Lê Triều không ngờ rằng mình còn có ngày gặp lại Đàm Phòng, bởi lẽ cũng đã qua ba năm kể từ ngày hai người chia tay rồi.
Năm nay Lê Triều hai mươi ba tuổi, một hôm ra ngoài làm việc không may chạm mặt kẻ thù của Thiên Cơ các, bị thương.
Lúc y thầm than sao mà xui vậy thì bất chợt có một người xuất hiện giải vây cho y. Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, Lê Triều chỉ cảm thấy càng xui xẻo hơn.
Trên đường Đàm Phong ôm y đến một quán trọ, Lê Triều không hề nói lời nào.
Năm đó y bị vứt bỏ quá chật vật, bây giờ còn có thể làm gì bây giờ.
Cho nên hôm sau đối mặt với sự tra hỏi của Đàm Phong rằng tại sao đêm qua y bỗng dưng đau bụng, Lê Triều chỉ mang vẻ mặt vô cảm mà hỏi: "Sao ta phải nói cho một kẻ "không có quan hệ" gì với ta chứ?"
Bốn chữ này rất đau, năm đó nó đã khắc sâu vào tim y suốt cả quãng đường xuống núi, Lê Triều vẫn còn nhớ rõ rành rành.
Vốn dĩ y định sẽ chờ cho Đàm Phong mất hết kiên nhẫn rồi tự nhiên hắn sẽ đi thôi, song chẳng biết người này bị gì mà lại tự giác chăm sóc cho mắt cá chân bị thương của y. Khi xưa cách mà họ ở chung là một người nói còn một người thì nghe. Còn hiện tại hai người đều im lặng, chỉ còn lại sự xấu hổ vô tận khi cạnh bên nhau.
Mỗi sáng Đàm Phong sẽ ra ngoài làm việc, chỉ để lại con chim nhỏ màu đen tên Truy Tuất ở lại canh Lê Triều. Lê Triều nhìn con chim đã từng là tín vật linh điểu của Các chủ Thiên Cơ thì nhịn không được mà mắng nó: "Cái thứ nhận giặc làm cha."
Giữa trưa Đàm Phong quay về, con chim kia thì thầm bên tai hắn một hồi, bỗng Đàm Phong bất chợt nói với Lê Triều: "Ta không có con."
Sắc mặt của Lê Triều tức thì trở nên khó chịu.
Từ đó y càng im lặng với Đàm Phong hơn.
Một tháng sau, cuối cùng Lê Triều cũng lành hẳn.
Lúc y may mắn được giải thoát thì lại nhận được tin mật của đại phu Bạch Túc – Các chủ trọng thương, đệ tử Thiên Cơ đang trên đường đến Vị Nhạc đón Đàm Liễu và tiểu Các chủ.
Bạch Túc nói: Nhờ ngươi cố hết sức kìm chân Đàm Phong.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Lê Triều giục ngựa lao nhanh lên mấy chục dặm đuổi kịp Đàm Phong, y chắn trước mặt hắn dẫu biết rõ vẫn còn cố hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Đàm Phong nhíu mày, tay ghìm ngựa lách qua y chuẩn bị rời đi.
"Đàm Phong!"
Đàm Phong nghe vậy thì quay đầu lại, trước mặt là gương mặt ngày càng tái nhợt của Lê Triều.
"Nếu ngươi về Vị Nhạc cũng có thể... Đưa ta về cùng..."
"Ta đã nói rồi, ta sẽ không để tiểu Liễu thấy được người của Thiên Cơ các nữa."
"Ngươi phải đồng ý... Bởi vì ngươi thiếu ta."
Đàm Phong phát hiện eo Lê Triều dần dần gập xuống, máu bắt đầu chảy ra từ thân dưới. Hắn vội vàng bước xuống ngựa, vội vàng ôm lấy người nọ trước khi y ngã xuống.
"Đàm Phong... Ngươi muốn biết ta bị sao đúng không?"
"Ngươi từng chơi ta, cũng biết rõ ta là người song tính, vậy ngươi đoán xem năm đó sau khi ngươi đuổi ta đi đã xảy ra chuyện gì?"
"... Chúng ta từng có một đứa con, nhưng nó chết rồi."
"Lúc nó sảy mất chỉ vừa mới có hai tháng tuổi, không nhìn được giới tính, máu chảy ướt đẫm, hệt như một con ếch bị lột da mà vẫn còn nhúc nhích được vậy."
"... Đàm Phong, ngươi thiếu ta một mạng, định trả lại thế nào đây?"
Thật lòng mỗi một chữ mà Lê Triều thốt ra đều cảm thấy đau đớn đến cùng cực.
Đây rõ ràng không phải là toàn bộ sự thật, nhưng khi y nói ra lại vẫn khiến tim đau đến tan nát.
Mà khi y dùng thủ đoạn này để được thấy Tiểu Sư Nương đã nhiều năm không gặp, rồi lại ép Đàm Phong đưa mình về Thiên Cơ các, Lê Triều cảm thấy mục đích đã đạt được.
Tối hôm đó, y có hỏi Đàm Phong: "Ngươi có từng hối hận vì quyết định của mình chưa?"
Trước khi cất lời, vốn y chỉ thay Các chủ và Tiểu Sư Nương hỏi hắn rằng có hối hận vì năm đó tự mình khăng khăng dẫn người đi khỏi.
Sau khi hỏi ra khỏi miệng rồi lại tựa như đang thay bản thân hỏi một câu mà y đã đau đáu bao năm qua.
Ngày ấy Đàm Phong vẫn chưa trả lời.
Nhưng khi Lê Triều nghe Bạch Túc tuyên bố phương thuốc mà Đàm Phong nói là khả thi, chất độc trên người Các chủ cũng đã được giải thì y lại nghĩ: Miễn là đạt được mục tiêu thì được rồi.
Từ nay về sau, y và Đàm Phong sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Cho nên lúc Đàm Phong tới tìm y trước khi rời đi, Lê Triều cũng không thèm mở cửa.
— "Ngươi quay về đi. Ngươi đã cứu Các chủ, đã trả cho Thiên Cơ một mạng, giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi."
— "Giữa ta và ngươi, như lời của ngươi năm đó, từ nay không còn dính líu gì nữa."
"Không cần gặp lại làm chi."
...
Cuối cùng Đàm Phong cũng đi mất.
Vài ngày sau, Lê Triều nghe theo lệnh sư phụ đi đón một đứa nhỏ.
Sau nhiều lần lật tới tìm lui, trước một căn nhà dột nát đơn sơ, chủ nhà lôi ra một đứa trẻ gầy gò nhỏ xíu - nó được quấn trong một mảnh quần áo quá khổ cùng với mái tóc mềm xơ xác đến khô vàng được thắt bím qua loa.
"Là bé gái này sao?" Lê Triều chợt hốt hoảng.
Y ngồi xổm xuống gọi nó dậy, cô bé lại nhút nhát sợ hãi co người lại, rồi bị "Người cha" sau lưng đẩy mạnh một cái ngã nhào xuống trước mặt Lê Triều.
"Nếu muốn thì đưa năm lương bạc đây rồi dẫn đi."
"Lúc người ta cho ta còn tưởng là đứa con gái bình thường, ai mà biết được lại là thứ bất nam bất nữ."
Lê Triều bế "cô bé" lên, sau đó ném bạc xuống rồi bỏ đi.
Đến quán trọ, y nghiêm túc tắm rửa cho đứa nhỏ, thay một bộ quần áo mới toanh.
Dội nước xong quay lại, y lại thấy đứa nhỏ đã cởi quần áo sạch ra hết rồi ngồi xổm bên tấm vải mà nó mặc trước đó bị lạnh đến run bần bật.
"Con không thích quần áo mới ư?"
Bé con lắc đầu một cách yếu ớt.
"Con... Thích mặc váy sao?"
Bé con gật đầu rồi chỉ vào người mình:
"Thỏ thỏ... Con gái."
"Cô bé" thấy người trước mặt không có vẻ như là thấy "Cô bé" phiền thì lá gán lại càng lớn hơn xíu, nó đưa tay kéo kéo hai búi tóc của mình:
"Tóc thắt bím..."
...
Nửa tháng sau, Lê Triều ôm một đứa trẻ hơn hai tuổi về Thiên Cơ các. Kể từ đó, trong các có thêm một tiểu sư muội tên là "Tuyết Sanh".