[Nhật ký] Lạc mất Nhân Nhân nghĩa là sao? Mình không hiểu, một người như vậy làm sao biến mất được? "Đi tìm đi!" Mình hét lên với người lớn trong nhà như vậy nhưng họ chỉ im lặng, mình nói mình muốn đi, họ ngăn mình lại, chỉ nói rằng cảnh sát sẽ giải quyết, mình chỉ là trẻ con, đừng tham gia. ----- Nhật ký của Sở Nam Trúc.
Tầm mắt Kỷ Vãn hướng xuống dưới, liếc nhìn chân của cô, không có một sợi lông... Dù không hiểu tại sao cô lại muốn đôi chân có lông dài miên man, nhưng Kỷ Vãn từ nhỏ đã biết một điều, trái tim phụ nữ như đáy biển, vì vậy đừng lý luận với một người phụ nữ. Bởi vì dù giảng đạo lý thì chính bạn sẽ thành người ngốc nghếch, vì vậy cứ đón ý hùa theo các cô các chị là được.
"Chúc mừng! Chị Mộc, cuối cùng chị cũng đạt được nguyện vọng của mình"
"Đừng lớn tiếng như vậy" Quý Mộc Ly vỗ vai Kỷ Vãn: "Em cũng vậy, cùng vui mừng." Sau đó, cô cúi người lại gần nói, "Tiểu Vãn, em có cảm thấy thoải mái không?"
Thoải mái? Mình cảm thấy? Cơ mà, Kỷ Vãn không có nhu cầu mọc lông chân dài, là do chú lông thối liên tục nói bản thân không có lông nên cậu mới đi tìm thứ này. Đã cho chú lông thối sử dụng mấy lần, nhưng dường như không có tác dụng gì, làm cho chú lông thối cứ mắng cậu, sau đó lại giận dỗi không thèm la mắng cậu suốt mấy ngày liền.
Kỷ Vãn nhìn lông trọc lóc trên vòng cổ tay này, chỉ biết thở dài:
"Chắc là thoải mái."
"Hehehe ~" Quý Mộc Ly không có ý tốt: "Lần sau Bạch Liên Hoa còn có thứ gì tốt, em phải thông báo cho chị ngay lập tức, chị vẫn muốn mua."
"Dạ được được."
Lần sau còn có thể mua gì nữa? Kem dưỡng lông? Dài quá nên muốn dưỡng? Từ chối hiểu......
"Tiểu Vãn, gọi em ra cũng không có chuyện gì. Hôm nay, bộ phim truyền hình mới được khởi chiếu, có rất nhiều phóng viên và phương tiện truyền thông, chị sợ hai đứa... Nói tóm lại hôm nay em tránh đi. Em cũng biết chúng ta khó xử gì mà, Sở Nam Trúc lại là đứa yêu đương mất não..." Nói nhiều chuyện ngoài lề như vậy, cuối cùng Quý Mộc Ly cũng nói chuyện chính sự.
Kỷ Vãn cười: "Em biết, vậy hôm nay em phải làm gì?"
Quý Mộc Ly: "Hôm nay không chỉ có truyền thông mà còn là ngày thăm ban của fans Sở Nam Trúc. So với những phương tiện truyền thông khó tính, chị nghĩ các fan sẽ đáng yêu hơn nhiều. Người hâm mộ của Sở Nam Trúc luôn lịch sự khi họ nhìn thấy các nhân viên xung quanh em ấy. Mấy cô gái nhỏ này cũng ngoan lắm, vì công việc chị sẽ hợp tác với họ, vẫn luôn phối hợp rất tốt. Công việc này không có gì khó cả. Vì vậy nhiệm vụ chính của em hôm nay là phối hợp với các cô ấy, hướng dẫn họ trong quá trình làm việc."
Kỷ Vãn ngoan ngoãn gật đầu: "Quá trình hỗ trợ là chỉ điều gì?"
"Thực ra là giúp họ di chuyển một số đồ vật. Đồ tiếp ứng nên được đặt ở một vị trí hợp lý, hai là quản lý một chút, đừng để họ với những người hâm mộ của diễn viên khác xung đột với nhau, dù sao thì em cũng phải biết rằng, fans là bộ mặt của thần tượng." Chị Mộc dường như nghĩ về một số ký ức tồi tệ: "Một số chuyện đã xảy ra trước đây, trên mạng đã trực tiếp bôi đen Nam Trúc thành than."
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"Thời điểm đó Nam Trúc vẫn chưa hot, fans của Nam Trúc không hiểu giữ chỗ, đặt mấy tấm áp phích lên chỗ của người nổi tiếng khác, vừa lúc vị minh tinh đó đối đầu với Nam Trúc, tuyệt lắm, trực tiếp kích nổ, mặc dù fans của Nam Trúc đã kịp thời dọn đi, nhưng họ vẫn bị chụp ảnh, sau đó tài khoản của mấy blogger dẫm điên cuồng."
Kỷ Vãn, người chưa trải sự đời, hỏi: "Dẫm cái gì?"
Lúc này các cô gái đã chạy tới buổi họp báo bên ngoài, Quý Mộc Ly chống nạnh: "Cái gì cũng có, tỷ như ăn cắp vị trí của người khác, cọ nhiệt độ, cho không linh tinh, dù sao thì nồi này đều ụp lên đầu Nam Trúc, mấy chuyện này cũng đã qua, ở trong cái vòng này lâu rồi, chuyện yêu ma quỷ quái gì cũng có, mấy thông báo bôi đen mỗi ngày đều có, nhìn chút là được."
"Ừm..." Kỷ Vãn nghiêm túc: "Vậy thì em phải giao tiếp cho tốt với những cô gái đó, không để họ đặt sai vị trí!"
Quý Mộc Ly mỉm cười:" Sẽ không nhầm lẫn. Bây giờ Nam Trúc là diễn viên chính, vị trí chính giữa, nơi dễ thấy nhất, em phải cẩn thận nhà khác cọ vị trí của chúng ta."
"Dạ." Kỷ Vãn gật đầu, Quý Mộc Ly sờ sờ đầu xù xù của cậu: "Trách không được Nam Trúc thích em, thật ngoan."
"Chị Mộc, chị lúc nào cũng sờ em, chồng chị không ghen sao? "
"Em giống như con trai chị, anh ấy ghen cái gì?"
Kỷ Vãn: "..."
"Em chỉ cần đợi các fan của Nam Trúc ở trung tâm lối vào của địa điểm là được. Họ có hội trưởng hậu viện hội hỗ trợ, em gặp hội trưởng nối tiếp, chị đi trước, thời gian không còn nhiều..." Quý Mộc Ly liếc nhìn đồng hồ, cuối cùng thoáng nhìn thấy sợi dây đỏ quấn quanh cổ Kỷ Vãn, nói: "Mặt dây chuyền bằng ngọc bích này, Nam Trúc thực sự đã đưa nó cho em... lúc đó đang đi công tác ở một quốc đảo, không hiểu sao em ấy lại bỏ ra số tiền lớn để mua một thứ như vậy, rõ ràng không phải ngọc tốt, nhiều nhất chỉ có thể nói là ở niên đại rất lâu."
"Nhưng em ấy muốn mua nó, em ấy còn không cho phép chúng ta chạm vào nó, thần giữ của... Chị cảm thấy em ấy thực sự thích em, hai người..." Cô chép chép miệng nuốt những lời còn lại: "Không có gì, thời gian thực sự là không đủ, vậy chị đi trước đây."
Mặc dù Kỷ Vãn không hoàn toàn hiểu những lời cuối cùng của cô có nghĩa là gì, nhưng cậu vẫn phải hoàn thành công việc trước. Kỷ Vãn bước đến giữa lối vào vị trí trung tâm nơi cô nói, nơi đó có một số lều đã được dựng lên. Bức ảnh lớn của Sở Nam Trúc in trên đó, khuôn mặt bị biến dạng và méo mó vì nếp nhăn, bức ảnh viết chữ: Thịnh vượng.
Nội dung quá cay mắt... Không biết Sở Nam Trúc cảm thấy thế nào khi nhìn thấy.
Kỷ Vãn đến gần, một số cô gái đang ngồi xổm trên đất để dọn dẹp thùng giấy, Kỷ Vãn nói, "Ừm, các cô gái, tôi là nhân viên của phòng làm việc Sở Nam Trúc. Tôi tới để..."
Cậu còn chưa nói hết, những cô gái này đã nhanh chóng bao vây cậu, họ có chút phấn khích: "A! Một nhân viên mới trong phòng làm việc? Đẹp trai ghê, đẹp trai quá!"
"May mắn không phải là phụ nữ."
"Anh ơi, anh có thể thêm em vào WeChat được không?"
"Ghen tị với anh quá, tại sao phòng làm việc tuyển người mà không bao giờ trả lời lý lịch của tôi? Rõ ràng, lý lịch đã được thay đổi rất tốt. Tôi cũng nói rằng tôi đã tham gia câu lạc bộ hỗ trợ vài năm, còn chưa đủ tư cách hả? Ầy... Anh trai nhỏ ở trong vòng fan lâu rồi hả anh? Có phải là VIP cấp cao rồi không, nên người ta tuyển anh?"
Có thể nói là mình được chọn vì cái gì cũng không hiểu không?
Chỉ là những cô gái này huyên thuyên không ngừng, Kỷ Vãn phải lên tiếng: "Các cô gái không được thêm WeChat, phòng làm việc có quy định."
"Hả? Làm sao có chuyện này?"
"Không tin, anh trai mau nói với em đi ~"
Một đám con gái làm nũng với chính mình, trái tim của Kỷ Vãn sắp thay đổi, hơn nữa tuổi của các cô không lớn lắm, giống như mấy em gái nhỏ, dễ thương đáng yêu, thật sự khó có thể chống đỡ.
"Ừm... cái này..." Cậu đang lúng túng thì một cô gái đầu đội dải ruy băng đỏ đẩy xe hàng bước tới, trên xe có mấy cái hộp, trông có vẻ nặng nề.
"À? Là anh." Cô gái đặt xe hàng đi: "Nhớ tôi không? Tôi đã gửi cho anh vài thứ trong concert. Với nhiều người như vậy, chỉ có anh không hiểu quy trình."
"Ha ha ha." Kỷ Vãn ngượng ngùng cười, "Cái gì chứ, tôi bây giờ là trợ lý của phòng làm việc Sở Nam Trúc, hôm nay tôi được cử đến để giúp mọi người."
"Ồ, tôi là hội trưởng, tôi đang chuyển đồ tiếp ứng. Lát nữa sẽ gửi cho nhóm Măng sau. Chúng tôi thuê một nhà kho, anh có thể chuyển giúp tôi một chút không? "
"Được."
Sau đó Kỷ Vãn giúp cô dỡ tất cả mọi thứ xuống, đẩy xe hàng với cô đến nhà kho. Dọc đường đi cô gái hội trưởng này cũng ríu rít hỏi không ngừng nghỉ, nhưng mà cô trải nghiệm nhiều hơn, không quá tò mò về việc Kỷ Vãn vào phòng làm việc của Sở Nam Trúc như thế nào, mà là quan tâm đến bộ dạng riêng tư của Sở Nam Trúc hơn.
"Tuy rằng hâm mộ anh, nhưng tôi cũng biết tôi không thể làm nhân viên công tác được." Cuối cùng hội trưởng nói: "Tôi sẽ thành thật cổ vũ Nam Trúc, tới rồi, là ở phía trước. Chờ lát nữa phiền anh đặt mấy cái quạt vào hộp rồi dọn lên xe chuyển hàng. Tôi đi đón một vài người. Khi nào tôi đón xong, tôi sẽ quay lại đẩy đồ với anh."
"Được... nhưng nếu cô bận nhiều việc, tôi có thể tự mình đẩy chúng trở về. "
Hội trưởng mỉm cười: "Không cần, tôi sẽ quay lại sớm, vậy thôi, tôi sẽ mở cửa. "
Đi tới cửa cuốn phía trước, hội trưởng lấy chìa khóa trong túi ra, "rầm" một tiếng mở cánh cửa nhà kho, cô đẩy xe hàng vào: "Tôi đi trước, lát nữa đến đây tìm anh."
"Ừ."
Sau khi cô đi, Kỷ Vãn đếm tất cả các hộp trong nhà kho, tổng cộng có năm hộp, cậu chuyển năm cái hộp lên xe hàng. Cậu muốn bật đèn, nhưng nút đèn trong nhà kho dường như có ấn thế nào cũng vô dụng, tầm mắt bên trong không tốt, để tránh bỏ sót, cậu tiếp tục bước vào bên trong nhà kho, kiểm tra cẩn thận từng ngóc ngách.
Cuối cùng, cậu thực sự tìm thấy chiếc hộp bị sót ở góc rất xa, khi vừa nhặt chiếc hộp lên, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn.
Sau đó bóng tối như mực thổi quét qua, ai đóng cửa?
Hô hấp của Kỷ Vãn ngưng trệ, cậu chợt nhận ra mình bị nhốt trong nhà kho kín gió một mình, rất tối và yên tĩnh.
Cái hộp trong tay rơi xuống đất, "Bang-"
Cậu quỳ xuống ôm chặt đầu, cả người run lên, không tự chủ được mở miệng: "Ba, mẹ..."
"Anh Nam Trúc."