Cả đoạn đường hai con người không ai mở miệng mà nói lấy một từ nào.
Bầu không khí cũng từ đó mà trở nên thật khó chịu đến nghẹt thở.
" À thì anh đưa tôi về nhà anh rồi tôi nay tôi ngủ ở đây.
Theo như trong phim thường thấy thì anh sẽ tranh ngủ giường với tôi đúng không?" Trương Miễu Miễu bắt đầu suy nghĩ thái quá rồi.
" Cô ảo phim à, tình tiết như thế này mà cũng nghĩ ra được.
Nhà của Bạch Kiến Sinh tôi mà lại thiếu phòng cho cô ngủ à." Bạch Kiến Sinh bật cười mà nhìn Trương Miễu Miễu, anh thật sự không hiểu nổi cái người ngồi cạnh anh lúc này có cái bộ não không biết chứa bao nhiêu là thứ vớ vẩn.
" Ai mà biết được, đó là tôi nói trước thôi.
Mà không phải là anh đưa tôi về ra mắt gia đình chứ, chắc là nên mua ít quà chứ đi tay không như này có phải họ sẽ nghĩ tôi thiếu lễ phép quá không." Trương Miễu Miễu lo lắng quay sang hỏi Bạch Kiến Sinh.
" Bố mẹ tôi không cầu kì mấy thứ này đâu, tôi với cô sẽ đính hôn trước còn chuyện cưới hỏi thì khi nào cô thích thì tổ chức sau.
Thấy thế nào?" Cầm lấy vô lăng mà lái nhanh, Bạch Kiến Sinh chưa lần nào phải hỏi ý kiến người khác cả nhưng có kẽ đối với Trương Miễu Miễu là ngoại lệ.
Thấy cô nàng không nói gì mà chỉ chăm chăm lướt điện thoại, Bạch Kiến Sinh liền đạp phanh.
Vì tốc độ đi lúc nãy khá nhanh nên phanh ngặt một cái khiến Trương Miễu Miễu ngã về trước xém tí nữa là va đập đầu vào bàn lái, may mà có tay của Bạch Kiến Sinh đỡ lấy kịp nên cô không sao.
Anh ta nhíu máy một cái mà chẳng than lấy lời nào tiếp tục lái xe.
Tiếng chuyện trò truyền ra từ trong ngôi nhà to lớn kia, Trương Miễu Miễu không thể ngờ là bố mẹ mình cũng ở đây nên có hơi luống cuống.
May thay cô có mua quà cho bố mẹ Bạch Kiến Sinh rồi.
Nhắc mới nhớ lúc nãy sau khi cãi cọ qua lại với nhau một lúc lâu thì Bạch Kiến Sinh vẫn phải chịu thua Trương Miễu Miễu.
Và cuối cùng tên đàn ông đó cũng phải chấp nhận nghe lời đi mua quà cho ông bà Bạch.
" Chào cô chú, bố mẹ sao hai người cũng ở đây?" Bất giác theo quán tính mà ngờ vực.
Bạch Kiến Sinh đưa quà đặt lên bàn rồi nói " Quà Trương Miễu Miễu chuẩn bị cho bố mẹ đó, con đã bảo không cần mà cô ấy cứ khăng khăng đòi mua đã thế còn không cho con trả tiền nữa." Thở một hơi dài rồi lấy đà mà cố ý khen ngợi điều tốt trước mặt người lớn lại cố ý than vãn.
" Haha, con khách sáo quá rồi Miễu Miễu mau ngồi xuống đi." Trần Kim Anh đứng dậy tiến đến cạnh cầm lấy tay Trương Miễu Miễu nói.
Bố mẹ của cô cũng không biết nói gì mà chỉ cười cười cho qua.
Vì dù gì họ cũng chẳng ngăn cấm việc yêu đương của cô, cộng thêm học lực vốn xếp hạng nhất nhì trường nên họ luôn rất tin tưởng con mình.
Đã thế giờ mà đính hôn với nhà họ Bạch thì cũng có thể đi học bình thường.
" Chị xinh đẹp ơi, chị là bạn gái của anh em à?" Bỗng từ đâu xuất hiện một cô bé níu lấy ống tay áo Trương Miễu Miễu mà nói.
Trương Miễu Miễu ngại ngùng mà không biết nói gì nữa, cô đang ấp úng thì Bạch Kiến Sinh liền bế cô bé lên rồi nhẹ nhàng nói " Đào Đào, bé con không được hỏi chị như thế đâu, chị ngại lắm.
Thấy chị có xinh không, có muốn chị chơi với không?"
Bạch Đào Đào cũng gật đầu lia lia, cô bé dễ thương đó cũng làm xao xuyến lòng của Trương Miễu Miễu.
Cuộc nói chuyện của hai gia đình cứ thế kéo dài đến chín giờ tối.
……………
Sau khi về biệt thự được một lúc thì Hoắc Thẩm Dịch mới nhìn thấy tin nhắn của Bạch Kiến Sinh " Đi đón Giản Kiều, không cô ấy lại ở kí túc xá một mình."
Hoắc Thẩm Dịch lúc đầu thì không thèm để ý nhưng hắn lại không như cách nghĩ mà lái xe đến trường của cô.
Thường thường cổng trường đại học sẽ khóa cửa vào lúc bảy giờ tối, vừa hay giờ là mười giờ đêm rồi anh mới thò mặt tới thì trường không đóng cửa mới là chuyện lạ.
Hoắc Thẩm Dịch bước xuống xe với chiếc quần âu áo trắng đơn giản, tiến đến cạnh bác bảo vệ.
Thấy có người đến ông liền hỏi " Cậu tìm ai?"
" Giản Kiều, khóa mới lớp một." Hoắc Thẩm Dịch dù nói không quan tâm Giản Kiều nhưng hắn vẫn biết chuyện này là vì tin nhắn sau của Bạch Kiến Sinh đã nhắn thêm như vậy.
Nghe thế bác bảo vệ cũng bấm máy gọi theo số đã được đăng kí ở lại trường của Giản Kiều.
Ông nói chuyện một lúc thì quay sang hỏi tên người đàn ông là gì thì Giản Kiều mới biết là Hoắc Thẩm Dịch đến tìm mình.
Cô bất chấp mà từ chối nhưng lại nghe được cái giọng nói lạnh băng của hắn " Đừng bắt tôi phải chờ." Cô liền sợ hãi mà khoác nhanh chiếc áo chạy xuống cổng trường.
Ngại ngùng mà xin phép ra về cùng Hoắc Thẩm Dịch, quả thật là cô tức lắm nhưng cô không dám làm trái ý hắn.
" Anh tới đây làm gì?" Hơi thắc mắc nên hỏi vui vậy thôi chứ cô cũng thừa biết là hắn không trả lời.
Nhưng lần này đúng là nằm ngoài ý muốn Hoắc Thẩm Dịch lại mở miệng " Về nhà ngủ."
Anh ta đang lo lắng cho mình à?.Chỉ một câu mà Giản Kiều đã tim đập thình thịch rồi.
Cô thầm nghĩ rất nhiều thứ..