"Cô ta là ai mà ngang ngược vậy chứ."
"Ném đá đi, đúng là loại phụ nữ không coi ai ra gì mà.
Lại còn mắng cả nhân viên luôn cơ đấy."
" Cô ta nghĩ mình giàu chắc mà đòi mua cả siêu thị, đúng là nghèo mà hay ra vẻ."
"...."
Ngày càng xôn xao lớn chuyện, mọi người đều tập trung chỉ trỏ Giản Kiều và Trương Miễu Miễu.
Nhưng Giản Kiều vẫn bình tĩnh mà nói "Tôi có tiền nhưng mà là tiền trong sạch, không phải như chị phải bám váy đàn ông mới có được.
Với lại lúc trước không phải chị còn bán tôi cho Lưu tổng sao, ông ta đã bị bại liệt cái đó rồi.
Giờ lại đến Lưu tổng à."
Nghe xong lời này Giản Trinh Trinh liền xanh hết cả mặt sợ hãi, cô ta cũng vừa biết chuyện Lưu tổng bị phế cái đó vào hồi sáng thôi.
Thế cơ mà cô ta lại không biết chuyện này cũng là do một tay cô em gái này của mình làm ra.
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
"Cô đừng có mà dùng mấy lời đó đe dọa tôi, cô là cái thá gì chứ.
Là đứa con hoang mà dám đặt đều à, tôi sẽ gọi Tình tổng đến đây cho xem." Nói rồi Giản Trinh Trinh cầm điện thoại lên mà gọi một cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vừa nghe máy thì cô ta liền ra vẻ ấm ức, kêu gào tên đàn ông phải đến cửa tiệm.
Thấy tình nhân của mình bị ức hiếp mà chưa hiểu chuyện gì ông ta đã tức giận mà ra khỏi phòng tổng giám đốc đi xuống cửa tiệm.
"Có chuyện gì vậy Trinh Trinh, sao lại khóc đến vậy rồi.
Làm thế mất hình tượng lắm." Tình tổng bắt đầu thấy thương xót cho người đàn bà của ông ta rồi.
Liền sai người đuổi Giản Kiều và Trương Miễu Miễu đi.
"Các người còn chần chờ gì, mau kéo hai người đàn bà này cùng con nhóc miệng còn thơm mùi sữa kia vứt ra ngoài đi." Nhìn sang đám bảo vệ rồi quát lớn.
Trương Miễu Miễu nhẫn nhục được việc bản thân bị mắng chửi nhưng cô không cho phép ai làm Đào Đào phải khóc cả.
Cô bất chấp mà liều mạng lấy hình tượng Bạch Kiến Sinh mà nói.
"Ông dám chắc là ông dám đuổi tôi không, bố mẹ chồng tôi là người mà chủ tịch ông gặp còn sợ chứ đừng nói là ông.
Với lại con bé này còn là tiểu thư của Bạch gia, em gái của chồng tôi Bạch Kiến Sinh đấy."
Nghe thấy lời này Tình tổng liền cười lớn mà chế diễu "Cô nghĩ cô là ai mà đòi làm vợ của Bạch thiếu, haha cô tính lừa tôi à."
"Haha, cô ta còn giả danh kìa." " Đúng là thứ gì đâu, không ra gì."....Mọi người tập trung ở đây đều lớn tiếng mà mắng Trương Miễu Miễu.
"...." Nói thế rồi mà còn không tin thì cô cũng chịu thật rồi đó, bỗng dưng một giọng nói khiến ai ai cũng lạnh hết sống lưng.
Thì ra là Hoắc Thẩm Dịch bà Bạch Kiến Sinh đã đến, lúc nãy hai người đang uống cafe thì có một đám người ồ ạt đi qua mà nhắc đến chuyện có hai cô gái đang giả danh làm vợ của Bạch Kiến Sinh.
Nghe thấy mấy lời này anh ta như phát giác ra được chuyện gì đó mà đi theo đến tận đây.
Không ngờ lại là thật, thế mà hai cô nhóc được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay của hai người đàn ông lại bị ức hiếp.
Bọn họ còn không dám làm gì thế mà lại bị Giản Trinh Trinh múa rìu qua mắt thợ ức hiếp một cách quá đáng.
Lại còn có Đào Đào đang khóc nữa, đúng là chọc vào ổ kiến lửa rồi.
"Đứng dậy, ai cho phép người phụ nữ của tôi bị uất ức đến thế này.
Không phải tôi đã cho cô mấy cái thẻ đen rồi hay sao." Bạch Kiến Sinh tức giận mà nói nhưng lại thể hiện sự chiều chuộng, tâng Trương Miễu Miễu lên một tầm cao của sự giàu có.
Trái lại Hoắc Thẩm Dịch thì lại chẳng hề nói gì mà gọi cho Quan Vũ "Trung tâm thành phố, siêu thị XXX nên thuộc về Hoắc gia rồi.
Cậu biết nên làm gì rồi đó."
Đến gần Giản Kiều mà bế cô lên, hắn nhìn cô với ánh mắt khá giận dữ.
Không thể hiểu nổi là cô đòi lấy thẻ của hắn làm gì nữa, lấy thẻ rồi mà vẫn để cho bị ức hiếp đến mức này à.
Hay là cô chê tiền của anh chưa đủ, không cần dùng đến.
Nhưng những lúc như này cô nên cầm chiếc thẻ đen ra mà vứt thẳng vài mặt mấy người này.
Nhà anh không thiếu tiền, không đến nỗi không nuôi đủ một cô nhóc mười tám tuổi từ gầy gò như này trở nên béo mập.
"Thả tôi xuống đi, ở đây đông người lắm anh làm vậy không hay đâu." Giản Kiều được bế thì thấy lòng cũng ấm áp hẳn nhưng cô cũng biết ngại chứ.
"Không, xuống rồi cô có làm được cái gì nên hồn?" Hoắc Thẩm Dịch nhất quyết không buông tay.
Nói lý với hắn thấy cũng khó rồi.
Tuy nhiên vẫn có ít người không hiểu mà vẫn cứ ra vẻ "Haha, hai tên này lại là ai vậy? Lại là đám chó rách nào đến bảo kê hai con nhóc này ư, chứ trong giới nhà giàu tôi chưa thấy hai người bao giờ." Tình tổng sặc cười mà nói.
Lại còn không phải ông ta chưa đủ tầm để gặp được hai người đàn ông này sao.
Có lẽ đến cả chủ tịch mới có cửa gặp vài lần ấy chứ.
"Bạch Kiến Sinh tôi còn cần ông phải gặp à, nhưng may là hôm nay ông được gặp rồi đấy.
Cũng chẳng còn tiếc nuối gì trong cuộc đời nữa rồi nhỉ?" Trương Miễu Miễu đưa Đào Đào cho Bạch Kiến Sinh bế còn mình thì đứng một bên cạnh anh không hé nửa lời nữa.
"Hai anh này nhìn quen quá, có phải thấy đâu rồi không nhỉ."
"Đúng đấy, đẹp trai với ngầu quá."
"Nhưng hai người này lại có vợ mất rồi, tiếc quá tại sao lại nở để cẩu độc thân tôi nhìn thấy hai cái nhan sắc này chứ."
"...."
"Tắt máy quay được rồi cô gái."Bạch Kiến Sinh liếc mắt nhìn một người phụ nữ rồi lạnh giọng nói.
Chuyện này chắc chắn hai người đàn ông sẽ không bỏ qua đâu.
Giản Trinh Trinh lần trước bị dọa cho mất vía thế rồi lần này vẫn có gan lớn làm hại hai cô nhóc này thì đúng là gan lớn bằng trời.
Đúng là có chơi có chịu, Giản Trinh Trinh lần này chắc là sẽ bị bẻ tay, bẻ chân quang cho Hoắc Li, Bạch Hắc mất..