Ngày hôm đó, khi thấy Chu Sảng nói chuyện với Ngô Mạt ở trên đường, mấy người Khang Thời cũng không để tâm lắm. Dù sao hai người cũng là bạn cùng lớp nên đương nhiên sẽ có tiếp xúc qua lại.
Có lẽ vì quá lo lắng nếu càng để lâu sẽ càng gây bất lợi cho con gái nên Dư Hồng Bân hành động rất mau lẹ. Tất nhiên nhà trường sẽ không từ chối kiểm tra sức khỏe miễn phí cho toàn trường. Chỉ là cần phải điều chỉnh lại thời gian cho những em đang học năm cuối, còn khối 10 và 11 thì kiểm tra lúc nào cũng được. May mà Dư Mộng Ly là học sinh lớp 11, nên nếu là bạn học muốn trả thù thì chỉ cần tập trung điều tra khối 11 là được.
Và cũng không cần phải lấy quá nhiều máu, tầm một đầu tăm bông là đủ để loại trừ. Vì vậy chỉ cần thêm một bước nữa vào quy trình lấy máu là có thể dễ dàng lấy được mẫu. Đáng tiếc, Mục Mộ đã thả cổ trùng ra cả một ngày trời mà vẫn không thu hoạch được gì.
“Không có người hạ cổ trùng trong số các mẫu máu này.”
Nghe vậy, toàn bộ đầu óc của Dư Hồng Bân đều ù đi. Nếu trong này cũng không tìm được, vậy bọn họ phải điều tra như thế nào đây? Chẳng lẽ chỉ còn cách thả thêm một con cổ trùng khác sao?!
Bà Dư không kìm được mà che mặt bật khóc nức nở. Bà không biết phải làm gì lúc này, nhang cũng chỉ còn có hai nén. Có nghĩa là trong hai ngày tới nếu không tìm được người hạ cổ, thì chỉ còn cách thứ nhất mà thôi. Nhưng phương pháp đó sẽ tổn hại đến nội tạng và rất có thể sẽ gây ra tác hại vô cùng lớn đối với cơ thể. Chẳng lẽ cuộc đời của con gái bà thật sự bị hủy hoại như thế này sao?
Vừa nghĩ tới kẻ độc ác đằng sau vụ này, lòng bà Dư đau nhói vì căm hận. Rốt cuộc là đứa nào, là đứa nào muốn hại con gái của bà!
Ngay vào lúc này, Khang Thời vừa xem danh sách vừa lên tiếng: “Trong này không có mẫu máu của Chu Sảng.”
Khang Thời vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vì để nhanh chóng tìm ra người hạ cổ, nên trên mỗi cây bông tăm dính máu đều có dán tên của các bạn học sinh, Mục Mộ loại trừ cây nào thì Khang Thời sẽ gạch tên bạn đó trong danh sách. Ngoài những học sinh năm cuối chưa thể kiểm tra sức khỏe do thời gian hạn hẹp ra thì trong khối 10 và 11 chỉ có mỗi tên Chu Sảng là chưa được gạch.
Bà Dư lập tức quay lại nhìn chồng mình: “Chu Sảng? Tại sao lại không có con bé?”
Tim của Dư Hồng Bân đang đập loạn hết cả lên, ông không biết đây có phải là trùng hợp hay không. Nếu là trùng hợp, cũng khó tránh khỏi nghi ngờ. Thế là ông lập tức gọi điện cho trợ lý và yêu cầu điều tra về việc này.
Một lúc lâu sau trợ lý mới gọi lại, nói rằng Chu Sảng đã xin nghỉ phép trước hôm kiểm tra một ngày để tham gia một cuộc thi khiêu vũ.
Điều này thật sự quá trùng hợp, càng khiến người ta khó lòng tin nổi, nghĩ sâu xa hơn thậm chí còn hơi rùng rợn. Bọn họ vừa mong rằng đây chỉ là tình cờ, nhưng cũng vừa mong người đó thật sự là Chu Sảng, nếu như đúng là cô ta thì con gái của họ sắp được cứu rồi.
Khang Thời không khỏi liếc mắt nhìn Mục Mộ. Anh ta chợt nhớ tới hôm hẹn Ôn Nhiên ra ngoài có nhìn thấy Chu Sảng và Ngô Mạt. Trước đó Chu Sảng và Âu Lộ đều nói bọn họ gặp Ngô Mạt đã bỏ chạy không kịp, nhưng hôm đó rõ ràng hai người họ nói chuyện rất bình thường. Hơn nữa, Chu Sảng cũng không có vẻ ghê tởm gì đối với Ngô Mạt. Nếu như lúc đó họ cẩn thận để ý thì có lẽ đã phát hiện ra điều này sớm hơn.
Dư Hồng Bân lập tức cho người điều tra nơi ở của Chu Sảng. Kết quả cho thấy Chu Sảng rất có thể chính là người hạ cổ. Bởi vì hiện tại bọn họ không tìm thấy cô ta đâu cả, và cuộc thi khiêu vũ gì đó cũng chả tồn tại. Đó chẳng qua chỉ là cái cớ để Chu Sảng xin nghỉ phép mà thôi.
Dư Hồng Bân nhanh chóng cho người tới lục soát nhà của Chu Sảng. Cô ấy chỉ sống một mình, sau khi cha mẹ ly hôn cô theo cha mình, nhưng cha cô đã tái hôn. Khi còn học cấp 2, Chu Sảng vẫn còn ở cùng với cha và dì, sau khi lên cấp 3 mới tách ra ở riêng. Bởi vì cô bé khá độc lập và bình thường mỗi tháng cha cô đều chu cấp tiền sinh hoạt đầy đủ nên quanh năm họ không gặp mặt nhau.
Trước khi Chu Sảng biến mất cô đã từng gọi điện cho cha mình, cũng có nói với ông ấy rằng mình có việc phải rời đi. Suốt mấy năm qua cha cô chưa từng hỏi thăm cô câu nào chứ đừng nói tới chào hỏi. Vì vậy nếu cô biến mất, chưa chắc ông ta sẽ lo lắng cho cô.
Lúc này, khi người của Dư gia tìm tới ông Chu, ông ta cũng không biết Chu Sảng đang ở đâu, thậm chí còn tỏ thái độ ý muốn bảo bọn họ hãy tự đi tìm Chu Sảng chứ đừng làm phiền tới mình.
Rõ ràng đã điều tra ra thủ phạm nhưng người đó lại mất tích. Thành phố rộng lớn như thế này, chỉ cần trốn đại vào một xó xỉnh nào đó hai ngày thì cho dù không lấy được mạng Dư Mộng Ly cũng đủ để hủy hoại cả cuộc đời của cô bé.
Bọn họ thật sự không thể hiểu nổi tại sao Chu Sảng lại độc ác tới vậy, càng không giống như ghen ghét đơn thuần. Nhưng bây giờ có điều tra ra nguyên nhân cũng đã quá muộn, chỉ mong có thể tìm được Chu Sảng trước khi sử dụng hết số nhang giả chết còn lại.
──── ∘°❉°∘ ────
Trong một ngôi làng hẻo lánh, Chu Sảng bước từng bước chân trần trên nền trúc xanh, những tiếng chuông trong trẻo trên chiếc lắc chân vang lên theo từng bước đi. Gần đến giờ ăn trưa, cô bé mới dọn một đĩa thức ăn, một tô canh và hai bát cơm từ trong căn bếp nhỏ. Sau đó lại đi vào trong phòng và dìu một cô gái mặc váy trắng ra ngoài.
Cô bé đó trông rất giống với Chu Sảng, mày rậm mắt to, nhan sắc nghiêng nhiều về vẻ ngọt ngào. Nếu như cô mỉm cười sẽ là một cô bé vô cùng đáng yêu, chỉ tiếc là trông vẻ mặt của cô đờ đẫn và trống rỗng, nhìn không giống như người bình thường.
Chu Sảng dẫn cô tới bên cạnh bàn ăn. Sau khi nhận được đũa, biểu cảm của cô bé cứng ngắt và bắt đầu ăn cơm một cách máy móc.
Chu Sảng đứng sau lưng cô gái, vừa nhẹ nhàng chải mái tóc dài đến ngang eo của cô bé đó bằng một chiếc lược gỗ nhỏ, vừa dịu dàng nói: “Nhanh thôi, người hại chị lúc trước sắp phải trả giá rồi. Đáng tiếc là nhà cô ta quá giàu, mời được các vị sư phụ lợi hại. Cơ mà cũng không sao, dù cô ta không chết được nhưng đời này cũng đừng mong sống tốt.”
Chu Sảng nói xong liền nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy bả vai của cô gái kia, vừa thân thiết vừa ỷ lại mà cọ nhẹ vào mặt của cô: “Chị ơi, em sẽ không bao giờ bỏ qua cho những kẻ đã làm chị tổn thương.”
──── ∘°❉°∘ ────
Muốn tìm ra kẻ cố tình lẩn trốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy chẳng khác nào đang mò kim đáy bể. Tuy nhiên người của Huyền Môn ắt phải có những biện pháp tìm kiếm đặc biệt. Mặc dù bây giờ đã biết người hạ cổ chính là Chu Sảng và chỉ cần có đồ đạc cô thường dùng sẽ tìm được vị trí của cô trong phạm vi ngắn thông qua cổ trùng, nhưng sau khi Mục Mộ cố gắng tìm thử lại nói: “Chu Sảng đã rời khỏi đây rồi, không biết cô ta có rời khỏi tỉnh hay chưa nhưng chắc chắn đã không còn ở trong thành phố.”
Xui xẻo thay, khác với máy bay và xe lửa, xe bus đường dài lại không cần dùng tên thật mua vé, bọn họ căn bản không thể tra ra được Chu Sảng đã đi hướng nào.
Chu Sảng đã rời khỏi đây một ngày trước hôm làm kiểm tra sức khỏe, vậy cho đến giờ cô đã rời đi ít nhất 2, 3 ngày mà bọn họ lại không còn nhiều thời gian. Nếu như không thể lấy được máu của Chu Sảng trước khi nhang giả chết hết tác dụng, thì đám cổ trùng bị áp chế mấy ngày nay sẽ càng chống trả mãnh liệt hơn khi Dư Mộng Ly tỉnh lại. Đến lúc đó, chỉ còn cách thả cổ trùng vào người thêm lần nữa mới sống được.
Thế nên cuối cùng chỉ có thể tới cầu cứu Ôn Nhiên, mong cậu giúp bọn họ tìm người.
Việc tìm người rất đơn giản, Ôn Nhiên chỉ cần một ít thông tin chi tiết và đồ vật thường dùng là đã dễ dàng tìm được. Nếu như không cần tìm gấp, cậu sẽ vẽ ra hướng đi cho mọi người tự tìm. Nhưng bây giờ thời gian đang gấp rút nên sẽ cần vị trí càng cụ thể càng tốt, vì vậy e là Ôn Nhiên phải tự mình đi một chuyến.
Thật ra Ôn Nhiên không muốn đi đâu, có lẽ là vì tính khí không hợp nhau nên cậu không thích Dư gia cho lắm, và sẽ không bao giờ khom lưng vì 5 đấu gạo*. Tuy Ôn Nhiên có hơi tùy hứng nhưng dù sao lần trước Khang Thời đã có công giúp bạn cùng phòng của cậu. Khang Thời rất nhiệt tình giúp đỡ mình, nên cậu càng không thể bỏ mặc khi anh ta có chuyện cần nhờ tới mình. Vả lại thù lao mà Dư gia đưa cũng không tệ lắm, nếu chỉ tìm người thì cũng không mệt lắm, thế là Ôn Nhiên đồng ý giúp đỡ.
(Không bao giờ khom lưng vì 5 đấu gạo: là câu nói nổi tiếng của Đào Tiềm. Đào Tiềm (365–427), tên là Nguyên Lượng, hiệu là Uyên Minh, là người Sài Tang, Tầm Dương (Cửu Giang, Giang Tây ngày nay). Ông là nhà thơ, nhà văn cuối thời Tấn đầu thời Nam Triều. Từng làm chức quan nhỏ, nhưng vì không muốn khom lưng thờ quyền quý, ông bèn từ quan về nhà, ẩn cư núi Nam Sơn, tự khai khẩn, cày cuốc sinh sống.)
Mục Mộ không thể đi cùng, anh ta phải ở lại để kịp thời áp chế đám cổ trùng trong trường hợp chưa tìm được người, cho nên chỉ có Khang Thời đi với Ôn Nhiên.
Sau khi Ôn Nhiên cẩn thận tính toán, biết được Chu Sảng thật sự đã chạy ra khỏi tỉnh, hơn nữa còn chạy một đoạn rất xa.
Ôn Nhiên, Khang Thời và hai vệ sĩ còn lại do Dư gia bố trí đã trực tiếp bay thẳng tới đó. Sau một cuộc tìm kiếm cuối cùng đã tìm được cô trong một ngôi làng. Đồng thời, Khang Thời cũng nhận được tài liệu điều tra do Dư gia gửi tới.
Trong lúc mọi người đang đi tìm, Dư Hồng Bân cũng chẳng hề rảnh rang. Ông ta nghĩ nếu biết rõ về Chu Sảng thì sẽ càng có lợi hơn, nên cho người điều tra kỹ càng về cô bé.
Bởi vì tòa đã phán giao cô bé cho người cha nuôi dưỡng sau khi cha mẹ cô ly hôn, nên lúc ấy Dư Hồng Bân chỉ điều tra những người thân cận hiện giờ của cô bé. Bây giờ vì để tìm tung tích của Chu Sảng, ông ta hận không thể đào mồ cuốc mả 18 đời tổ tông nhà cô lên. Khi nhìn thấy tài liệu về mẹ Chu Sảng, Dư Hồng Bân tức đỏ cả mắt, mẹ của cô là một người Miêu. Nếu như lúc Mộng Ly gặp chuyện, ông ta lập tức cho người điều tra hết tất cả bạn bè thân thiết xung quanh con mình thì có lẽ mọi chuyện đã không đến mức này.
Ngôi làng mà Chu Sảng nằm ở vùng núi khá hẻo lánh, rất khó ra vào nên bình thường sẽ không có người ngoài tới đây. Vì vậy khi nhóm người Ôn Nhiên vừa đặt chân vào nơi này, Chu Sảng đã lập tức phát hiện.
Tuy nhiên cô bé cũng không chạy trốn nữa, cho dù cô có đi cũng nhất định phải đưa chị mình theo cùng, thế nhưng chị gái của cô lại không thể đi xa.
Chờ đến khi nhóm người Ôn Nhiên tìm tới được đây, đã nhìn thấy Chu Sảng đang ngồi trên lầu hai trong một căn nhà trúc. Cô bé mặc một bộ trang phục dân tộc sặc sỡ, hai chân đung đưa, tiếng kêu leng keng của chiếc lắc chân vang lên nghe rất vui tai.
Đám vệ sĩ đi theo bọn họ đều đã đọc kỹ thông tin về Chu Sảng, nên đương nhiên sẽ nhận ra cô. Vừa nhìn thấy cô liền định xông lên lầu trúc để bắt cô lại.
Chu Sảng càng không chút sợ hãi, mỉm cười nói với bọn họ: “Các người tới nhanh hơn tôi tưởng.”
Ngay lúc đám vệ sĩ chuẩn bị đặt chân lên cầu thang, Ôn Nhiên nhíu mày nói lớn: “Không được cử động! Trên mặt đất có phấn độc!”
Đám vệ sĩ gần như dừng lại ngay tức khắc, nhìn xuống mặt đất, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy gì ngoài đống đất vụn đầy sỏi đá.
Hình như Chu Sảng hơi tiếc nuối, khẽ tặc lưỡi một cái: “Anh lợi hại thật nha, còn lợi hại hơn anh đạo sĩ ở bên cạnh! Nhưng em chưa từng gặp anh ở Dư gia bao giờ. Anh là người họ mới mời tới à?”. Nói xong vẻ mặt cô lạnh lùng hơn nhiều, kèm theo chút bất mãn: “Hừ, có tiền đúng là tốt thiệt đó! Người có tiền muốn làm gì cũng được.”
Khang Thời nói: “Có thật là cổ trùng trên người Dư Mộng Ly là do cô hạ hay không?”
Chu Sảng mỉm cười tủm tỉm: “Các anh đã tìm tới tận đây rồi mà còn hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy, không thấy mình ngu ngốc lắm sao?”
Khang Thời cau mày: “Tại sao? Không phải hai người là bạn tốt hay sao?”
Chu Sảng hừ nhẹ một tiếng: “Bạn tốt? Loại người như con nhỏ đó làm sao có thể coi người khác là bạn tốt! Anh thật sự cho rằng nó đó là tiểu tiên nữ thuần khiết không nhiễm bụi trần à? Lại thêm một tên ngu ngốc bị cái xác đó lừa gạt.”
Chu Sảng vừa nói xong, lại đung đưa chân thêm mấy cái, tiếng chuông càng ngày càng lớn hơn. Nhưng không ngờ những người đứng dưới lầu vẫn vững vàng như cũ, không hề chịu ảnh hưởng của tiếng chuông. Lúc này, mặt Chu Sảng mới biến sắc.
Ôn Nhiên nhìn chiếc chuông dưới chân cô bé và nói: “Đến bắt một người giỏi về cổ trùng, làm sao chúng tôi dám không chuẩn bị trước. Hơn nữa độc dược mà cô bố trí ở ngoài cổng làng cũng không quá mạnh.”
Chu Sảng đứng lên, trịch thượng nhìn bọn họ: “Chỉ với mấy người các ngươi, các người nghĩ tới đây rồi sẽ có cơ hội trở ra hay sao?”
Khang Thời cho rằng cô còn một con át chủ bài nào đó nên lập tức tăng cường cảnh giác: “Cha của Dư Mộng Ly đã điều tra được thân phận của mẹ cô, cô nghĩ mình còn có thể chạy đi đâu?”. Nói xong lại nghĩ tới cô chỉ là một đứa trẻ, có lẽ là do nhất thời lầm đường lạc lối nên anh ta từ tốn nói tiếp: “Nhân lúc mọi chuyện còn chưa đến mức không thể cứu vãn, nếu em chịu hợp tác với bọn anh, bọn anh sẽ cố gắng khuyên Dư gia không truy cứu nữa. Chu Sảng, nếu như Dư Mộng Ly có mệnh hệ gì thì em sẽ trở thành hung thủ giết người, sẽ không còn tương lai..”
Khang Thời còn chưa nói xong, Chu Sảng đã cười chế nhạo: “Chưa đến mức không thể cứu vãn? Sẽ không truy cứu? CÁC NGƯỜI THÌ BIẾT CÁI GÌ? CHỈ BIẾT NỐI GIÁO CHO GIẶC! HẬU QUẢ TỪ LÂU ĐÃ KHÔNG THỂ CỨU VÃN! NHÀ HỌ DƯ CÓ CHẾT CŨNG LÀ DO BỌN HỌ XỨNG ĐÁNG!”
Chu Sảng vừa hét xong, hai vệ sĩ cũng bất ngờ ngã bịch xuống đất. Hình như hai người đó có ý định đánh lén cô, ống tiêm cũng nằm rải rác trên mặt đất.
Khang Thời giật mình, còn tưởng là do Chu Sảng bất ngờ tấn công. Nhưng anh ta không nhìn thấy Chu Sảng ra tay, còn ngạc nhiên nghĩ là do năng lực của cô mạnh hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng, lại nghe thấy Ôn Nhiên ở bên cạnh nói: “Bây giờ chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”