Phía sau Diệt Môn là một hành lang bằng phẳng được xây dựng bằng một loại đá đặc biệt, không có cảm giác ẩm mốc hôi thối như ban đầu. Dù đã có Diệp Thiên đi trước mở đường, Lý Mộ Vũ vẫn rất cảnh lấy ra súng điện cùng một thanh đao đặc chế dài hơn năm mươi cm. Tuy chất lượng không so sánh được với Phá Hiểu nhưng cũng khá sắc bén.
Đi được hơn hai mươi mét, hai người có thể thấy trên mặt đất xuất hiện mảnh y phục bị rách, dấu chân máu, thậm chí một đoạn cánh tay mà các nhóm đi trước để lại khi vị hoạt thi truy sát. Diệp Thiên nhìn về phía bức tường, mặt đá cứng rắn có vài dấu vết rất mờ nhạt nhưng bị hắn dễ dàng phát hiện ra được. Trên mặt đất cũng lưu lại vài đoạn tên gãy còn vương vết máu:
- Hẳn là cạm bẫy bắn tên đi. Loại thủ đoạn cấp thấp này cũng dùng, vậy mà dám tự xưng là ma thuật sư, bọn hắn không sợ mất mặt sao?
Lý Mộ Vũ im lặng không đáp. Cạm bẫy bắn tên có gì sai? Giết được người liền là cạm bẫy tốt. Bất quá nếu lấy tiêu chuẩn của Diệp Thiên, những thứ này quả thực rất vô dụng, hắn nói như vậy cũng không sai. Năng lực khác nhau nhìn nhận vấn đề cũng khác, Lý Mộ Vũ sẽ không thừa hơi phản bác.
Diệp Thiên để Lý Mộ Vũ đi sau mình ba mét, hắn tiến lên phía trước để dò đường. Nói là dò đường, thực tế chính là càn quét hết đám bẫy rập. Từ cung nỏ đến hầm chông, dao sắc, những cạm bẫy tưởng chừng chỉ có trên phim đều xuất hiện trong lăng mộ này. Diệp Thiên rất bất đắc dĩ, hắn còn tưởng lăng mộ do ma thuật sư dựng lên sẽ có phù lục, cơ quan trận pháp hay quái vật lợi hại gì đó, nhưng tầm thường đến mức này thì…
Hành lang kéo dài hơn năm mươi mét thì thấy được lối ra. Cạm bẫy trên đường đi đã bị Diệp Thiên phá sạch, là phá sạch chứ không phải tránh né. Hắn dùng Phá Hiểu cắt nát mặt đá, lôi hết cung nỏ, châm độc cùng dao sắc ẩn giấu bên trong ra. Hầm chông bị Diệp Thiên cắt hết phần mũi nhọn, ném thêm vài tảng đá vào để lấp hố. Cũng không phải tốt bụng hay lo cho những nhóm đến sau, tên này đơn giản là cảm thấy quá nhàm chán nên làm thêm ít việc mà thôi.
Lần này cửa ra bên kia là một căn phòng cực rộng, diện tích lên đến vài ngàn mét vuông, cao hơn năm mươi mét được chia thành ba tầng. Tầng thấp nhất là những quân lính mặc chiến giáp quỳ một chân trên mặt đất, tây cầm ngọn giáo có lưỡi móc, một kiểu thiết kế vũ khí đặc biệt của thời đại này. Tầng thứ hai là một đám người mặc đồ ma thuật sư, bên trên có những hoa văn lòe loẹt hình ác quỷ, tay cầm pháp trượng, động tác giống như đang niệm chú.. Ở tầng cao nhất là một người ăn mặc sang trọng, ngồi trên bảo tọa đầu đội vương miện, tay cầm một thanh bảo kiếm chỉ hướng lên cao. Nhìn theo hướng mũi kiếm của hắn có thể thấy một khối ngọc lớn được được cố định bằng một cái bệ vàng đính trên trần nhà. Đáng chú ý là binh lính hay ma thuật sư đều là tượng đá, chỉ có kẻ ngồi trên bảo tọa là giống người thật.
Diệp Thiên và Lý Mộ Vũ trong cửa đi ra là ở tầng thấp nhất. Hắn nhìn qua một lần rồi hướng về phía người cầm kiếm:
- Hắn là hoàng đế sao?
Lý Mộ Vũ cẩn thận đánh giá rồi đáp:
- Không phải, vương triều Hạ Minh dùng số ngọc trên vương miện để xác định chức quan. Thất cấp một viên, lục cấp hai viên, đến tám viên như người kia hẳn là vương gia hoặc thái tử. Chín viên mới là cửu ngũ chí tôn, đại diện cho đương kim hoàng đế.
Diệp Thiên khẽ gật đầu, chậm rãi đi lại gần một tượng đá gần nhất, dùng ngón tay gõ lên đó vài cái. Lý Mộ Vũ không hiểu lắm:
- Ngươi muốn làm gì?
Diệp Thiên chậm rãi nói:
- Bọn hắn dùng một loại thuật pháp đặc biệt khiến lớp da bên ngoài hóa thạch, từ đó bảo toàn cơ thể được một thời gian dài. Dù vậy, người ở bên trong sẽ trải qua một quá trình biến đổi. Còn tùy vào thuật pháp bồi lên, nhưng khả năng cao chính là giống như con hoạt thi bên ngoài. Ừm, giữa hoạt thi cũng có sự khác biệt, hắc giáp thi mạnh hơn hoạt thi thông thường. Mà con ngoài kia thậm chí đã trải qua biến dị, những con này không so sánh được. Bù lại chính là số lượng đông hơn khá nhiều. Phải rồi, còn có đám ma thuật sư trên kia, nếu bọn hắn trở thành hoạt thi với năng lực khi còn sống, vậy chẳng phải chính là hoạt pháp thi sao?
Gương mặt Lý Mộ Vũ lại tái nhợt đi mấy phần. Nơi này có ít nhất một ngàn quân lính, nếu tất cả đều là hoạt thi…Còn có mấy chục tên ma thuật sư bên trên, bọn hắn đều có thể sử dụng thuật pháp khi còn sống. Diệt Môn thập tử vô sinh, quả thực làm cho người khác cảm thấy tuyệt vọng. Điểm may mắn nhất chính là đám hoạt thi này không tự kích hoạt khi bọn hắn bước vào, dường như cần có điều kiện nào đó.
Diệp Thiên nhìn về cửa đá sau lưng mình, nó không bị một tảng đá lớn chắn lại như ban đầu, đoán chừng là do hắn vô tình phá hủy hết toàn bộ cơ quan trên hành lang. Còn một điểm khác Diệp Thiên chưa nói với Lý Mộ Vũ, toàn bộ những con hoạt thi này được kết nối lại, tồn tại nhờ vào người đang ngồi trên bảo tọa kia. Tên kia vẫn lưu lại một tia tàn hồn, giống như chấp niệm nào đó khiến hắn không siêu thoát được. Đám hoạt thi này khi còn sống có lẽ rất trung thành với hắn, sau vô số năm hình thành liên kết sẽ không thể rời đi quá xa. Phạm vi cụ thể có lẽ là giới hạn trong căn phòng này.
- Ngươi lui ra sau cửa đá, cạm bẫy đã bị ta phá hết nên không còn nguy hiểm nữa.
- Ngươi muốn làm gì?
- Đi lấy bảo vật. Không phải mục đích của ngươi là thu lấy Hồn Khí sao? Trong căn phòng này, thanh kiếm kia chính là một món Hồn Khí đẳng cấp khá cao. Ừm, viên ngọc này cũng không tệ, tuy không phải Hồn Khí nhưng năng lực cũng không hề thua kém. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Lý Mộ Vũ hiểu ra điều gì đó:
- Ngươi muốn nói nếu đoạt lấy thanh kiếm hoặc viên ngọc sẽ khiến đám hoạt thi này thức tỉnh?
- Hẳn là không sai biệt lắm. Ừm, ngoài ra còn có các cơ quan cạm bẫy, trận pháp cấp thấp. Với thực lực của ngươi lưu lại chỉ có một con đường chết. Đừng nói là ngươi, đổi lại là tên Tần Tuyên Võ kia cũng không nắm chắc vượt qua được.
Đây là trong điều kiện chỉ có một mình Tần Tuyên Võ, nếu kéo cả đám tinh anh Huyền Nghi đến có lẽ sẽ vượt qua được. Nhưng đây mới là cửa đầu tiên, còn có phía sau…
- Ngươi cẩn thận một chút.
Lý Mộ Vũ nói xong câu này liền lui nhanh ra sau cửa đá. Nàng biết thực lực của mình không được, không nên ở lại làm gánh nặng cho hắn. Diệp Thiên khẽ lắc đầu, vài cái xác chết biết đi mà thôi, làm nóng người còn không đủ.
Diệp Thiên lại đi thêm vài bước, nhìn xem vị trí đứng của ma thuật sĩ và văn tự được điêu khắc đầy các bức tường.
- Quả thực rất tàn nhẫn, để ta giải thoát cho các ngươi đi.
Phá Hiểu trong tay Diệp Thiên được hắn ném ra, vị trí chính là phần chuôi của bệ đỡ quả cầu. Trước sự sắc bén của nó, phần chuôi làm từ vàng nguyên chất liền bị cắt đứt. Diệp Thiên đưa tay tiếp lấy khối cầu cùng Phá Hiểu, thân hình nhảy lui lại một đoạn để giữ khoảng cảnh. Chỉ thấy cả căn phòng truyền đến từng đợt chấn động mạnh mẽ cùng những tiếng rắc ngày càng lớn hơn. Lớp vỏ bọc bằng đá cũng quân lính lần lượt vỡ ra. Từng người từng người nắm lấy vũ khí đứng thẳng dậy, dùng hốc mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khối cầu trên tay Diệp Thiên.