Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 43: Chương 43





Hàn Sơn tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ tụ hợp cùng mọi người dưới chân núi Tứ Tỉnh.

Theo kế hoạch ban đầu, lần này bọn họ dự định đi tất cả 5 nam 5 nữ, hệt như chuyến đi tình bạn của nhóm sinh viên kia.

Đáng tiếc là lúc lập kế hoạch có rất nhiều người hăng hái nói muốn đi, đến khi tập hợp thì lại chẳng có mấy mống.

Tính cả bản thân anh ta, tổng cộng chỉ có 6 người, 4 nam 2 nữ.
Hàn Sơn đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng chưa tìm việc làm, bởi vì trong nhà có quặng mỏ.

Lúc trước khi phá dỡ, nhà của anh được đền bù không ít tiền, còn bồi thường thêm ba căn nhà.

Năm đó cha anh ta cũng rất biết tính toán, sau khi cầm được tiền đền bù ông liền mua thêm vài căn nhà và mấy cửa hàng mặt tiền.

Cho nên mỗi tháng anh đều sống vô cùng thoải mái dựa vào tiền thuê nhà thu được, tự nhiên sẽ chẳng ham muốn gì cái việc đi làm nghe sếp chửi.
Người trẻ tuổi nhất trong số 6 người bọn họ là sinh viên đại học năm tư, những người khác đều là người có kinh nghiệm trong xã hội.

Đây cũng chả phải lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong chuyến đi mạo hiểm thực tế này, mà đã quen biết từ trước.

Thế nên sau khi chào hỏi, Hàn Sơn liền chia cho chúng bạn mỗi người một lá bùa: “Tới đây tới đây, mọi người đều có phần.”
Cậu sinh viên năm tư kia lấy từ trong túi áo ra một vòng tay màu đỏ, trên đó còn được gắn thêm một lá bùa nho nhỏ: “Em tự chuẩn bị rồi ạ.

Cái này em cầu được ở Thuần Dương đạo quán, do chính tay đại sư ở đó vẽ, tốn hơn hai vạn tệ lận đó!”
Cả đám có người hâm mộ, có người kinh ngạc.

Hâm mộ là vì cậu ấy có thể mua được một lá bùa những hai vạn tệ, mà những gia đình bình thường lại tiếc tiền chẳng dám mua.

Kinh ngạc là vì cả nhóm đều biết bùa do chính đại sư ở Thuần Dương đạo quán vẽ thuộc loại hiếm có khó tìm, không phải tín đồ thành kính thì làm gì có cửa mà với tới.

Tức thì, cả bọn liền tỏ vẻ thân thiết, thấy sang bắt quàng làm họ, rồi còn nói gì mà lỡ như thật sự có xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải bảo vệ mọi người nhé.
Thấy cậu nhóc có vẻ không cần bùa của mình, Hàn Sơn cũng chẳng để bụng lắm, thế là anh bèn đưa cho những ai cần, sau đó mọi người báo cáo sơ lược những thứ mà mình đã đem.

Tuy tất cả đã bàn bạc trên mạng ai đem theo gì trước đó rồi, nhưng hiện giờ vẫn còn chưa leo núi, nếu có thiếu món gì thì vẫn có thể đi mua ngay được.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, cả nhóm đều xách balo lên, cầm gậy selfie và quay lại đoạn đường đi bộ vào núi.
Đây không phải là lần đầu bọn họ đi du lịch như thế này, dọc đường đi mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ.

Có điều, với tư cách là người yêu thích chuyện thần quái, họ vẫn biết rõ những điều kiêng kỵ.

Ví dụ như khi leo núi thì không kể chuyện âm hồn uổng mạng trên núi, ở một số địa điểm âm u thì không được gọi đầy đủ họ tên của bạn đồng hành và càng không được quay đầu nhìn lại khi nghe có người gọi đầy đủ tên của mình trong núi rừng.
Cả nhóm đi đi nghỉ nghỉ hết một đoạn đường, một cô gái trong nhóm còn bắt đầu livestream.

Ở thời buổi này, nếu không phải là dân chuyên nghiệp trong một lĩnh vực chuyên môn nào đó, thì cơ bản không thể nào thoải mái sống với chút tiền lương ít ỏi kia được.

Livestream kiếm tiền rất nhanh, chỉ cần nội dung hấp dẫn tầm mắt người xem thì chẳng sợ không có người donate cho mình.

Khó khăn lắm mới đi tới đây một chuyến, nếu có thể kiếm được chút đỉnh tiền từ nó thì tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
Những người khác không hứng thú với livestream nên cũng không quan tâm đến người bạn đang livestream kia, chỉ cần cẩn thận không để bản thân vô tình lọt vào ống kính là được.
Sáu người đi rồi lại nghỉ suốt một quãng đường dài, lúc nào mệt mỏi liền nghỉ ngơi chốc lát, đói bụng thì gặm chút đồ ăn, mãi cho đến khi sắc trời gần tối, tất cả mới tới được khe núi kia.
Dương Mạn Mạn vừa cầm di động livestream vừa hướng máy ảnh về phía khe núi: “Sau một ngày đi bộ, cuối cùng bọn mình cũng đã tới nơi.

Đây chính là địa điểm xảy ra vụ tai nạn thương tâm của nhóm mười sinh viên lúc trước.

Dọc đường đi chúng ta có thể thấy một vài bảng hướng dẫn cảnh báo, tuy khe núi này có hơi gập ghềnh nhưng cũng không tới nỗi không đi được.

Vụ tai nạn chết người khi ấy thực sự quá đỗi quỷ dị, mình cũng chẳng biết tối nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt khi chúng mình ngủ lại đây một đêm hay không nữa.”
Bởi vì mấy hôm trước Dương Mạn Mạn đã đăng thông báo lên Weibo cá nhân của mình, nên hôm nay có rất nhiều người cố ý tới xem livestream.

Có thể là do hình ảnh nhìn qua màn hình khác với nhìn bằng mắt thường, cộng thêm việc trời đang tối dần và không đủ ánh sáng, nên những hình ảnh được phát trên di động lại mang đến một cảm giác âm u.
【Cậu gan dạ thật đấy! Không cần biết ở đây có từng xảy ra tai nạn hay chưa, thì việc ngủ lại khe núi sâu này thật sự quá nguy hiểm.】
【Mạn Mạn cố lên! Không biết hôm nay có thể quay được mấy thứ thần quái nào không nhỉ?】

【Tối nay Mạn Mạn có tắt di động không? Còn đủ pin không? Các cậu cứ yên tâm ngủ đi và mở điện thoại để đó, tớ sẽ canh gác cho.】
【U ám quá! Tôi luôn cảm thấy có rất nhiều cặp mắt xấu xa đang nhìn từ nơi tối tăm đằng xa kia.】
【Má ơi, nửa đêm nửa hôm coi livestream kiểu này sẽ hù chết người đó! Chẳng lẽ cô không sợ mình thực sự sẽ trêu vào mấy thứ đó à!】
【Mạn Mạn, đi tới con suối bên kia quay đi.

Nhìn thấy tảng đá phía sau đó không? Trước đây mọi người đã tìm được thi thể của nhóm sinh viên ở phía sau tảng đá đó đó.】
Người nói được những lời này rõ ràng cũng là một kẻ yêu thích thần quái sâu sắc, Dương Mạn Mạn liếc nhìn bình luận của mọi người và nói: “Mình sẽ quay sau nha.

Bây giờ mọi người đều đang dựng lều và chuẩn bị bữa tối, nếu mình cứ quay miết ở đây mà không giúp đỡ gì thì kỳ cục lắm.”
Có người bắt đầu hùa theo.
【Đợi lát nữa thì trời tối lắm, có quay cũng không thấy gì, nên cậu mau đi xem thử một chút đi.】
Một tòa lâu đài bất ngờ nổ tung ngay giữa màn hình, còn kèm theo một biểu ngữ,【Chạy nhanh té khói】đã gửi tặng một tòa lâu đài cho Mạn Mạn.
Một tòa lâu đài như vậy trị giá 2000 tệ, cũng được xem như là một phần thưởng lớn.

Thấy vậy, Mạn Mạn cũng chả thể từ chối thêm nữa, đây đều là cha mẹ cơm áo của cô nha.

Thế là cô nói chuyện bạn bè một tiếng rồi đi qua đó ghi hình.
Chu Nham là người lớn nhất trong số 6 người, nói: “Để anh đi cùng em.

Anh rọi đèn cho, nếu không em cũng không thấy đường đi.

Nhớ cẩn thận đừng để ngã xuống suối.”
Dương Mạn Mạn nghe vậy liền mỉm cười: “Cảm ơn nha, anh Chu.”
Cả hai cùng đi qua phía tảng đá bên kia, có điều càng đến gần họ càng nghe thấy có nhiều tiếng động khá lớn, như thể có ai đó đang nói chuyện.
Chu Nham và Dương Mạn Mạn liếc nhìn nhau, đồng loạt cảm thấy sởn gai ốc, nhưng cũng nhìn thấy có ánh sáng phát ra từ phía bên đó.
Hai người họ cùng đi tới xem thử, thì thấy có người dựng lều ở đó, còn đang nhóm lửa nướng thịt.

Nhìn thấy 2 kẻ lạ mặt bất ngờ xuất hiện, một cậu sinh viên ngồi cạnh đống lửa giật mình tá hỏa: “Ôi mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết! Sao các người tự nhiên chạy ra vậy? Hai người cũng tới đây cắm trại à?”
Dương Mạn Mạn và Chu Nham cũng sửng sốt khi thấy ở đây có người.

Lúc dựng lều bọn họ đâu có nghe thấy có bất kỳ tiếng động nào ở bên này đâu.

Tuy nhiên khi nghe cậu sinh viên kia hỏi vậy, hai người vẫn trả lời: “Đúng vậy, lều của chúng tôi ở bên kia.

Sao các cậu lại dựng lều ở đây vậy?”
Dù lá gan có lớn đến đâu, bọn họ cũng không nên dựng lều ngay nơi có người chết thực sự.

Hơn nữa hiện tại vẫn còn đang ở trên núi, trừ phi bọn họ không biết ở đây từng có người chết.
Cậu sinh viên hỏi: “Bên ngoài không có gió sao? Ở đây có mấy tảng đá lớn che chắn, cảm thấy rất an toàn.

Mà các anh đi bao nhiêu người vậy? Chúng tôi đang nướng thịt này, có muốn ăn cùng không?”
Dương Mạn Mạn đáp: “Chúng tôi có 6 người, cơ mà bọn này cũng có mang đồ ăn rồi, cảm ơn ý tốt của anh.”
Cậu bạn mỉm cười hồn nhiên: “Không sao không sao đâu, bên này có mười người lận, nếu mọi người cần giúp đỡ gì thì cứ nói.”
Vừa nghe nói có 10 người, trái tim Dương Mạn Mạn và Chu Nham lập tức như ngừng đập, lông gà lông vịt khắp cả người đều dựng đứng lên hết.
Có vẻ như cậu sinh viên đó đã quen với việc này, vẫn nhiệt tình nói: “Chúng tôi là sinh viên của Đại học Miền Đông, đến đây cắm trại để gắn kết tình bạn.

Nhìn hai người cũng không lớn tuổi lắm, là leo núi cùng gia đình hay bạn bè vậy nha?”
Cả hai đều đã không còn nghe rõ cậu ta đang nói gì.

Sinh viên đại học Miền Đông? Gắn kết tình bạn? Mười người? Hai người bọn họ chỉ cảm thấy có một dòng máu nóng xộc thẳng lên não khiến họ hoa mắt, trước mắt tối sầm.
──── ∘°°∘ ────
Ôn Nhiên ngồi dưới khán đài và nhìn lên dàn người được bao phủ bởi ánh đài sân khấu.

Cả ba người bạn cùng phòng của cậu đều đã thành công lọt vào top 25 của trường Đại học.

Cùng lúc đó bên phía thử giọng cũng đã chọn xong top 25, cuối cùng kết hợp cả hai buổi tuyển chọn lại thành top 50 thí sinh.

Hôm nay là buổi ghi hình chung đầu tiên, và được thực hiện dưới hình thức phát sóng trực tiếp.

Bảng xếp hạng tổng hợp dựa vào số bình chọn bằng tên thật trên mạng và điểm số của ban giám khảo tại đây.


Trận chiến hôm nay sẽ có 10 người bị loại, đồng thời chọn ra top 40.
Ba đứa bạn này của cậu đã có một nhóm fans hâm mộ nhỏ trên mạng sau một loạt các cuộc thi đấu trong khoảng thời gian trước.

Điều không ai ngờ tới là người được hoan nghênh nhất và có lượng fans nhiều nhất giữa ba người bọn họ lại là Nguyên Từ Hiên.
Trong số ba người, Hạ Vũ là người rộng rãi, thuộc tuýp tỏa ra dương quang toàn thân.

Dương Hi thì tinh xảo nhất, tuy gia cảnh của cậu không được tốt nhưng ngoại hình lại mang đến cho người khác cảm giác quý phái sang trọng những khi cậu lặng lẽ ngồi yên ở đó.

Nguyên Từ Hiên lại là người hướng nội nhất, cậu thuộc tuýp người ít nói, các đường nét trên mặt khá sâu và góc cạnh.
Có điều, việc Nguyên Từ Hiên được yêu thích nhất cũng khá dễ hiểu.

Không nói đến ngoại hình thì phong cách của cậu ta lại ổn định nhất giữa ba người, nên ngoài ý muốn trở thành ‘hắc mã’ trong cuộc thi này.

Thấy con trai nổi tiếng trên TV, cha mẹ của họ còn cố ý kéo thêm những người thân và bạn bè tới cổ vũ họ.

Còn Ôn Nhiên thì lại hòa vào nhóm người hâm mộ ở bên này, thấy ai lên sân khấu thì đổi sang lắc lắc banner của người đó để cổ động.
Một bạn học nữ ngồi bên cạnh thấy hơi khó hiểu, mở miệng hỏi: “Người anh em, trái tim của cậu nhiều ngăn quá vậy?” Tiếp ứng cho cả ba, ai cũng giơ bảng, sao mà ba phải quá.
Nghe cô bạn này lên tiếng như đang dằn mặt thế này, Ôn Nhiên liền bật cười: “Cả ba người đều là bạn cùng ký túc xá của tớ, nên tim không nhiều ngăn không được.”
Nghe cậu nói vậy, cô bạn ấy lập tức ồ lên một tiếng đầy hâm mộ, rồi lại quan sát Ôn Nhiên.

Úi, đẹp trai quá! Chẳng hề thua kém ba người trên sân khấu tí nào nha! Đây là kiểu ký túc xá thần tiên gì thế này? Chả lẽ cả bốn người này ở ký túc xá mỗi ngày đều không cần phải làm gì, chỉ để được xinh đẹp hơn hay sao?
Ngay sau đó Ôn Nhiên liền trở nên nổi tiếng, còn leo hot search với nhóm bạn cùng ký túc xá của mình với từ khóa bốn chữ ‘ký túc thần tiên’.
Việc này chủ yếu là do Hạ Vũ.

Sau khi biểu diễn trên sân khấu và đợi giám khảo nhận xét xong, cậu ta lập tức thả lỏng cả người, nhìn thoáng qua liền thấy Ôn Nhiên cực kỳ chói lóa lẫn trong đám đông, thậm chí còn đang giơ bảng cổ động cho mình.

Thế là cậu ta mỉm cười vẫy tay với cậu.
Tiếp đó là phần phỏng vấn mỗi cá nhân trong phòng thu, sẽ có một số câu hỏi mang tính chất giải trí đến từ các fans.

Lúc hỏi tới Hạ Vũ, có một câu hỏi được đặt ra là ‘làm thế nào anh có thể gìn giữ được mái tóc đen dày của mình mà không bị rụng tóc nhiều’.
Hạ Vũ liền hào hứng hơn khi được ‘bán’ bạn cùng phòng của mình: “Đều là nhờ công của người bạn cùng phòng mình.

Bạn ấy xuất thân từ một gia đình trí thức, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất.

Khi biết tụi mình tham gia cuộc thì cậu ấy còn đặc biệt giúp tụi mình cải thiện hình tượng.

Chứ trước kia mình là một thành viên của đại quân đầu hói đó.”
Từ những lời này, cộng thêm hình ảnh ngày hôm đó Hạ Vũ vẫy tay được camera ghi lại, thế là Ôn Nhiên cũng được hưởng ké phúc phần của bạn cùng phòng, liền nổi tiếng một phen.
Hận không thể cho cậu bạn thứ tư trong ký túc xá này debut ngay tại chỗ.
Trước ống kính, dù là người có ngoại hình đẹp đến đâu ít nhiều cũng thua kém một tí khi đứng trước những người nổi tiếng chuyên nghiệp, trừ một số ít người đẹp đến chim sa cá lặn.
Trong buổi thử giọng, mọi người đều như nhau, ngay cả khi họ ăn mặc trang điểm tỉ mỉ chỉn chu.

Trừ khi là người có tiền, thuê được một ê-kíp chuyên nghiệp cho mình, nếu không lúc lên hình vẫn là bộ dạng quê mùa như cũ.

May mà tất cả đều giống nhau, nên đến khi xuất hiện sẽ có tổ tiết mục chăm lo cho vẻ ngoài của họ.
Tuy nhiên nhóm của Hạ Vũ lọt vào vòng trong không chỉ bằng năng lực mà còn dựa vào độ đẹp trai, trắng trẻo tươm tất, đôi mắt sáng ngời, thậm chí chỉ cần mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cũng rất ưa nhìn.
Bây giờ đến cả Ôn Nhiên cũng được máy quay bắt được.

Đặt ảnh của bốn người ở cạnh nhau thì chẳng phải đây chính là ký túc thần tiên hay sao! Có rất nhiều cư dân mạng hú hét, tại sao cái người đẹp nhất này là không tham gia thi đấu chớ!
【Này em gì ơi, em debut ngay bây giờ đi mà! Trời cho một gương mặt như vậy mà em nỡ lòng nào cứ giấu giếm vậy hả, có tình người không chứ?!】
【Cho hỏi trường học chia phòng theo giá trị nhan sắc đúng không? Nhìn làn da sắc nõn kia kìa, đúng là hâm mộ quá đi.】
【Chuyện này nhất định phải được ưu tiên lên hàng đầu nhá!!! Không được che giấu gương mặt xinh đẹp này!】
【Ối giời ơi, em trai giương mắt cười lại kìa, cảm giác cứ như cả bầu trời đều bừng sáng lên! Gương mặt xinh đẹp này mới là gương mặt thần tiên thật sự nha!! Quan trọng là còn chưa trang điểm, nếu có đoàn đội tạo hình như những người nổi tiếng khác thì quả thật sẽ đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành à nha!!!】
【Huhu tiếc quá, nếu cậu ấy cũng tham gia thì chẳng phải sẽ đủ bộ tứ quý của ký túc xá hay sao! Bây giờ ký túc xá này chỉ có ba thiếu một, huhu.】
【Có mỗi mình tôi quan tâm tới gia đình tri thức chuyên trị hói đầu kia sao? Có ai hiểu được nỗi buồn khi có thể phi ngựa trên mép tóc được luôn không?】
Lúc ngồi trong ký túc xá đọc những dòng bình luận này, Hạ Vũ còn ôm bả vai Ôn Nhiên nói: “Người anh em, nếu cậu có debut ở vị trí center, nổi tiếng rồi chớ quên anh em nhớ!”

Ôn Nhiên hất tay cậu bạn ra: “Tớ còn chưa nói tới cậu nhá.

Ở trước máy quay mà cậu dám nói bậy bạ cái gì thế hả? Hại tớ chẳng thể che giấu vẻ đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành của mình này!”
Hạ Vũ cười như được mùa: “Ôn Tiểu Nhiên, chỉ số tự luyến của cậu đang tăng lên từng ngày nha!”
Ôn Nhiên trực tiếp trợn mắt nhìn trời.
Có nhiều người tràn vào Weibo của Ôn Nhiên để mong được cậu chú ý.

Thật ra cậu rất muốn tiện thể quảng bá tài khoản Weibo đạo sĩ của mình luôn, nhưng kiểu này luôn đem lại một vài bất lợi.

Ôn Nhiên cũng chả sợ bị chỉ trích, chỉ cần không đọc bình luận là được, nhưng hiện giờ ba người bạn của mình đều đang thi đấu, cậu vẫn nên cố gắng không gây ra một số tin đồn xấu cho họ thì hơn.

Chỉ tiếc là nhìn số fans của mình tăng lên dữ dội, nhưng đây chẳng phải là hướng nổi tiếng thực sự mà cậu mong muốn.
Theo như dự đoán của Ôn Nhiên, ba đứa bạn này của cậu sẽ gặp nhiều may mắn, lần này nếu không thể giành được giải nhất thì chắc chắn vẫn xứng đáng vào top 10.

Suy cho cùng thực lực của họ cũng rất khá, mỗi người đều có phong cách và độ nổi tiếng riêng, dù có bị người ta thao tác ngầm trượt khỏi 3 vị trí đầu thì vẫn có thể lọt vào được top 10.
Chỉ là sau vài lần quan sát hiện trường phát sóng trực tiếp, Ôn Nhiên phát hiện ra một vấn đề, chẳng biết đó có tính là vấn đề nghiêm trọng gì hay không.
Có một người tên là Tằng Phàm, nằm trong top 50 thí sinh trúng tuyển thông qua đợt tuyển chọn trên mạng.

Kỳ thật anh ta khá bình thường, năng lực bình thường, ngoại hình cũng bình thường.

Tất nhiên anh phải xuất sắc hơn người bình thường một tí, nếu không đã chẳng lọt vào top 50, nhưng ở giữa top 50 thì lại khá mờ nhạt.

Ôn Nhiên có ấn tượng với anh ta là vì khi trước cậu đã quan sát top 50 rất kỹ.

Chỉ dựa vào tướng mạo, cậu đã có thể đoán ra được cuối cùng thì những gương mặt nào sẽ nổi bật.

Tuy nhiên Đường Phàm không nằm trong số đó, nhưng trong mấy ngày qua, cậu chợt phát hiện tướng mạo của Đường Phàm đã thay đổi.
Không chỉ gương mặt thay đổi, mà khí chất cả người của anh ta cũng đổi thay theo.

Trước đây Tằng Phàm là một người có khí chất thường thường, đứng trước máy quay ít nhiều gì thì tay chân cũng bị gò bó không tự nhiên, khi cười cũng khá là ngượng ngùng, là kiểu người không có mũi nhọn.
Nhưng trong buổi ghi hình trực tiếp của vòng hai này, Tằng Phàm đã thực sự thay đổi rất nhiều.

Riêng về khí chất, cứ như là hai người khác nhau.

Phần tính cách trầm ổn và bình tĩnh đối mặt với máy quay cũng như đông đảo khán giả dưới sân khấu kia, giống như thể anh ta đã trải qua nhiều một số chuyện sóng gió khiến bản thân lắng đọng và trưởng thành hơn rất nhiều.
Thông thường dưới tình huống này, điều đầu tiên Ôn Nhiên nghĩ tới chính là bị đoạt xá, chứ tính tình và khí chất của một người chẳng thể nào thay đổi lớn như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Chúng đều được bồi dưỡng từ hoàn cảnh sống xung quanh, không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.

Nhưng cậu cũng đã quan sát rất kỹ lưỡng, thậm chí còn lấy cớ đem thức ăn cho 3 người bạn của mình mà ‘ngẫu nhiên’ gặp Tằng Phàm trong phòng thay đồ, còn cố ý tới gần muốn xin chữ ký của anh ta.

Nhưng tất cả đều rất bình thường, trên người anh chả có khí tức bất thường nào, càng không có dấu vết bị đoạt xá.
Sau khi thực sự không nhìn ra vấn đề, Ôn Nhiên liền đặt chuyện này sang một bên.

Cá nhân cậu cũng chẳng phải là kiểu người thích lo chuyện bao đồng, nếu không có âm khí hay âm hồn nào thì cậu đây sẽ không quan tâm đến chuyện tính tình người khác thay đổi lớn ra sao.
Nhưng không ngờ, trong một lần tình cờ gặp anh ta ở nhà vệ sinh, lại xảy ra một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn.
Ôn Nhiên là bạn cùng ký túc xá của mấy người Hạ Vũ.

Tuy cậu không thể lúc nào cũng kè kè theo mọi người.

nhưng những khi rảnh rỗi đều sẽ mua ít đồ ăn thức uống đem tới cho ba người bọn họ, cùng với những thí sinh khác cũng như các nhân viên công tác tại đó.

Có được nhiều mối quan hệ cá nhân tốt cũng chả phải chuyện gì xấu, thế nên cậu mới có thể thường xuyên ra vào hậu trường đài truyền hình.
Lúc gặp Tằng Phàm trong nhà vệ sinh, anh ta đã chủ động chào hỏi cậu.

Trước đây Tằng Phàm khá nhút nhát chứ không tự nhiên và hào phóng như bây giờ.

Khi chào hỏi, Ôn Nhiên đã nhìn gần hơn vài phần nhưng vẫn không nhận thấy có gì khác thường.
“Cậu lại tới xem bọn họ diễn tập nữa à?”
Ôn Nhiên mỉm cười nói: “Đúng vậy, tiện đường nên tôi ghé qua đưa cho bọn họ chút đồ ăn.”
Giọng nói của Tằng Phàm mang theo chút hâm mộ: “Nói cậu là bạn cùng phòng thần tiên thật sự không ngoa chút nào.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Ôn Nhiên đột nhiên cảm nhận được có một luồng khí lạnh truyền đến từ phía sau lưng, mà lúc này sắc mặt của Tằng Phàm đang nói chuyện bỗng dưng thay đổi, nhưng anh ta có vẻ như đang kiềm chế không để lộ ra ngoài.
Gần như ngay khoảnh khắc cậu cảm nhận được luồng âm khí ấy thì có người đẩy cửa bước vào.

Ôn nhiên quay đầu nhìn lại, đối phương chắc hẳn là nhân viên của đài truyền hình, trước ngực còn đeo thẻ nhân viên, vừa đi vừa xoa bóp một bên cổ vai.

Nhìn thấy hai người họ đang đứng trước bồn rửa tay, anh nhân viên kia còn kỳ quái nhìn thoáng qua họ một cái rồi đi vào buồng bên cạnh.
Giọng điệu của Tằng Phàm dương như có hơi khẩn trương: “Chúng ta đi ra ngoài đi, vừa rồi tôi có thấy hình như Dương Hi đang tìm cậu.”
Ôn Nhiên ‘ừ’ một tiếng và dời mắt khỏi người nhân viên công tác kia.


Lúc anh nhân viên ấy bước vào trong buồng vệ sinh, cậu nhìn thấy có một nữ quỷ tóc ngắn đang cúi đầu ở ngay phía sau lưng anh, còn áp trán mình vào lưng người nọ, chân lơ lửng bay theo anh ta.

Ôn Nhiên và Tằng Phàm bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tằng Phàm chợt nói: “Tôi phải đi ra ngoài mua một vài thứ.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Vậy tôi về phòng thay đồ trước.”
Sau khi hai người lần lượt rời đi theo hai hướng, Tằng Phàm bỗng quay đầu nhìn thoáng qua.

Thấy Ôn Nhiên đã xoay người đi về phía phòng thay đồ, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, rồi vội vàng quay trở lại nhà vệ sinh.
Khi Tằng Phàm vừa bước vào nhà vệ sinh, Ôn Nhiên – người vốn dĩ phải đi rồi – lại bất ngờ bước ra khỏi góc khuất.

Cái tên Tằng Phàm này, biểu hiện vừa rồi của anh ta rõ ràng là cũng nhìn thấy quỷ, còn vội vàng muốn mình rời khỏi chỗ đó, bây giờ lại quay lại, chẳng lẽ anh ta muốn bắt quỷ hay sao?
Ôn Nhiên cảm thấy Tằng Phàm càng ngày càng kỳ lạ.

Chỉ cần là đạo sĩ thì đều sẽ có cổ khí tràng.

Chung quy, không phải mọi đạo sĩ đều giống như cậu, bởi vì phương pháp tu luyện hoàn toàn khác nhau cho nên mới có thể che giấu chính mình.

Nhưng mà trong những lần tiếp xúc trước đây, cái người tên Tằng Phàm ấy rõ ràng là người bình thường, thậm chí là vừa rồi cậu cũng không nhìn ra được chút khí tràng nào ở anh ta.
Hơn nữa, kiểu người có thể nhìn thấy quỷ như thế này chỉ có thể là người có vận khí thấp sắp chết hoặc là người có mắt âm dương.

Tằng Phàm không thuộc vế trước, nhưng người ở vế sau nếu không phải là ngàn dặm mới có một thì chắc chắn cũng là vô cùng hiếm gặp.

Chưa kể số người có mắt âm dương trong giới Huyền Môn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ôn Nhiên không muốn tìm hiểu, cũng không định ra tay, cậu chỉ muốn xem thử rốt cuộc Tằng Phàm đang muốn làm cái gì.
Tằng Phàm vừa trở lại nhà vệ sinh liền lấy di động ra.

Màn hình điện thoại chợt lóe sáng, bỗng chốc chuyển sang nền đen và trên đó chỉ hiện thị một câu đơn giản:【Phát hiện năng lượng ma quỷ, bạn có muốn nhận nhiệm vụ hay không?】
Tằng Phàm liền bấm chọn mà không chút do dự.

Đúng lúc này, trong lòng bàn tay của anh ta xuất hiện một đốm lửa hơi lập lòe giống như văn tự bùa chú.
Anh nhân viên bước ra khỏi buồng vệ sinh, lướt qua Tằng Phàm và định rửa tay đi ra ngoài.
Tằng Phạm lại đi tới bên cạnh anh ta, hỏi thẳng: “Có phải gần đây anh hay cảm thấy đau bả vai, thậm chí lạnh sống lưng hay không?”
Lôi Hoằng Vĩ liếc nhìn Tằng Phàm bằng ánh mắt kỳ quái.

Anh ta không thuộc tổ hậu cần của cuộc thi Người Dẫn Chương Trình Mới này, và nhà đài của bọn họ cũng đâu phải chỉ có mỗi một tiết mục này.

Hiện tại Tằng Phàm chưa được nổi tiếng cho lắm, nên anh ta sẽ không biết tới Tằng Phàm.

Thấy đối phương quá kỳ quái, Lôi Hoằng Vĩ không định phản ứng lại.
Tằng Phong cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Có một cô gái tóc ngắn, trên tay còn buộc một nút tơ hồng.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lôi Hoằng Vĩ lập tức biến đổi, không chỉ tái nhợt và đổ đầy mồ hôi mà còn hoảng loạn: “Anh, anh nói cái quái gì vậy, tôi nghe không hiểu! Phiền anh tránh đường.”
Tằng Phàm nhún vai, nghiêng người tránh sang một bên và nói thêm: “Tốt nhất là anh nghe không hiểu thật.

Thời gian của anh có lẽ chẳng còn nhiều đâu.”
Lôi Hoằng Vĩ lặp tức cau mày quay đầu nhìn Tằng Phạm, trong ánh mắt đã có chút tức giận: “Anh có ý gì!”
Tằng Phàm lắc đầu: “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho anh những gì mình nhìn thấy thôi.

Cô ta đang ở ngay sau lưng anh, còn anh muốn tin hay không thì tùy.”
Lôi Hoằng Vĩ vô thức nhìn về phía sau, nhưng lại chả nhìn thấy gì.

Có điều chẳng hiểu tại sao mà trên bả vai vốn đã nhức mỏi của anh bất ngờ bị siết chặt.

Đúng là trong khoảng thời gian này anh ta thường cảm thấy khó chịu.

Chỉ là trong cái nghề này của bọn họ, chuyện đảo lộn ngày đêm và mọi loại hình công tác tiếp diễn liên tục đều là trạng thái bình thường.

Anh ta thường xuyên mệt mỏi và đau nhức cả người, nên bản thân cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ chờ đến khi có thời gian sẽ đi thư giãn và mát xa cho khỏe.
Thế nhưng những lời nói khó có thể giải thích được của kẻ xa lạ đứng trước mặt này khiến anh hoang mang một lúc.
Tằng Phàm tiếp tục: “Tôi có thể giúp anh.

Tôi là Tằng Phàm, thí sinh của cuộc thi Người Dẫn Chương Trình Mới.

Nếu anh có gì cần giúp đỡ có thể đến tìm tôi.

Chỉ hy vọng khi anh tới tìm tôi thì vẫn còn chưa muộn.”
Nói xong, Tằng Phàm trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, Lôi Hoằng Vĩ lại cảm thấy tay chân mềm nhũn hết một lúc.

Còn nữ quỷ theo sau lưng Lôi Hoằng Vĩ cũng từ từ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tằng Phàm đang rời đi..