Tình yêu tuổi trẻ luôn luôn đẹp nhất, tựa như những đóa hoa nở rộ trong năm tháng rực rỡ nhất của cuộc đời.
Chỉ là đoạn tình cảm này cũng sẽ giống cánh hoa kia, vội nở vội tàn, trở về với cát bụi.
Tiếu Trì biết bản thân cậu thật hèn nhát, gặp phải chuyện gì khó khăn cũng chỉ biết trốn tránh. Chỉ là cậu không biết phải đối mặt thế nào.
Tiếu Trì hiểu bản thân đúng là Bạch liên hoa. Tề Úy giận cậu, cậu biết.
Sau đó, cậu trở về trường học, ba mẹ không nói gì với cậu. Cậu không biết ba đã nói gì với mẹ, chỉ là tối chủ nhật, mẹ đã làm nói cá kho cải trắng mà cậu thích nhất. Mẹ còn nói: “Làm gì thì làm cũng đừng làm khổ chính mình.” Rồi chỉ lau nước mắt nhìn cậu ăn.
Mỗi ngày, Tiếu Trì đi học bình thường, buổi tối đi dạy đàn, hoặc là tới thư viện tự học, thứ bảy tới xã kịch, chủ nhật về nhà.
Sinh hoạt vẫn giống như trước kia, ngày qua ngày không có gì đặc biệt.
Công việc hậu kỳ kịch truyền thanh cũng hoàn tất, chỉ cần chờ đạo diễn làm nốt phần còn lại.
Cuộc sống cơ bản không có chút áp lực nào.
Thậm chí phải nói là nhàn rỗi, nhãn rỗi tới mức khiến cậu sợ hãi.
Tề Úy không hề nhắn tin cho cậu, cũng không gọi điện thoại. Thậm chí ngay cả hoạt động tại xã kịch vào thứ bảy, hai người họ một người ở phòng tập, một người ở tổ đạo cụ, cũng chưa từng nhìn mặt nhau.
Có gặp được, cũng chỉ có thể cứng ngắc tránh đi, hàn huyên cùng người khác, ánh mắt vội vã di dời để che giấu xấu hổ trong đáy mắt.
Hình như, mọi chuyện đã quay trở về với rất lâu trước đây, khi đó, Tề Úy không biết cậu thích anh, mà Tiếu Trì cũng không biết rằng anh thích cậu.
Khoảng cách của hai người dần lùi xa, lùi qua cả những gì vô cùng quen thuộc, lùi qua những ngọt ngào, trở thành hai người xa lạ.
Tiếu Trì trước đây chưa từng yêu, tất nhiên sẽ chẳng có thất tình. Thế nhưng cảm giác chia xa là thế nào, cậu hiểu được. Chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy qua heo chạy.
Chính là khi tự bản thân trải nghiệm qua, cảm giác thật sự rất khó chịu.
Giống như là bảo vật trân quý nhất đời người bị người ta cướp mắt, tiếc nuối chẳng khác gì một đứa trẻ mất kẹo, trong lòng chỉ còn khoảng không trống rỗng.
Cảm giác này giống như ăn kem ốc quế đã không còn vị ngọt, cái cảm giác không còn được người ta yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay. Cái hình ảnh người hát, người nhớ, người ăn ý tiếp lời trong đêm đó cũng biến mất không sót lại chút gì.
Dường như anh chưa từng bước vào cuộc đời cậu, kỳ thực cuộc sống cũng chỉ có thế.
Thế nhưng cậu đã đánh mất chính mình rồi. Những hối hận cùng không cảm lòng thật quá khó chịu.
Càng khó chịu hơn chính là bàn tay luôn nắm lấy tay cậu mỗi đêm đã biến mất. Trước đây, Tiếu Trì chỉ tùy tiện là có thể ngủ ngon, giờ bắt đầu mất ngủ.
Lần đầu tiên cậu trợn tròn mắt thức tới hửng đông, cậu cảm thấy không có gì khác biệt, cứ coi như đã thức trắng đêm để làm hậu kì, buổi tối ngủ bù một giấc là đủ.
Thế nhưng khi cậu mất ngủ tới lần thứ ba, Tiếu Trì bắt đầu sợ hãi. Cậu sợ nếu cậu còn không ngủ được, liệu có ngày nào đó sẽ chết không, âm thầm lặng lẽ chết đi.
Cậu cố gắng điều tiết tâm tình của chính mình, mỗi ngày đều nghe nhạc nhẹ thả lỏng. Chỉ là dù thế nào, đêm tối vẫn trở thành sợ hãi.
Tinh thần của cậu càng ngày càng xuống dốc.
Tiếu Trì mơ hồ tới căn tin ăn, ăn xong ngay cả túi cũng không cầm, cứ ngây ngốc rời đi.
Có người gọi cậu lại, đem túi trả cho cậu. Cậu cúi mặt nhìn sàn nhà, nói lời cảm ơn, sau đó lại cắm đầu đi.
“Phù——– Phù——-“ “Ầm——-“ một tiếng, Tiếu Trì đập mặt vào cửa thủy tình trong căn tin.
Đập rất mạnh, mạnh tới mức cậu nhìn thấy sao quay xung quanh luôn. Đập một phát khiến cậu ứa nước mắt.
“Tiếu Trì! Tiếu Trì!” Có người gọi cậu, cậu thấy từ mũi có nước chảy ra. Sờ một chút, là máu mũi, đỏ đỏ, rốt cục cũng tỉnh táo lại.
Cái người gọi cậu chạy tới nơi. Là Lưu Hiểu Hiểu.
Cô sốt ruột lấy khăn tay ra giúp cậu lau mặt và cầm máu.
Tiếu Trì luôn miệng nói: “Lưu tỷ, cảm ơn, Lưu tỷ, cảm ơn…” Rồi hoảng loạn cầm khăn tay bịt mũi, trong mắt thấy đau xót vô cùng.
Cậu oán thầm một câu: Ngay cả cửa thủy tinh cũng muốn đối đầu với cậu. Sao máu me chết tiệt này lại không cầm được vây?
Tiếu Trì sốt ruột, càng rối loạn, máu chảy càng nhiều.
Lưu Hiểu Hiểu lo lắng lôi cậu ra bãi cỏ ngoài căn tin ngồi, để cậu ngửa đầu lên một lúc. Giờ máu mới chậm rãi ngừng chảy.
Lưu tỷ mua cho cậu chai nước, “Em uống đi, trong miệng toàn là máu.”
Tiếu Trì dạ một tiếng rồi uống.
Cậu biết chính mình bây giờ thật thảm 囧
“A, cảm ơn Lưu tỷ. Em làm việc cứ hay mơ mơ màng màng. Ha ha.” Tiếu Trì vội vàng giải thích.
Lưu Hiểu Hiểu ngồi ở bên cạnh cậu, một câu hỏi trúng tim đen cậu(1): “Tiếu Trì, em và Tề Úy rốt cuộc là làm sao vậy?”
“…” Tiếu Trì khong biết vì sao Lưu Hiểu Hiểu lại hỏi vậy, cậu nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt mang đầy vẻ lo lắng. Vẻ mặt cô như đang muốn nói, tiểu tử em đừng có ở trước mặt chị giả vờ giả vịt.
“Em chưa từng mất hồn mất vía tới mức đập mặt vào cửa thủy tinh, Tề lão đại hôm trước còn bị xe đụng trong khu vực nội thành.” Khuôn mặt Lưu Hiểu Hiểu nhăn lại rất khó coi, “Hai người không phải vẫn rất tốt sao, rốt cuộc là làm sao?”
“Cái gì?” Tiếu Trì nghe tin Tề Úy bị đụng xe, cả người đều nhảy dựng lên, tim đập cực nhanh, toàn thân uể oải thoáng cái liền bị dọa tới nhảy nhót.
Trên mặt cậu vẫn còn những vết máu chưa lau sạch, lúc này khô bám thành một mảng đen thật lớn, Lưu Hiểu Hiểu nhìn mà thấy thật phức tạp: “Anh ta không sao, chỉ là qua đường không nhìn đèn, bị trầy da một chút thôi. Không sao đâu. Chị quen biết anh ta ba năm, chưa từng thấy anh ấy thê thảm đến thế. Em cũng thật là. Đã lớn như vậy rồi, ngay cả cửa thủy tinh mà cũng đâm vào, em có bị cận đâu.”
Tiếu Trì nghe được Tề Úy không làm sao, rốt cục cũng thả lỏng. “Lưu tỷ, chuyện của chúng em… rất phức tạp. Nhưng tất cả đều thành quá khứ rồi, không còn gì nữa.”
“Có phải là anh ta công khai với người nhà rồi không?” Lưu Hiểu Hiểu không có hứng thú với câu trốn tránh của cậu, tiếp tục đâm trúng trọng tâm.
“Lưu tỷ…”
Cô chần chừ một chút rồi nói: “Chị biết anh ta nhiều năm như vậy, Tề lão đại là người nói là làm, lần trước ba của anh ấy tới, hai người ăn cơm ở nhà hàng XX. Tổ bọn chị cũng tới ăn cùng lão sư ở ngày phòng sát vách. Thấy người quen, vốn là định tới chào hỏi, không ngờ mở cửa ra lại thấy ba anh ấy tát anh ấy một cái. Sau đó lại lặng lẽ nói chuyện với bọn chị. Chị thấy hai người thế này, đoán ra ngay.” Lưu Hiểu Hiểu ôm gối nhìn Tiếu Trì.
Giờ tư thế ngồi của hai người giống nhau. Tiếu Trì nhìn chằm chằm vào bình nước trong tay, cậu yêu Tề Úy, yêu muốn chết. Lưu Hiểu Hiểu đã biết chuyện, cậu cũng không muốn giấu diếm nữa: “Lưu tỷ… Là em nói ra lời chia tay. Bởi vì em cũng không có cách nào khác. Cảm ơn chị trước đây đã nói với em những lời đó, nếu không, một đứa hèn nhát như em ngay cả muốn ở bên anh ấy một thời gian ngắn cũng không được.”
Lưu tỷ hiểu, nhìn vào đôi mắt cậu, thở dài vỗ vỗ bờ vai cậu, “Con đường này vốn không dễ di, chỉ là chúng ta còn quá trẻ, lúc nào cũng thích đi những đường khó nhất. Nhưng thời gian không phải là vô hạn, bản thân mỗi người không được suy sụp, phải biết tranh thủ phấn đấu vì tương lai. Em trước tiên phải bảo vệ chính mình, sau đó mới có thể bảo vệ người khác. Hiểu không?”
Tiếu Trì yếu ớt hỏi: “Lưu tỷ, sao chị lai giúp em?”
Lưu tỷ nhàn nhạt nói: “A, em đừng nghĩ lung tung. Chị có bạn trai rồi. Chỉ là chị biết hai người gặp khó khăn.”
“Ách… Em không phải có ý đó. Chỉ là chị có bạn trai từ bao giờ thế?” Tiếu Trì lúc này còn không quên hóng hớt một chút.
“Ha ha, là bạn học thời cao trung của chị, thích chị đã nhiều năm mà chị vẫn không đáp ứng, lúc đó chị vẫn quá thích Tề Úy. Sau này biết chuyện của hai người, chị cũng bỏ cuộc, rồi nhận lời người kia. Cậu ta không ở X thị, nhưng bình thường vẫn hay tới thăm chị. Lần sau chị giới thiệu cho em.” Lưu tỷ thản nhiên nói, trên mặt đỏ ửng còn mang theo chút hạnh phúc.
Tiếu Trì biết, đã từng có lúc cậu cũng như thế, mỗi khi nghĩ tới Tề Úy liền tự hào mỉm cười…
“Lưu tỷ, chúc mừng chị. Còn có…chuyện của bọn em… không phải là thất tình nhỉ. Ngủ một giấc rồi chuyện gì cũng sẽ quan, đúng không?’ Tiếu Trì phấn chấn trở lại.
“Được rồi, được rồi, nhìn em mọi người ai cũng vui lây. Trở về ngủ đi, lần sau nhớ cẩn thận. A? Nghe lời tỷ, chăm sóc bản thân cẩn thận một chút.”
Lưu Hiểu Hiểu ngoài trừ khuyên cậu nghỉ ngơi cũng không giúp được gì, chỉ có thể thở dài.
Tiếu Trì trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường mãi vẫn không ngu được. Trong đầu cậu chỉ toàn tưởng tượng ra cảnh Tề Úy bị ba đánh, còn bị xe đụng.
Chỉ cần nhắm mắt lại, mọi thứ cứ như sờ sờ ngay trước mắt. Trong lòng không đau đớn là nói dối, cậu rất sợ rất sợ, chuyện đáng sợ nào cũng tưởng tượng ra.
Cậu rất muốn gọi điện thoại cho Tề Úy, hỏi xem anh có làm sao không, rất muốn rất muốn.
Lúc này, cậu hận bản thân bất lực, vô dụng.
“Fuck! Có cái gì hơn người, TMD mày đúng là Bạch liên hoa, một chút việc nhỏ cũng không làm được, lại còn ngu dốt đến thế, đúng là đồ đần độn!”
Tiếu Trì liên tục mắng bản thân, buộc chính mình không được lo lắng, không được sợ hãi, buộc bản thân phải ngủ…
Rốt cuộc cậu cũng mơ màng được hơn mười phút, rồi lại bật dậy, phải tới dạy Tiểu Kiệt.
Tiếu Trì chạy ngay tới nhà cô Chúc, dạy học xong lại chạy ngay về đi ngủ.
Đã hai ngày liên tục không ngủ, hôm nay trời phật phù hộ nhất định phải ngủ. Tiếu Trì tự nhủ.
Khi về tới phòng ngủ, máu mũi lại đột nhiên chảy, cậu đành phải bưng mũi ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời hôm nay đầy sao, còn có những cánh hoa phượng rực đỏ tung bay trong gió đêm.
Tiếu Trì biết bản thân lúc này thật ngốc, cũng may bầu trời đêm tháng ba rất đẹp.
Qua một hồi, đầu cậu bắt đầu cảm thấy mơ màng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay trắng tinh.
Tay cậu nhận lấy khăn, bôi lên khăn những vết đỏ.
“Sao máu mũi vẫn không ngừng?” Thanh âm của tổng công vang lên, thanh âm mà Tiếu Trì yêu nhất, thanh âm mang theo ba phân tức giận, bảy phần yêu thương.
Sau đó, anh đỡ lấy gáy cậu, dùng khăn tay mềm mại bưng mũi cậu.
Tiếu Trì cúi đầu, thấy Tề Úy đang cau mày giúp cậu.
“Mẹ nó…” Máu mũi của Tiếu Trì vẫn tiếp tục chảy, Tề Úy hiểm khi văng tục, “Em tự bịt vào.”
Rồi anh kéo cậu đi.
Toàn thân Tiếu Trì như muốn tan ra, trên tay truyền tới nhiệt độ cơ thể ấm nóng quen thuộc. Cậu quá mệt mỏi, chỉ muốn ngủ.
“Em rất mệt, em muốn ngủ. Anh muốn mang em đi đâu?” Tiếu Trì lẩm bẩm nói.
“Đi bệnh viện cầm máu.” Tề Úy ngừng lại.
“Không sao đâu. Em là quá mệt mỏi thôi. Anh để em về ngủ.” Thanh âm của Tiếu Trì cũng chẳng còn hơi sức.
Tề Úy nhăn mặt, anh suy nghĩ vài giây rồi kéo cậu về phòng ngủ.
Trở về phòng, trong đó không có người.
Tiếu Trì rút thật nhiều khăn giấy ra cầm máu, cởi giầy leo lên giường.
Tề Úy kéo cậu lại, lo lắng nói lớn: “Cởi quần áo ra, em như vậy mà có thể ngủ ngon á?”
Tiếu Trì biết Tề Úy trong lòng cũng rất kiềm chế chua xót. Cậu không nói gì, cởi quần áo, thay áo T shirt vào, yên lặng leo lên giường ngủ.
“Anh đi đi. Em không sao.” Tiếu Trì trốn trong chăn, rầu rĩ nói.
“Em ngủ đi, em ngủ rồi anh sẽ đi.” Tề Úy không hề có ý định rời đi, ngồi xuống trước bàn học của cậu.
Tiếu Trì quá mệt mỏi, trong lòng lại ngổn ngang trăm bề.
“Tề Úy, anh không cần phải như vậy.”
“Dù sao em cũng là thành viên của xã kịch, em có chuyện gì anh sẽ phải chịu một phần trách nhiệm.” Tề Úy mượn cớ, nói rất đương nhiên, “Em đừng nghĩ nữa, anh rất khỏe, đừng lo lắng, ngủ đi…”
Tiếu Trì nằm trong chăn, khi nghe thấy ba chữ “anh rất khỏe”, rốt cục cơn buồn ngủ như lũ ùn ùn kéo tới, bao lấy toàn thân cậu, kéo cậu vào giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ mất.
Tiếu Trì ngủ rất an ổn, không có cái gì đánh thức cậu.
Tề Úy cũng không đi, chỉ ngồi ở trên ghế, lấy ra chiếc móc khóa hình trụ, nhìn đến đờ người.
Lúc anh xem Tiếu Trì thay quần áo, trên cổ cậu vẫn đeo một vật hình trụ.
Cùng với móc khóa của anh, chính là một đôi.
Rõ ràng trông xứng đôi đến thế…