Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 26




Dĩ nhiên sẽ không bao giờ có chuyện cậu để Kỳ Vân Kính quỵt nợ. Không lấy tiền mua đá của anh thì thôi, nhưng hai con cá chép tốn tới mấy chục nghìn tệ, nếu Ôn Nhiên cũng không lấy được tiền thì cậu đây lỗ nặng rồi. Nếu không phải vì muốn bà nội có thể ăn uống tốt hơn và sống lâu với con cháu hơn một chút, cậu sẽ chẳng rảnh rỗi đi làm mấy chuyện vất vả này đâu.

Ôn Nhiên trực tiếp đưa tờ hóa đơn ra trước mặt Kỳ Vân Kính, mạnh dạng nói: “Trả tiền mặt hay chuyển khoản đều được, lần này tôi không cho trả góp nữa!”

Kỳ Vân Kính liếc nhìn tờ hóa đơn, rồi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang lo sợ anh quỵt tiền mình của Ôn Nhiên. Trước giờ Kỳ Vân Kính vốn chẳng phải là người thích nói đùa, vậy mà hôm nay anh lại có suy nghĩ muốn trêu chọc cậu: “Vì cậu đã vất vả như vậy, nên tôi định trả 88* nghìn tệ cho may mắn. Cơ mà nếu cậu đã đưa hóa đơn ra như này rồi thì cứ trả theo chi phí ghi trong hóa đơn là được chứ gì.”

(Số 8 là bát, đồng âm với từ phát trong phát tài. Có câu bát bát đại phát, số 88 là số may mắn)

Ôn Nhiên lập tức rút hóa đơn lại: “Coi như anh chưa nhìn thấy gì đi ha?”

Kỳ Vân Kính lắc đầu không chịu: “Tôi nhìn thấy rồi, là 57 nghìn. Lát nữa tôi sẽ bảo bác Úc chuyển đủ cho cậu.”

Ôn Nhiên lập tức liếc xéo anh một cái. Hừ, cái tên đàn ông này đúng là quá keo kiệt, bủn xỉn! Tên đại boss trăm tỷ này thật sự OOC quá mức cho phép rồi nha!

Thấy Ôn Nhiên tức giận bỏ đi, Kỳ Vân Kính mới cúi đầu bắt đầu giải quyết công việc, chỉ là qua một lúc lâu rồi mà ý cười trong mắt anh vẫn chưa chịu biến mất.

──── ∘°❉°∘ ────

Bên phía Khang Thời, sau khi điều tra về gia đình của cô gái tên Ngô Mạt thì cũng chả có tiến triển thêm gì thêm nữa.

Cô bé béo có những hành động kỳ lạ mà nhóm bạn của Dư Mộng Ly nói tên là Ngô Mạt, trong nhà kiếm sống bằng nghề thu gom ve chai. Gia đình cô bé thuê một căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng vì nhà chỉ có một tầng nên ngoài cánh cửa sổ bên phía vách tường, còn phải làm thêm một cái kế bên cửa ra vào cho thông thoáng. Bên ngoài nhà có dựng một cái lán. Vì bên trong lán lẫn phòng khách đều chất đầy các loại phế liệu để bán lấy tiền nên một nhà ba người bọn họ chỉ có thể sống trong căn phòng nhỏ còn lại.

Cái lán

“Cái lán.”

Khi còn nhỏ, Ngô Mạt là một cô bé sáng sủa và chưa từng đi nhà trẻ. Những lúc người lớn trong nhà bận bịu, cô bé sẽ ngồi chơi ở bên cạnh, vì lúc nhỏ cô bé thường xuyên tiếp xúc với nhiều người nên tính cách của cô không hướng nội như bây giờ. Mãi cho đến năm học tiểu học, dù cha mẹ đã rất cố gắng để mua những bộ quần áo sạch sẽ và chiếc cặp sách nhỏ xinh cho cô bé, nhưng với hoàn cảnh gia đình như vậy nên ít nhiều vẫn vướng chút mùi hương trên người.

Một số bạn học trong lớp sau khi biết được nhà cô bé thu mua phế liệu, lập tức nói với mọi người rằng nhà cô đi lượm ve chai, cô là đứa ăn xin.

Lòng tự trọng của một đứa trẻ rất lớn, ngay từ đầu Ngô Mạt đã chống đối quyết liệt với những người hay bắt nạt mình. Nhưng sau một thời gian dài, khi tất cả mọi người đều ghét bỏ cô bé, dù là người mạnh mẽ đến mức nào cũng đều sẽ chịu ảnh hưởng, huống chi là một đứa trẻ.

Dưới sự xa lánh trong thời gian dài như vậy, Ngô Mạt càng ngày càng trở nên hướng nội và sợ hãi đám đông hơn. Nếu không phải do cha mẹ thúc ép thì có lẽ cô bé đã không chịu đi học cấp 3.

Sau khi điều tra kỹ lưỡng về Ngô Mạt, Mục Mộ trông vẫn thờ ơ, Khang Thời lại có hơi trầm ngâm. Mặc dù Ngô Mạt không bị bắt nạt trong lớp học hiện tại, nhưng tính cách quái gở của cô bé đều là do môi trường bạo lực học đường tạo thành. Dường như trong thời học sinh của mỗi người, trong lớp đều sẽ luôn có một bạn học sinh giống như Ngô Mạt.

Gia đình của Ngô Mạt hết sức bình thường, cuộc sống cũng rất đơn điệu. Ngoài việc cô có tính cách tự kỷ và không muốn tiếp xúc với người khác quá nhiều ra, thì có nhìn thế nào cũng không thấy cô bé là người có điều kiện tiếp xúc với cổ trùng chứ đừng nói là nuôi chúng.

Cho dù nhìn bề ngoài không giống lắm nhưng để đảm bảo an toàn, cha của Dư Mộng Ly – Dư Hồng Bân vẫn cố tìm cách lấy máu của Ngô Mạt. Cuối cùng sau khi được Mục Mộ kiểm tra mới xác nhận Ngô Mạt không phải là người nuôi con cổ trùng kia.

Còn về phần tại sao Ngô Mạt lại theo dõi Dư Mộng Ly, họ đoán rằng có thể là do ghen tị. Dư Mộng Ly là một cô gái luôn tỏa sáng ở bất cứ nơi nào mà cô ấy đến, là kiểu người luôn thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là những người đang ẩn mình trong bóng tối. 

Mọi chuyện lại lâm vào bế tắc, nhưng nhờ có Ngô Mạt mà Dư Hồng Bân đã có một giải pháp mới. Ông ta bắt đầu nghĩ cách liên hệ với bệnh viện, dự định tài trợ để thực hiện một cuộc khám sức khỏe tổng quát cho toàn bộ thầy cô và học sinh trong trường của Dư Mộng Ly. Như vậy ông ta sẽ lấy được máu của mọi người, đến lúc đó cứ nhờ sư phụ Mục kiểm tra từng cái là được.

Kẻ có tiền sẽ luôn có cách để giải quyết mọi chuyện, tuy có hơi phiền phức nhưng nó đúng là phương án khả thi nhất trong tình hình không có chút manh mối nào như hiện nay.

──── ∘°❉°∘ ────

Trong khoảng thời gian Dư Hồng Bân liên lạc và sắp xếp mọi chuyện, Khang Thời lại tới gặp Ôn Nhiên lần nữa, thuận tiện giới thiệu Mục Mộ với Ôn Nhiên.

Mục Mộ rất đẹp trai, nhưng khác với khí chất cao quý và vẻ ngoài sắc xảo từ đuôi mắt cho đến chân mày của Kỳ Vân Kính, thì vẻ đẹp của Mục Mộ nghiêng về kiểu mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng hơn. Vừa ngắm gương mặt này vừa nghe Khang Thời giới thiệu, Ôn Nhiên lộ vẻ rất ngạc nhiên: “Mộc Mộc?”. Cái tên này đáng yêu như vậy, hoàn toàn không khớp với gương mặt kia xíu nào.

Nhìn thấy biểu cảm của Ôn Nhiên, một người tối ngày ở bên mấy con trùng không thích giao tiếp như Mục Mộ lại mỉm cười từ tốn nói: “Tôi họ Mục, Mục trong trang nghiêm, tên Mộ, Mộ trong chạng vạng.”

(Tên của Mục Mộ viết là 穆暮: Mục 穆 trong túc mục, nghĩa là trang nghiêm 肃穆 và Mộ 暮 trong bạc mộ, ý chỉ thời gian sắp tối, còn gọi là chạng vạng 薄暮.

Từ mà Ôn Nhiên gọi là 木木: cả hai từ đều đọc là mumu nghe khá dễ thương)

Anh rất thích mùi hương trên người Ôn Nhiên, sạch sẽ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Những người nuôi trùng như bọn họ đều khá nhạy cảm với con người và mọi thứ xung quanh, họ có thể ngửi được những mùi hương mà người bình thường không ngửi được. Ngay cả Khang Thời dù là bạn thuở nhỏ của anh ấy nhưng anh vẫn không thích cái mùi trên người anh ta. Cơ mà vừa gặp Ôn Nhiên, anh đã rất yêu thích, thế nên tự nhiên thái độ của anh cũng trở nên tốt hơn.

Ôn Nhiên không biết mình đang được đối xử đặc biệt, thấy vị sư phụ giải cổ trùng này liền tự nhiên chào hỏi: “Đã giải được cổ trùng trên người Dư tiểu thư chưa?”

Khang Thời lắc đầu: “Vẫn chưa, mặc dù có thể cưỡng chế loại bỏ cổ trùng nhưng chúng tôi vẫn muốn cố gắng tìm ra người hạ cổ trùng trước.”

Ôn Nhiên nói: “Sau khi trở về, tôi có đọc một vài cuốn sách, tìm được một loại cổ trùng trong sách tên là ‘Trùng Nuốt Hồn’. Người trúng loại cổ trùng này mỗi khi phát bệnh đều sẽ trở nên mất trí như bị cắn nuốt linh hồn, điên cuồng muốn ăn thịt sống. Một khi cổ trùng này ăn vào tận xương tủy thì sẽ không thể nào giải được nữa, cuối cùng sẽ trở thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ. Tôi thấy triệu chứng ghi trong đó khá giống với vấn đề xảy ra trên người cô Dư.”

Khang Thời không hiểu sâu về cổ trùng, nên quay đầu nhìn vị sư huynh Mục Mộ.

Mục Mộ nhướng mày ngạc nhiên: “Cậu cũng có hứng thú với cổ trùng sao?” Người bình thường đều không thích cổ trùng, ngày cả những đạo sĩ trong Huyền Môn cũng chẳng có mấy ai yêu thích cổ trùng. Thậm chí nhiều người còn chạy không kịp khi thấy những người luyện cổ trùng, như thể bọn họ là loại thích hạ cổ với người khác vậy.

Ôn Nhiên nói: “Đúng vậy, biết thêm một chút về nó cũng không phải là chuyện xấu. Nếu có thể, tôi còn muốn thử nuôi chúng nữa. Dù sao cũng là một cách để tự bảo vệ mình.”

Ôn Nhiên đã từng chứng kiến rất nhiều đạo sĩ đấu phép thua và phải bỏ tiền ra nhờ người khác diệt trừ tai họa giúp mình. Thật ra những người có thể làm đạo sĩ đều sẽ có chút kỹ năng phòng thân, nhưng không phải đạo sĩ nào cũng toàn năng như vậy. Sau khi vùi đầu vào việc tu luyện thì có còn bao nhiêu thời gian để luyện tập vài chiêu phòng thân đâu, nhất định sẽ chênh lệch rất nhiều so với những người biết đánh đấm, vì vậy tất nhiên họ sẽ muốn có nhiều phương pháp tự vệ hơn.

Mục Mộ gật đầu, đúng là nuôi cổ trùng có thể dùng để tự vệ. Thấy Ôn Nhiên quan tâm đến cổ trùng trên người Dư Mộng Ly, anh nói tiếp: “Loại cổ trùng cô Dư trúng phải đúng là ‘Trùng Nuốt Hồn’ như cậu nói, tuy nhiên nó chỉ là một con trùng cấp thấp. Nếu trúng phải trùng cấp cao hơn thì không tới 7 ngày sẽ ăn vào tận xương tủy, người dính cổ hoàn toàn biến thành quái vật. Còn trùng cấp thấp thì không biến người ta thành quái vật nhưng sẽ chết người. Trùng nuốt hồn cấp cao đáng sợ là vì sau khi biến thành quái vật, người đó sẽ lâm vào cảnh sống không được mà chết cũng không xong. May mà người hạ cổ là một người trẻ tuổi, máu còn chưa đủ mạnh nên không nuôi ra được một con ‘Trùng Nuốt Hồn’ thật sự.

Ôn Nhiên nói: “Nếu mượn cớ kiểm tra sức khỏe toàn trường để loại trừ thì liệu có kịp không?”

Khang Thời bất lực: “Nhưng ngoài cách này ra, chúng tôi thật sự không có chút manh mối nào cả. Một cô gái nhỏ thì có thể đắc tội với ai mà lại bị hạ cổ trùng đáng sợ như vậy? Quan trọng là cô bé đó không phải là người xấu, chuyện này thật sự quá khó hiểu.”

Ôn Nhiên mỉm cười: “Một người có xấu hay không thì chẳng thể nào dựa vào vẻ bề ngoài mà đoán được.”

Khang Thời sửng sốt: “Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu nhìn ra gì rồi sao?”

Mục Mộ cũng tò mò nhìn cậu.

Ôn Nhiên nói: “Trước đây tôi đã từng xem thử tướng mạo cho cô Dư kia. Trán cô bé hơi cao và lông mày hơi chụm lại, là kiểu người lòng dạ không mấy rộng rãi. Môi trên hơi nhọn tức cô ấy không phải kiểu hiền lành mà ngược lại còn rất háo thắng và thích cạnh tranh. Nhưng những biểu hiện bên ngoài của cô lại trái ngược hoàn toàn so với tướng mạo. Thêm việc xem ngày sinh tháng đẻ của cô bé, đúng là mệnh cách của cô ấy có mang phúc, nhưng lại không đủ phúc cho sau này. Tuy cuộc đời không quá gập ghềnh nhưng lại có số đào hoa, vợ chồng khó hòa thuận. Và càng vì tính cách mạnh mẽ, hiếu thắng của mình mà cô ấy sẽ phải trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại.”

Vừa nói xong, Ôn Nhiên lại chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng đường số mệnh của cô ấy bị một người nào đó chặn ngang. Hiện giờ tôi cũng không thấy được tương lai sau này của cô ấy nữa.”

Ôn Nhiên vừa dứt lời, Mục Mộ mới nhìn Khang Thời và nói: “Huynh nuôi trùng nên sẽ không biết xem tướng, còn đệ xuất thân từ đạo giáo chính thống mà cũng không biết xem tướng hay sao?”

Khang Thời không khỏi lườm anh ta một cái: “Không phải đạo sĩ nào cũng biết xem tướng. Hơn nữa đệ còn trẻ, biết đâu mấy năm nữa sẽ lĩnh ngộ được mấy cái này.”

Mục Mộ nhìn Ôn Nhiên rồi lại nhìn sang Khang Thời, tựa lưng vào ghế và nhướng mày, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười không biết là có ý gì.

Khang Thời hơi tức giận, hung hăng lườm anh thêm cái nữa. Đúng là anh ta có tài năng về lĩnh vực này nhiều hơn so với người thường, nếu không cũng sẽ không thể nào nhập môn tu luyện được. Nhưng có tài năng không có nghĩa anh ta là thiên tài. Hơn nữa, ở Huyền Môn ngày nay cũng chẳng có mấy ai tài giỏi giống như Ôn Nhiên đâu chớ.

Mục Mộ cũng thôi trêu chọc sư đệ mình, dời mắt nhìn sang Ôn Nhiên và nói: “Tôi có nghe Khang Thời nói, số nhang giả chết ở Dư gia đều là do cậu làm sao?”

Ôn Nhiên gật đầu.

Mục Mộ nói tiếp: “Không biết cậu có thể bán cho tôi một ít được không?”

Ôn Nhiên nói: “Bước cuối cùng để hoàn thành nhang giả chết cần phải dùng máu người để làm nguyên liệu. Nếu thiếu bước đó thì chỉ có thể coi nó như một bó nhang an thần cao cấp mà thôi.”

Mục Mộ nói: “Không thành vấn đề! Sư phụ của tôi cũng có một quyển sổ ghi chép về loại nhang này, tuy cách làm nhang thì không được chi tiết cho lắm nhưng tôi vẫn biết công đoạn cuối cùng để hoàn thành chúng. Cho nên, tôi muốn mua một ít nhang chưa hoàn thành của cậu về nghiên cứu. Hơn nữa tôi cũng không phải mua cho người dùng, tại vì loại nhang gây mê thông thường không có tác dụng khi bắt những con trùng hung dữ hơn một chút.”

Nghe Mục Mộ nói như vây, đầu Ôn Nhiên bắt đầu nhảy số làm ăn, nói: “Nhang giả chết rất khó làm, nguyên liệu lại đắt đỏ, quá trình sản xuất khá phức tạp, nên số nhang có thể bán được cho anh không nhiều. Tính cả tiền công, tôi tính cho anh 5000 tệ một cây, để xem anh có muốn mua hay không thôi.”

Khang Thời suýt sặc nước lên mũi: “Lúc cậu bán cho nhà họ Dư lại tính tới 30,000 tệ một cây, ăn lời gì dữ vậy hả?”

Ôn Nhiên chậm rãi nói: “Buôn bán là buôn bán. Cho dù vợ chồng Dư gia là người tốt thường xuyên làm việc thiện nhưng lúc bọn họ kinh doanh kiếm lời cũng đâu có nương tay với ai đâu. Hơn nữa, tôi cũng đâu phải nhà từ thiện, đương nhiên phải ra giá cao rồi.”

Khang Thời không nhịn được bật ngón cái like cho cậu. Mục Mộ ngồi ở bên cạnh khẽ mỉm cười: “Vậy trước mắt tôi muốn mua 20 nén nhang, sẵn tiện chúng ta quét mã kết bạn để sau này liên lạc với chuyển tiền cũng dễ dàng hơn.”

Vừa kết bạn xong, đúng lúc có người bạn trong ký túc xá gọi đến, Ôn Nhiên đành phải sang một bên để nghe. Lúc này, Khang Thời mới đẩy Mục Mộ: “Huynh nhìn xem đó có phải là bạn thân của Dư Mộng Ly không? Hình như người đang nói chuyện với cô ấy, là Ngô Mạt.”

Mục Mộ liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quả thật nhìn thấy cô gái tên Chu Sảng, không biết là đang nói gì với Ngô Mạt mà cô bé kia phải cúi đầu. Vài sợi tóc ngắn rối bù, rũ xuống che khuất hơn nửa gương mặt của Ngô Mạt, khiến người ta khó nhìn ra biểu cảm của cô.