Tiểu Dã Phượng Bị Hãn Long Giam Cầm

Chương 2




Đương kim hoàng đế Thiên triều cười to, giơ lên ly rượu, kính rượu người vận áo xanh đậm ở một bên, kẻ này một thân khí chất vương giả nam nhân “Đạt Tân vương, đến! Trẫm kính ngươi một ly.”

“Ha ha! Nên bổn vương kính ngươi một ly mới phải, hôm nay là ngày đại thọ của ngươi, Hãn Long quốc chúng ta chúc mừng Thiên triều hoàng đế phúc như Đông Hải, thọ so với Nam Sơn.” Đạt Tân vương dũng cảm nở nụ cười, mồm to hớp một ngụm rượu ngon.

Thấy thế, Thiên triều hoàng đế càng thoải mái, một ngụm đem ly rượu uống cạn “Ha ha…… Đến! Đêm nay không say không về a!” Hắn cười nói, cung nữ một bên lập tức đem ly rượu đổ đầy.

Ngồi ở trong đại điện, bách quan cũng đều phấn khởi, chúc mừng thọ yến đương kim hoàng đế, hơn nữa, đáng giá ăn mừng nhất không phải là chuyện này mà là — hôm nay, là ngày vui Thiên triều cùng Hãn Long liên minh.

Hãn Long quốc ở phương bắc, là nơi rất hoang dã, từ các du mục dũng mạnh thiện chiến mà hình thành, từ đầu là các dân tộc phân tán, sau khi trải qua thống hợp, mới thành lập Hãn Long quốc.

Tuy rằng phương bắc là nơi hoang vu, không thể gieo trồng các loại ngũ cốc, nhưng nhân dân Hãn Long quốc không chỉ thiện chiến, càng am hiểu đào tạo ngựa, ngựa được họ đào tạo ra không chỉ cao lớn mà còn rất hùng mãnh, cả ngày đi ngàn dặm đường, là ngựa tốt khó có được.

Dựa vào năng lực thiện chiến anh dũng của ngựa, Hãn Long quốc từng bước một đánh khắp giang sơn to lớn

Không có vật tư phì nhiêu *, nhưng bọn họ có năng lực dũng mãnh đoạt lấy, công chiếm toàn bộ phương bắc, làm cho mọi người không thể không khâm phục.

(*Tức là ngũ cốc, lương thực như ở trên ý)

Hãn Long quốc cùng Thiên triều cũng từng đối địch một phương, Thiên triều vật tư phì nhiêu, đúng là thứ mà Hãn Long quốc muốn, trải qua đánh trận, song phương các hữu* đều bị thương, sau đại chiến vài năm sau, rốt cục ký kết ước định hòa bình, hàng năm Thiên triều vận chuyển các vật tư đến cho Hãn Long quốc, mà Hãn Long quốc cũng cung cấp ngựa cho Thiên triều.

(*hai bên)

Sau khi hai bên giao dịch, dần dần, Thiên triều có lương mã, cũng thành lập bộ đội dũng mãnh, từ một trận chiến thần của Thiên triều, đã thành lập nên một khu nhà lãnh đạo Nhiếp gia quân, khiến các quốc gia kinh sợ; Mà Hãn Long quốc có vật tư của Thiên triều quốc vận chuyển đến, đã bắt đầu học tập trồng ngũ cốc, nghĩ biện pháp cải thiện cuộc sống nhân dân.

Hai bên cùng có lợi, hai quốc trăm năm hòa bình, duy trì tốt quan hệ hai bên, cũng duy trì quan hệ đám hỏi.

Tuy rằng cuộc sống của Hãn Long quốc đã cải thiện, cũng không đại biểu bọn họ đã quên đi bản năng chiến đấu do tổ tiên truyền thụ lại, bọn họ vẫn thiện chiến như cũ, hơn nữa đối với những người có ý đồ muốn xâm phạm tuyệt không nương tay, Thiên triều có “Chiến thần”, bọn họ cũng có.

“Nhìn ngươi vẻ mặt nhàm chán, ngồi không yên sao?” Thiên triều “Chiến thần” Nhiếp Vô Tung, hớp ngụm rượu ngon trong chén, lãnh mâu ngắm nam nhân bên cạnh liếc mắt một cái.

Hách Liên Sí đang uống rượu, con ngươi màu lam đậm quét tới nhìn Nhiếp Vô Tung một cái, một thân tư thái tản mạn, giống như dã thú ngủ say.

Thân hắn vận lấy bộ bào dị tộc màu đen, trên áo vô số hoa văn, đai lưng buộc ở trên hông thêu con rồng.

Bộ dị bào màu đen hở ra, lộ ra da thịt cổ đồng, tóc dài tùy ý rối tung, khuôn mặt thô quặng dù so ra kém với Nhiếp Vô Tung tuấn mỹ, nhưng ngũ quan như điêu khắc lại kiên cường, khí thế vừa lớn lại phát ra bừa bãi, ẩn ngậm lấy lực lượng tiềm ẩn, luôn sẵn sàng chờ phát động.

Hắn là thái tử – Hãn Long quốc, cũng tướng quân Hãn Long quốc, nắm trong tay binh lực của Hãn Long quốc, là người khiến mọi người trong Hãn Long quốc sùng kính “Hãn Long tướng quân”.

“Ngươi đang nói ngươi sao? Có đoạn tay áo chi phích* Nhiếp tướng quân.” Câu môi, Hách Liên Sí phun ra lời trào phúng, tuy rằng ở phương bắc, nhưng đối với chuyện mà người dân Thiên triều quốc đồn, hắn đã nghe qua

(*gay(;¬_¬))

Đối với lời nói trào phúng của Hách Liên Sí, Nhiếp Vô Tung lơ đễnh, nhún nhún vai, bạc môi khẽ mở “Cho dù có đoạn tay áo chi phích, kia cũng là người Nhiếp mỗ thích, so với Thiên Mân công chúa ngươi cưới tốt hơn nhiều! Ta còn phải cảm tạ ngươi giúp ta giải quyết phiền toái này.” Hắn không chút khách khí đáp lại.

Hôm nay không chỉ ăn mừng thọ thần hoàng đế Thiên triều, cũng là vì ăn mừng hai quốc liên minh, mà đối tượng đám hỏi chính là Thiên Mân công chúa mà Hoàng Thượng sủng ái và thái tử Hãn Long quốc.

Nghe được lời nói của Nhiếp Vô Tung, Hách Liên Sí chậm rãi nheo mắt, đối với chuyện của Thiên Mân công chúa và Nhiếp Vô Tung, hắn đương nhiên cũng có nghe qua.

Cùng công chúa đám hỏi hắn không ý kiến, cưới ai với hắn mà nói đều không sao cả, bất quá nghĩ đến cưới nữ nhân mà họ Nhiếp không cần, hắn không thích!

Nhìn đến biểu tình Hách Liên Sí, Nhiếp Vô Tung khóe miệng gương rất cao, hắn giơ lên ly rượu “Ta phải chúc mừng ngươi, cùng cám ơn ngươi.” Nói xong, uống một hơi cạn sạch!

Hách Liên Sí lạnh lùng nhìn Nhiếp Vô Tung, cũng không nâng chén, chính là thản nhiên hừ lạnh một tiếng “Nhiều công chúa như vậy, không có nghĩa là ta phải cưới Thiên Mân.”

“Phải không? Vậy đáng tiếc, Thiên Mân công chúa chính là đệ nhất mỹ nhân của Thiên triều” Nhiếp Vô Tung nói.

“Đệ nhất mỹ nhân?” Hách Liên Sí nhíu mày. Lam mâu khinh quét vũ công xinh đẹp trước mắt một cái, nói “Vậy vì sao ngươi không cần?”

“Bởi vì ta có con mèo nhỏ so với ai đó đều mĩ.” Nhiếp Vô Tung ôn nhu nở nụ cười, buông ly rượu cũng ngắm bốn phía liếc mắt một cái.

“Như thế nào? Muốn chuồn êm?” Hách Liên Sí liếc hắn một cái

“Yến hội nhàm chán như vậy, vì sao phải lưu lại?” Nhiếp Vô Tung liếc mắt Hách Liên Sí một cái, khẩu khí hé ra một tia trêu tức “Huống chi, người muốn đám hỏi là ngươi, không phải ta, chúc ngươi hạnh phúc nha!”

Nhiếp Vô Tung nói xong, thừa dịp khi không có người chú ý, trước mặt Hách Liên Sí mặt vụng trộm rời đại điện mà đi.

Nhìn bóng dáng Nhiếp Vô Tung rời đi, Hách Liên Sí hừ lạnh một tiếng, nhàm chán dựa lưng vào ghế dựa, một ngụm một ngụm uống rượu, lam mâu khinh tảo náo nhiệt đại điện liếc mắt một cái, trong óc nghĩ Thiên Mân công chúa sắp cưới, khóe miệng nâng lên chút trào phúng.

Chậc! Dù sao cưới nữ nhân nào cũng như vậy, công dụng của nữ nhân chỉ có thể là sưởi ấm gường!

Đêm trăng, trước điện ca hát tưng bừng, phía sau cung điện cũng là một mảnh yên tĩnh.

Một tòa biệt viện lịch sự tao nhã dựng ở một góc cung điện, lấy ngọc lưu ly xây thành ngói, ở dưới ánh trăng lóng lánh, tỏa lên ánh sáng lân lân

Biệt viện linh lung này chính là nơi cấm, hoàng thượng hạ chỉ qua, trừ bỏ người quét dọn, duy trì biệt viện xinh đẹp, cấm bất cứ người nào đi vào.

Mà lúc này, một bóng dáng màu tím nhàm chán ở bên ngoài biệt viện, đi lại ở trong vườn hoa nhỏ.

“Lâu quá!” Tần Túy Nguyệt mím môi cánh hoa, tức giận nhìn tới hướng đại điện. Ánh sáng bên đại điện phát tán ra, nói cho nàng biết yến hội còn chưa chấm dứt.

Đêm nay là thọ thần hoàng đế phụ thân, nàng từ Hoan Hỉ thành xuất phát, đi vào kinh thành. Rồi Hỉ công công mang nàng tiến cung, vì muốn chúc mừng cha nàng.

Ai biết được bọn người Hãn Long quốc không có việc gì đến đây, bấm lấy hoàng đế phụ thân, bằng không như năm vừa rồi, cha đều đã trước rời đi yến hội, đi vào biệt viện linh lung cùng nàng cùng nhau ăn mừng.

“Rốt cuộc phải đợi bao lâu nha!” Nàng nhàm chán đi qua đi lại, ngồi vào đu dây ở dưới gốc cây, mũi chân nhẹ đá,

Loạng choạng.

Theo di động cuả nàng, sợi ngọc linh đang ở dưới cổ chân cũng vang lên thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Ngửa đầu, nàng chống đỡ đu dây, mắt đẹp nhàm chán chăm chú nhìn lên mặt trăng trên trời, trong biệt viện yên tĩnh chỉ còn lại một thanh âm duy nhất, chính là được phát ra từ sợi ngọc linh đang.

Ánh trăng màu bạc chiếu lên ngói ngọc lưu ly, lưu tiết một mảnh hào quang màu bạc, lặng lẽ rọi ở trên người nàng.

Ngũ quan tinh xảo, hình thành nên khuôn mặt tuyệt sắc, bởi vì mẫu thân là mỹ nhân khó gặp, kế tục mỹ mạo của mẫu thân, cũng có thể nói nàng khuynh quốc.

Hoàng đế phụ thân mỗi khi nhìn đến nàng, luôn than nhẹ nói nàng cùng nương nàng là càng ngày càng giống nhau, may mắn thân thể của nàng không suy yếu giống nương, ở sự che chở của cha, nàng trưởng thành bình an khỏe mạnh.

Chẳng qua, nàng nữ nhi này cũng làm cho hắn thực đau đầu.

Kinh thành không ở, lại chạy đến Hoan Hỉ thành, thậm chí còn mở kỹ viện; Lúc ấy, khi hoàng đế phụ thân nghe được, tức giận đến chửi ầm lên.

Nhưng mà vô dụng, chuyện nàng muốn làm, không có người có thể ngăn cản, khi nàng mở một thanh lâu, nguyên nhân là rất đơn giản, vì muốn kiếm tiền a!

Tiền dễ kiếm nhất trừ bỏ đổ phường, chính là thanh lâu, tiền nam nhân rất dễ kiếm!

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn nàng ăn sung mặc sướng, muốn cái gì có cái đó; Nếu muốn có tiền, hoàng đế phụ thân có thể cấp cho nàng một đống, nhưng nàng không cần, không phải tiền tự tay chính mình kiếm lấy, không có ý nghĩa.

Cho dù hoàng đế phụ thân phản đối cũng vô dụng, nàng vẫn là làm theo ý mình; Ở Hoan Hỉ thành mở Túy Nguyệt lâu.

Thậm chí còn cùng hoàng đế phụ thân nói rõ, nếu hắn muốn phái người hủy đi Túy Nguyệt lâu, hắn hủy một căn, nàng liền mở căn khác, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không nhận thức người phụ thân như hắn!

Rơi vào đường cùng, sáng tỏ tính tình của nữ nhi hoàng đế cũng chỉ biết khuất phục, không còn cách nào khác, ai kêu nàng là nữ nhi của nữ nhân mà hắn yêu nhất sinh ra, hắn xem nàng như tiểu tâm can* mà thương yêu, chỉ sợ nàng sống không tốt.

(*Bảo bối, người mà trái tim xem như bảo vật)

Nói đến cùng, nữ nhi sở dĩ có tính nết này, còn không phải do hắn sủng quá, nên mới tạo thành sao?

Bất quá, sau khuất phục, hoàng đế cũng có điều kiện, chính là không cho phép nàng xuất đầu lộ diện đi hầu hạ nam nhân.

Điều kiện này, Tần Túy Nguyệt cũng nhận. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có đạo lý người hầu hạ nàng, thân là thiên chi kiều nữ, đâu có thể nào hầu hạ người khác?

Nàng dựa vào thế mạnh là lắm tiền, chiêu mộ được mỹ nữ khắp nơi. Hơn nữa cũng không ép bức người khác, bán hay không bán thân, tùy các cô nương quyết định.

Nàng không chiếm tiện nghi của người khác, các cô nương trong lâu kiếm được ngân lượng thì họ bốn, nàng sáu, chỉ cần các cô nương kiếm đủ tiền, có thể chuộc thân, muốn ra đi, thì cứ tự nhiên, nàng không lưu lại.

Mỗi người đều biết, Túy Nguyệt lâu – lâu chủ dung mạo tuyệt sắc so với các hoa khôi cô nương trong lâu còn đẹp hơn nhiều, bất quá lại không ai dám trêu chọc, thế lực phía sau nàng thực kinh người, chỉ dựa vào linh lung trên cổ tay, còn có rất nhiều hoàng thân quốc thích là chỗ dựa của nàng.

Về phần này vì sao các hoàng thân quốc thích lại phải nghe lời của nàng?

Ha ha, nam nhân thôi! Một sảng khoái xuống, cái gì bí mật đều cũng có thể nói ra, mà nàng liền nắm được bí mật trong tay, bọn họ đương nhiên không dám trêu chọc nàng rồi!

Nàng! Tần Túy Nguyệt, chính là một cái ti bỉ lại có chút khôn khéo.

Ngồi ở gỗ mộc được treo lơ lửng trên cây, đầu gối hơi dùng lực, nàng mạnh mẽ mà dong đưa dây đu, mắt đẹp nhìn chăm chú đến đại điện. Cánh môi không hờn giận nhếch.

Nàng luôn luôn không kiên nhẫn, giờ hợi* liền sắp qua, cha rốt cuộc có tới hay không?

(1 ~ 2 giờ sáng)

“Chán ghét! Muốn chờ tới bao lâu nha?” Nàng tức giận lẩm bẩm, xiêm y màu tím theo gió mà tung bay.

Gió thổi, theo sự đung đưa lướt qua hai má của nàng, cũng chậm chậm bình định sự không kiên nhẫn của nàng.

Nàng rời đi đu dây, đón gió, ở dưới tàng cây chuyển quyển quyển, giơ tay, nâng chừng thân mình, chậm rãi xoay quanh, khiêu vũ.

Cánh tay áo màu tím nhạt bao quanh làn da tuyết trắng, lộ ra áo lót màu đỏ tím, phía trên là sợi vòng cổ chân trâu màu bạc

Y phục vòng quanh gáy ngọc tuyết trắng, màu tím nhạt mỏng manh lộ ra áo lót màu đỏ tím, màu tím từ tay áo kéo xuống cổ tay, đai lưng quấn chặt lộ ra eo nhỏ tinh tế, bông tai ngọc trai khẽ đung dua qua lại, chuông nhỏ dưới chân phát ra thanh âm dễ nghe

Nàng chuyển chuyển, đầu có chút hôn mê, cái miệng nhỏ nhắn dật ra tiếng cười mềm mại.

Hoa quế khẽ rơi, bay lả tả trên người nàng, làm cả người nàng tràn ngập hoa quế hương, nàng nhịn không được ngửa đầu, nhắm mắt lại, thật hít thật sâu, sau đó thỏa mãn mở mắt ra…..

Một đôi lam mâu đột nhiên đập vào mắt nàng!

“Dọa!” Nàng kinh suyễn một tiếng, sợ tới mức đình chỉ động tác, kinh ngạc trừng mắt nam nhân đột nhiên xuất hiện, mắt đẹp bình tĩnh nhìn cặp lam mâu kia.

Lam mâu có chút quen thuộc, ẩn ẩn gợi lên trí nhớ của nàng……

Hơn nữa cặp lam mâu kia nổi lên một chút dã man, nàng lập tức trừng lớn mắt.

“Ông trời!” Nàng nghĩ tới đây, theo bản năng, nàng xoay người chạy nhanh thoát đi……

Đó là…… Con mồi xinh đẹp lại quen thuộc!

Yến hội nhàm chán làm cho Hách Liên Sí rốt cuộc chịu không được, đuổi thủ hạ đi theo, hắn độc thân một người đi dạo nơi cung điện.

Hoàng cung này hắn lui tới vô số lần, nhưng mà khắc sâu trong trí nhớ hắn chính là lần trước đó… Ở nơi nào đó trong một sân nhỏ, hắn phát hiện ra một vật nhỏ xinh đẹp.

Sau lần đó, hắn hướng đến hoàng đế Thiên triều muốn cái vật nhỏ kia, bất quá Thiên triều hoàng đế lại vẻ mặt nghi hoặc, nói với hắn trong hoàng cung không có cô gái kia.

Hắn không tin, kiên trì nhất định có, hoàng đế Thiên triều không có cách, đành phải gọi hết tất cả các tiểu cô nương trong cung ra cho hắn nhìn xem.

Nhưng là…… Không có, hắn tìm không thấy nàng, nhưng là cũng không có thể là ảo giác, cho nên mấy ngày nay, hắn không ngừng ở trong hoàng cung tìm kiếm, nhưng có tìm như thế nào cũng không tìm thấy, con mồi xinh đẹp giống như là biến mất không căn cứ.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ phải buông tha con mồi xinh đẹp kia.

Hách Liên Sí một mình đi tới, đột nhiên nhớ tới ký ức của thơ ấu, hình ảnh tinh linh xinh đẹp kia không hiểu vì sao lại lủi đến trong óc của hắn.

Kỳ quái, trải qua hơn mười năm, như thế nào dung mạo của tiểu vật nhỏ kia, hắn còn nhớ rất rõ ràng, không sao quên được?

Hắn nhớ rõ…… Hắn dường như là ở biệt viện phía trước phát hiện ra nàng.

Hách Liên Sí ngẫm lại đường đi trong trí nhớ mà đi, lỗ tai nghe loáng thoáng một tiếng cười, nhẹ nhàng dễ nghe. Giống như linh đang*.

(*chuông, lục lạc)

Vì tò mò, hắn đi nhanh hơn, sau đó, hắn thấy được ——

Tinh linh màu tím, dung mạo tuyệt sắc làm cho người ta nín thở, tiếng cười dễ nghe, giống như tiếng linh đang phát ra cùng một dạng thanh âm, mà khuôn mặt kia, rất quen thuộc……

Hách Liên Sí nheo mắt lại, đem khuôn mặt trẻ con trong trí nhớ cùng đối chiếu với tinh linh cùng thiên hạ xinh đẹp trước mắt —– quả nhiên là nàng?!

Lam mâu nhanh chóng dấy lên ánh lửa, mà nàng cũng phát hiện hắn, lập tức liền xoay người thoát đi.

Muốn chạy trốn?

Hách Liên Sí môi nhất câu, nhanh chóng cất bước đuổi theo, lúc trước nàng trốn được một lần, là do hắn sơ sẩy, lần này hắn sẽ không tái phạm lại lỗi cũ, không cho nàng chạy thoát!

“A!” Tần Túy Nguyệt kinh hô một tiếng, muốn thoát đi, nhưng bóng dáng bị bắt lấy, thậm chí bị sử dụng lực, bổ nhào vào, áp đảo ở trên cỏ.

“Đau quá!” Nàng nhíu mày, cảm giác lưng truyền đến một trận đau đớn.

“Bắt được nàng” Hách Liên Sí bắt nàng, thân hình cao lớn áp chế nàng, một tay chế trụ cằm tinh tế của nàng, lam mâu nhìn chăm chú vào nàng “Lần này xem nàng chạy đi đâu!”

“Ngươi!” Tần Túy Nguyệt nhìn hắn, không xem nhẹ khí lực dũng mãnh của hắn, còn có cặp lam mâu dã man —– vẫn y như trí nhớ năm đó.

“Nàng là ai?” Ngón cái khẽ vuốt qua cằm tuyết trắng, sự mềm mại trên da thịt nàng truyền lại, làm tâm hắn vui vẻ, ánh lửa trong lam mâu càng tăng lên.

“Buông!” Tần Túy Nguyệt trừng mắt hắn, ra sức giãy dụa, nhưng lại đánh không lại khí lực của hắn, ngược lại người vì dùng sức mà thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động nhiễm lên một chút đỏ ửng.

Mà nàng như vậy, lại càng mê người.

Lam mâu chuyển thâm, hắn cảm nhận được hương thơm thuộc loại nàng, thân thể hai người kề sát nhau, mùi hương thuộc về nàng tràn ngập, gợi lên dục hỏa của hắn. Cặp mắt đẹp phẫn nộ trừng mắt hắn, kia không chịu thua, còn có ánh nhìn quật ngạo (quật cường+cao ngạo) gợi lên chinh phục của hắn, nàng như nhau năm đó rất hấp dẫn hắn.

“Ta muốn nàng.” Hách Liên Sí tuyên cáo, con ngươi nhiễm lên chút khí phách. Giống như mãnh thú cùng nhìn chằm chằm vào nàng.

Tuyên cáo của hắn làm cho Tần Túy Nguyệt không hờn giận mím môi, đình chỉ giãy dụa, cao ngạo nhìn hắn, không tốn khí thế kiêu ngạo cho hắn.

“Ngươi dã man nhân này, xứng đôi ta sao?” Nàng hừ lạnh, mắt đẹp bất tuân* nhìn hắn.

(*không nghe lời)

Lời của nàng làm cho hắn nở nụ cười “Ha ha! Thú vị, nàng thật là người thú vị!” thiên hạ không nghe lời như vậy, hắn sẽ làm cho nàng phục tùng hắn.

“Cười cái gì…… Ngô!” Cười làm của hắn làm cho nàng không vừa ý, đang muốn mở miệng tức giận mắng, ai ngờ hắn lại đột nhiên cúi đầu, che lại môi của nàng.

Tần Túy Nguyệt trừng lớn mắt, không dám tin, trừng mắt hắn, dã man nhân thế nhưng……

“Ngô…… Ngươi!” Nàng tức giận đến giãy dụa, nhưng hắn lại gắt gao áp chế nàng, đầu lưỡi bá đạo mãnh liệt cạy miệng nàng, quấn quýt dây dưa trong cái miệng nhỏ ngọt ngào.

“n…… Ngô……” Tần Túy Nguyệt giận điên rồi, cái hôn dụ tình làm cho hơi thở nàng rối loạn, vì giãy giụa không được, tức giận đến há mồm cắn hắn.

Miệng đau đớn làm cho Hách Liên Sí nhíu mày, nhưng lại không buông miệng nàng ra, thậm chí đem mùi máu tươi trên miệng truyền cho nàng, đầu lưỡi hôn càng kịch liệt, thân thể cũng kề sát nàng, áp đẩy bộ ngực no đủ rất tròn.

“Ngô ân……” Tần Túy Nguyệt vừa tức lại quẫn, trong mũi, miệng lộ ra hơi thở nóng cháy của hắn, thân thể hai người cọ xát vào nhau.

“Tiểu dã phượng, nàng trốn không được đâu!” Hách Liên Sí nói nhỏ, dùng sức cắn môi dưới của nàng một chút.

“Đau!” Tần Túy Nguyệt hô nhỏ, môi dưới mềm mại bị hắn cắn ra huyết.

“A! Đau sao?” thân lưỡi Hách Liên Sí nhẹ nhàng liếm đi huyết châu, khuôn mặt anh tuấn thô quặng không có một tia hối ý, nhìn bị cánh môi bị hắn hôn tới sưng, ngược lại càng đắc ý câu môi.

“Ngươi…… Làm càn!” Tần Túy Nguyệt tức giận trừng mắt hắn, thừa dịp hắn thả lỏng lực đạo, dùng sức đẩy hắn ra, xoay người muốn cách ly hắn.

Hách Liên Sí thế nào sẽ cho nàng trốn nữa? Tay hắn lôi kéo, bắt mắt cá chân của nàng, lại đem nàng hướng trên người tha về.

“A!” Tần Túy Nguyệt thét chói tai, dùng sức đá hắn “Buông ra a ——”

Nàng lại bại bởi khí lực của hắn, thở hồng hộc khi bị hắn ngăn chặn, áo màu tím mỏng manh vì người giãy dụa mà bị kéo cao, hé ra da thịt tuyết trắng mê người.

Hách Liên Sí nheo mâu, lam mâu trở nên thâm thúy, bàn tay to từ bắp chân sượt tới đùi “Tiểu Phượng nhi, nàng đang dụ dỗ ta sao?”

“Đi chết đi!” Ai dụ hoặc hắn?! Còn có…… “Ai là ngươi tiểu Phượng nhi, không nên gọi bậy!”

Nàng rống giận chụp lấy bàn tay to vô lễ của hắn, mau chóng chỉnh lại y phục, che khuất nơi xấu hổ.

“Không phải là nàng sao? Tiểu dã phượng của ta.” Hách Liên Sí nói nhỏ, đem nàng gắt gao cầm vào trong ngực. Nàng tựa như chim phượng hoàng, cao ngạo lại không ai bì nổi, nhưng cũng dã man làm cho người ta không dám lãnh giáo.

Nhưng mà, hắn thích! Dã phượng này, hắn định nàng sẽ là của hắn!

“Ngươi!” Tần Túy Nguyệt trừng mắt hắn, “Buông! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Đáng giận! Đây là cái dã man nhân từ đâu đến? Nhìn quần áo trên người hắn, chính là quần áo dị tộc, đai lưng thêu rồng, chẳng lẽ là……

“Ngươi là người của Hãn Long quốc?” Nàng nhớ rõ chỉ thêu này chỉ có hoàng tộc mới có thể mang, nhìn tuổi tác của hắn không giống như là Đạt Tân vương, chính là…… “Thái tử Hãn Long quốc?”

Cái “Hãn Long tướng quân” đáng kinh sợ của phương bắc?

“Nàng biết ta?” Hách Liên Sí nhíu mày, ngón tay chế trụ cằm của nàng, lam mâu nhanh nhìn chằm chằm nàng “Nàng là ai?”

Tần Túy Nguyệt nhìn hắn, cao ngạo phun ra bốn chữ “Thiên Mân công chúa.”

Nếu nàng nhớ không lầm, Hãn Long quốc lần này tới là cùng Thiên triều đám hỏi, đối tượng chính là Thiên Mân công chúa mà nàng chán ghét.

“Nàng chính là Thiên Mân công chúa?” Hách Liên Sí không khỏi kinh ngạc, lam mâu nheo lại “Nghe nói nàng lúc trước vẫn quấn quít lấy Nhiếp Vô Tung, nàng thích hắn?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Tần Túy Nguyệt hừ lạnh “Biết thân phận bản cung, ngươi, làm càn lại dã man còn không mau buông bản cung ra!”

“Đương nhiên là liên quan đến ta, đừng quên, ta là trượng phu tương lai của nàng.” Tốt lắm, hắn đối với đám hỏi lần này rất có hứng thú.

“Hừ! Ta cũng không nhất định phải gả cho ngươi.” Tần Túy Nguyệt hừ lạnh.

“Sai! Nàng tuyệt đối sẽ gả cho ta, Thiên Mân công chúa.” Hách Liên Sí nói nhỏ, lam mâu nhanh nhìn chằm chằm nàng, lóe lên một tia tình tình thế bắt buộc.

“Không như ngươi nghĩ tốt đẹp như vậy!” Thừa dịp hắn không chú ý, Tần Túy Nguyệt mau đẩy hắn ra, nhanh chóng bò lên.

Mà Hách Liên Sí cũng kệ nàng giãy, dù sao biết nàng là ai, vậy là tốt lắm rồi, huống chi nàng là Thiên Mân công chúa sắp gả cho hắn.

Nàng là của hắn!

“Thiên Mân, nàng sẽ là của ta.” Nhìn nàng, hắn mỉm cười nói.

“Phải không?” Tần Túy Nguyệt nheo mâu, che giấu lấy tia giảo hoạt rồi cao ngạo nâng mắt nhìn hắn “Ngươi chậm rãi chờ đi!”

Nói xong, nàng nhanh chóng đi, mà hắn không hề truy đuổi, mắt cúi xuống, tay nhặt lên hoa tai dưới đất lên, ngón tay khẽ vuốt qua ngọc thạch màu tím, trên phảng phất còn lưu lại mùi của nàng.

Hách Liên Sí hôn nhẹ vòng tai, giống như tuyên thệ, nói nhỏ: “Tiểu dã phượng, nàng trốn không thoát!”