Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 42: Chương 42





Càng điều tra sâu hơn, bên phía cảnh sát càng thu hoạch được nhiều hơn.

Bởi vì chuyện này đã được giấu kín bởi các cấp lãnh đạo, nên người ngoài hoàn toàn không hay biết gì.

Có một số việc mãi cho đến khi chúng được xử lý xong, Ôn Nhiên mới được biết đôi chút thông qua Từ Khiên.
Cái gã Đường Phương đó thật sự rất có thiên phú trong lĩnh vực linh dị này, thậm chí gã còn phá vỡ một số truyền thống, kết hợp huyền học vào khoa học kỹ thuật.

Nói ngắn gọn thì gã đã tạo ra một trang web.

Khi oán niệm và ham muốn của con người đạt đến một mức độ nhất định, trang web kia sẽ ngẫu nhiên nhảy ra giống như một trang quảng cáo nhỏ.

Chỉ cần đối phương ghi điều mong muốn nhất của mình vào đó, thì phần thông tin liên quan sẽ được gửi đến tài khoản của Đường Phương.

Những năm qua, ngoài việc lang thang trong giới nhà giàu, trang web này còn là nguồn thu nhập lớn nhất của gã.
Cái gì gã cũng bán, nhiều nhất chính là các loại bùa yêu.

Rõ ràng là hai người không hợp nhau, nhưng lại bị bùa yêu của gã trói buộc lại bên nhau, cũng chẳng biết đã gây ra biết bao nhiêu bi kịch.

Thậm chí gã còn buôn lậu một ít nội tạng, cũng như nhiều đồ vật xấu xa hại người khác.
Lúc trước Từ Khiên không thể điều tra ra bất cứ thứ gì từ em họ Lý Tuệ Khiết, cũng là vì cơ bản không có cò dắt mối nào chủ động liên hệ nói ‘tôi có bán bột da người để hủy dung’ cả, mà là cô em họ đó mua trên trang web này.

Còn cái trang web ấy sau mỗi lần dùng xong đều sẽ trực tiếp biến mất sạch sẽ, khiến người khác không thể nào điều tra được.
Những thứ hại người ấy cũng chỉ là mấy món đồ cỏn con, còn đầu não thật sự phía trên là buôn bán các bộ phận trên cơ thể người như gan, thận, tim, võng mạc, ngay cả cấy da sau khi bị hủy dung cũng có.
Tự bản thân Từ Khiên cũng là người đã từng chứng kiến được nhiều thảm kịch trên đời, nhưng sau khi điều tra được sự thật phía sau Đường Phương, anh lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng: “Hơn 200 trang giấy dài đằng đẵng kia đều là tội trạng của hắn.

Trên đời này tuy có nhiều kẻ độc ác, nhưng tên Đường Phương kia ác độc đến mức không còn là con người.”
Từ Khiên vừa nói vừa không khỏi cảm thán vẫn còn chút may mắn.

Mặc dù Đường Phương là kẻ tàn ác, đã làm đủ mọi điều xấu, nhưng suy cho cùng tầm nhìn của gã cũng có giới hạn.

Nếu đổi lại là một kẻ có chỉ số thông minh cao hơn, anh ta thật sự không dám tưởng tượng cuối cùng mọi chuyện sẽ phát triển tới mức nào.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Nhiên gặp phải loại người như Đường Phương.

Nếu không phải do cậu lỡ tay đánh tan một âm hồn, cậu sẽ không khăng khăng muốn bắt thủ phạm đứng đằng sau vụ này, chỉ cần việc không liên quan đến mình thì cứ tùy duyên lướt qua.

Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy có một số chuyện có lẽ thật sự đã được định sẵn.
Từ Khiên nói: “Đường Phương chắc chắn sẽ bị tử hình.

Nhưng cái chết của hắn không thể nào bù đắp nổi những tội ác tày trời do hắn gây ra.

Cậu nói thử xem, liệu hắn có nhận được sự trừng phạt khác sau khi chết hay không? Và liệu Âm Phủ có thật sự tồn tại?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Từ thuở xa xưa đã lưu truyền một loại âm thuật được gọi là Quá Âm, chính là linh hồn người sống tách rời khỏi thân thể để tìm đến Âm Phủ.

Thế nhưng dựa theo lời kể của những người từng thật sự sử dụng Quá Âm, thật ra nơi đó chẳng có gì cả, mọi thứ đều phủ một lớp sương mù mờ ảo.

Có lẽ Âm Phủ có thật, mà ngay cả khi không có, thì chắc chắn vẫn sẽ tồn tại Thẩm Phán luân hồi.”
Từ Khiên thở dài: “Loại người này, dù có luân hồi hay hồn phi phách tán, tôi đều cảm thấy quá hời cho hắn.”
Ôn Nhiên mỉm cười: “Có lẽ hắn sẽ phải đầu thai trăm kiếp, mỗi kiếp đều phải bị hành hạ tra tấn đến chết nhỉ.”
Từ Khiên cũng cười theo: “Tốt nhất phải như vậy! Ngày hôm đó tại nghĩa trang thật sự có quá nhiều âm hồn, các đạo sĩ ở đây siêu độ không xuể.

Nghe bảo họ đã đưa những âm hồn ấy tới chùa Linh Giác.

Mong kiếp sau của những người này có thể được bù đắp tốt hơn.”
Ôn Nhiên hỏi: “Vậy các anh định xử lý trang web mà mình điều tra được, và những người đã từng thực hiện giao dịch trên trang web đó như thế nào?”
Từ Khiên lắc đầu: “Tôi không biết, đây cũng không phải là chuyện mà một cảnh sát quèn như tôi có thể hỏi được.

Nhưng cấp trên đã tiếp nhận vụ án, chắc chắn sẽ có lời giải thích.”
──── ∘°°∘ ────
Những người khác thì Ôn Nhiên không biết.

Sau đó Lý Tuệ Khiết có tìm tới và kể rằng em họ của mình đã bị kết án vì tội mua bán bộ phận cơ thể người.

Mặc dù mức án không nặng, chỉ ở tù 2 năm và phạt án treo 1 năm, nhưng cũng coi như cuộc đời của cô ta đã bị hủy hoại.
Lúc cô em họ bị cảnh sát bắt đi, người trong nhà nhỏ đều khiếp sợ.


Sau khi biết tin cô ta phạm tội, ngoại trừ Lý Tuệ Khiết ra, thì dù là người nhà em họ hay là người nhà của cô, cũng chẳng một ai tin vào điều đó: “Lúc ấy dì tớ còn chạy đến nhà khóc lóc cầu xin cha tớ giúp đỡ, nói trong chuyện này nhất định có chỗ sai sót.

Cơ mà cũng đúng, một cô gái thậm chí còn chưa đến 20 tuổi, gia đình cũng đàng hoàng, căn bản không có nhu cầu gì liên quan tới những thứ này, thì ai mà tin nổi con bé có liên quan đến việc buôn lậu nội tạng người cho được.”
Ôn Nhiên nói: “Cho dù như thế nào, thì cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.”
Lý Tuệ Khiết gật đầu: “Đúng là cha tớ có vài mối quan hệ trong đó, vốn dĩ ông còn định giúp đỡ, bởi vì ông cũng không tin em họ tớ sẽ làm ra chuyện này.

Tuy nhiên tớ đã nói hết mọi chuyện cho cha biết, lúc trước người tớ bị vậy vậy đó, rồi tại sao trong thời gian ngắn lại trở nên tốt hơn.

Và nếu chẳng phải vì không muốn rút dây động rừng thì tớ đã nói cho sự thật cho gia đình mình biết từ lâu.

May mà cha tớ tin lời tớ, chỉ là việc này không dám để mẹ tớ biết.

Mẹ tớ có lẽ rất đau lòng, nhưng dù vội thì cũng chẳng thể giúp được gì.”
Ôn Nhiên thầm nghĩ, cho dù có quen biết ai đi nữa thì e rằng thật sự không giúp được gì trong chuyện này.

Cấp trên đã tập trung thẩm tra vụ án, nếu muốn khơi thông chạy án, vậy há chẳng phải là đang chống lại pháp luật hay sao.
Mục đích Lý Tuệ Khiết đến đây chính là muốn nói cho Ôn Nhiên biết chuyện của cô đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Sau đó cô lại hỏi: “Ôn Nhiên, cậu có biết… chính là, thứ mà em họ tớ dùng để hại tớ, là của ai không?”
Ôn Nhiên nhìn sang cô bạn: “Cậu hỏi chi vậy?”
Lý Tuệ Khiết gãi má: “Suy cho cùng tớ cũng là người bị hại.

Tớ nghĩ dù chuyện này không phải lỗi của mình, nhưng cũng có phần liên quan trong đó, nên muốn xem thử có thể bù đắp được chút gì không, cứ coi như làm việc thiện tích đức.”
Ôn Nhiên nói: “Hiện tại tớ không thể nào biết chính xác đó là ai nữa, nhưng ở chùa Linh Giác có một chiếc đèn chong* để viết những lời cầu phúc cho người không tên.

Nếu cậu có lòng, có thể cúng viếng thêm ít tiền nhang đèn.”
(Đèn chong: Chiếc đèn dầu luôn được thắp sáng trước tượng Phật)
Lý Tuệ Khiết hiểu được ý của Ôn Nhiên, cô còn nói khi nào có thời gian nhất định sẽ đến đó một chuyến, rồi vẫy tay chào tạm biệt cậu.
Ôn Nhiên xoay người, đi về phía phòng học.

Nhìn sân trường tràn đầy sức sống, cách đó không xa có một nhóm thanh thiếu niên nhiệt huyết mồ hôi nhễ nhại đang chơi đùa trên sân.

Đáng tiếc thay, có một số người chỉ vì bị ác quỷ nhìn trúng, mà cuối cùng không thể nào tận hưởng được khoảng thời gian tươi đẹp nhất.
Cũng giống như nữ diễn viên nổi tiếng kia, chuyện này thật sự là một tai họa bất ngờ giáng xuống đầu cô.

Nghe nói, khách mời lúc trước là một tiểu hoa đán không nổi tiếng bằng Dụ Ân Na, nhưng lại thuộc cùng công ty với cô.

Kết quả cách đây không lâu lại gặp tai nạn giao thông, bị thương nhẹ, nên công ty mới sắp xếp cho Dụ Ân Na đi.

Rốt cuộc mới dẫn tới chuyện Dụ Ân Na bị Đường Phương nhìn trúng trong tiệc rượu, và trở thành mảnh ghép cuối cùng trên người mỹ nữ oa.
Em họ của Lý Tuệ Khiết chỉ vì mua da người, hơn nữa cô ta còn không biết thứ mình mua chính là da người, chỉ nghĩ đó là bột hủy dung nên bị kết án 2 năm tù giam.

Không biết những kẻ mua nội tạng khác sẽ bị phán xử ra sao.
Chỉ là chuyện của Đường Phương không được phơi bày ra ánh sáng, nên những chuyện có liên quan có lẽ cũng được xử lý trong âm thầm.

Từ đầu tới cuối, chuyện này chưa từng xuất hiện trên bất kỳ nền tảng trực tuyến nào, cứ như thể nó chưa từng xảy ra vậy.
──── ∘°°∘ ────
Tuy nhiên sau vụ việc này, tên tuổi của Ôn Nhiên đã rốt ráo lan rộng trong giới Huyền Môn.

Nhiều người nhịn không được đã hỏi thăm tin tức về cậu.

Lòng người không tránh khỏi tò mò, mà thông tin về cậu cũng chẳng phải thứ không thể cho người ta biết.

Cuối cùng tất cả đều biết, hóa ra Ôn Nhiên chính là đệ tử của Khải Quang.
Khải Quang là ai? Cũng chả phải là tất cả mọi người trong Huyền Môn đều biết tới ông, nhưng người có quen biết đều ngạc nhiên không thôi, giống hệt như sư phụ Lỗ lúc đầu.

Một đồ đệ xuất sắc như thế này mà trước đây lại bị Khải Quang ghét bỏ? Còn bảo đời này của lão đã thu nhận một đệ tử được định sẵn là không có duyên với Đạo giáo.

Đây mà là không có duyên à?
Nếu không phải Ôn Nhiên đã có sư phụ, thì với độ tuổi này của cậu, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người tới tranh giành muốn nhận cậu làm đồ đệ.

Tuy nhiên sau khi nghe nói hôm đó cậu một tay dùng Cửu Tinh Quyết(*), những người muốn thu nhận đồ đệ kia chỉ có thể suy nghĩ lại.

Nếu thật sự thu nạp, e là không đủ bản lĩnh để dạy.

[Cửu Tinh Quyết: câu thần chú Ôn Nhiên từng dùng trong chương trước, đánh bại mỹ nhân oa.

Cửu Tinh Quyết bắt nguồn từ Bát Môn Cửu Tinh Quyết, là một thuật ngữ trong ‘Kinh Dịch’.

Bát Môn tức tám hướng, Cửu Tinh Quyết tức chín sao.

Trong đó có bảy chòm sao đại diện cho năng lượng của con người gồm: Thiên y (sao cự môn), Diên niên (sao vũ khúc), Tai họa, Ngũ quỷ, Lục sát, Sinh khí (tức giận), Tuyệt mệnh (tuyệt vọng) và tám quyết: Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Cách, Khôn, Đối.

Tài liệu cho ai muốn đọc thêm: link]
Tuy hai thế giới này song song với nhau, nhưng không phải cái gì cũng giống nhau, cho nên có rất nhiều người lần đầu tiên nghe đến ‘Cửu Tinh Quyết’.

Nhưng nghe nói Cửu Tinh Quyết của Ôn Nhiên có thể triệu tập chín vì sao lớn trên trời, chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến người ta kinh hoàng.

Số người trong Huyền Môn có thể huy động được sức mạnh của đất trời chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đa số mọi người đều chỉ biết có bảy ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu trên thế giới này, nhưng thực tế lại có tới chín.

Chín ngôi sao này cũng giống như con người, người có chín lỗ, bảy hiện hai ẩn, tất cả đều tương ứng với nhau.

Điều huyền diệu trong này là có người có thể dành cả đời cũng chưa thể giác ngộ hết được.

Nhưng Ôn Nhiên vẫn còn trẻ, ấy vậy mà cậu đã có thể tự do đánh ra bộ thủ quyết này, bảo sao người ta không kinh ngạc.

Có khá nhiều đại sư đã lâu không xuống núi, nhưng cũng nghe phong thanh chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thán, có lẽ Huyền Môn vẫn còn hi vọng phục hưng.
Ôn Nhiên từ một nhân tài mới nổi trong giới Huyền Môn, giờ đã vang danh khắp nơi.

Về sau, khi trở lại thành phố Y, cậu còn tưởng lúc về đến nơi sẽ không thiếu người trong Huyền Môn muốn kết bạn làm quen đôi chút.

Tuy cậu không thích giao tiếp cho lắm, nhưng quen biết thêm một số người cũng chẳng có hại gì.
Kết quả, nghĩ thì hay lắm, nhưng về rồi chả có ma nào tới tìm cậu!
Nhìn gương mặt trong gương, Ôn Nhiên lần đầu cảm thấy nghi ngờ chính mình.

Rõ ràng trong sự kiện quỷ vực lần trước vẫn có một số đại sư đến làm quen bắt chuyện với cậu, tại sao vụ việc lần này gây chấn động lớn trong toàn bộ giới Huyền Môn như vậy mà chẳng có ai có phản ứng gì.

Cậu còn đang tự hỏi không biết có nên tận dụng cơ hội này để phát triển thêm khách hàng hay không đây này.
Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuộc sống vẫn bình lặng không chút gợn sóng như trước, Ôn Nhiên từ bỏ.

Xem ra các vị đại sư của Huyền Môn ở thế giới này đều thuộc phái lạnh lùng cao ngạo.

Ok, không tới thì cậu còn vui vẻ yên tĩnh hơn.
Nhưng Ôn Nhiên nào có biết, người đứng đầu công đoàn đã dặn dò mọi người và chuyển toàn bộ thông tin của cậu vào hồ sơ cấp cao, ai không có quyền hạn sẽ không được xem.

Người ngoài chỉ biết cậu xuất thân từ Đạo giáo chính thống, có một vị sư phụ đã qua đời tên là Khải Quang, ngoài ra cũng không biết gì thêm, có muốn tìm hiểu cũng không biết tìm ở đâu.

Những vị đại sư có được thông tin liên lạc của cậu đều giữ kín như bưng, không để lọt ra ngoài dù chỉ một chút.

Còn trong nhóm chat đạo sĩ kia, cậu lại chẳng nói thẳng mình là Ôn Nhiên.

Nếu không, cậu đã bị người làm phiền sớm tối từ lâu.
──── ∘°°∘ ────
Thời gian thấm thoát trôi qua, vào một buổi sáng nọ, Ôn Nhiên thức dậy trong phòng ngủ ở Kỳ gia, trước mắt bất ngờ xuất hiện một vòng sáng kỳ lạ.

Vòng sáng màu vàng rực ấy chỉ lớn chừng một bàn tay và bay thẳng vào trong người cậu.
Lúc ấy, Ôn Nhiên còn hơi bối rối.

Ánh sáng màu vàng kia trông vô cùng quen thuộc, cậu thường thấy mỗi khi nhìn Kỳ Vân Kính.

Thế nhưng, tại sao lần này nó lại bay vào trong cơ thể của cậu? Ngay khoảnh khắc vòng sáng hòa vào cơ thể, Ôn Nhiên cảm thấy có một cảm giác kỳ diệu mà trước này cậu chưa từng có.

Toàn bộ cơ thể đều nhẹ bẫng như sụt đi mấy ký, cả người cậu đều thoải mái như muốn bay lên trời.
Phải mất một lúc lâu Ôn Nhiên mới nghĩ tới, có lẽ Đường Phương đã đền tội.


Mấy ông lớn che giấu quá nghiêm ngặt, đến Từ Khiên cũng chẳng nghe ngóng được gì, vì vậy cậu không biết tiến độ xử kiện của Đường Phương đã tới đâu.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện vòng sáng công đức, rất có thể đó là phần thưởng dành cho cậu trong sự kiện truy bắt Đường Phương.
Trước kia cha nuôi đã từng nói, công đức đều được tích lũy từng những điều nhỏ nhặt, trừ phi mình làm được điều gì đó vĩ đại để cứu thế giới thì mới có thể cảm nhận được ở một mức độ nhất định.

Nhưng Ôn Nhiên chưa từng thấy có bất cứ người nào ở thế giới cũ làm được việc chuyện gì có công đức vĩ đại.

Trong thời buổi hòa bình như hiện nay, muốn làm việc thiện lớn e là chỉ có thể nghiên cứu một số khoa học phát triển nào đó, và đem lại lợi ích cho con người trong trăm năm hay ngàn năm tới.

Vì vậy Ôn Nhiên cậu chưa từng dám nghĩ tới loại công đức vĩ đại này.
Không ngờ thứ mà cậu chưa từng quan tâm, lại có ngày cậu có được nó một cách bất ngờ như vậy.
Điều này có lẽ là vì việc Đường Phương đã làm quá thất đức, ác đến nỗi khiến trời cao cũng không vừa mắt.

Cậu xử lý con quỷ đội lốt người như vậy, rất có thể thật sự đã ngăn chặn được một thảm họa lớn trong tương lai.
Trước đây cậu chỉ có thể xin hưởng ké tí mùi vị công đức trên người Kỳ Vân Kính, nào ngờ đâu hôm nay mình ôm được nguyên một phần lớn như vậy, Ôn Nhiên vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng.

Đây là chuyện tốt hiếm gặp, có cầu cũng chẳng được, thậm chí còn khiến người ta sung sướng hơn nhiều so với chế độ đền bù và phúc lợi của nhà nước.
Không biết có phải là chuyên tốt đi thành đôi hay không, mà sáng sớm vừa mới nhận được một phần công đức, đến xế trưa lúc cả người lẫn tinh thần đều sảng khoái, Ôn nhiên lại nghe được vài tiếng thông báo từ App Huyền Môn.

Vừa mở ra xem, cậu liền thấy có một người đã mua hết tất cả các lá bùa bình an và hộ mạng trên cửa hàng trên của cậu trên App.

Cậu rao bán trên đó 20 lá bùa và giá cả không cao cũng không thấp.

Trong cửa hàng bán bùa chú trên App này, mỗi lá bùa hộ mạng cơ bản đều dao động từ 200, 300 đến 1200 tệ, và những đạo sĩ càng nổi tiếng thì giá bùa càng đắt.
Mức giá 500 tệ này cũng đã được Ôn Nhiên tính toán cẩn thận.

Mặc dù một số nguyên liệu đặc biệt dùng để chế tạo bùa chú của cậu vừa khó tìm lại không hề rẻ, nhưng số lượng cần sử dụng cũng chả nhiều lắm và chi phí phân bổ thực tế cũng không có bao nhiêu.

Còn việc vẽ bùa cậu gần như thuận tay vẽ một cái là xong, không tốn sức cũng chẳng mấy nhọc nhằn nên mức giá 500 tệ quả thực đã lời lắm rồi.

Chỉ là không ai mua liền một mạch 20 lá cả.
Tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng dĩ nhiên Ôn Nhiên sẽ không từ chối mối làm ăn đã tìm tới tận cửa đi.

Nhìn lướt qua địa chỉ giao hàng, hóa ra là ở trong thành phố này.

Nghĩ tới việc đối phương mua một lần nhiều bùa như vậy, địa chỉ cũng không xa mấy, thế là cậu quyết định không tìm người chuyển phát nhanh mà trực tiếp nhờ tài xế của Kỳ gia hỗ trợ giao hàng.
──── ∘°°∘ ────
Hàn Sơn là một người yêu thích chuyện thần quái.

Có thể là do anh ta không cần lo cơm ăn áo mặc, nên muốn tìm một số chuyện kích thích, nói trắng ra là ăn no rảnh rỗi sinh nông nổi.

Anh ta còn hẹn một nhóm bạn chung chí hướng cùng nhau đi đến núi Tứ Tỉnh.
Thực ra núi Tứ Tỉnh không phải là một ngọn núi nguyên sơ chưa khai phá.

Nơi đây nổi tiếng là vì có bốn cái giếng nằm ở phía trước và sau núi, tương ứng với bốn vị trí trên bản đồ.

Thường thu hút một số người yêu thích leo núi hoặc là một vài nhóm phượt thủ tới để leo núi.

Điều đặc biệt duy nhất ở núi Tứ Tỉnh này chính là nếu muốn leo lên đỉnh núi phải đi bộ qua một con đường nhỏ giữa núi.

Ở đó có đầy những tảng đá gập ghềnh, những hàng cây rợp bóng mát và một dòng suối trong vắt, ngoài ra mỗi năm khi đến mùa còn xuất hiện rất nhiều bướm.

Nơi này cũng được coi như một địa điểm nổi tiếng thu hút khách du lịch.

Nhưng bắt đầu từ hai năm trước, càng ngày càng ít người tới lui núi Tứ Tỉnh.

Dù vẫn có nhiều người tới leo núi, nhưng họ vẫn sẽ chú ý đến thời gian, cố gắng tránh thời điểm giao mùa thu đông này.

Ngay cả khi có đi, họ cũng ráng tránh qua đêm trong con đường nhỏ kia.
Đó là bởi vì vào hai năm trước, cũng vào khoảng tháng 11 tháng 12, có một nhóm sinh viên đại học đã hẹn nhau cùng để núi Tứ Tỉnh để gắn kết tình bạn.

Tổng cộng có năm nam năm nữ, mang theo lều vải thuê được và một số thức ăn để leo núi, kết quả tất cả mười người này đều mất liên lạc.
Chuyến đi tình bạn của bọn họ là vào khoảng cuối tuần, hai ngày sau vẫn không trở về, bạn cùng phòng cũng chẳng để ý mấy.

Kết quả đến thứ hai cả nhóm vẫn chưa quay lại, không phải là một hai người không về, mà là tất cả đều không trở lại.

Điều này lập tức được nhà trường quan tâm, vì vậy trường học vội vàng cử người đi lục soát tìm kiếm trên núi.
Kết quả tìm kiếm gần nửa tháng trời, vẫn không thu hoạch được gì.

Núi Tứ Tỉnh có thể được coi là địa điểm mà người leo núi có thể chinh phục, trên núi cũng không hề có dã thú lớn.

Ngay cả khi họ đi sâu vào con đường ít người đi lại kia, miễn là bốn hướng thông thuận dễ đi thì đều có thể tìm được lối ra.

Hơn nữa, đội tìm kiếm và cứu hộ gần như đã lục soát toàn bộ núi Tứ Tỉnh, nhưng vẫn không tìm được một ai.
Lúc ấy sự mất tích của nhóm người kia đã trở thành một bí ẩn, rất quỷ dị.

Càng kỳ lạ hơn là gần nửa tháng sau, khi nhà trường và một số vị phụ huynh đều từ bỏ công tác tìm kiếm, lại bất ngờ nhận được tin báo nói rằng đã phát hiện ra thi thể của những em sinh viên này trong con đường nhỏ của núi Tứ Tỉnh.

Tất cả mười người đều được tìm thấy trong một căn lều vải trong núi.

Vị trí của căn lều cũng không nằm ở nơi bí hiểm nào, mà là con đường nhỏ trong núi đã được tìm tới tìm lui nhiều lần, nhưng trước đó lại chẳng có phát hiện gì.
Quỷ dị nhất là, cả mười người gần như không động đến chút đồ ăn mang theo nào.

Những xiên thịt nướng vốn được chuẩn bị kỹ càng đều đã thối rữa, mà kết quả khám nghiệm tử thi lại cho thấy trên người của họ không hề có vết thương trí mạng nào, họ chết vì đói.
Khi đó vụ việc đã bị ém xuống, chỉ đưa tin rằng bọn họ lạc đường trong núi và vô tình ăn nhầm nấm độc, dẫn tới thảm kịch này.
Nhưng sự kiện kia vẫn gây chấn động trong diễn đàn thần quái.

Khi nói đến nấm độc, những người yêu thích thần quái hoàn toàn không tin, rõ ràng là tùy tiện tìm một cớ che đậy.

Chuyện này cũng trở thành một trong những vụ việc được nhắc đến nhiều nhất trên diễn đàn ‘Những điều bí ẩn chưa có lời giải đáp’ trong giới.
Sau này, nó cũng đã thu hút một số người muốn tìm kiếm cảm giác mạnh đến xem thử rốt cuộc đã xảy ra những gì.

Nhưng cuối cùng tất cả đều trở về bình an, cơ bản không gặp chuyện gì.
Thế nhưng năm ngoái có một streamer chuyên về các sự kiện thần quái đã dẫn theo đoàn đội của mình lên ngọn núi này, chuyên môn chờ đoạn thời gian lúc những nhóm bạn gặp nạn kia để leo núi, đồng thời cũng ngủ lại con đường nhỏ trên núi một đêm.

Lúc đang quay phim đã xảy ra một số sự cố, các thiết bị livestream đều bị hỏng, thậm chí ngay cả chức năng ghi hình cũng không dùng được.

Nghe nói đâu cái người streamer này cũng có thể chất thần quái, sau khi các thiết bị hư hại, anh ta liền chuẩn bị quay về.

Nhưng đi đường núi vào ban đêm chẳng khác nào tự sát.

Anh ta còn một nhóm đoàn đội và họ càng không thể nào khiêng hết các thiết bị đi được, thế là cuối cùng tất cả qua đêm ở khe núi.
Ngày hôm sau cả streamer lẫn đoàn đội của mình đều xuống núi, còn vào báo bình an với các fan hâm mộ.

Tuy nhiên từ đó về sau, người streamer kia không còn phát sóng trực tiếp về các sự kiện thần quái nữa.

Nghe bảo khoảng nửa năm sau đó, anh ta liền gầy nhom như một bộ xương khô, cuối cùng chết vì bệnh kén ăn.
Lúc trước những bạn sinh viên đại học mất tích sau đó chết đói trên núi, bây giờ tuy người streamer kia không chết trên núi, nhưng cũng chết vì bệnh kén ăn, không phải gần giống như chết đói hay sao? Điều này rất giống với nhóm sinh viên trong núi kia, rõ ràng là có đủ đồ ăn nhưng cuối cùng lại chết đói.
Cái chết của streamer kia đã khiến núi Tứ Tỉnh vốn hạ nhiệt lại dần hot trở lại, có rất nhiều người yêu thích các hiện tượng thần quái đều nghe danh mà đến, nhưng mà sau đấy cũng không có ai gặp chuyện gì cả.
Tuy đã có vết xe đổ, nhưng vẫn chẳng thể ngăn được lòng muốn tìm chết của những người tò mò* này.

Lần này, Hàn Sơn và một số người bạn yêu thích thần quái đã hẹn nhau cùng đến núi Tứ Tỉnh để phiêu lưu mạo hiểm, cũng muốn xem thử rốt cuộc nơi đó có gì đặc biệt.

Nhưng vì sự an toàn, anh ta vẫn phải chuẩn bị nhiều thứ để phòng thân.
(Tò mò hại chết mèo: chỗ này ý là dù biết nguy hiểm nhưng do tò mò nên vẫn đâm đầu vào)
Anh ta đã theo dõi diễn đàn thần quái nhiều năm, tất nhiên cũng biết đến sự tồn tại của App Huyền Môn này.

Trên đó bày bán rất nhiều bùa chú và bản thân anh cũng đã mua rất nhiều lá bùa trên 1000 tệ.

Nhưng hôm nay anh bỗng nhiên cảm thấy thích thú với kệ hàng 500 tệ này, dù sao mình cũng không thiếu tiền, Nhìn trên kệ chỉ còn 20 lá, thế là anh ta bèn mua tất, nếu dùng không hết cũng có thể chia một ít cho bạn bè phòng thân.
Lúc Hàn Sơn đang đọc lại tờ ghi chú, nhìn xem có thứ gì mà mình chưa mua hay không thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo.

Anh ta còn đang tự hỏi không biết là mình hẹn bạn tới hồi nào.

Vừa mở mở, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen trông như vệ sĩ, đưa cho anh một hộp giấy rồi quay người rời đi mà không nói tiếng nào.
Hàn Sơn mở hộp giấy nhỏ ra với vẻ mặt hoang mang và khó hiểu.

Bên trong là 20 lá bùa được bọc nhựa, còn có một tấm danh thiếp ghi tên và địa chỉ của cửa hàng, phía sau là một sticker đáng yêu mong được đánh giá năm sao.
Hàn Sơn lập tức phản ứng lại, anh ta vừa mới đặt hàng còn chưa tới hai tiếng, tốc độ giao hàng của tiệm này nhanh dữ vậy! Chưa kể khi nhìn vào đống bùa trên tay, tuy trước đây anh từng thấy qua rất nhiều bùa hộ mệnh khác nhau, nhưng chất lượng giấy và chu sa trên bùa này mang lại cảm giác tốt hơn một chút.

Quan trọng là mỗi lá bùa đều được đặt trong một túi ziplock, vừa mỏng vừa mềm, như vậy sẽ không sợ ướt khi đeo trên người, xem ra cửa hàng kia làm ăn rất cẩn thận.
Kho hàng vừa mới bán hết, Ôn Nhiên dùng sức mạnh công đức mình vừa hấp thu được thuận lợi vẽ ra mấy lá bùa cao cấp.

Bên trong những lá bùa này đều mang năng lượng công đức, sau này cũng không thể bán với giá quá rẻ.

Tiếp đó cậu lại vẽ thêm vài lá bùa cơ bản, rồi treo bán chúng trên App, chờ đợi người có duyên tiếp theo.
Kết quả, đến tối toàn bộ bùa của cậu lại hết sạch.
Lần này Ôn Nhiên mới thấy kỳ lạ, chẳng lẽ hôm nay còn có vận may về tiền tài sao?
Đến khi cậu đăng nhập xem thử, hóa ra người mua bùa của cậu cũng là một đạo sĩ, còn nhắn tin riêng cho cậu hỏi có thể trao đổi thông tin liên lạc với nhau hay không.
Trước mắt thấy đối phương là một khách hàng tiềm năng, lại còn nói chuyện rất lịch sự, quan trọng là nickname ‘Mèo Thần Tài’ rất hợp gu cậu nên lập tức thêm bạn.
Sau khi được cậu thêm bạn, người kia liền cẩn thận hỏi han, không biết cậu có phải Ôn Nhiên – người đã giải quyết mỹ nhân oa không.
Lúc bấy giờ Ôn Nhiên mới biết mình thật sự đã nổi tiếng trong giới, chỉ là vì phía trên đã che giấu một số thông tin của mình nên người ta có muốn tìm cậu cũng không thể nào tìm thấy.

Người này tình cờ làm sao lại nhìn thấy trên gian hàng của cậu có ghi tên người sở hữu là ‘Ôn Nhiên’, bèn đi hỏi thử.
Sau khi xác định cậu đúng là Ôn Nhiên, bên kia chỉ gửi những icon đơn giản như ôm đùi và các loại biểu tượng cảm xúc dễ thương bắn tim khác nhau.

Khiến cậu còn tưởng đối phương là một em gái nhỏ đáng yêu, dù sao các loại icon bên kia dùng đều là mèo hoặc các hình ảnh đáng yêu.
Kết quả, sau này khi gặp mặt mới phát hiện đối phương là một tên đàn ông lôi thôi.

Điều này lập tức khiến cậu cảm nhận sâu sắc về mạng xã hội, bạn sẽ không tài nào biết được phía bên kia màn hình là người hay chó..