Tiểu Công Chúa Không Nên Làm Càn

Chương 27: Sơn Động Huyền Bí




Vòng tay hắn ôm lấy nang như thể chỉ cần nới lỏng là nàng sẽ đi mất. Khắc Minh nhíu mày, chàng ấy bị gì thế nhỉ., gắp ác mộng sao?


Nàng khẽ đẩy hắn ra, nhưng lại bị lực của cánh tay rắn chắc kéo lại, hắn khẽ gầm gừ.


"Để yên nào Minh nhi! "


"Chàng ôm ta như vậy sao có thể dậy được? ". Cũng là do hắn, tối hôm qua cũng là do hắn mà bây giờ nàng mới không rời khỏi giường được. Nhìn bên ngoài ngây thơ như vậy. Thế mà tới khi.... Đúng là đàn ông.


Cơ sự


Ngày hôm qua hắn và nàng đã thành thân, nhưng vì không muốn ai chỉ trích hắn, nàng đã nằng nặc không muốn tổ chức linh đình, chi muốn có một bữa cơm ấm của trong nhà. Nhưng vì lẽ mẹ chàng là Tiêu phu nhân vô cùng khó tính, thực ra chàng đã kể đó cũng chẳng phải là mẹ chàng, bà ta là dì ghẻ của chàng nên chàng cũng chả bận tâm. Nhưng vì ba ta muốn gây sự với Khắc Minh nên hôm qua đã tranh cãi về bỏ về sau khi dùng thiện..


"Hứ! Do chàng nên bây giờ ta mệt cả người, ta cho chàng 10 tiếng đếm, nếu không dậy ta sẽ cho chàng ăn" hăm bơ gơ"".


"Thôi nào bảo bối! Ta mệt hơn nàng mà! Với lại ta làm mọi chuyện cũng chỉ để cho chúng ta sớm có tiểu bảo bối nhỏ thôi mà! ". Nói đến đây hắn khẽ sờ vào cái bụng lép xẹp của nàng. Trên người của nàng bây giờ cũng còn những vết hoan ái, nhìn vào thật làm người ta không kìm lòng được, xin lỗi nha Khắc Minh. Là nàng câu dẫn ta a.
Hắn bất chợt bật dậy, cả thân trên trần truồng, hắn coi xung quyết không buông tha cho nàng ra.


Cốc cốc.


(Au: Ta nguyền rủa cái đứa cốc cốc)


"Tiêu thiếu gia! Lão gia muốn gặp người"


"Ta sẽ ra ngay". Cái tên nô tài đáng chết, dám phá hỏng chuyện vui của ta.


Hắn bước xuống, cả cơ thể anh dũng như khoe trước mặt nàng, bất giác nàng đỏ mặt. Hắn sao lại có thể đẹp đến như vậy cơ chứ.


"Bảo bối! Nàng là đang xấu hổ sao? " hắn chơi gian ta, cái gì cần thấy đã thấy hết rồi, cần chạm cũng đã chạm , cần gì xấu hổ cơ chứ. Nàng đang yêu quá mà.


"Chàng! Không biết liêm sỉ! Ai thèm xấu hổ cơ chứ! Cái đồ ATSM"


"Cái gì A tê sờ mờ? ". Hắn ngu người ra.


"Nghĩa là chàng rất tuyệt vời đó?!" .nàng chơi nhi nhanh rồi sau đó từ từ bước xuống giường. Vừa đi được một bước, cơn đau từ hạ bộ khiến nàng ngã khụy. Cái tên sắc lang đáng ghét.


Hắn chạy tới đỡ lấy nàng, mặc đồ cho nàng, bế nàng ra ngoài rửa mặt rồi lại bế vào phòng. Không quên dặn dò trước khi đi.


"Hôm qua vất vả cho nàng rồi! Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ về sớm, không biết phu thân gọi gì? ". Hắn nhanh chóng cùng tên nô tài đi đến nơi cần đến, con Khắc Minh ở đó. Mới nghĩ chắn một chút thôi nhưng lại không có người chơi, thế là nàng gắng dậy ra ngoài xem.


Cảnh vật trong phu khá là đẹp và cái nàng thích nhất chính là hồ sen. Nàng Đi đến ngồi trên chiếc ghê đá, ném từng cực đá xung nước như thú vui.


(Au: Người xem người ta ngắm. Chị Minh nhà mình thì xem thì phá")


Tóp.... Tóp.... Tóp. ...tóp từng viên sỏi bị Khắc Minh không thương tiếc ném xuống ao sen rồi nàng ném viên cuối cùng ở dưới chân... Thì
"bùm"


Ao sen như bị viên đá khổng lồ ném xuống, nước văng tứ tung... Thoáng chốc dã không thấy Khắc Minh đâu nữa.


Người làm nghe thấy tiếng động thì chạy đến xem, cô a hoàn vừa chứng kiến thì kể lại luống cuống.


"Thiếu phu Nhân.... Thiếu phu nhân mất tích... Mất tích"