Tiểu Cô Nương Của Hoắc Thiếu

Chương 97: 97: Thì Ra Tần Gia Còn Có Phong Cảnh Đẹp Đến Vậy





Mấy ngày sau đó Tần Chu Mạnh vì muốn chắc chắn đây là con gái mình cần tìm nên đã đưa cô đi giám định.

Quả thật khi thấy tỉ lệ cha con đến 99,9999% ông mới vỡ òa, ôm chầm lấy Giản Kiều trong hạnh phúc.
Sắp xếp một căn phòng phía Tây gần phòng mình cũng gần phòng cô em gái Tần Ninh Ninh.

Cô nhóc đó còn trẻ người non dạ nên cứ ai đối tốt với mình là thân ngay.
"Chị Gia Yến, sao chị xinh quá vậy.

Hôm nay ra ngoài chụp ảnh cùng em đi, lần trước thấy chị và anh Liên Chiểu chụp cùng khung hình đẹp lắm." Tần Ninh Ninh bám cứ bám lấy Giản Kiều cả ngày khiến Hoắc Thẩm Dịch cứ có tâm trạng hậm hực mãi.
"Được..." Giản Kiều vừa tính nói thêm cái gì đó tiếp thì bị Hoắc Thẩm Dịch chen ngang "Không được, chị cô đang mang thai.

Phải tĩnh dưỡng ở nhà chứ suốt ngày lộ diện như cô mà được à."
Hoắc Thẩm Dịch tiến đến cạnh Giản Kiều ôm lấy cô thể hiện tình cảm của mình ra cho Tần Ninh Ninh thấy.
Giản Kiều bất lực, cô suy nghĩ một lúc thì thấy phong cảnh ở Tần gia chỗ nào cũng rất đẹp.

Đặc biệt là vườn đào, hồ sen ông trồng, thảm hoa bố chăm ở hướng cửa sổ cô đều nhìn rất rõ.
Không ra ngoài chơi được thì vào đó chụp cũng là một ý hay đó.


Giản Kiều ngõ ý "Ninh Ninh, hay là chúng ta nhờ người qua đó chụp đi.

Chị thấy nơi đó có khi còn đẹp hơn phong cảnh ở ngoài đấy."
Vừa nói cô vừa chỉ về mấy cảnh quan xinh đẹp động lòng người.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Tần Ninh Ninh có vẻ không được ổn cho lắm.
"Chị, nơi đó bị ông nội và bác cấm không cho ai vào cả.

Đến cả căn phòng này cũng từ khi chị về mới cho người dọn dẹp lại rồi vào ở.

Hay là thôi vậy, chúng ta đừng chụp ảnh nữa mà làm cái gì đó vui hơn đi." Tần Ninh Ninh nói.
Giản Kiều nghi hoặc, cô thấy rõ sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của cô em gái này.

Nên không đành lòng mà an ủi "Để chị xin ông và bố xem, chắc chúng ta vào đó một lúc chẳng sao đâu."
Hoắc Thẩm Dịch không nói gì mà mặc kệ cho Giản Kiều thích làm gì thì làm.

Chỉ cần cô không ra khỏi Tần gia thì mọi sự an toàn đều nằm trong tầm kiểm soát của anh cả.
Giản Kiều đến phòng trà mà ông thường xuyên ghé qua, quả thật cứ vào giờ này của buổi sáng là ông lại ở đây.
"Ông, con vào nhé." Giản Kiều đứng ngoài cửa xin phép trước rồi mới đi vào.
"Bố? Bố cũng ở đây sao, vừa hay con cũng tính lát nữa qua tìm bố có chút việc." Lúc đầu cứ tưởng phải đi tận nhiều vòng nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy.
Tần Chu Mạnh mở lời trước "Con tìm bố và ông có chuyện gì à?"
"..." Tần Ninh Ninh thường thì người ta chưa kịp nói cô đã nói thay người ta nhưng hôm nay lại im lặng không nên lời.
Giản Kiều được cho phép ngồi xuống vì đứng mãi cũng không tiện cho việc cô đang mang thai.

Cốc trà mới, mùi thơm của sương sớm tỏa ra nhẹ nhàng thoảng qua mũi thật dễ chịu.
Giản Kiều từ từ nói, cô không chắc rằng có được vào đó hay không nhưng vẫn cố liều một phen vậy.

"Mấy hôm nay ở trong phòng con thấy khá ngột ngạt nên muốn ra ngoài chơi nhưng Dịch không cho con ra ngoài vì sợ con mang thai khó đi lại.

Nên con muốn xin phép được đến vườn hoa của bố với vườn đào vườn sen của ông chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm ạ."

Tần Thủy Hoàng phì cười, ông không ngờ cháu mình lại rụt rè đến vậy.

Đúng là in như bà nó, lúc trước vợ của ông cũng là người khôn ngoan, hiểu chuyện như Giản Kiều của bây giờ.

Muốn gì cũng không nói thẳng mà cứ ấp a ấp úng thôi, vườn đào và vườn sen đó cũng là một tay ông và bà trồng nên.

Nhưng bà mất rồi ông cũng cấm không cho ai vào đó nữa cả.
Nhưng Giản Kiều có lẽ là ngoại lệ "Không sao, ta sẽ bảo quản gia từ nay con muốn vào thì cứ mở cửa.

Muốn chơi bao lâu thì chơi cho đã, mà nhớ bảo vệ bản thân không ngã là nguy hiểm lắm đấy."
"Dạ, con cảm ơn ông nội nhiều." Giản Kiều vui vẻ nắm tay ông nội cười tươi như một đứa trẻ mới lớn.
"Bố cũng không cấm cản gì con, thật ra vườn hoa đó là vườn hoa bố trồng để nhìn cảnh nhớ người cả thôi.

Mẹ con thích loài hoa tulip tím nên bố mới trồng, bây giờ mẹ con không còn ta giao lại vườn hoa này cho con cả đấy." Tần Chu Mạnh nhấp ngụm trà rồi nhìn Giản Kiều với vẻ gửi gắm tấm chân tình nhớ mong, tiếc nuối với người con gái.
Người nhắc đến bà người nhắc đến vợ, quả nhiên đàn ông Tần gia đều là người rất chung thủy.

"Bố bớt đau buồn, mẹ con ở trên trời chắc hẳn là đã phù hộ nên mới cho con tìm được bố sớm nhất có thể như này đây." Giản Kiều ôm lấy bố mình, người đàn ông đơn độc từng ấy năm như dần được làm ấm trái tim lạnh lẽo, cô quạnh.
………
Cuối cũng thì cũng thành công bước đầu trong việc tạo cuốn abum đẹp.

Tần Ninh Ninh phải gọi là ngày càng quý Giản Kiều hơn.

Không để cho Hoắc Thẩm Dịch có thời gian ở bên vợ một giây một phút nào yên ổn.


Đêm hôn người ta chuẩn bị đi làm chuyện gì đó mờ ám thì cô tự dưng bật đèn, đòi ngủ chung với Giản Kiều.

Hoắc Thẩm Dịch ghen đến muốn vứt cô đến Bắc cực xa xôi.

Đuổi mãi mới chịu rời đi, phòng cô sẽ quay lại anh nhanh tay khóa ngay cửa từ bên trong.

Chừng này thì khó vào rồi đấy, nhưng ai ngờ cô lại chạy đến chỗ quản gia xin chìa khóa.

"Đúng là âm hồn bất tán, chết tiệt.

Me còn không đuổi được con nhóc này là anh thật sự cho người vứt cô ta đến Bắc cực đấy." Hoắc Thẩm Dịch gằn giọng.
Giản Kiều lắc đầu ngán ngẩm, nhìn người đang ông với vẻ mặt gượng ép.

Cô lên tiếng "Anh vứt giúp em đi, em cũng chịu hết nổi rồi."
Haha, đây gọi là cuồng chị thái quá chăng?