Tiểu Công Tử Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 20




__________

Tuy nói là vậy nhưng một thời gian dài sau đó Mục Lâm Vãn cũng không nhìn thấy Ngọc Vận. Mỗi lần đi ngang qua sân sau cậu luôn nghe thấy các câu như "Chủ nhân đã ra ngoài, tiểu công tử lúc khác lại ghé qua".

Đành chịu vậy. Cậu đến quán trà đối diện ngồi đợi từ sáng tới tối, nhưng cũng không nhìn thấy Ngọc Vận đâu.

Này là Ngọc Vận trốn cậu sao? Mục Lâm Vãn nghĩ thầm.

Ngày đó cậu trở lại trong phủ, nhìn thấy Gugu kia đang bay quanh phòng hình như đã béo lên không ít thì mới chợ nhận ra mình quên đem nó đưa lại cho Ngọc Vận.

Gugu vẫn là thích đáp lên đỉnh đầu của cậu, lúc đầu Mục Lâm Vãn cũng không để gì, nhưng bây giờ cậu đã hết chịu nổi cân nặng này rồi a.

Cậu nhìn con bồ câu xám đó đang chuẩn bị bay đến liền vội vàng đưa tay lên che chính mình tự che đầu, lớn tiếng la hét: "Đi mà tìm chủ nhân của ngươi kìa! Chỉ cần lượt vài vòng là có thể tìm được ngay đó!"

Gugu nghiên nghiên đầu không thể hiểu nổi Mục Lâm Vãn đang nói gì, cuối cùng vẫn đậu lên cái tay mà cậu đang che đầu.

Mục Lâm Vãn cảm thấy tay trở nhiên nặng hơn một chút như là vật gì đó đậu lên rồi còn hung hăng mổ mổ vào.

"Thật là nên đem ngươi nấu thành canh bồ câu!" Mục Lâm Vãn nghiến răng nghiến lợi nói, đem cánh tay nâng đến ngang vai rồi kêu Gugu chạm từ tay đến vai.

Bả vai hơi trầm xuống, Mục Lâm Vãn tự nhiên cảm thấy rất có thể mình sẽ bị con Gugu này làm cho vai cao thấp vai mất.

"Được. Ta mang ngươi đi tìm chủ nhân!"

Chắc chắn phải đem con bồ câu xám này đuổi đi mới được! Bây giờ đầu mình hết chịu nổi nó rồi, thiệt sự nặng lắm luôn a. Chỉ cần mình không để ý là nó lập tức nhảy lên đầu mình, thiệt khó đối phó!

Gugu an ổn ngồi xổm trên vai Mục Lâm Vãn, đôi khi lại mổ vào đầu cậu một cái.

Lúc trước đậu trên đầu thì nó mổ trước trán cậu. Giờ cho nó lên vai thì nó lại mổ vào mặt cậu..

"Ngồi yên cho tốt đi, sớm muộn gì ta cũng đem ngươi hầm canh uống!" Mục Lâm Vãn ác thanh ác khí nói.

Từ hồi làm ra hành động kia với Ngọc Vận, lá gan của cậu cũng tựa hồ lơn hơn một ít. Trước kia cậu đem Gugu trở thành tim thành phổi mà yêu thương, nhưng giờ thì khác rồi. Lúc nào nhìn cũng thấy không vừa mắt, luôn muốn mang đi hầm canh uống.

"Tiểu công tử, lại mang bồ câu đi dạo a." Hạ nhân đang lau sàn thấy được Gugu đậu trên vai Mục Lâm Vãn, cười thét to một câu.

Mục Lâm Vãn trả lời: "Tất nhiên phải đi rồi, đều đã béo tới như vậy rồi nếu còn không ra hoạt động một chút vậy chắc chắn là chuẩn bị dô nồi canh rồi!"

Gugu mấy ngày nay đã nghe qua quá nhiều cái câu này rồi, ngồi xổm trên vai cậu không có phản ứng gì.

Mục Lâm Vãn cười cười, mang theo Gugu đi tới trước phủ của Ngọc Vận, cánh cửa vẫn có hai người thủ vệ đứng canh.

"Tiểu công tử, chủ nhân đã ở bên trong chờ lâu." Đây là câu nói đầu tiên khác với những lời do tú bà nói.

Ngọc Vận cuối cùng đã thông suốt mọi chuyện nên quay trở về? Mục Lâm Vãn cười rồi bước vào cửa.

Gugu đập đập cánh vài cái, tựa hồ muốn bay lên phía trước. Mục Lâm Vãn vội vàng đè lại: "Ngồi cho thành thật đi, ngươi không muốn gặp lại chủ của mình hả?"

Cậu một tay chụp lấy đầu bồ câu, còn nó thì không ngừng lăn lộn nhưng căn bản là không thẻ thoát khỏi ma trảo của Mục Lâm Vãn.

Lúc Mục Lâm Vãn vừa mới đẩy cửa phòng Ngọc Vận ra, cậu liền khống chế được Gugu nữa, nhưng cũng may cậu nhanh tay nhanh chân liền đóng cửa phòng lại.

Ngọc Vận đưa mắt nhìn đến sinh vật đang bay loạt trong phòng.

Đáp xuống bàn trà, Gugu đột nhiên dừng mọi động tác, thân thể cứng đờ, lao đảo một tí rồi té xuống giả chết.

"Nó là chim gì vậy?" Ngọc Vận hỏi.

Mục Lâm Vãn ngạc nhiên: "Đây chính là Gugu a, mới mấy ngày không gặp thôi sao ngươi lại không nhận ra nó chứ?"

Ngọc Vận có chút ghét bỏ mà nhíu mày, nhìn bồ câu xám một lúc lâu suy tư nói: "Đây là Gugu?"

Hắn nhìn nhìn Mục Lâm Vãn, lại nhìn nhìn con bồ câu xám, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật này.

"Ngọc Vận trong khoảng thời gian này thật bận rộn a, ta đã tới đây nhiều lần rồi nhưng đều không gặp được ngươi." Mục Lâm Vãn lẩm bẩm rồi tự rót cho mình một ly trà.

Đang chuẩn bị húp một hơi đột nhiên cậu nhìn qua Ngọc Vận: "Lần này trong trà không có độc chứ?"

"Chẳng lẽ ta còn phải đút cho tiểu công tử uống sao?" Ngọc Vận cười khẽ.

Mục Lâm Vãn nhìn đến vết thương chưa lành trên môi Ngọc Vận liền có chút e thẹn, hai lỗ tai đỏ lên, để không quá lộ liễu nên cậu liền uống một hơi hết sạch ly trà.

"Tiểu công tử chậm chậm chút, cẩn thận sặc tới nơi rồi." Ngọc Vận lạnh lạnh nói một câu.

Mục Lâm Vãn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, chợt nhớ tới chính mình đến đây chỉ là để đưa lại đây đưa bồ câu, nên đứng lên nói: "Thần còn có việc gấp, liền không quấy rầy hoàng tử."

Chỉ cần ở cùng Ngọc Vận lâu một chút, nhìn tới gương mặt kia, thì cậu lại nhớ tới sự tình phát sinh vài ngày trước. Nghĩ thế liền có chút đứng ngồi không yên, muốn lập tức chạy trốn a.

"Đứng lại! Nơi này của bổn cung là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi hửm?"

* * *