Tiểu Dạ Khúc

Chương 52




Kim Tịch đang ngồi xếp bằng trên giường của Bạc Diên, thỉnh thoảng lo lắng thò đầu nhìn ra ngoài ban công.

Gió nhẹ lay động rèm cửa, bóng đêm bên ngoài khung cửa như ngưng đọng.

Trên ban công, Bạc Diên thả chậm bước chân, trò chuyện với Thẩm Bình Xuyên.

Kim Tịch nhìn thời gian trên điện thoại, hai người đó đã trò chuyện hơn bốn mươi phút rồi, cho dù là cô cũng chưa từng nói chuyện điện thoại với Bạc Diên lâu thế.

Cô cực kỳ tò mò, thế là cô mang dép vào, nhón chân dè dặt đi tới cạnh cửa, thăm dò nhìn ra ngoài ban công, hai người đó gọi điện còn chưa đủ, bây giờ đã bắt đầu gọi video tán gẫu!

Đây là đang thể hiện điều gì.

Bạc Diên liếc thấy cô nhóc thò đầu qua khe cửa đang âm thầm quan sát mình, nên anh đi tới khẽ đẩy đầu cô vào trong, đóng cửa ban công lại, không cho cô nghe lén.

Mặt Kim Tịch đầy dấu chấm hỏi, đột nhiên cảm giác được nguy cơ bị cho ra rìa.

Ước chừng hai mươi phút sau, cuối cùng hai người đã trò chuyện xong. Bạc Diên quay về phòng đặt điện thoại lên đầu giường để sạc, Kim Tịch liếc mắt nhìn màn hình, chỉ còn lại 10% pin.

Hóa ra không phải nói xong mà do điện thoại hết pin.

Cô nắm ống tay áo của Bạc Diên, ân cần hỏi han: “Thẩm Bình Xuyên có làm khó anh không?”

“Không có.”

“Vậy hai người nói gì mà lâu vậy?”

“Chỉ trò chuyện chút thôi.”

Kim Tịch chớp chớp mắt, hình như anh không định nói tiếp, còn có bí mật khác nữa.

Cô nằm xuống cái giường mềm mại, dùng sức vỗ gối, chơi xấu làm nũng: “Hai anh gạt em đúng không, không có cách nào sống tiếp nữa rồi.”

Bạc Diên bật cười, dịu dàng nói: “Mấy chuyện này là bí mật của đàn ông, nhưng nếu nói cho em biết cũng không sao, Thẩm Bình Xuyên nói cậu ta hơi khổ sở.”

Kim Tịch ngồi dậy, vừa nhìn xuống vừa mím môi: “Em biết mà.”

Tóc của cô hơi rối, Bạc Diên duỗi tay ra vuốt vuốt cho nó vào nếp: “Em không biết.”

Cô nhìn anh đầy khó hiểu.

Bạc Diên dịu dàng nói: “Em nghĩ là cậu ta khổ sở vì mất em sao, không phải đâu, cậu ta khổ sở vì em không gạt ai cả, thế nhưng một người anh trai thân thiết nhất của em như cậu ta lại là người cuối cùng biết được chuyện này.”

“Em…”

Kim Tịch há miệng nhưng không nói được lời nào, ánh mắt cô hơi đỏ ửng.

Bạc Diên ngồi xuống bên người cô, đặt ngón tay lên khóe mắt, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Vừa rồi cậu ta luôn tự kiểm điểm với anh, có lẽ trước đây quá nghiêm khắc với em nên chuyện quen bạn trai quan trọng vậy mà em cũng không dám nói cho cậu ta biết, cậu ta nói mình không phải là người anh tốt.”

Kim Tịch lắc đầu liên tục: “Không phải, không phải đâu, anh ấy là anh trai tốt nhất trên đời này.”

Người không tốt là cô mới đúng.

Bạc Diên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô lên, nước mắt trong suốt đảo quanh ở hốc mắt, ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt cô.

Kim Tịch đè tay anh lại, ồm ồm hỏi: “Bọn anh còn nói gì nữa?”

“Thẩm Bình Xuyên còn nói, muốn làm anh em tốt với anh.”

Kim Tịch kinh ngạc: “Anh…anh ấy chấp nhận anh? Còn muốn làm anh em tốt với anh.”

“Ừ.”

“Không dễ vậy chứ.”

“Anh đã đồng ý với cậu ta một chuyện, nói được làm được.”

Kim Tịch nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”

Bạc Diên duỗi tay khẽ khều cánh môi mềm mại của cô: “Năm nay em mới vừa tròn 18 tuổi.”

Kim Tịch ‘à’ một tiếng: “Đúng vậy, tháng sáu này mới tròn 18, sao vậy anh.”

Bạc Diên buông tiếng thở dài thật nhỏ, rất khó nghe thấy: “Thật là nhỏ mà.”

“Vậy rốt cuộc anh đã đồng ý với anh ấy cái gì.”

“Anh đồng ý với cậu ta là không chạm vào em, ít nhất…không thể vào lúc em còn nhỏ này.”

Kim Tịch cười tươi tắn, đáy lòng dâng lên chút ấm áp.

Bạc Diên ném áo mưa trong túi xách vào thùng rác, cả người vô lực, nặng nề nằm xuống giường, kéo dài giọng nói: “Ông đây không ngờ em nhỏ thế.”

Cô hé môi cười lên, chui vào chăn, duỗi chân đạp Bạc Diên một cước: “Vậy anh ngủ salon đi.”

“Đau đầu quá.” Bạc Diên ngã thẳng xuống bên người cô, cầm gối lên che kín mặt: “Không được, mau tắt đèn đi.”

“Anh tại sao..sao lại như vậy chứ, còn dám chơi xấu?”

Bạc Diên nhắm mắt lại, kéo chăn che người mình, duỗi tay chọt eo cô một cái: “Chỉ đồng ý không chạm vào em chứ không có nói không thể ôm em ngủ.”

Kim Tịch biết Bạc Diên không dễ dàng hứa hẹn với ai điều gì, một khi đã đồng ý chắc chắn anh là người nói được làm được. Cô rất yên tâm với anh, nên tiện tay tắt đèn, rúc người vào chăn.

Bởi vì có người đàn ông bên cạnh, trong chăn nhanh chóng ấm lên, không chỉ ấm mà còn hơi nóng.

Bạc Diên dán người vào lưng cô, cả người từ trên xuống dưới như bị phỏng bàn ủi, sao anh có thể nóng vậy.

Kim Tịch chìa khủy tay ra, muốn xua tan cái nóng. Chàng trai phía sau cọ mặt vào gáy cô, khiến cô hơi ngứa.

“Anh cọ gì vậy.”

“Để ngửi.”

Anh còn không thỏa mãn nói: “Không được ăn, đến ngửi cũng không cho hả?”

Kim Tịch khẽ cười: “Anh giống như con chó ý.”

Tay Bạc Diên đặt ngay eo cô, kéo vào trong ngực mình: “Đây là lần đầu anh ôm con gái ngủ đó.”

“Ai, ai không phải lần đầu chứ.”

Bàn tay không an phận của anh dời lên mặt cô, bị Kim Tịch giữ chặt lại, cảnh giác nói: “Anh đàng hoàng chút coi.”

Anh phát ra một tiêng than nặng nề không hề kiên nhẫn, lại ôm cô chặt hơn: “Ông đây khó chịu quá.”

“Anh khó chịu chỗ nào?”

“Phía dưới.”

“…”

Cô nhắm mắt lại, vô tình nói: “Vậy em ngủ nha.”

“Ừm.”

Kim Tịch an tâm đi ngủ, cả đêm ngủ không hề yên ổn, cứ mơ mơ màng màng, trăn trở thức giấc nhiều lần, lúc thì ôm cánh tay của anh, lúc thì nằm đối diện với anh, còn có khi cọ cọ vào ngực anh.

Tuy ngủ không ngon nhưng cảm giác rất an ổn.

**

Đêm hôm đó Bạc Diên chủ động gọi điện cho Thẩm Bình Xuyên, giải thích ngọn nguồn chuyện anh và Kim Tịch ở bên nhau, bắt đầu từ khi nào, phát triển đến mức nào, thẳng thắn nói rõ hết với anh ta.

Bạc Diên hiếm khi kiên nhẫn như vậy, xưa giờ anh không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình, vì vậy, khi anh rộng mở cánh cửa trái tim để trò chuyện với Thẩm Bình Xuyên, Thẩm Bình Xuyên lúc ấy không hiểu sao có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Nói một cách công bằng, Bạc Diên đối xử với anh rất tốt, tốt đến mức nào nhỉ, ít nhất bây giờ anh có nhiều bạn hơn. Lúc chơi bóng rổ trong sân của học viện quốc phòng, có mấy nam sinh thấy anh đến sẽ chủ động chào hỏi, mời anh tham gia vào đội.

Thẩm Bình Xuyên biết không phải mình được yêu thích, ở đây hai năm đã đắc tội với nhiều người, người nguyện ý chơi với anh cũng là đang nhìn mặt mũi Bạc Diên.

Bạc Diên gọi anh một tiếng anh Thẩm, đó chính là làm anh em.

Trước kia Thẩm Bình Xuyên không hiểu sao phần quý trọng này vô duyên vô cớ rơi xuống đầu mình, chắc không phải vì hai thùng sữa bò mỗi tháng đâu.

Cuối cùng giờ phút này anh đã hiểu ra, hóa ra thằng nhóc này vất vả hao tâm tổn sức vì muốn làm em rể mình!

Thẩm Bình Xuyên muội khống* từ một ngày sáng sớm của năm năm tuổi, lúc nhìn thấy cô nhóc mũm mỉm, mọi chuyện đã bắt đầu từ khi đó. Anh từng tưởng tượng qua vô số cảnh tượng, sau này bạn trai Tịch thối đối xử không tốt với cô thế nào, rồi anh sẽ ra mặt cho cô ra sao…Còn bây giờ, anh được Bạc Diên quan tâm đâu vào đấy, có thể thấy Bạc Diên yêu thương Kim Tịch nhường nào.

(Muội khống: Kiểu anh trai cuồng em gái)

Đến khi Thẩm Bình Xuyên cúp điện thoại, tâm tình hơi phức tạp, tựa như gạt bỏ được gánh nặng, lại tựa như có hơi mất mác.

Anh không về ký túc mà một mình thong thả đi đến quán thịt nướng bên ngoài trường, gọi mấy xâu thịt nướng và bia, muốn tiêu hóa tin tức xuất hiện đột xuất này thật tốt.

Thịt nướng thơm lừng được bưng lên bàn, anh nhẹ nhàng khoan khoái uống bia, xua tan đi cái nóng mùa hè.

Sinh hoạt về đêm ở thành phố B rất phong phú, những quán thịt nướng và bia có thể thấy khắp nơi vào ban đêm, mấy chàng trai chơi oẳn tù tì uống rượu, ăn ngấu nghiến, tràn đầy hơi thở giang hồ.

Thẩm Bình Xuyên ngồi còn chưa nóng ghế, chợt nghe thấy một giọng nam phách lối vang lên: “Ôi, sao Thẩm thái tử của chúng ta đi ăn khuya một mình vậy, có muốn mấy anh trai đây bồi cậu không?”

Thẩm Bình Xuyên ăn được nửa xâu thịt nướng, chẹp chẹp cái miệng đầy dầu mỡ, quay đầu liền nhìn thấy Tôn Khải đang đạp chân lên cái ghế ở bên cạnh, lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Sau lưng anh ta có vài người anh em, mấy người này cũng tới đây ăn khuya.

Lần trước Thẩm Bình Xuyên đánh gãy hai cái răng của Tôn Khải ở trong quán bar, anh biết Tôn Khải luôn ghi hận trong lòng, vất vả lắm mới đợi dược cơ hội lần này, dĩ nhiên anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.

“Thẩm thái tử có thân phận tôn quý, sao cũng tới mấy quán ăn ven đường này vậy.” Giọng điệu nói chuyện của Tôn Khải rất quái gở.

Thẩm Bình Xuyên không muốn quan tâm tới anh ta nên chỉ lạnh nhạt nói: “Cậu đã chỉnh răng lại chưa?”

Nhắc tới cái này, Tôn Khải lập tức bùng nổ, nhặt chai bia lên đập xuống bàn, trong nháy mắt chai bia vỡ tan tành, chất lỏng vàng vàng bắn vào áo quần của Thẩm Bình Xuyên.

“Mày mẹ nó….rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt phải không!” Tôn Khải ỷ người đông thế mạnh, cố ý muốn gây phiền phức với Thẩm Bình Xuyên: “Các anh em, đánh nó!”

Mấy tên đó hô vang cùng xông lên, vây quanh Thẩm Bình Xuyên rồi bu lại đánh một trận.

Thẩm Bình Xuyên là một con gà tiểu học, tuy bình thường có rèn luuyện nhiều nhưng cũng chỉ chạy bộ và chơi bóng rỗ. Vẫn còn kém đám người Tôn Khải cơ bắp đầy mình được luyện ra từ phòng gym, anh bị bọn họ đánh lăn qua lộn lại trên mặt đát, chật vật không thể tả.

Bỗng nhiên, mấy nam sinh bên người bị ai đó quật xuống đất, Tôn Khải trực tiếp bị người đó làm trật khớp cánh tay, đau đớn gào khóc!

Thẩm Bình Xuyên bị đánh đến mức mắt nổ đom đóm, miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, tầm mắt rất mơ hồ, chỉ thấy một cô gái mặt quần dài kiểu quân đội, nhanh nhẹn ngăn trước người anh.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, thân thể nhỏ nhắn thon thả, bắp thịt mượt mà hiện lên rõ ràng trên cánh tay nhỏ bé kia, nhìn rất có lực.

Có một tên con trai gào to xông đến đã bị cô dùng một tay quật ngã xuống đất.

Thẩm Bình Xuyên chớp chớp đôi mắt bị máu làm mờ, trong lúc hoảng loạn còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.

Cô bé kia xoay người lại, đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần anh khí, gò má góc cạnh, đường ranh rõ ràng, mặt mày lạnh lùng đơn thuần rất quen thuộc.

Thẩm Bình Xuyên chợt nhớ ra, cô là tiểu học muội thích ăn gà rán.

Mấy người đàn ông kia thấy có người tới nhưng là một cô gái nên vẫn chưa từ bỏ ý định xông lên phía trước, Thẩm Bình Xuyên lập tức kéo Hạ Khinh ra sau, phun một ngụm máu rồi nói: “Không liên quan đến cô ấy…”

Lời còn chưa dứt anh đã thật sự bị ăn thêm mấy quyền.

Hạ Khinh vùng ra khỏi tay Thẩm Bình Xuyên, lao ra dùng vài ba chiêu trừng trị mấy tên nam sinh còn lại.

Tôn Khải thấy người đến mặc đồ rằn ri, biết không thể chộc nổi bèn đỡ nhau lảo đảo chạy đi.

Hạ Khinh quay đầu nhìn Thẩm Bình Xuyên, anh khom người, nắm chặt mũi, trên tay đầy máu mũi, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Anh không sao không sao đâu, hoàn toàn không đau đớn gì, mấy tên đó như con gái, không có chút sức lực đi luôn, ha ha.”

Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước, lấy khăn giấy trong túi ra, dịu dàng nói: “Anh buông tay ra đi.”

Thẩm Bình Xuyên vừa buông lỏng, máu mũi lập tức như hạt châu chảy ra xối xả, rơi xuống đất trông rất dọa người.

Hạ Khinh cuộn khăn giấy lại, cẩn thận nhét vào mũi Thẩm Bình Xuyên.

Cô rất gầy, khung xương nhỏ nhắn, trên người không có thịt dư, làn da trên cánh tay giống như một tờ giấy mỏng, bao bọc lấy đường cong bắp thịt, nhìn qua rất…

Rất hấp dẫn.

Thể trạng của Thẩm Bình Xuyên dường như gấp đôi cô, chỉ có điều anh quá xấu hổ, lại để cho một cô nhóc nhỏ giải vây giúp mình.

Hạ Khinh nhét giấy vào mũi anh xong thì lấy khăn giấy lau sạch máu trên mặt cho anh.

“Học trưởng, anh có bị thương chỗ nào khác không?”

Thẩm Bình Xuyên nhìn chằm chằm vào bắp thịt hấp dẫn trên cánh tay cô, trông chúng không hề thô cứng, cũng không thấy lỗ mãng, trái lại có mấy phần hấp dẫn.

Anh ngơ ngác ‘a’ một tiếng.

Hạ Khinh bị anh không biết xấu hổ nhìn chăm chú, nên xoay người lấy áo khoác trên ghế mặc vào: “Có chuyện gì thì đến bệnh viện ngay, nhở gãy xương thì sao.”

“Không sao hết, anh làm sao gãy xương được, xương anh cứng lắm, không có chuyện gì đâu!”

Hạ Khinh thấy dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của anh, đoán chắc không có gì đáng ngại, thân thể cường tráng cứng rắn gấp đôi cô, cái khác không nói, đánh đối kháng vẫn đáng khen ngợi.

“Em hơi đói.” Cô quay đầu nhìn thịt nướng và bia trên bàn.

Thẩm Bình Xuyên vội kéo cô ngồi xuống, phóng khoáng nói: “Em muốn ăn gì cũng được, học trưởng mời khách!”

Anh lại gọi thêm thịt nướng cho cô và thêm một bát cơm trắng, rồi ngồi nhìn cô ăn.

Hạ Khinh ăn rất chậm, nhưng lượng cơm thì rất kinh người, rất nhanh đã ăn hết sạch sẽ cơm cùng với thịt nướng.

Cô lấy khăn giấy lau miệng, không để ý nói: “Em ăn hết bữa khuya của anh rồi.”

Thẩm Bình Xuyên xem chừng chưa từng thấy qua cô gái ăn lượng thức ăn lớn đến vậy, với kinh nghiệm có hạn của anh, con gái giống như con thỏ, nào có đẳng cấp cao như này!

“Em còn muốn ăn nữa không?” Thẩm Bình Xuyên quan tâm hỏi: “Chưa no thì nói anh biết.”

“No rồi ạ.” Hạ Khinh nói: “Em cảm ơn học trưởng.”

“Em chưa ăn tối hả?”

“Em mới vừa tan làm, vẫn chưa ăn, sắp chết đói đến nơi rồi.”

“Giờ là buổi tối, em đang làm việc ở đâu?”

“À, quán lẩu ở cuối đường ý, em làm nhân viên phục vụ.”

“Nghỉ hè em không về nhà sao?”

“Không về ạ, vất vả mới tìm được cơ hội làm thêm, kiếm thêm chút tiền sẵn tiện ở lại trường học bài luôn.”

Một tiếng thở dài phát ra từ nội tâm Thẩm Bình Xuyên: “Em rất được đó, em gái của anh phải được nửa điểm như em thì anh cũng không bận tâm rồi.”

Hạ Khinh cười khẽ, không nói gì, đi đến cạnh anh, nhẹ nhàng khều khăn giấy ở mũi: “Máu mũi hết chảy rồi.”

“Ồ.” Anh vội lấy khăn giấy ra, biết dáng vẻ hiện tại của mình chắc chắn trông rất ngu ngốc.

“Học trưởng, em đưa anh về ký túc xá nhé.” Hạ Khinh đề nghị.

“Em đưa anh về?”

“Em sợ mấy người kia chưa hết giận, nhỡ chặn anh giữa đường thì sao, để em đưa anh về, vậy sẽ an toàn hơn.” Hạ Khinh nói tiếp: “Anh là một người tốt, có em ở đây sẽ không để ai bắt nạt anh đâu.”

“Này?”

Lời khen làm người ta cảm động động mà sao nghe vào tai cứ thấy là lạ nhỉ.

Hạ Khinh cố tình đưa Thẩm Bình Xuyên về dưới lầu ký túc xá, nhìn anh về đến phòng mới yên lòng rời đi.

Vì chuyện này mà Kim Tịch cười anh mấy ngày liền: “Anh à, anh là công chúa nhỏ sao! Còn được con gái đưa về ký túc xá nữa!”

Lúc đó Thẩm Bình Xuyên bị đánh nên hơi sợ hãi, nhưng bây giờ nhớ lại chuyện đó, cảm giác hình như mình không có dáng vẻ đàn ông gì hết, không chỉ để một cô bé ‘mỹ nhân cứu anh hùng’, mà còn để người ta che chở cả đường về đến tận phòng ký túc, chắc chắc cầm nhầm kịch bản rồi!

“Em còn cười anh được, anh vì ai mà đắc tội Tôn Khải hả.” Thẩm Bình Xuyên véo cái đuôi tóc của Kim Tịch: “Em không có quyền cười anh.”

Kim Tịch vội trốn sau lưng Bạc Diên, rồi le lưỡi với Thẩm Bình Xuyên một cái.

Bạc Diên ôm Kim Tịch đến bên người, thờ ơ nói với Thẩm Bình Xuyên: “Cậu đừng kéo tóc em ấy nữa, vốn chỉ có mấy cọng, kéo nữa hói đầu thì tôi không cần nữa đấy.”

“Cậu không cần thì còn tôi.” Thẩm Bình Xuyên duỗi tay muốn cướp Kim Tịch đi, Bạc Diên nhanh nhẹn ôm cô vào ngực không cho anh ta có cơ hội, nói: “Vị học muội Hạ Khinh kia, bài khảo hạch vào trường từ thể chất cho đến học vấn đều đạt thành tích cao nhất học viện, khá ưu tú.”

Thẩm Bình Xuyên thở dài nói: “Khó trách mà, ngày đó cô ấy có thể đánh nhiều người đàn ông như vậy, giống như nữ hiệp trong phim võ hiệp ý!”

“Lúc tán gẫu tôi có nghe huấn luyện viên phụ đạo đề cập tới em ấy, em ấy là người hướng nội cô độc, có rất ít bạn, nhưng là một người tốt, cực kỳ đơn thuần.”

Lúc Bạc Diên nói chuyện, Kim Tịch đã sớm đăng ký vào diễn đàn của học viện quốc phòng, tìm được hình của Hạ Khinh trong hệ thống: “Má ơi, anh! Cô ấy có mắt một mí!“

Thẩm Bình Xuyên chấp tay sau gáy, cùng đi tản bộ tiêu thực với hai người ở thao trường, miễn cưỡng nói: “Có mắt một mí thì sao.”

Kim Tịch đánh giá Hạ Khinh qua hình, mặt mũi cô ấy thanh tú, đôi mắt một mí hẹp dài rất có khí chất cổ điển của một mỹ nhân trong tranh.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có điều cô càng nhìn mắt một mí càng thấy thích.

Kim Tịch ngẩng đầu nhìn Bạc Diên: “Hạ Khinh có cơ bụng không anh?”

“Tất nhiên rồi.” Bạc Diên còn rất tự hào nói: “Con gái ở viện quốc phòng sao không có cơ bụng được chứ.”

Kim Tịch kích động nói: “Mắt một mít, có cơ bụng, chị Hạ Khinh này không phải là chị dâu tương lai của em sao!”

“Con nhóc thối em nói nhăng nói cuội gì đó!”

“Đây là do anh nói mà, bạn gái tương lai nhất định phải cao, khỏe mạnh, thân thể rắn chắc, mắt một mí, còn phải có cơ bụng.”

Bạc Diên nhướng mi nhìn Thẩm Bình Xuyên: “Không nhìn ra anh Thẩm của tôi có khẩu vị rất đặc biệt đó.”

Thẩm Bình Xuyên lắp bắp nói: “Hai người..hai người đừng nói nhảm, không có chuyện đó đâu!”

“Không có vậy anh đỏ mặt làm gì.”

“Đỏ mặt gì chứ, anh nóng thôi…” Anh ta kéo vạt áo thun quạt gió, gò má thực sự bị đốt nóng.

Đi tới dưới lầu ký túc xá của Thẩm Bình Xuyên, Kim Tịch và Bạc Diên đồng thời dừng bước, nhìn Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên: “Có chuyện gì hả?”

Bạc Diên nói: “Cung tiễn thái tử gia hồi cung.”

“…”

Anh ta cố ý đi tản bộ tiêu thực gia tăng tình cảm anh em với hai người này, chưa được nửa tiếng đã muốn đuổi mình đi à.

Anh ta nhìn Bạc Diên và Kim Tịch, không chắc chắn hỏi: “Có phải tôi..làm phiền hai người không?”

Kim Tịch cười nói: “Tất nhiên không có rồi.”

Bạc Diên đi tới, khoác tay qua vai Thẩm Bình Xuyên, ung dung thoải mái nói: “Thẩm gia, tôi mãnh liệt đề nghị cậu nên nạp một thái tử phi.”