Khoảnh khắc mũi kiếm cách mi tâm một đốt ngón tay, đầu óc Lý Mộ Vũ hoàn toàn trống rỗng, thậm chí không phát ra nổi âm thanh cầu cứu. Nàng đã từng vài lần đối diện với cái chết trong các nhiệm vụ đặc biệt, nhưng chưa có lần nào là gần đến mức này.
Mũi kiếm đâm đến khoảnh cách đó liền dừng lại, nó bị một bàn tay giữ chặt, không cách nào tiến thêm được nữa. Diệp Thiên gật đầu nói:
- Kỹ năng chiến đấu không tệ nhưng sức mạnh và tốc độ hơi kém nên tiêu tốn nhiều thể lực hơn bình thường. Ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt để ngươi rèn luyện thêm, những cửa tiếp theo sẽ nhường cho ngươi một phần.
Diệp Thiên vừa nói vừa vung tay, tùy tiện ném quỷ kiếm cắm sâu vào tường đá bên cạnh. Lực lượng bộc phát vừa rồi đã là sức mạnh cuối cùng còn sót lại trong nó, bị Diệp Thiên đánh bay liền cạn kiệt, những sợi tơ màu đỏ cũng biến mất.
- Linh hồn cạn kiệt lực lượng sẽ lại rơi vào ngủ say. Ngươi đem nó về tìm một tên Tu Đạo Giả tốt một chút thanh tẩy là dùng được. Thứ này không cần tái thức tỉnh nữa.
Lúc này Lý Mộ Vũ đã kịp hoàn hồn. Nàng đi lại dùng lực rút quỷ kiếm trên tường ra, hướng về phía Diệp Thiên gật đầu:
- Cảm tạ.
Diệp Thiên vốn muốn tự mình càn quét cái lăng mộ này trong khoảng thời gian ngắn nhất, nhưng hiện tại hắn cảm thấy làm vậy thì không tốt cho lắm. Nếu cái gì mình cũng làm hết, Lý Mộ Vũ nhất định sẽ rất nhàm chán. Đổi lại là bản thân cũng không chịu được, không nên bắt người khác chịu đựng thứ mà mình không muốn. Ngoài ra việc này cũng là một cách giúp nàng rèn luyện để có thể tự lập. Dù sao loại chuyện trộm mộ này Diệp Thiên cũng chỉ làm qua một lần cho biết, về sau hắn sẽ không đến những nơi tối tăm, dơ bẩn như thế này nữa.
Ở tầng thứ ba có một cánh cửa đóng chặt, ổ khóa bị kẻ nào đó dùng một loại vật liệu đặc biệt lấp kín, giống như không muốn ai đi qua. Lý Mộ Vũ lấy ra một chiếc hộp, mở ra liền chiếu lên hình ảnh ba chiều của lăng mộ. Bọn hắn dùng chấn động để tính toán hình dạng bên ngoài của lăng mộ, phối hợp với các kỹ thuật giả định đồ họa vẽ ra nội thất bên trong. Trên đường đi xuống đây, Lý Mộ Vũ thu thập thêm các thông tin cấu trúc, từ đó hoàn thiện cấu trúc giả lập của lăng mộ này. Tuy vẫn còn kém mức chính xác khá xa nhưng cơ bản có thể tính toàn ra phần nào.
Nàng phóng to hình chiếu, chỉ vào điểm sáng màu đỏ bên trên:
- Đây là vị trí của chúng ta. Nếu giả định là đúng, các căn phòng được nói với nhau bằng những đường hành lang dài và hẹp, diện tích lớn nhỏ tùy theo tước vị của chủ nhân. Dựa theo phong tước của vương triều Hạ Minh, không tính chỗ của vị tướng quân kia, căn phòng đầu tiên chúng ta tiến vào đã là của bát tinh hoàng tộc. Khả năng cao những căn phong tiếp theo cũng có cáp độ tương tự, còn trung tâm chính là của cửu tinh hoàng đế.
- Vị trí trung tâm lăng mộ, cũng chính là chỗ này sẽ luôn là của người có địa vị cao nhất. Đây là lối kiến trúc cũng như văn hóa của vương triều Hạ Minh được xác nhận qua sử sách cùng các lăng mộ thám hiểm từ trước. Từ vị trí của chúng ta đến trung tâm là khoảng cách này, nhân với tỷ lệ giữa mô hình và thế giới thực, loại bỏ chiều dài hành lang, ước tính còn có mười một căn phòng như thế này trước khi đến được lăng mộ hoàng đế. Tất nhiên nếu đường đi quanh co hoặc lựa chọn cửa không chính xác có thể sẽ nhiều hơn.
Lăng mộ này lớn hơn Diệp Thiên dự tính nhưng chỉ có một lối vào duy nhất. Người của quân đội đã đi khắp cả dãy núi để tìm kiếm nên tin tức này tương đối đáng tin cậy. Chỉ một lối vào phân ra bốn cửa, mỗi cửa dẫn đến một căn phòng, lăng mộ hoàng đế lại đặt ở trung tâm nên chắc chắn mỗi căn phòng lại chia ra nhiều lối đi, đây mới là cấu trúc chính xác của lăng mộ. Nói như vậy, khả năng căn phòng này còn có lối đi khác là rất lớn.
Không cần Diệp Thiên nói ra, Lý Mộ Vũ cũng biết điều này. Nàng nhìn chằm chằm vào hình chiếu rồi nói tiếp:
- Khả năng mỗi căn phòng sẽ có nhiều cửa, nhưng chỉ có một cửa dẫn hướng đến lăng mộ trung tâm. Các cửa khác sẽ dẫn đến cạm bẫy, có thể là cung tên, hầm chông như chúng ta gặp bên ngoài, cũng có thể là hoạt thi, quái vật. Tóm lại dính vào sẽ rất phiền phức vốn tốn thời gian.
Lý Mộ Vũ biết Diệp Thiên lợi hại, dùng từ nguy hiểm với hắn thì không được đúng lắm. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Diệp Thiên khẽ gật đầu, hắn cũng không rảnh chạy lung tung diệt sạch đám quái vật này, vừa vô nghĩa lại tốn thời gian. Chắc chắn sẽ bỏ sót một vài bảo vật nhưng những việc này có thể để lại cho những nhóm thăm dò phía sau. Có Lý Mộ Vũ vẽ lại bản đồ, đánh dấu vị trí cũng như chia sẻ kinh nghiệm đối phó hoạt thi, các nhóm phía sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Căn phòng này chỉ có một cửa nhưng lại bị người khác cố ý phong kín, khả năng cao vẫn còn những cửa khác bị che giấu. Lý Mộ Vũ chủ động cất quỷ kiếm vào trong chiếc ba lô sau lưng rồi đi kiểm tra cơ quan ẩn giấu trong các bức tường. Diệp Thiên thì bước lại gần cánh cửa kia, đọc những văn tự khắc ở bên trên.
Nội dung của đoạn văn tự này bị đứt đoạn, giống như bị ai đó cố ý xóa đi một phần. Dù vậy Diệp Thiên vẫn nắm được nội dung cơ bản. Đoạn văn tự này nói về cách thức chế tạo ra một khối thân thể bất hoại. Đầu tiên chính là chọn lấy một đứa trẻ sơ sinh có căn cốt tốt, tư chất cao. Từ nhỏ liền nuôi dưỡng bằng đủ loại bảo vật, liên tục ngâm nước thuốc thối luyện thân thể trong hai mươi năm. Sau đó dùng thuật pháp đánh tan linh hồn, giữ cho thân thể còn sống nhưng không có linh hồn, ngâm trong huyết trì có cổ trùng để tiếp tục thối luyện và giữ cho thân thể nguyên vẹn. bước cuối cùng chính là tách linh hồn của một kẻ nào đó có cường độ linh hồn đủ mạnh đưa vào thân thể này, đạt được một thân thể bất hoại. Đây mới chân chính là Trường Sinh Thuật của vương triều Hạ Minh.
- Xem ra tên Vương gia kia không phải là kẻ truy cầu trường sinh, hắn chỉ muốn rút lấy sinh mệnh lực để duy trì cái thân thể bất hoại kia. Nhưng trong quá trình này oán niệm của quân lính quá lớn khiến cho cả ma thuật sĩ lẫn tên kia trở nên điên cuồng, sau cùng tạo thành một màn như thế này.
- Một đám ngu ngốc, phương hướng không sai nhưng cách làm quá kém cỏi. Các ngươi cho rằng chuyển dịch linh hồn giữa hai cơ thể dễ làm như vậy sao? Không đạt đến Anh Hồn Kỳ chính là tự sát. Không đúng, vẫn có xác suất thành công, nhưng hậu quả chính là linh hồn mất đi khống chế bị quỷ hóa, biến thành ác quỷ hình người.
- Phụ thân nói không sai. Phàm nhân cầu trường sinh, thần tiên cầu tiêu dao. Nhưng những thứ gì muốn đạt được đều phải bỏ ra đại giới.
Diệp Thiên không làm gì liền vô địch, đi truy cầu một cuộc sống tiêu dao. Đại giới mà hắn phải trả chính là tính mạng của phụ mẫu. Nhưng chuyện này có thương cảm thì cũng chẳng được gì, đây không phải việc mà Diệp Thiên có thể thay đổi được. Hắn chỉ cần sống thật vui vẻ đã là cách báo đáp tốt nhất với hai người bọn họ rồi.