*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Nhật ký] Nhân Nhân là một nhóc con cực kỳ lười biếng, mỗi khi gặp cầu thang, em ấy không biết xấu hổ chơi xấu bảo mình cõng em ấy, được rồi dù sao em ấy cũng không nặng, em ấy nằm trên lưng mình, một lúc sau sẽ ngủ thiếp đi, vòng tay nhỏ ấm áp ôm cổ mình, cái đầu nhỏ của em ấy dựa vào vai mình, thoang thoảng mùi sữa ngọt ngào. -- Nhật ký của Sở Nam Trúc.
"Kỷ Vãn," Quý Mộc Ly dừng lại sau một hồi choáng váng, "Sở Nam Trúc đang tìm em, em ấy sẽ phát điên lên nếu không có em đấy."
"Hả?" Kỷ Vãn nghe vậy ngay lập tức đứng bật dậy, cậu còn sờ sờ hủ thuốc trong túi, trong lòng hiểu rõ không nói ra cùng cười ngầm với Bạch Liên Hoa nói: "Số dư sau này sẽ gọi cho anh."
Bạch Liên Hoa nở một nụ cười thâm thúy của một doanh nhân thành đạt: "Kỷ tổng phát tài."
Nghĩ đến Sở Nam Trúc phát điên đang tìm mình, Kỷ Vãn lập tức tạm biệt rồi trở về, Quý Mộc Ly chờ cậu rời đi, hai mắt phát ra ánh sáng chói mắt vô cùng, cô chạy như bay đến trước mặt Bạch Liên Hoa, vỗ bàn, suýt chút nữa cái bàn này gãy thành từng mảnh, cô kích động nói: "Chị cũng muốn!"
Có trời mới biết, cô tìm loại thuốc này bao lâu rồi!
Bạch Liên Hoa khoanh tay khoanh chân: "Mười ngàn."
Quý Mộc Ly kinh ngạc đến mức sắp rớt cả cằm: "Đắt vậy? Kỷ Vãn mua bao nhiêu?"
Bạch Liên Hoa cười xấu xa: "Chị là chị, cậu ấy là cậu ấy, công thức bí mật độc quyền của tôi, đây là duy nhất."
Quý Mộc Ly rối rắm một chút, vì tìиɦ ɖu͙ƈ và hạnh phúc của chính mình, bất kể thủ đoạn nào cô cũng nên thử một chút!
Cô miễn cưỡng chuyển toàn bộ số tiền mười ngàn cho Bạch Liên Hoa, Bạch Liên Hoa lập tức lấy từ trong ba lô lớn dưới chân ra một cái lọ nhỏ màu đen: "Có thể uống thuốc và bôi ở ngoài, tốt nhất là dùng ở ngoài."
Quý Mộc Ly giữ nó trong lòng bàn tay, như một báu vật quý hiếm, nghĩ đến tác dụng tuyệt vời của nó, cô không thể ngừng nuốt nước bọt.
Bạch Liên Hoa cuối cùng dặn dò: "Nhưng chị phải nhớ rằng không được dùng quá nhiều một lúc."
Quý Mộc Ly: "Nếu dùng quá nhiều thì sẽ ra sao?"
Bạch Liên Hoa đè thấp thân người, mỉm cười mơ hồ: "Sẽ không dừng lại được."
Sắc mặt Quý Mộc Ly đỏ bừng, cô kiên định nói: "Chị biết, chị sẽ dùng cẩn thận, không bao giờ lãng phí."
Bạch Liên Hoa:... Hình như có chỗ nào không thích hợp lắm.
.......
Kỷ Vãn vội vã đến trường quay, Sở Nam Trúc và những người khác vừa lúc đã hoàn thành công việc, một nhóm người đang nói chuyện vất vả rồi với nhau, Sở Nam Trúc nhìn thấy cậu đến, hắn cũng chào tạm biệt các nhân viên, chạy nhanh như bay đến chỗ Kỷ Vãn hỏi: "Em đi đâu vậy? Lâu như vậy còn chưa về? Em buồn ngủ không? Đi ngủ sớm đi."
Kỷ Vãn gật đầu, vào những ngày không tiện đi làm về khuya như hôm nay, công ty sẽ giúp đặt một khách sạn gần đó để các nghệ sĩ và nhân viên nghỉ ngơi.
Họ đi xe gần nửa tiếng đồng hồ thì đến khách sạn năm sao gần nhất, Quý Mộc Ly đang giúp họ làm thủ tục, một lúc sau, cô cầm vài thẻ chìa khóa đi tới.
"Chìa khóa của hai đứa, vừa lúc có hai phòng ở tầng 31, nên chị để lại cho hai đứa. Chúng ta ở tầng khác, sáng mai nhớ dậy sớm."
"Tầng 31..." Biểu cảm trên mặt Kỷ Vãn thoáng chốc có chút suy sụp, nhưng cậu nhanh chóng dập tắt cảm xúc: "Cao quá."
"Không phải Sở Nam Trúc đi cùng em sao?" Quý Mộc Ly nhìn cậu: "Nhưng mà hai đứa đó, chị cố ý lấy hai phòng, buổi tối thành thật một chút, ngoan ngoãn ngủ trong phòng của mình. "
Kỷ Vãn cảm thấy người phụ nữ này hình như đã hiểu lầm cái gì, tại sao cảm thấy trong lời nói có mờ ám? Nhưng lại không có bằng chứng?
Khách sạn rất sang trọng, chủ đề của mùa này là bối cảnh Nhật Bản, có một số phong cảnh thời Edo, đoàn người nhanh chóng đi đến lối vào thang máy, Quý Mộc Ly ấn nút thang máy, mọi người vừa đợi vừa trò chuyện, vẻ mặt đều là cảm giác thư thái sau khi tan làm.
Chỉ có biểu hiện của Kỷ Vãn là kỳ lạ, cậu nhìn số thang máy giảm dần từng chút một, mắt thấy sắp lên đến tầng một, vai cậu đột nhiên run lên. Cậu nói với Quý Mộc Ly và Sở Nam Trúc: "Tôi đi vệ sinh, mọi người đừng đợi tôi, lát nữa tôi sẽ tự mình đi lên."
Nói xong cậu liền rời đi.
"A? Không lên rồi đi vào phòng tắm sao?" Quý Mộc Ly ngăn lại: "Thang máy hẳn là chạy nhanh."
"Đinh -" Thang máy đến rồi, cửa từ từ mở ra, Quý Mộc Ly dùng tay chặn cửa thang máy lại không cho nó đóng, sau đó tiếp tục nói với Kỷ Vãn: "Em xem, thang máy cũng tới rồi, chúng ta cùng nhau đi lên đi."
Kỷ Vãn chỉ biết xua tay về phía sau: "Không cần, mọi người đi trước đi! "
"Chậc, vậy mặc kệ cậu ấy đi, chúng ta đi thôi." Quý Mộc Ly bọn họ lao vào thang máy, nhưng Sở Nam Trúc vẫn bất động nhìn về hướng Kỷ Vãn đang rời đi, không có ý định đi vào thang máy.
"Nam Trúc có chuyện gì vậy?" Quý Mộc Ly khó hiểu: "Em cũng muốn đi vệ sinh hả?"
Sở Nam Trúc: "Ừ, em đi tìm em ấy, mọi người đi trước đi." Nói xong cũng không quay đầu lại đi về hướng Kỷ Vãn đã đi.
Quý Mộc Ly cùng những người khác từ từ đi thang máy, một vài từ khóa vang lên trong đầu cô: nhà vệ sinh, Kỷ Vãn, Sở Nam Trúc...
Má ơi, hai đứa nó có sở thích kỳ lạ nào sao?
Tại sao một hai phải ở trong nhà vệ sinh? Quý Mộc Ly khó hiểu.
......
Kỷ Vãn căn bản không đi vệ sinh, cậu đi vòng một vòng, tìm thấy cầu thang.
Ở đây không có ai, tuy rằng yên tĩnh, nhưng ít nhất nó không phải là một không gian chật hẹp.
Lá gan Kỷ Vãn không nhỏ, nhưng cậu lại mắc một căn bệnh kỳ lạ, đó là cậu cực kỳ sợ hãi những không gian chật hẹp, mà người ta thường gọi là chứng sợ hãi giam cầm.
Bệnh tình thực ra đã thuyên giảm, khi Kỷ Vãn còn nhỏ, cậu thậm chí không thể đi xe hơi hay vào phòng đóng cửa và cửa sổ. May mắn thay, căn bệnh kỳ lạ này đã thuyên giảm đáng kể khi cậu lớn lên. Hầu hết mọi lúc đều không có vấn đề gì cả, ngoại trừ đi thang máy.
Có thể vì thang máy là không gian hạn chế nhỏ nhất có thể tiếp xúc trong cuộc sống hàng ngày, chỉ cần Kỷ Vãn bước vào thang máy, cơ thể cậu liền không ổn, chân mềm nhũn, cảm thấy buồn nôn.
Vì vậy, cậu luôn kiên trì leo cầu thang, thỉnh thoảng có người hỏi cậu tại sao, Kỷ Vãn chỉ nói là tập thể dục, nhưng chỉ có cậu mới biết điều này khó chịu như thế nào, dù sao thì cậu cũng là người không thích đổ mồ hôi nhiều.
Cậu thở ra một hơi, dậm chân để đánh thức đèn cảm biến, sau đó định leo lên tầng 31 trong một hơi.
Nhưng... cậu dậm chân tại chỗ một lúc lâu mà không thấy đèn bật sáng, có chuyện gì vậy? Kỷ Vãn nhìn bóng đèn trên trần nhà mà không nhận ra có người phía sau.
"Em làm gì ở đây?"
"Đệt!" Tình cờ cậu vừa nhảy mạnh, bị hoảng sợ rơi xuống đất, tư thế tiếp đất lệch khỏi quỹ đạo.
Lại đến nữa, Sở Nam Trúc dọa sợ người khác làm trò vui sao?
"Sở Nam Trúc, anh đã làm tôi sợ bao nhiêu lần rồi!" Kỷ Vãn ôm mắt cá chân lăn lộn trên sàn: "Nó gãy rồi!"
"Để tôi xem nào." Sở Nam Trúc nửa ôm Kỷ Vãn, đè lại thân thể cậu đang không ngừng vặn vẹo: "Đừng cử động! Để tôi xem"
Sở Nam Trúc nắm lấy mắt cá chân của Kỷ Vãn, chạm vào gân cốt của cậu một cách điêu luyện, may mắn là cậu không bị thương xương cốt, Sở Nam Trúc búng đầu Kỷ Vãn: "Không có chuyện em nhảy nhót làm gì? "
Kỷ Vãn nói với giọng buồn bã: "Bật đèn nên âm thanh lớn."
"Bật đèn?" Sở Nam Trúc khó hiểu.
"Ừ, đèn kích hoạt bằng giọng nói này không hoạt động."
Sở Nam Trúc: "..."
"Đây là đèn kích hoạt bằng giọng nói trí tuệ nhân tạo, lúc này em phải kêu lên, bạn học yêu quý, mời bật đèn lên."
Đèn bật sáng sau khi hắn dứt lời, Kỷ Vãn không nói nên lời:" Sao anh biết vậy?"
Tay Sở Nam Trúc luồn qua tóc Kỷ Vãn, chỉ về phía sau cậu: "Phía sau có chữ viết trên tường."
Kỷ Vãn quay lại, quả nhiên thấy trên bề mặt bức tường có dán một mảnh giấy ghi dòng chữ "Nói bạn học yêu quý, mời bật đèn lên." Cái khách sạn hố cha này, làm sao có thể nhìn thấy mảnh giấy này mà không cần bật đèn? Không nhìn thấy thì làm sao mà biết kêu lên như vậy được? Không sai, điều quan trọng nhất là Sở Nam Trúc, đôi mắt của anh ta làm bằng gì vậy? Tại sao có thể nhìn thấy nó?!
Quay đầu lại muốn hỏi hắn, khuôn mặt của cậu vô tình dán vào ngón tay ấm áp của Sở Nam Trúc còn chưa thu lại, Sở Nam Trúc dừng lại một chút, sau đó phủ toàn bộ lòng bàn tay lên gương mặt lạnh lùng của Kỷ Vãn.
"Sao em không đi thang máy?" Sở Nam Trúc hỏi.
Khuôn mặt Kỷ Vãn nhanh chóng bị bàn tay của Sở Nam Trúc làm cho nóng lên, cậu nhìn đi chỗ khác, không muốn trả lời câu hỏi này, vì vậy cậu thản nhiên bịa một lý do: "Tôi béo quá, leo lên lầu giảm cân."
Sở Nam Trúc nhíu mày: "Béo?" Hắn dùng tay kia bóp bóp cánh tay Kỷ Vãn, một lớp cơ bắp mỏng, gần như chỉ có thể véo da lên: "Cái này còn gọi là béo sao?"
"Anh không hiểu, là do tôi đang mặc quần áo nên thấy gầy, thật ra toàn thân đều là thịt mỡ." Kỷ Vãn nói xong mới nhớ tới bản thân, muốn đứng dậy nhưng lại ngã vào vòng tay của Sở Nam Trúc bởi cơn đau buốt từ mắt cá chân.
Để tránh bị nghi ngờ, một chân cậu đứng lên dựa vào thang cuốn: "Tôi nhảy lên, anh đi nhanh đi, làm việc lâu như vậy, nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon."
Sắc mặt Sở Nam Trúc trầm xuống, kéo Kỷ Vãn: "Cho em ba lựa chọn, thứ nhất để tôi bế, thứ hai để tôi cõng, thứ ba là vào thang máy với tôi. "
Kỷ Vãn: "..."
"Nếu em không trả lời, tôi sẽ cho là em chọn cái trước." Hắn cố tình làm ra tư thế muốn ôm, đương nhiên Kỷ Vãn không đồng ý: "Ài, có chuyện từ từ nói đừng manh động."
"Vậy em chọn một cái." Sở Nam Trúc giọng điệu cứng rắn.
Có thể không chọn được không?
Kỷ Vãn: "Tôi... vậy anh... này... anh cõng tôi đi."
Đặt Kỷ Vãn vững vàng trên lưng, hai cơ thể gần như dính chặt vào nhau, nóng đến mức cứ như đang nằm trên núi lửa vậy, sườn mặt Kỷ Vãn chạm vào mái tóc ngắn của Sở Nam Trúc, ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hắn, trong lòng có một cảm giác khó tả.
Sở Nam Trúc bước đi rất vững vàng, nhưng cho dù là hắn, đi lên mấy tầng lầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi, thở dốc, Kỷ Vãn dù có gầy không ít, nhưng vóc dáng cậu cao, khung xương cũng không nhỏ.
Mồ hôi trên cổ thấm ướt cả chiếc áo sơ mi, một ít còn thấm ra bên trong cánh tay Kỷ Vãn, Kỷ Vãn hơi lo lắng, cậu duỗi thẳng eo, cố gắng kéo ra khoảng cách tiếp xúc giữa hai người.
"Đừng cử động, em cử động sẽ trượt." Sở Nam Trúc thở hắt ra nhấc Kỷ Vãn lên trên một chút: "Em nên quấn cổ tôi như hồi còn bé, như vậy tôi sẽ đỡ tốn sức hơn."
Kỷ Vãn nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, càng lúc càng giãy dụa: "Anh mau để tôi xuống."
"Có chuyện gì vậy?"
Sở Nam Trúc không hiểu ra sao, lại một lúc buông chân sau của cậu xuống.
Kỷ Vãn cuối cùng cũng biết tại sao cậu lại sợ hãi khi đối mặt với lòng tốt của Sở Nam Trúc, bởi vì tất cả sự dịu dàng của hắn đối với bản thân cậu đều dựa trên tiền đề rằng cậu có thể là Nhân Nhân, nhưng nếu không phải thì sao?
Mặc kệ là chiếc dù nghiêng trên bãi biển hay đột nhiên lại toát ra các loại quan tâm, mọi chuyện vẫn chưa được xác định.
"Sở Nam Trúc, nếu tôi không phải cậu ấy, anh sẽ đối với tôi tốt như vậy sao? Ý của tôi là, có thể tôi không phải Nhân Nhân, anh xác định sau này vẫn đối tốt với tôi ư."
Sở Nam Trúc nghe vậy dường như hơi giận.
"Nếu tôi không chắc chắn, tôi sẽ không đối xử tốt với em. Cả đời này tôi chỉ tốt với một mình Nhân Nhân."
"Lý do tại sao tôi muốn em nhìn vào vết bớt thực sự là để làm cho em cảm thấy an tâm hơn thôi, tôi biết em vẫn còn nghi ngờ những gì tôi nói."
"Nếu em đồng ý, hãy để cho tôi xem vết bớt."
"Cho đến khi em đồng ý, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì với em, nhưng Kỷ Vãn... Nhân Nhân..." Sở Nam Trúc vỗ vai Kỷ Vãn: "Em phải tin tôi, cảm giác của tôi sẽ không sai."
Kỷ Vãn ngước mắt nhìn Sở Nam Trúc, ở đây rất yên tĩnh, bên ngoài thì tối, đèn ngoài hành lang không mạnh. Con ngươi màu nâu sẫm của Sở Nam Trúc có vẻ bình tĩnh nhưng lại đang trào dâng dòng điện, trong đó dường như có cái gì đó sắp sửa không thể kiểm soát được.
Kỷ Vãn suy nghĩ lung tung, anh ta có một nỗi ám ảnh sâu sắc như vậy với mông của mình, lẽ nào... Biếи ŧɦái áp lực thường sẽ cộng dồn sao?
——————————————————
Còn chưa tới đoạn yêu đương nữa 😪