Tiểu Đạo Sĩ – Gom Tiền Gom Luôn Tình

Chương 20




Dù chỉ cách nhau một sợi tơ nhưng trước mắt cậu lại có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Một giây trước vẫn còn là đường nhựa bằng phẳng với hàng cây cao râm mát, một giây sau lập tức biến thành một con đường đất đá đầy ổ gà.

Những gánh hàng rong náo nhiệt, dòng người và xe đạp qua lại, cảnh vật hiện ra trước mắt dường như được nhuốm thêm một lớp màu vàng xưa cũ lắng đọng theo thời gian. Đây là một thời đại khác hoàn toàn với thời đại của Ôn Nhiên, là thời đại mà cậu chỉ có thể nhìn thấy trên TV.

Ôn Nhiên quan sát xung quanh, đám đông vẫn nghiêm túc bận rộn. Từ cách ăn mặc cho đến mọi câu từ trò chuyện, thậm chí cả một biểu cảm nhỏ xíu của họ cũng vô cùng sống động và chân thực. Nếu như không phải cậu đã biết từ trước nơi này vốn không còn tồn tại, có lẽ cậu cũng không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải là một thế giới thật khác hay không.

Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiên tới thế giới được tạo ra bởi quỷ hồn, những thứ trước mắt mang theo một cảm giác mới lạ khiến cậu nảy sinh tâm tư muốn tìm hiểu. Người ở thế giới này không nhìn thấy cậu, cùng lúc cậu vừa xuyên qua đây, thậm chí họ còn có thể trực tiếp đi xuyên qua người cậu. Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng sau khi thử lại lần hai, Ôn Nhiên bắt đầu cố gắng né tránh đám người đó.

Quỷ vực là do quỷ hồn tạo thành, nhất định sẽ có liên quan đến nó khi còn sống. Ôn Nhiên cũng không đi khắp nơi, mà đứng yên một bên quan sát một lúc, mãi cho đến khi cậu bắt gặp một người phụ nữ mặc váy dành cho bà bầu. Nhưng bụng vẫn còn chưa lộ rõ, cô ấy đi tới sạp hàng bán rau của một bà dì nọ. Hình như cô ấy là con gái của bà dì bán rau và đến giúp dì dọn hàng. Bà dì kia tay chân làm việc nhanh nhẹn, vừa trách cứ con gái nhưng rõ ràng là quan tâm.

Ôn Nhiên không biết tại sao mình lại chú ý tới bọn họ, nhưng trực giác mách bảo cậu phải để ý tới bọn họ.

Cậu nhìn hai người dọn sạp hàng, bà dì ngồi trên chiếc xe đạp với hai lồng rau hai bên, cô gái đang mang thai chậm rãi theo sau. Bà dì vẫn đang mắng con gái mình, nói cô lớn bụng rồi đừng có chạy lung tung, chợ búa đông người dễ xảy ra va chạm, không an toàn.

Cô gái đang mang thai chỉ mỉm cười, rõ ràng đã quá quen với việc lải nhải của mẹ mình, nhưng sắc mặt cô không tốt lắm, hơi tái nhợt, khuôn mặt không giấu được vẻ buồn bã.

Hai người về lại một tòa Tứ Hợp Viện đã cũ nát, bọn họ cùng sống trong một gian nhà ở trong đó. Khi cô gái mở cửa phòng ra, một mùi thuốc bắc nồng nặc tỏa ra bên ngoài. Bà dì cau mày, mấp máy môi, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn kìm lại. Bà dì chỉ giả vờ như bình thường hỏi: “Hôm nay Tiểu Quân thế nào?”

(Tứ hợp viện: kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc. Sân hình chữ “Khẩu” (口) được bao quanh bởi bốn phòng theo hướng Đông Tây Nam Bắc)

Người con gái ấy cột lại mái tóc đang rối bù, cười nói với mẹ mình: “Rất tốt, uống thuốc xong là đi ngủ, cũng không giày vò gì nhiều.”

Bà dì nhìn con gái mình, hơi giận dữ trừng mắt với cô một chút. Sau đó lấy ra một nắm rau còn sót lại trong phiên chợ và đi tới cái máng bên cạnh để rửa chúng.

Ôn Nhiên đi theo phía sau họ, nhìn vào căn nhà gần như chỉ có bốn bức tường. Trong phòng có hai chiếc giường, chỉ có một tấm rèm che ở giữa, nghèo khó đến nỗi khiến người ta chua xót. Có một người nằm trên chiếc giường phía trong. Nếu đó là một người đàn ông khỏe mạnh có lẽ dáng người cũng khá cao to. Nhưng bây giờ dường như người đó bệnh rất nặng, cả người trở nên gầy gò, chỉ còn lại một bộ xương khô, thoạt nhìn có chút dọa người.

Tuy nhiên, cô gái đó không ghét bỏ chút nào. Trước tiên cô vén rèm nhìn sơ qua, khi xác định người đàn ông kia đã ngủ say, trên người cũng không cảm thấy khó chịu, cô mới đi ra ngoài cửa giúp mẹ mình nhặt rau. Một đĩa dưa muối, một đĩa rau xanh còn mang theo lỗ sâu ăn đã được nhặt sạch và một bát cháo hoa, đây chính là bữa tối của hai mẹ con nhà này. Một lúc sau, người con gái ấy múc một chén canh gà đang được nấu trên bếp. Cô vớt thịt gà trong chén ra, băm nhuyễn rồi cho vào cháo khuấy đều và bưng vào trong phòng, đút từng muỗng từng muỗng cho người đàn ông đang bệnh nặng đó.

Khi cô gái đó đang đút cháo bên trong phòng, bà dì ở bên ngoài cũng đang đếm tiền. Một xu hai xu, Ôn Nhiên nhìn nhưng không biết giá trị là bao nhiêu, nhưng nhìn một đống đồng xu kia, chắc hẳn cũng không có bao nhiêu tiền. Một xâu tiền được dì đếm đi đếm lại, sau khi chắc chắn không đếm sai, mới đặt gọn gàng vào trong túi vải. Thấy con gái bưng chén rỗng ra, bà dì nói: “Ngày mai mẹ có chút việc, không bày sạp, con cũng không cần ra chợ đón mẹ.”

Cô gái sờ lên bụng mình và nói: “Con có thể ra sạp giúp mẹ một tay.”

Bà dì trừng mắt nhìn con gái một chút: “Con mang thai mới có ba tháng, thai còn chưa ổn định, trong nhà vẫn còn chút tiền nên con không cần làm!”

Cô ấy làm sao có thể không biết tình hình trong nhà mình. Cô không đồng ý, mang theo chút cầu xin nhìn mẹ mình: “Mẹ…”

Bà dì sốt ruột xua tay: “Được rồi, được rồi, ngày mai không bày sạp. Con cũng vào nhà nghỉ ngơi đi. Bảo con không nên giữ đứa bé này con lại không nghe, cứ làm như mẹ đang hại người vậy. Đã vậy chỉ có thể nuôi nấng nó thật tốt, đúng là kiếp trước mẹ thiếu nợ các con mà!”

Người đàn ông trong phòng ho khan vài tiếng, cô gái vốn đang định nói thêm gì đó, lại vội vàng đứng lên vào trong nhà. Dì nhìn thoáng qua đằng sau tấm rèm, thở dài ngao ngán.

Cảnh tượng thay đổi, biến thành một con đường đất vàng đầy bùn. Dì bước xuống một chiếc xe buýt cũ, vừa cẩn thận nhìn xem bảng số nhà của từng hộ ở đây, vừa không ngừng tìm kiếm quanh cái thôn nhỏ này. Cho đến khi tìm thấy một căn nhà có phơi thuốc trước cửa, dì tới gõ cửa và gọi: “Có phải là nhà thầy lang Uông không? Cho hỏi có ai ở nhà không?”

Một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi ra mở cửa. Ánh mắt của Ôn Nhiên đang đi theo sau lưng dì chợt dừng lại. Dù người này trông trẻ hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra, chàng trai này chính là Uông Quốc Luân.

Uông Quốc Luân trẻ tuổi hỏi tại sao dì đến đây, rồi mời người vào nhà. Ông ta vừa bảo ông nội mình đã qua đời cách đây không, vừa nói thêm: “Khi còn sống ông nội của tôi được người đời gọi là Hoa Đà tái thế, ông ấy đã chữa khỏi rất nhiều loại bệnh nan y. Chỉ cần ông nội muốn cứu người, thì không có người nào là không thể cứu được.”

[Hoa Đà – 華佗 (145 – 208), biểu tự Nguyên Hóa – 元化, là một thầy thuốc nổi tiếng thời cuối Đông Hán và đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.]

Trên mặt của dì hiện rõ chữ tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy nói: “Muộn, muộn rồi. Nếu biết trước thì tôi đã tới đây sớm hơn, nói không chừng còn có thể cứu được Tiểu Quân…”

Uông Quốc Luân quan sát bác gái trước mặt mình, liếm môi một cái rồi nói: “Mặc dù ông nội của tôi đã mất, nhưng ông vẫn có để lại một ít thuốc thang. Người nhà của bác bị ung thư xương đúng không? Bệnh ung thư xương khó điều trị hơn các bệnh ung thư khác, chỉ dùng thuốc thôi sợ không đủ. Tiếc là ông nội đã không còn ở đây, tuy nhiên ông ấy còn có một số thuốc chuyên trị ung thư. Không phải nói quá, nếu uống mấy thang thuốc đó, muốn sống thêm 4, 5 năm nữa cũng không thành vấn đề.”

Dì ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia hy vọng: “4, 5 năm?”

Uông Quốc Luân cười: “Ít nhất là 4, 5 năm. Trong 4, 5 năm này, nếu bác có thể tìm được vị thầy thuốc nào có bản lĩnh hơn, nói không chừng thật sự có thể cứu được một mạng người.”

Bà dì không nhịn được siết chặt túi vải được khâu bên góc áo: “Vậy… loại thuốc đó giá bao nhiêu?”

Uông Quốc Luân nói: “Thuốc này gồm 12 gói nhỏ cho một đợt điều trị. Một gói có thể uống trong ba ngày. Chỗ tôi không có nhiều, giờ chỉ còn thừa ba gói, mỗi gói 300 tệ.”

Ba trăm tệ? Ở thời buổi này, tiền lương của công nhân bình thường cũng chỉ có vài chục tệ, có thể nói 300 tệ là giá trên trời.

Nghe thấy giá bán này, sắc mặt vốn không được tốt của dì chợt tái nhợt đi trong nháy mắt, vẻ mặt hoảng loạn hơn rất nhiều: “Đắt như vậy sao? Tôi, tôi không có nhiều tiền như vậy…”. Nhìn thấy tia hy vọng cứu người đang ở trước mắt, nhưng lại không có đủ tiền, chẳng khác nào hy vọng tan thành mây khói.

Uông Quốc Luân nói: “Vậy bác gái đây có bao nhiêu? Để tôi xem thử, rồi tùy điều kiện của bác mà chia nhỏ ra bán.”

Dì vội vàng móc hết tiền trong túi ra, đủ các loại đồng xu, tổng cộng chỉ có 170 tệ. Đó là tất cả tiền tiết kiệm của gia đình.

Uông Quốc Luân nhướng mày liếc mắt một cái, nói: “Cứu người cứu mạng. Bác gái, bác đưa tôi hết số tiền này, thì tôi cũng cho bác một phần trị liệu, coi như làm việc thiện tích đức.”

Vừa nghe đến đây, bà dì vội vàng đưa hết số tiền đó cho Uông Quốc Luân, sau đó cầm lấy gói thuốc dày kia như thể nó là phao cứu sinh.

Ôn Nhiên nhìn thấy Uông Quốc Luân lừa gạt hết tiền của bà dì, lại nhìn ánh mắt vui mừng của dì, đôi mắt cậu rũ xuống lạnh đi mấy phần. E rằng đây chính là căn nguyên của mọi chuyện.

Sau nhiều lần cảm xúc lên xuống kịch liệt, sức khỏe của bà dì vốn đã không được tốt, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy. Nhưng bà đã cho đi hết tất cả mọi thứ trên người, ngay cả tiền đi xe cũng không còn, nếu muốn về nhà chỉ có thể đi bộ bằng hai chân.

Bà dì run rẩy đi hết con đường, mấy lần chóng mặt hoa mắt dì đều ngồi xuống dựa vào tường. Mãi cho đến khi bầu trời càng lúc càng tối, bà dì đi qua những đoạn đường đầy ổ gà rồi lại băng qua một con đường nhỏ. Nhìn thấy khu chợ quen thuộc ngay trước mặt, dì lại ngồi xuống một lần nữa. Chỉ là lần ngồi xuống này, dì không thể đứng dậy được nữa.

Cuối cùng, bà dì đó chết vì xuất huyết não. Mà gói thuốc dì đã dốc hết tiền dành dụm, mang theo chút hy vọng và ôm khư khư cả một quãng đường đầy vất vả đó, lại đơn giản chỉ là một phương thuốc bổ bình thường mà thôi.

Cảnh tượng lại thay đổi lần nữa, trong một ngôi nhà mang phong cách hiện đại, có một người đàn ông đang ngồi trên bậc thềm trước cửa ra vào với gương mặt tiều tụy. Trong nhà phát ra tiếng cãi vã, một cô gái trẻ đang ngồi khóc, người cha của cô gần như phát ra lửa, la mắng con gái lúc trước không nghe lời cha mẹ khuyên can, cứ cố chấp lấy một người đàn ông còn chưa đi học được mấy năm, vừa nhìn đã biết là đám nhà quê không có tương lai, bây giờ lại làm ăn thua lỗ, chỉ biết ngồi khóc.

Mẹ của cô gái lại ngồi bên cạnh than thở, nhưng cũng không nỡ nhìn con gái khóc lóc buồn bã như vậy. Thế là bà không ngừng an ủi, khuyên cô nên bỏ đứa nhỏ này rồi nhanh chóng ly hôn, nhân lúc còn trẻ chưa xuống sắc, sau này nhất định có thể tìm được một người tốt hơn.

Ôn Nhiên nhìn người đàn ông ngồi trên thềm. Chắc hẳn người này chính là Vương Bác, đã phá sản, không còn gì cả. Người vợ vừa mang thai đã phải đi phá, ông còn bị cha mẹ vợ ghét bỏ yêu cầu ly hôn. Ông gần như bị tất cả mọi người chối bỏ chỉ trong một đêm. Điều này không chỉ là cuộc sống khó khăn trắc trở, mà còn là bị người mình yêu phản bội. Nếu như vậy, việc Vương Bác tự sát cũng không phải không thể. Nếu còn có đứa con, dù là cuộc sống khốn khó, nói không chừng Vương Bác vẫn có thể cắn răng vượt qua, chờ Đông Sơn tái khởi*. Đáng tiếc là người ông yêu nhất lại giáng cho ông một đòn chí mạng. 

(Đông Sơn tái khởi – 东山再起: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại)

Sau khi xem qua nhiều cảnh tượng như vậy, cậu đã hiểu rõ ràng chuyện của Uông gia. Bà ngoại của Vương Bác chính là bà dì từng bị Uông Quốc Luân lừa gạt, thậm chí còn gián tiếp hại chết bà. Có lẽ là do bà không buông bỏ được chấp niệm đối với người con gái, nên bà ngoại Vương Bác không chịu đi đầu thai mà vẫn luôn canh giữ bên cạnh gia đình mình. Chứng kiến cảnh con cháu của mình trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng đứa cháu ngoại duy nhất lại một lần nữa bị tên khốn từng lừa bà hại cho tan nhà nát cửa, Vương Bác cũng vì hắn ta mà tự sát, chính điều đó đã kích thích oán niệm của bà. Cũng vì lý do này mà trên người Uông Quốc Luân luôn có một sợi dây nhân quả quấn lấy, thế nhưng nó chưa ảnh hưởng gì nhiều đến hắn ta, chỉ đến sau cái chết của Vương Bác thì mọi chuyện mới bắt đầu ập đến.

Ôn Nhiên thở dài, trên tay kết ấn, từng luồng sáng quấn quanh đầu ngón tay của cậu rồi tản ra, cảnh tượng vốn đang bao phủ quanh cậu bắt đầu vỡ vụn ra từng chút một. Dù đây là quỷ vực, nhưng dù sao bà ngoại Vương Bác cũng chỉ tồn tại dựa vào chấp niệm. Nếu không phải do cái chết của Vương Bác đã làm dấy lên oán khí ngút trời, thì cơ bản bà không thể tạo ra được quỷ vực. Vì vậy sức mạnh của quỷ vực này cũng không lớn, cậu muốn phá vỡ nó cũng không quá khó.

Toàn bộ hình ảnh đánh lừa thị giác đều tan biến, bóng tối ùn ùn kéo đến, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ. Cùng lúc đó, một luồng gió âm u nồng nặc mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt cậu.

Ôn Nhiên nhắm mắt lại, bùa chú trong tay cậu bất ngờ rung lên một cái cái, ánh sáng linh khí tùy ý xua tan một phần lớn âm khí, một tiếng hét thảm thiết văng vẳng bên tai cậu.

Ôn Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là bà dì mà cậu đã thấy trong những cảnh tượng trước đó. Gương mặt trắng dã, hai con ngươi đen thẳm không thấy tròng trắng, oán khí nồng nặc cao ngất. Bà nhìn Ôn Nhiên với vẻ đầy oán hận, giọng nói khàn đặc đầy thê lương: “NGƯƠI MUỐN GIÚP HẮN?! HẮN TÁN TẬN LƯƠNG TÂM HẠI CẢ NHÀ CỦA TA! LOẠI NGƯỜI NÀY MÀ CŨNG CÓ NGƯỜI GIÚP, TẠI SAO KHÔNG AI CHỊU GIÚP TA!!!”