, ợ một tiếng sảng khoái, mới nói: “Học kỳ sau tớ phải tới Đài Star Father thực tập, vừa ký hợp đồng hai ngày trước rồi.”

Cả đám đều nâng ly: “Chúc mừng nghen, cũng coi như cầu được ước thấy.”

Hạ Vũ nhìn sang Nguyên Từ Hiên và Dương Hi: “Hai cậu thì sao? Tớ nghe nói Đài Lệ Chi có tới tìm lão Dương, cậu ký chưa?”

Dương Hi lắc đầu: “Vẫn chưa, còn đang suy nghĩ.”

Hạ Vũ gật đầu: “Cũng đúng, quả thật phải cân nhắc kỹ càng, ngã rẽ cuộc đời mà. Các cậu nói xem, lúc trước khi chúng ta quyết định tham gia cuộc thi này, nào có nghĩ bản thân sẽ phát triển như hôm nay đâu, đúng không? Số phận con người, thật sự quá vi diệu.”

Nhìn sang Ôn Nhiên đang gặm gặm mấy xiên thịt, Dương Hi hỏi: “Còn cậu? Sau khi khai giảng chắc chắn mỗi người chúng tớ đều đi thực tập, đoán chừng chẳng có nhiều tiết học trong trường, cậu có dự định gì chưa?”

Ôn Nhiên liếm thìa là ở khóe miệng, cười nói: “Định làm những gì mình muốn. Các cậu hướng về phía trước với lý tưởng của bản thân, có được sự nghiệp thành công là điều mà các cậu mong muốn. Còn tớ, đủ ăn đủ uống thỉnh thoảng kiếm chút tiền, sống một cuộc sống cá mặn thoải mái dễ chịu, đó mới là điều mà tớ muốn. Chỉ cần không lo ăn lo uống, thì cũng chả cần thiết phải phát triển sự nghiệp, đúng không.”

Hạ Vũ nói: “Không phát triển sự nghiệp thì lấy đâu ra tiền ăn tiền uống.”

Ôn Nhiên cười: “Sao lại không, người có bản lĩnh chưa bao giờ thiếu cách kiếm tiền.”

Nhớ đến thực lực của cậu, mấy người Hạ Vũ lập tức nghẹn lời. Loại bản lĩnh này, không phải người bình thường nào cũng có thể có.

Ôn Nhiên nhìn Nguyên Từ Hiên: “Còn cậu? Có định ký kết với Đài Lệ Chi không?”

Nguyên Từ Hiên gật đầu: “Đài bọn họ có một chương trình vàng lâu năm, MC chương trình ấy muốn rút lui nên nhà Đài định đưa tớ lên.”

Hạ Vũ: “Người mới thay người cũ? Cho dù cậu ra mắt với độ nổi tiếng cao, thì e rằng việc thay thế người cũ cũng chẳng dễ dàng như vậy.”

Nguyên Từ Hiên gật đầu: “Không sao. Nếu tớ đã ký hợp đồng, tất nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi, thời gian vốn luôn có thể thay đổi mọi thứ mà.”

Lời này chẳng hề sai, thời gian thật sự có thể thay đổi mọi thứ, chỉ cần đừng khiến cho mọi người chán ghét. Một hai năm có lẽ vẫn chưa được, nhưng nếu kiên trì hơn ba bốn năm, ắt sẽ có thể phát triển một chỗ đứng nhỏ cho bản thân. Bọn họ là người dẫn chương trình, không phải ngôi sao điện ảnh, nên không ngại tốn chút thời gian.

Mọi người lại cụng ly thêm lần nữa. Sau bữa tiệc mừng này, cũng coi như một buổi chia tay nhỏ, từ nay đường ai nấy đi, mạnh ai nấy phấn đấu, chẳng rõ lần tụ họp đông đủ 4 người tiếp theo là khi nào.

Hạ Vũ hô to: “Mong cho tương lai của chúng ta thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm!”

Ôn Nhiên và mọi người đồng thanh đáp lại: “Thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm!”

──── ∘°❉°∘ ────

Mặc dù vẫn chưa khai giảng, nhưng nghĩ đến việc sau này phải một mình đơn côi chiếc bóng nhiều hơn, bản thân lại chỉ vừa mới quen với cuộc sống trong ký túc xá, Ôn nhiên cảm thấy hình như có hơi tịch mịch. Một người khi thấy tịch mịch, thường sẽ muốn nuôi một thứ gì đó, có điều cậu lại không thể nuôi chó mèo, trừ khi vận may tới gặp được linh miêu, nếu không thì không thể nào nuôi dưỡng chó mèo bình thường được. Không thì, nuôi quỷ hồn cũng được, chỉ là chưa chắc có thể gặp được linh hồn phù hợp.

Vất vả lắm Ôn Nhiên mới có thời gian rảnh rỗi, bắt đầu dành tất cả nhiệt huyết trong cuộc sống cho việc trang trí ngôi nhà của mình. Trước đó cậu đã đi tìm nhà thiết kế, trao đổi không biết là bao nhiêu đề xuất thiết kế, cuối cùng cũng đã đạt được sự thống nhất, chỉ chờ sang năm là khởi công. Ôn Nhiên có lời muốn nói: 

Trang trí nhà cửa là một công việc khiến người ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng nghĩ tới cảnh đó là ngôi nhà tương lai của mình, bản thân lại tràn trề năng lượng. Thế là, lúc Ôn Nhiên không có việc gì làm liền chạy đến tham quan các cửa hàng đồ nội thất khác nhau. Từ các loại vật dụng lớn trong nhà, đến những chiếc gối trang trí bé xinh, đều phải tự mình lựa chọn. Vốn dĩ khi bắt đầu sửa sang đều dựa vào phong thủy do chính cậu bố trí, cậu còn định dành thời gian đi đào bảo vật, xem thử có duyên gặp được một pháp khí tốt nào đó không. Tuy cậu không phải là kiểu người quá chú trọng phong thủy, song nếu có thể sống thoải mái, cho dù không được như ở Kỳ gia, nhưng nếu trồng được một số loại rau củ quả chứa linh khí trên ban công, vậy thì cuộc sống sẽ càng thú vị hơn rất nhiều.

Chỉ là không ngờ, đi dạo cửa hàng gia dụng, cậu cũng có thể bắt gặp đồ dùng bị ma ám, cái tỉ lệ này chắc chẳng có ai.