Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 47




Đó là tiếng gào thét như núi đổ và sóng thần từ tứ phía, quân tiếp viện của Sở gia cuối cùng cũng chậm chạp mà đến.

Người mặc đồ đen nhìn binh lính xung quanh, gã dừng lại, cất kiếm lắc mình vài lần rồi biến mất.

Sở Nam Trúc đã bất tỉnh, cả người Kỷ Vãn run rẩy, Liễu phu nhân đích thân đưa người đến, bà nhìn thấy Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn ngã trên vũng máu, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.

"Cứu người! Cứu người! Cứu người!!" Liễu phu nhân điên cuồng hét vào mặt những binh lính.

Những giọt nước mắt trên mắt Kỷ Vãn làm mờ tầm nhìn của cậu, trước khi hôn mê Sở Nam Trúc nắm tay cậu rất chặt, bất kể thế nào cũng không thể tách rời.

••••••

Màn đêm dày đặc, tối nay phủ tướng quân được thắp đèn sáng rực rỡ. Rất nhiều hạ nhân, quan viên trung thành đều đang quỳ gối bên ngoài.

Luôn có những hạ nhân bưng những chậu máu loãng vội vàng ra vào, vô số trái tim không thể nắm bắt. Dù là thật hay giả, dù trong bụng có suy nghĩ gì đi chăng nữa, thì ít nhất mặt ngoài cũng thực sự đầy vẻ u sầu.

Liễu phu nhân cầm chuỗi hạt Phật trên tay, quỳ ngồi ngoài cửa, mặt vô cảm, hiếm khi chớp mắt, ban đêm tuyết nhẹ rơi bất chợt, Liễu phu nhân nhìn tuyết chậm rãi bay xuống, thời điểm rơi xuống mặt đất nhanh chóng chảy thành một bóng nước nhuộm cả mặt đất thành màu thâm trầm.

Sở Nam Lâm đang quỳ ở hàng đầu, gã cúi đầu xuống, nhìn qua có vẻ như rất thành kính cầu nguyện cho Sở Nam Trúc.

Trong miệng người ngoài, gã luôn là một quân tử khiêm tốn, đối xử với người khác dịu dàng như ngọc, không ai là không khen ngợi.

Mấy năm nay, mọi người đều nói đại công tử Sở Nam Lâm đầu thai không tốt lắm, bởi vì mẹ ruột của hắn là người của hoàng gia nên không có duyên với chức tướng quân. Nếu gã đầu thai tốt, ai làm chủ vị trí tướng quân vẫn chưa chắc chắn.

Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống mu bàn tay, ngón tay Sở Nam Lâm khẽ uốn cong, nhẹ nhàng gõ xuống đất ba lần.

Trong đám đông đột nhiên có hai người đứng dậy, đó là hai vị lão nhân đức cao vọng trọng của Sở gia, họ quỳ xuống trước mặt Liễu phu nhân nói: "Liễu phu nhân, tướng quân bị thương nặng. Không biết Liễu phu nhân có kế sách nào tiếp theo?"

Môi Liễu phu nhân run lên, như muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói ra.

Hai vị lão nhân liếc nhau, cơ thể quỳ sát đất tiếp tục nói: "Dù không muốn đối mặt, cũng cần nghĩ biện pháp đối phó. Thiên hạ của Sở gia vẫn nên có người thừa kế..."

Bọn họ còn chưa dứt lời, đột nhiên một chuỗi hạt Phật hung hăng đập vào đầu một người.

"Ngươi! Ngươi chỉ mong tướng quân không tốt sao?" Liễu phu nhân chật vật đứng lên, hai mắt đỏ bừng, chỉ vào hai người đang quỳ nói: "Các ngươi là thứ gì chứ? Các ngươi cũng xứng nguyền rủa Tiểu Trúc? Các ngươi là thứ gì? Các ngươi nghĩ mình là ai?"

Lão nhân bị đánh vào trán, thẹn quá thành giận: "Ngươi mới là thứ gì đó. Ngươi chỉ là một vú nuôi, ngươi thật sự cho rằng chính mình là lão phu nhân sao? Bản chất ngươi cũng chỉ là nô tài, cũng xứng nói chuyện về Sở gia?!"

Tuyết càng rơi càng nhiều, lão nhân phất ống tay áo đứng lên, đứng dưới trời tuyết rơi dày đặc nói với mọi người: "Hiện tại tình huống tướng quân không rõ, như vậy chúng ta không thể không ngừa vạn nhất."

Lão nhìn Sở Nam Lâm đang quỳ trên mặt đất nói: "Tướng quân vô hậu, ta thấy huynh trưởng của hắn cũng là trưởng tử của tướng quân đời trước, Sở Nam Lâm có thể kế vị chức tướng quân!”

Sở Nam Lâm không nhúc nhích, nhưng những người xung quanh như muốn nổ tung.

"Nếu là hắn cũng không phải không được. Dù sao hắn cũng chung dòng máu của tướng quân đời trước."

"Nhưng mẹ ruột của hắn..."

"Mẹ ruột của hắn thì sao? Không phải hắn họ Sở hả, chẳng lẽ còn có thể dâng Sở gia cho bên nhà ngoại?"

"Nhưng mà, ta luôn cảm thấy không ổn lắm."

"Có gì mà không ổn, hắn cũng là người Sở gia! Hơn nữa, sợ rằng đêm nay vị bên trong sẽ không qua khỏi."

Liễu phu nhân nghe những người phía dưới nói xong, không khỏi thở dốc, bà ho dữ dội, một tay chống lên cột, tay kia chỉ vào đám người trước mặt, như muốn nói gì đó nhưng không thể nói lại.

Một lớp tuyết trắng mỏng đã tích tụ trên mặt đất, nhưng đã sớm bị máu do Liễu phu nhân phun ra nhuộm đỏ.

Xung quanh đều là người, tiếng la hét chói tai, tiếng bước chân còn có tiếng tuyết rơi lặng lẽ tràn ngập bên tai.

Trước khi Liễu phu nhân bất tỉnh, bà dường như nghe thấy tiếng nha đầu trong phòng vội vã chạy ra ngoài.

Nàng ta nói gì?

À, nàng nói rằng tướng quân đã tỉnh lại, nàng nói... Nàng nói Tiểu Trúc đã qua khỏi.

Thật tốt, thật sự tốt quá, Liễu phu nhân từ từ nhắm mắt lại.

Lão phu nhân, Tiểu Trúc không sao cả...

•••••

Kỷ Vãn không khóc lớn kêu to, cảm xúc cũng không hỏng mất, cậu chỉ lẳng lặng nắm tay Sở Nam Trúc, lẳng lặng nhìn bóng dáng thị nữ và đại phu bận rộn ra vào.

Cậu giống như không khí, hoặc là nói giống như diễn kịch câm, cậu không khóc cũng không cười.

Tay hắn lạnh như vậy, sao không thể phủ ấm lên được một chút nào, tầm nhìn của Kỷ Vãn mơ hồ. Có thể là do rơi nước mắt, nhưng lại không có ai giúp cậu lau nước mắt.

“Vãn phu nhân, tình hình của tướng quân có lẽ không tốt lắm.”

“Vãn phu nhân, ngài gọi tên tướng quân, đánh thức ngài ấy đi. Chỉ cần đêm nay ngài ấy tỉnh lại, tướng quân sẽ được cứu!”

“Vãn phu nhân!"

“Vãn phu nhân!”

Kỷ Vãn muốn hét vào mặt họ các ngươi câm miệng! Các ngươi câm miệng! Nhưng cậu không còn sức lực nữa, cậu chỉ khẽ nắm lấy tay Sở Nam Trúc, chỉ muốn giúp hắn sưởi ấm.

Nhưng thực sự không có chút sức lực nào, làm sao có thể? Tại sao lại như vậy?

Đột nhiên bàn tay Kỷ Vãn luôn nắm khẽ giật giật.

"Tướng quân tỉnh rồi!! Tướng quân tỉnh lại!!"

Bàn tay hắn hơi lạnh, rõ ràng không còn sức lực, nhưng lại nắm tay mình rất chặt.

Kỷ Vãn "oa" một tiếng, bật khóc lớn, không quan tâm bổ nhào vào cơ thể của Sở Nam Trúc.

Sở Nam Trúc chật vật mở mắt ra, trên môi nở nụ cười nhẹ, bị cậu đụng vào liền kêu rên.

Đại phu ở bên cạnh sợ chết khiếp, vội vàng khuyên nhủ: "Vãn phu nhân! Vết thương của tướng quân không thể đè lên được!"

"Đúng... Xin lỗi..." Kỷ Vãn khóc giống như mèo con, dụi nước mắt và nước mũi của mình lên trên người Sở Nam Trúc.

Lúc này Sở Nam Trúc còn không quên đùa giỡn cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Ngươi đè chết trượng phu ngươi, là ngươi muốn thủ tiết sao?”

Kỷ Vãn ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng thì ậm ừ khóc, những lời muốn nói đều bị nước mắt cuốn trôi.

Sở Nam Trúc rất bất đắc dĩ, ôm cậu để cậu khóc cho đủ.

Đại phu tiếp tục điều trị rất cẩn thận, cho đến khi trời sắp hừng sáng, tình hình cuối cùng cũng ổn định lại, hai người mới có cơ hội đơn độc ở chung.

Mắt Kỷ Vãn sưng to như quả óc chó, may mà thể lực của Sở Nam Trúc rất xuất sắc, có thể qua cơn nguy kịch nhưng cơ thể hắn vẫn còn rất yếu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Hắn ôm Kỷ Vãn, nằm trong chăn bông mềm mại, Kỷ Vãn cẩn thận tránh miệng vết thương của hắn, hàng mi vẫn còn ướt, hai mắt trông mong nhìn Sở Nam Trúc.

Sở Nam Trúc sờ sờ lỗ tai của cậu: “Nhìn ta như thế này có phải muốn làm phu nhân của ta không?”

“Ta…” Kỷ Vãn nấc một cái, cảm xúc vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại: “Ta... Không phải đã là phu nhân của ngươi rồi sao?"

"Chuyện đó không tính, ngươi vẫn chưa gả cho ta."

"Làm sao để gả cho ngươi?" Kỷ Vãn hơi mơ hồ.

Sở Nam Trúc cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt: “Mặc Bạch vô cấu, cùng ta bái đường thành thân.”

Kỷ Vãn trợn trắng mắt, muốn nói ngươi mơ đẹp, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy đôi môi Sở Nam Trúc tái nhợt, cậu chỉ là... Cậu không thể nói được nữa.

Lúc này Sở Nam Trúc cũng không còn bao nhiêu khí lực, giơ tay gãi gãi mũi Kỷ Vãn: "Chúng ta ở chỗ này sống lâu dài có được không?"

Kỷ Vãn gật đầu, hốc mắt lại bắt đầu nóng lên.

Sở Nam Trúc để Kỷ Vãn nằm xuống bên trong thêm một chút, đắp chăn bông lên rồi nói: “Ngủ với ta một lát.”

Cả đêm không chợp mắt, sau khi tâm sự dỡ bỏ những suy nghĩ của mình cùng Sở Nam Trúc, nằm xuống chăn bông ấm áp ngủ say.

Sau khi tỉnh lại, Sở Nam Trúc đã rời giường!

Kỷ Vãn sửng sốt lập tức bật dậy, trời bên ngoài sắp tối trở lại, cậu đã ngủ cả ngày, Sở Nam Trúc đang ngồi trong đại sảnh, trên tay cầm một quyển sách.

"Sao ngươi dậy vậy? Vết thương có còn đau không?" Vừa mới ngủ dậy nên giọng Kỷ Vãn vẫn còn hơi khàn.

Sở Nam Trúc: “Ừ, không sao, ngồi dậy một chút.” Thực ra vết thương đau đến mức không chịu được, hắn vì sợ quấy rầy Kỷ Vãn ngủ cho nên mới đi ra ngoài.

Chỉ là không cần nói loại chuyện này ra, miễn cho cậu lo lắng.

Kỷ Vãn đi tới, ngồi bên cạnh nắm tay hắn: “Nếu không ngươi đi nằm nữa đi?”

Sở Nam Trúc lắc đầu: “Ngủ quá lâu không có lợi cho việc hồi phục vết thương, ta đọc sách một chút."

"Vậy ta đọc cùng ngươi."

Kỷ Vãn cũng tùy tiện cầm một cuốn sách lên đọc. Chỉ là cậu là một người ham chơi, đó giờ không thích đọc sách, huống chi là một cuốn sách văn cổ như vậy.

Đọc một chút cậu lại bắt đầu không thành thật, nhìn trái ngó phải, cuối cùng ánh mắt bị ngọc thạch đánh cược bị vỡ làm hai trên bàn hấp dẫn.

Đây không phải là cậu đập nát sao?

Kỷ Vãn cầm lên xem thử, đoạn ở giữa bị vỡ tình cờ giống như mặt người, miêu tả thì hơi giống một người nam nhân to béo đang cười, nếu nhìn kỹ dường như có một chút tơ máu trên đó, không rõ là đã bị nhiễm máu của Kỷ Vãn hay Sở Nam Trúc.

“Tại sao ngươi lại mang thứ này về?” Kỷ Vãn hỏi hắn.

Sở Nam Trúc cầm lấy ngọc bội trong tay Kỷ Vãn: "Đừng chạm vào bề mặt."

"A? Tại sao?"

Sở Nam Trúc nói: “Bề mặt bị người động tay chân, hạ dược.”

Hạ dược… Kỷ Vãn nhớ tới Vệ Độ, là y làm.

“Là Vệ Độ.”

Sở Nam Trúc gật đầu nói: “Là hắn, nhưng loại dược mà hắn dùng là loại độc dược của hoàng gia sẽ khiến động vật phát điên. Vệ Độ bị Liễu phu nhân phái đi gϊếŧ ngươi, nhưng hắn lại cầm dược của hoàng gia..."

"Ý ngươi là..."

"Có người đưa cho hắn."

Đôi mắt Kỷ Vãn rũ xuống, sau một lúc im lặng, cậu nói: "Vệ Độ... Hắn sẽ như thế nào?"

Sở Nam Trúc đặt quyển sách trên tay xuống: "Ta tạm thời nhốt hắn lại, xử lý như thế nào... Để ta nghĩ lại, vấn đề là người mặc đồ đen.

"Người mặc đồ đen? Ngươi có biết hắn là ai không? "

Vẻ mặt Sở Nam Trúc có chút ngưng trọng gật đầu: "Ừ, chúng ta cùng nhau lớn lên, ta không thể không nhận ra."

"Ai? Không phải là ca ca của ngươi đó chứ?"

Sở Nam Trúc lạnh lùng cười một chút nói: "Làm sao có thể, nhưng cũng gần giống vậy."

"A? Ý của ngươi là? "

"Đương nhiên Sở Nam Lâm sẽ không làm, nhưng thuộc hạ của hắn sẽ."

"Thuộc hạ? Ai?"

Sở Nam Trúc cau mày, “Hắn cũng là nhi tử của Liễu phu nhân, là huynh đệ song bào thai của Vệ Độ, nhưng lúc đó Vệ Độ đi theo ta, còn Vệ Châu đi theo Sở Nam Lâm.”

Kỷ Vãn kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được. Hợp lại một lòng chỉ vì Liễu phu nhân. Hai nhi tử của bà một người muốn gϊếŧ ta còn người kia muốn gϊếŧ Sở Nam Trúc.

Chẳng trách hiện tại Sở Nam Trúc lại khó xử như vậy, kế sách của Sở Nam Lâm thật sự tốt!

Biết rằng Sở Nam Trúc nhất định sẽ nhớ lại tình cảm cũ, gã đã yêu cầu nhi tử của Liễu phu nhân gϊếŧ Sở Nam Trúc. Ngay cả khi sự việc không thành, Sở Nam Trúc cũng sẽ nể mặt mũi của Liễu phu nhân không làm gì con bà, thậm chí còn giúp che đậy sự thật!

Mưu đồ của Sở Nam Lâm quá sâu, thậm chí, Kỷ Vãn còn suy đoán có phải gã đã tính tới việc yến tiệc mùa thu Liễu phu nhân sẽ ra tay với mình, cho nên mới đợi lúc Liễu phu nhân đối phó với mình gã cũng cùng lúc ra tay với Sở Nam Trúc.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng loảng xoảng, có người ngã xuống đất.

Có người nghe lén?!

Kỷ Vãn chạy tới mở cửa, chỉ thấy Liễu phu nhân đang che mặt, tay run dữ dội, bên cạnh bà là một bát thuốc bị đổ.

Nghe nói đêm qua Liễu phu nhân hộc máu ngất xỉu, tại sao hôm nay bà ấy lại đến rồi?

"Liễu... Liễu phu nhân, ngài không sao chứ?"

Liễu phu nhân lắc đầu: "Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Sau đó, bà đứng dậy lao nhanh ra ngoài.

“Liễu phu nhân ngài đi đâu vậy!”