Tiểu Cô Nương Của Hoắc Thiếu

Chương 2: 2: Giản Kiều Sau Này Là Người Của Tôi





Trong căn phòng làm việc, một giọng nói lạnh thốt lên.

" Điều tra tất cả thông tin về người phụ nữ hôm qua vào phòng tôi.

Tốt nhất là đừng bỏ sót bất kì thứ gì liên quan đến cô ta."
Cup máy liền Hoắc Thẩm Dịch đi ra ban công, rút bao thuốc lá ra rồi châm điếu thuốc mà hút, từng đợt khói phả ra trắng xóa bay lơ lửng giữa không trung thật khiến khung cảnh thêm mờ ảo.

Thân hình người đàn ông lộ rõ cơ bụng sáu múi khi gió từng đợt mạnh tạt vào.

Đúng thật là khiến con người phải mê đắm cái thể hình này.
Ẩn hiện trong đầu Hoắc Thẩm Dịch bây giờ chính là cái chuyện vừa xảy ra đêm hôm qua.

Hắn thật sự không thể ngờ rằng bản thân hắn vốn sạch sẽ khi chạm vào phụ nữ sẽ dị ứng, thì lại chẳng sao khi chạm vào cái thân xác yếu mềm, non nớt của người phụ nữ đó.
…………
Giản Gia.
" Giản Kiều, tối hôm qua cô đã đi đâu hả? Tại sao hôm nay cô lại mang cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này về nhà." Giản Trinh Trinh trợn mắt nhìn Giản Kiều mà chất vấn.

Rõ ràng hôm qua cô ta đã bỏ thuốc vào ly rượu của Giản Kiều để cô qua đêm với lão già Lưu Việt.

Nhưng vừa sáng sớm nay cô lại nhận được cuộc gọi mắng chưởi từ cái ông Lưu Việt kia.

Thật sự nghĩ sao đi nữa cũng thấy tức nên cô ta phải ép em gái mình khai ra cho bằng được.
Cùng ùa theo con gái mình, Hà Liên Tuyết giọng đầy chanh chua, khiêu khích nói " Nhìn cái bộ dạng của con gái ông đi, rõ ràng là đêm qua đã ra ngoài kiếm đàn ông mua vui rồi.

Lại không biết sau này vác cái bụng bầu con hoang nhà ai về cái nhà này đây.

Hazi."
Chat! Tiếng vả mặt vọng lên trong căn biệt thự, nghe thật đau rát.

Giản Việt Bằng đập mạnh tay xuống bàn một cái rồi đứng lên tát vào mặt đứa con gái đang đứng bất động đôi mắt đỏ hoe ứa lệ.
Giản Kiều thật sự không thể hiểu nổi nữa, cô giữ lấy một bên mặt mình rồi ngước mắt nhìn về phía người bố đang tức đến điên máu kia.
" Bố, con thật sự không có...tối qua con cùng chị Trinh Trinh đi bàn việc làm ăn mà.

Con bị ai đó bỏ..." Giản Kiều chưa nói hết câu Giản Trinh Trinh đã đứng dậy giáng bàn tay vào mặt cô.
" Mày đừng có mà nói láo, tối qua tao hẹn mày đi gặp Lưu tổng nhưng chờ mãi không thấy bóng dáng đây nên ông ta đã đổi ý không kí hợp đồng nữa.

Mày có biết hợp đồng này trị giá mấy tỷ không, đúng là loại con gái loăng loàn mà." Giản Trinh Trinh quát mắng.
" Hừ, mày làm tao tức chết mất...hừ..hừ." Giản Việt Bằng tức giận đến nổi lại tái phát cơn đau tim.
Hết người này đến người kia mắng chưởi, rồi lại từng trận đánh.

Giản Kiều thật sự không thể nhịn được nữa nhưng cô cũng không biết phải làm sao mới minh oan cho bản thân đây.

Cả nhà có ai chịu lắng nghe cô nói hết câu cả.
" Con thật sự không có...huhu..." Giản Kiều ngồi sụp xuống sàn nhà, ôm lấy thân thể mà khóc mặc cho chị gái và ông bố đánh mắng.
Bỗng một tiếng động ầm ầm truyền đến từ ngoài nhà làm ai nấy đều phải mở cửa ra nhìn thử.


Quả thật trên trời xuất hiện một chiếc trực thăng lớn, cùng một người đàn ông thân khoác bộ âu phục, đeo chiếc kính đen nhìn rất quý tộc.
Hoắc Thẩm Dịch xuống khỏi trực thắng rồi dần dần tiến về phía cảnh cửa nhà Giản gia rồi đạp mạnh.

Rầm!
Một tiếng động lớn khiến ai nấy trong căn biệt thự đều choáng váng nhìn về hướng người đàn ông.
" Hoắc...Hoắc thiếu.

Sao ngài ghé qua mà không báo trước để chúng tôi ra tận cửa tiếp đón vậy.

" Giản Việt Bằng mở con mắt to tròn nhìn Hoắc Thẩm Dịch rồi chạy lại gần hắn thốt từ lấy lòng.
Nhưng ông ta dù cho có nhiệt tình đến mấy cũng chỉ đổi lại được một ánh nhìn chết chóc cùng câu nói sắc lạnh của Hoắc Thẩm Dịch.
" Tôi thích đến đâu còn cần phải báo trước với ông nữa à? Ông Giản."
Giản Việt Bằng bối rối, mặt cắt không còn một giọt máu mà lắp bắp.

Thấy vậy bà mẹ Giản Trinh Trinh được nước lấn tới bèn bày cho con gái chạy lại ôm lấy cánh tay Hoắc Thẩm Dịch nũng nịu.
Nhưng cô ta lại dứt khoát nhận ngay cái đẩy không chút thương tiếc của Hoắc Thẩm Dịch.

Hắn ta không để bất kì ai vào mắt mà chỉ liếc tìm hình bóng của Giản Kiều.
" Tại sao không phản kháng? " Hoắc Thẩm Dịch bế Giản Kiều lên rồi nhìn cô mà hỏi, ánh mắt như hiện lên ngọn lửa ác quỷ.
"...!"

Giản Kiều thấy mình bị một người đàn ông lạ mặt đặt gọn trong vòng tay như thế này cũng hết luôn cả hồn.

Đầu óc cứ hiện lên hàng trăm câu hỏi Đây là ai? Chuyện gì đang xảy ra? Mình có quen người đàn ông này sao?...
" Hoắc tổng, tại sao anh lại đẩy em.

Hừ, lại là con nhỏ này, đúng là thấy đàn ông liền thì ra oai hẳn.

" Giản Trinh Trinh ấm ức mà đặt câu hỏi cho Hoắc Thẩm Dịch rồi lại quay sang mắng Giản Kiều.
Hừ, cô ta nghĩ cô ta là ai mà dám lớn tiếng trước mặt Hoắc Thẩm Dịch cơ chứ, đúng là ăn gan hùm mà.
" Giản gia đúng là không biết dạy con, vậy để tôi giúp một tay vậy." Hoắc Thẩm Dịch cho người vả mặt Giản Trinh Trinh một trận.

Còn mình thì bế Giản Kiều rời đi mà không quay đầu trở lại.
Trước lúc quay xe về Hoắc gia Hoắc Thẩm Dịch còn không ngại vứt lại một câu " Giản Kiều sau này là người của tôi, các người còn dám làm hại cô ấy thì cũng nên lường trước cuộc đời rồi đó.

".