Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 52




“Lông? Nhưng mà ta biết đi nơi nào tìm lông cho chú? Tóc ta có được không? Cắt xuống một chút cho chú.” Kỷ Vãn cảm thấy chú lông thối có một chút đáng thương.

Hơn nữa cậu phát hiện, tuy giọng điệu của chú lông thối luôn hung dữ, nhưng mà nhìn kỹ nét mặt thật sự rất đẹp, ánh mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn ánh trăng, thật sự… Nhìn thấy mà thương.

Chú lông thối nói: “Cậu ngốc hả, không phải lông nào ta cũng đều có thể nhận được, cậu đi tìm một người, người này ở Ma giới, hiện tại ta không có sức lực đi lại, cậu đi giúp ta.”

“Giúp ta hỏi y một chút, ta có thể mọc lông tóc lại được hay không, khôi phục lại hình dáng ban đầu.”

“A? Y là ai vậy?”

“Y tên là Hồng Liên Hoa, là một người đàn ông sống ở phía tây Ma giới, phía tây là đường ranh giới của thế giới này, phòng ngủ của Ma Vương cách chỗ đó không xa, cậu đi về phía tây sẽ đến, y sống ở rìa đường ranh giới.”

“Ừm… Chú lông thối, không phải ta không muốn giúp chú, chỉ là hiện tại ta ra ngoài không được, chú xem ngay cả giường cũng không xuống được.”

Chú lông thối nâng nâng cằm: “Đưa chăn cho ta.”

Kỷ Vãn ném chăn qua, sau khi chú lông thối bắt được thì khoác ở trên người, sau đó đi quanh giường dạo một vòng.

Bỗng nhiên hắn dẫm trúng vị trí nào đó, ánh sáng đỏ lóe lên, lại nhanh chóng yếu đi rồi tắt hẳn.

Chú lông thối nói: “Được rồi, ra ngoài đi.”

“Chú lợi hại như vậy?!”

“Phá hư một trận pháp nhỏ mà thôi, cũng không có gì.”

Kỷ Vãn nửa tin nửa ngờ vươn chân, ể! Thật sự có thể đi ra, việc đầu tiên cậu làm khi nhảy ra ngoài chính là ôm bụng tìm nhà vệ sinh, mở cửa ra, bên ngoài trừ ánh trăng đỏ nhạt, lặng yên không có một tiếng động nào.

Kỷ Vãn quay đầu lại hỏi chú lông thối: “Chú có biết nhà vệ sinh Ma giới ở đâu không?”

“Ma giới không có nhà vệ sinh.”

“Cái gì! Vậy bọn họ giải quyết nhu cầu thế nào?!”

“Tại chỗ.”

Đệt! Sao có thể? Kỷ Vãn không tin, hỏi ngược lại: “Sao có thể! Vậy Lucifer, Lucifer cũng ngay tại chỗ?”

“Sao có thể được, Ma Vương không cần đi nhà vệ sinh.”

Kỷ Vãn: …

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cậu sắp bùng nổ rồi, thật sự không được.

“Không bằng cậu ngay tại chỗ đi, đi tới chỗ kia có một đóa hoa ma thuật nở rất tốt, cậu đi tưới một chút, dù sao cũng không có ai, cậu sợ cái gì.”

Hoa ma thuật là loài thực vật độc nhất vô nhị ở Ma giới, đỏ tươi lộng lẫy. Giống như cô nương hoa khôi xinh đẹp nhất ở thanh lâu.

Kỷ Vãn rối rắm hồi lâu giữa mất mặt và căng đến chết.

Quên đi, dù sao cũng sớm không còn mặt mũi, cậu dứt khoát vui vẻ tưới nước, tưới cho bông hoa kia từ đầu tới đuôi, hoa ma thuật vốn dĩ hướng về ánh trăng nở cực kỳ vui vẻ, thình lình bị một dòng nước phun đầy đầu, lập tức héo rũ.

Kỷ Vãn sảng khoái, cậu giải quyết xong xuôi rồi nói với chú lông thối: “Vậy bây giờ ta đi luôn sao? Đi thẳng về phía tây phải không?”

Lúc này chú lông thối lại bắt đầu nhìn ánh trăng, nghe vậy hắn nhàn nhạt nói: “Ừ, đi đi.”

Nhìn màn đêm sâu thẳm bên ngoài, Ma giới thật sự có chút quỷ dị, Kỷ Vãn cũng không can đảm như vậy, vừa định lùi bước đợi trời sáng rồi đi, nhưng vừa quay đầu lại, thấy biểu cảm yếu ớt của chú lông thối lại làm Kỷ Vãn cảm thấy có chút khổ sở.

Ầy, chú lông thối đã giúp mình nhiều lần, cũng đã tới lúc giúp chú một tay.

Cho nên Kỷ Vãn phân biệt phía tây, nhấc chân đi về hướng bên kia.

Cậu vốn tưởng rằng sẽ giống lúc ở bên ngoài gặp được không ít binh lính đầu trâu, nhưng mà không nghĩ tới đi một quãng đường dài rồi mà ngay cả rắm cũng không có, rất im ắng, Kỷ Vãn không dám nghĩ nhiều, cúi đầu một đường đi về hướng tây.

Chú lông thối nói người tên Hồng Liên Hoa ở cách đó không xa, cho nên khi nào mới có thể tới nơi?

Bỗng nhiên Kỷ Vãn khựng lại, bởi vì không biết từ khi nào phía trước xuất hiện hai đứa nhỏ. Một nam một nữ, bé gái mặc váy đỏ cột tóc đuôi ngựa hai chùm, trông nghịch ngợm đáng yêu, bé trai mặc tây trang nhỏ, làn da cả hai đều trắng như tuyết, nét mặt tinh xảo.

Nếu là ngày thường, Kỷ Vãn ở trên đường nhìn thấy hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, khả năng sẽ nhịn không được nhìn thêm vài lần thuận tiện đi tới trêu đùa một chút.

Nhưng mà… Cách đó không xa truyền đến vài tiếng quạ kêu, Kỷ Vãn cảm thấy chân của mình run run.

“A!!” Cậu la lên một tiếng, sau đó hoảng sợ bắt đầu chạy lung tung.

Quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ!!

“Này! Đừng chạy, chúng ta cũng sẽ không ăn thịt anh!” Bé gái ở phía sau hét lên với Kỷ Vãn, hai đứa nhỏ rất kỳ quái liếc nhau, sau đó đuổi theo.

Kỷ Vãn quay đầu lại, nhìn thấy bé gái váy đỏ bay trong gió, đặc biệt giống lệ quỷ oán niệm sâu đậm, bước chân đuổi theo như là tiếng tử thần, Kỷ Vãn vừa chạy vừa kêu thảm thiết.

“Anh đừng chạy mà!” Bé gái còn đang kêu gọi, bỗng nhiên, bé trai ngây ngô nhấc chân một chút, té ngã trên mặt đất, lần này nhóc bị ngã có chút thảm, trên người trực tiếp bị trầy xước vài chỗ, đặc biệt là trên mặt có vài vết thương, bởi vì máu rỉ ra làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, đáng yêu vô địch trông khá đáng sợ.

Bé trai "oa" một tiếng khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu, nước mắt còn có không ít bùn đất trộn lẫn ở trên, thê thảm vô cùng, bé gái thấy anh trai mình khóc cũng từ bỏ việc đuổi theo Kỷ Vãn.

Ôm lấy anh trai, bé gái cũng không nhịn được khóc lên.

Vì sao ba ba nhìn thấy chúng ta lại bỏ chạy? Bé gái ấm ức muốn chết, bảo trì tần suất giống như anh trai, khóc siêu lớn tiếng.

Không biết vì sao, Kỷ Vãn cảm giác tiếng khóc của hai đứa bé giống như một cú đấm nặng nề đánh vào trong lòng cậu, vô cùng đau đớn.

Kỷ Vãn quay đầu lại, thấy hai đứa nhỏ khóc thở hổn hển, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, bé trai bởi vì khóc quá nhiều thậm chí bắt đầu ho khan.

Kỷ Vãn nghe âm thanh này, cũng muốn khóc theo hai đứa.

Do dự một chút, nội tâm không thể kháng cự hai đứa nhỏ nên mò đi qua, thật khổ quá đi, đừng khóc, trong lòng Kỷ Vãn nghĩ vậy.

Thấy Kỷ Vãn đi trở về, hạt đậu vàng trên mặt hai cục cưng lại bắt đầu không ngừng rơi, cả hai ngước mặt lên, nước mắt lưng tròng giơ tay muốn ôm một cái.

Trái tim nhỏ của Kỷ Vãn mềm mại rối tinh rối mù.

Hai bạn nhỏ đáng yêu như vậy làm sao là lệ quỷ được?

Nhanh chóng bế hai cục cưng lên, mỗi tay một đứa, hai bé ngoan ngoãn vươn tay nhỏ ôm lấy cổ Kỷ Vãn, Kỷ Vãn sờ sờ trên người không tìm thấy khăn giấy, vì thế đành phải dùng quần áo của mình giúp cả hai lau khô nước mắt nước mũi.

Lúc này hai cục cưng nhỏ mới dần dần ngừng khóc thút thít, nhưng thân thể nhỏ vẫn giật giật, đặc biệt là bé gái, trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm Kỷ Vãn lên án cậu vậy mà vứt bỏ cả hai rồi bỏ chạy.

Kỷ Vãn mờ mịt gãi đầu: “Hai bạn nhỏ, sao các em lại ở chỗ này? Các em… Không phải là Ma tộc chứ?”

Bé trai nấc lên một cái, đứt quãng nói: “Em… Chúng em là người, em, chúng em tới tìm ba ba.”

Bỗng nhiên bé gái đá chân bé trai: “Không phải, chúng em tới tìm anh đó.”

“A? Tìm ta làm gì?” Kỷ Vãn siết chặt vòng tay để cho hai đứa ngồi thoải mái một chút.

“Giúp anh dẫn đường.” Bé gái giảm bớt cảm xúc của mình, cười ngọt ngào với Kỷ Vãn.

“Dẫn đường? Dẫn đường gì?”

“Dẫn anh đi tìm Hồng Liên Hoa.”

“A? Sao hai đứa biết ta đi tìm Hồng Liên Hoa?”

Bé gái nghiêng đầu nói: “Chúng em cái gì cũng biết.” Sau đó bé đứng dậy lôi kéo Kỷ Vãn đứng lên: “Em khóc xong rồi, anh theo chúng em đi, tự anh đi nhất định sẽ lạc đường.”

Bé trai cũng đứng lên, hai đứa nắm bên tay Kỷ Vãn kéo cậu đi về phía trước.

Kỷ Vãn: “Nhưng mà rốt cuộc hai đứa là ai vậy?”

Bé gái quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt to nhìn Kỷ Vãn, không nói câu nào quay đầu lại tiếp tục đi, dọc theo đường đi cho dù Kỷ Vãn có hỏi như thế nào cả hai cũng không trả lời.

Đi trên đường nhỏ âm u không biết bao lâu, bỗng nhiên Kỷ Vãn phát hiện con đường này dần dần trở nên sáng hơn.

Một con sông nhỏ hiện ra trước mắt, mặt nước màu xanh biếc, mặt trên còn có một ít sương khói lượn lờ, tạo cho người ta một loại cảm giác rất lạnh lẽo.

Bọn họ đi dọc theo bờ sông, tầm nhìn từ từ mở rộng, trước mặt hiện ra một ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà sừng sững bên cạnh sông, cánh cửa mở toang.

“Là nơi này sao?” Kỷ Vãn cúi đầu hỏi hai đứa nhỏ.

Lại phát hiện, không biết từ khi nào trên tay không có gì, quay đầu lại tìm, hai đứa nhỏ thế mà biến mất không thấy.

Rất… Rất kỳ quái. Hai đứa là ai? Vì sao… Vì sao lại cảm thấy thân thiết như vậy?

Quên đi, trước tiên đi hỏi một chút nơi này có phải chỗ ở của Hồng Liên Hoa hay không, Kỷ Vãn đi lên trước, nhìn qua cánh cửa dò xem bên trong, có một cái bàn vuông, phía sau bàn có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, dáng vẻ bình thường, chỉ là y có một mái tóc màu đỏ, lúc này y đang nhắm mắt, đây là ngủ rồi hả?

Kỷ Vãn đứng ở cửa, không biết có nên tiến lên gõ cửa không.

Chỉ thấy người đàn ông tóc đỏ bên trong mở mắt ra, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Không vào sao?”

“À, xin lỗi… Quấy rầy.” Lòng bàn tay Kỷ Vãn vì lo lắng mà ra mồ hôi, chậm rì rì thò lại gần, ngồi ở trước mặt y, yếu ớt hỏi: “Xin hỏi anh là Hồng Liên Hoa?”

Hồng Liên Hoa thong thả ung dung "ừ" một tiếng, sau đó đôi mắt nheo lại nhìn Kỷ Vãn một hồi lâu.

Hầu kết Kỷ Vãn lăn lộn: “Vậy thì, ta được người giao phó tới muốn hỏi anh một chuyện.”

“Cậu nói đi.”

“Ta muốn biết cách mọc tóc, chỉ là ta có một người bạn, toàn thân hắn đều không có lông và tóc, hiện tại hắn rất yếu, rất cần lông với tóc, là hắn kêu ta tới tìm anh, xin hỏi anh có thể giúp ta giải quyết không?”

Hồng Liên Hoa không trả lời ngay, mà chỉ lấy ra hai cái ly từ phía dưới bàn, rót một ly trà cho Kỷ Vãn, cười nói: “Cậu biết ta là ai không?”

Kỷ Vãn kính cẩn tiếp nhận ly trà y đưa qua, nhưng mà cũng không có uống, bởi vì nước trong ly có màu đỏ, sền sệt, hơn nữa tỏa ra mùi tanh giống như máu, Kỷ Vãn cảm thấy quá khủng khiếp.

Thật đáng sợ, thật sự muốn nhanh chóng đi khỏi đây.

Nghe y hỏi xong, Kỷ Vãn cũng chỉ lắc đầu: “Không biết.”

Y "à" một tiếng, sau đó tự mình uống cạn nước, khóe miệng còn dính một chút nước đỏ, y vươn đầu lưỡi, có chút tà mị liếm đi.

Sau đó lại nhìn chằm chằm Kỷ Vãn một lúc, mở miệng nói: “Có phải ta từng gặp qua cậu không?”

“Không… Không thể nào.” Trên đầu Kỷ Vãn đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy chính mình hẳn là sẽ không quen biết người kỳ quái như vậy.

Hồng Liên Hoa lại cẩn thận quan sát một hồi lâu: “Nhiều năm trước, ở dưới gốc cây sinh mệnh, ta đã thấy cậu.”

“A? Nhiều năm trước, anh lầm rồi, thật ra ngày hôm qua ta cũng lần đầu đi tới gốc cây sinh mệnh, làm sao mà nhiều năm trước gặp qua được?”

“Ừm… khi đó cậu còn rất nhỏ, ở trạng thái linh thể, nho nhỏ như quả bóng, cuộn tròn ở dưới gốc cây, ta hỏi cậu cậu là ai, cậu nói cậu đang tìm ba ba.” Hồng Liên Hoa: “Rất có ý tứ, cậu còn hỏi ta có phải là ba ba cậu không, sau đó cách một đoạn thời gian ta lại tới, nhưng cậu không có ở dưới gốc cây đó nữa.”

Kỷ Vãn: “Ta… Ta vẫn cảm thấy anh nhìn lầm rồi.”

Hồng Liên Hoa cũng không tranh luận với cậu, mà chỉ quay lại đề tài vừa nãy: “Ta là doanh nhân xuyên quá các thế giới, ta đã ở lại thế giới này một trăm năm, thứ mà ta bán không giống với người khác.”

Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Muốn mua cái gì thì trao đổi đồng giá với ta, cậu nói cậu muốn cho bạn cậu mọc tóc dài, vậy…”

“Dùng tóc của cậu trao đổi đi.”