Nhà chính Hoắc gia.
Chờ mãi mà không thấy con trai cưng dẫn cô con dâu của mình đến.
Diệp Linh, mẹ của Hoắc Thẩm Dịch liền vội đi gọi ngay cho hắn.
Nhưng lại nhận được một cuộc gọi thuê bao, số máy quý khách bận.
Thấy hơi lo lắng Diệp Linh nhanh chân chạy lên phòng mà than vãn với chồng.
" Hoắc Nguyên Đình, ông gọi cho con trai ông xem sao chứ tôi gọi mà nó không nhấc máy.
Có khi nào là xảy ra chuyện gì không? "
Hoắc Nguyên Đình đang ung dung đọc báo ở ngoài ban công, tay nâng chiếc ly định uống một hớp thì liền nghe thấy tiếng vợ mình.
" Lại nữa rồi.
" Cảm thán một câu rồi ông quay sang với vẻ mặt ba trăm sáu mươi độ, vui vẻ mà nói.
" Diệp Nhi à, con trai em còn không nghe máy của em thì làm sao mà nó nghe máy anh được đây.
Đừng lo, nó không làm người khác sứt đầu mẻ trán thì ai có thể làm nó bị thương được."
Thấy chồng mình nói thế cũng có lý nhưng bà cứ có cái cảm giác bất an lắm.
Không lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo sao.
Cứ cảm giác sai sai nên bà lại bảo chồng gọi cho Lục Bắc Kì hỏi xem.
" Chào bác trai, có chuyện gì mà bác gọi cháu vậy ạ." Lục Bắc Kì lễ phép hỏi.
Hoắc Nguyên Đình còn chưa kịp hỏi thì chiếc điện thoại đã bị cướp lấy.
Diệp Linh bắt đầu hỏi " Bắc Kì, Thẩm Dịch có ở chỗ cháu không? Chứ cô không liên lạc được với nó, không biết có xảy ra chuyện gì ko nữa."
Lục Bắc Kì đang tức cái tên đó thì bố mẹ hắn lại gọi cho anh hỏi han trong trạng thái lo lắng.
Giản Kiều bị bệnh thì chết ở đâu không thấy mặt mũi, bố mẹ gọi thì không nghe máy.
" Hoắc Thẩm Dịch dám không nghe máy của cô à, cá tên chết tiệt này đúng thật là đáng mắng.
Lúc sáng cháu có gọi cậu ta đến bệnh viện thăm Giản Kiều mà cậu ta cũng làm lơ mà cup máy.
Để giờ cháu điện lại bảo cậu ta gọi cho cô, chú nha." Lục Bắc Kì nhẹ nhàng nói, vừa thầm mắng vừa kể về Hoắc Thẩm Dịch cho bố mẹ tên bạn mình.
Nghe thấy cái tên Giản Kiều thì Diệp Linh như sực nhớ ra chuyện gì đó.
" Giản Kiều? Không phải là con bé mà Thẩm Dịch vừa dẫn về nhà riêng sao? Con bé bị làm sao à." Diệp Linh hỏi.
"...." Ngập ngừng một lúc rồi Lục Bắc Kì liền trả lời " Giản Kiều vì thiếu dinh dưỡng mà ngất đi ạ, con đã cho người chuyền nước cho cô ấy rồi.
Giờ chắc là không sao nữa đâu....Bác sĩ Lục bệnh viện vừa tiếp nhận một ca phẫu thuật....Con có việc nên xin cup máy trước ạ.
Chào cô, chú."
" Tụt.
Tụt..." Tiếng chuông điện thoại bị ngắt vang lên, chàng trai phía bên kia đầu dây đã xin phép rời đi.
Để lại Diệp Linh cùng Hoắc Nguyên Đình vô cùng khó hiểu, nên hai ông bà quyết định đến bệnh viện xem sao.
……………
Mất tích từ sau lúc kết thúc cuộc gọi với Lục Bắc Kì, Hoắc Thẩm Dịch cùng Bạch Kiến Sinh liền đi họp và có lịch hẹn với một nhà đầu tư lớn nước ngoài vào tối ngày mai nên anh không nghe máy bất kì ai.
Đây là quy tắc mà tự hắn đặt ra trong công ty nên hắn phải thực hiện nghiêm túc.
Sau khi rời khỏi việc họp các cổ đông, nhân viên Hoắc Thẩm Dịch liền trở về biệt thự.
Trong khi Bạch Kiến Sinh lại phải túc trực ở công ty quản lý mọi người làm cho xong bản hợp đồng dự án đấu thầu mảnh đất ở một làng nhỏ có tiền năng phát triển cao trong tương lai.
Lái con xe sang trọng, siêu đắt số một thế giới hắn quay về biệt thự.
Tiếng rừm rừm của chiếc ô tô lớn dần, rồi tắt hẳn khi đến trước cửa nhà.
Chỉ thấy hắn vừa bước xuống xe là đã có một hàng vệ sĩ xếp gọn, cung tiễn hắn như cung tiễn một vị vua thời trước.
Chiếc ô tô được đưa vào hầm đỗ xe.
Bước vào nhà với khuôn mặt mệt mỏi, không mấy vui vẻ nên cũng không để ý đến trong nhà có hai vị khách vip đang chờ.
Tính đi thẳng lên tầng nhưng lại bị một giọng nói gọi lại.
" Hoắc Thẩm Dịch, anh bây giờ đủ lông đủ cánh rồi không không nghe điện thoại bà này gọi nữa hay gì.
" Diệp Linh lên tiếng trách móc.
Tư Kim Chung liền chạy đến gần Hoắc Thẩm Dịch nói nhỏ " Ông chủ với bà chủ đợi cậu gần mấy tiếng rồi.
"
Hoắc Nguyên Đình ngồi một bên cũng không dám lên tiếng chở che cho Hoắc Thẩm Dịch.
Bởi cái thằng con trai này làm ông thất vọng lắm, chắc là do từ nhỏ được chiều quen rồi nên nó vậy.
" Bố, mẹ sao hai người ở đây.
Bây giờ là chín giờ đêm rồi đấy, hai người không nghĩ đến việc sinh thêm đứa nữa sao? " Hoắc Thẩm Dịch bước đến chiếc ghế tựa lưng rồi liếc mắt nhìn đồng hồ mà trêu chọc bố mẹ.
Hoắc Nguyên Đình bấy giờ đang uống trà vừa nghe thấy câu nói của Hoắc Thẩm Dịch thì sặc mà phun cả nước.
Ôi trời ông chỉ ước bây giờ mình có thể đánh chết tên nghịch tử trước mắt này.
" Tôi lại sợ sinh thêm một đứa như anh nên tôi mới không sinh thêm đó, con với cái chả có đứa nào thấy tận hiếu được một ngày.
Đã thế cũng dấu bố, mẹ chuyện dẫn con dâu về nhà.
Lại để nó bị ốm nặng như vậy nữa.
" Hoắc phu nhân cọc cằn, hờn giận mà lên tiếng.
" Vợ? Mẹ nói Giản Kiều à? Cô ta chỉ là người giúp việc con mới nhận thôi, không quan trọng để giới thiệu cô ta cho bố, mẹ đâu nhỉ?" Hoắc Thẩm Dịch nhếch miệng mà đáp lời.
Hắn thật sự chỉ xem cô là người giúp việc thôi sao?
" Mẹ vừa mới đón nó về từ bệnh viện, đang ở phòng của con đó.
Tối hôm nay hai đứa không đến nhà chính nên ông bà ở nhà rất bực đó.
Cũng muộn rồi hai ta không ở lại nữa, con nhớ chăm sóc con bé Giản Kiều đó đi, mẹ thấy con bé đó được." Diệp Linh nói rồi vội kéo chồng mình ra về.
Trước khi đi cùng vợ, Hoắc Nguyên Đình còn để lại cho con trai cưng của ông một câu nói khiến hắn phải dày công suy nghĩ rất nhiều.
" Con nhớ đối xử tốt với con bé đi, không thì sau này có hối hận cũng không kịp nữa đâu."
" Hừ, có gì mà phải hối hận chứ." Hoắc Thẩm Dịch nói rồi, sải chân mà đi về hướng căn phòng mình..