Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 91: Chương 91




Trong hoàng cung một mảnh hỗn loạn, máu văng tung toé, Nhị hoàng tử cũng không nghĩ tới mình cuối cùng bị toàn bộ triều đình chống lại, thế lực Lưu Ngạo Vân, thế lực Thập hoàng tử, thậm chí còn có một chút thế lực nhỏ duy trì Lục hoàng tử, tất cả đều gia nhập vào.

Nhưng bọn họ cũng không có toàn bộ tiến vào hoàng cung, bởi vì cửa cung sau khi hỗn loạn không lâu, đã bị mạnh mẽ đóng cửa, nhưng cho dù như thế, trong cung cũng đã loạn thành một đoàn.

Cung nữ thái giám không dám có động tác, bởi vì vừa động sẽ bị giết.

Thị vệ chia làm hai trận doanh, trận doanh Nhị hoàng tử cùng trận doanh Lưu Ngạo Vân.

Trong cung chiến đấu tiếp tục, mà ngoài cung, tư binh Nhị hoàng tử đụng đôn quân sĩ huấn luyện, vì thế ngoài cung cũng khai hỏa.

Trong lúc nhất thời, đế đô, nơi an toàn nhất Đại Thẩm lại thành nơi nguy hiểm nhất.

Thẩm Hàm vẫn ở Lâm Thanh cung chơi cờ, cuối cùng thả cờ đen, Thẩm Hàm hơi hơi mỉm cười nói: “Được, kết thúc.”

Một bàn cờ này hắn hạ ba canh giờ, 3 canh giờ, trong cung ngoài cung tranh đấu toàn bộ trần ai lạc định, Nhị hoàng tử bị mấy binh sĩ áp tới trước mặt Lưu Ngạo Vân.

Lưu Ngạo Vân không nói, Đinh Minh lại trừng Nhị hoàng tử, giơ kiếm muốn chém, chẳng qua kiếm mới vừa giơ lên, đã bị Lưu Ngạo Vân hất văng, “Đinh Đại tướng quân, Nhị hoàng tử có tội, nhưng người phán quyết cùng xử tội không phải ngài.”

Đinh Minh tự biết đuối lý, thấy Lưu Ngạo Vân nghiêm túc, cuối cùng chỉ có thể lạnh giọng hỏi Nhị hoàng tử: “Thập hoàng tử đâu, ngươi giam Thập hoàng tử nơi nào?”

Khoé miệng Nhị hoàng tử đầy máu, hàm răng cũng bị đánh rớt vài cái, bị áp quỳ trên mặt đất, đối mặt Đinh Minh rít gào, hắn lại nhếch miệng cười, nói: “Ngươi đoán.”

Nhị hoàng tử chỉ vì cái trước mắt không tồi, nhưng chung quy là con cháu hoàng gia, ngạo khí thà chết không theo. Thái độ của hắn lại lần nữa chọc giận Đinh Minh, ông tiến lên hung hăng tát Nhị hoàng tử: “Ngươi nói hay không!”

Nhị hoàng tử lại cười, trong miệng đều là máu, mấy cái răng rơi xuống, làm hắn nhìn qua dị thường khủng bố, “Đinh tướng quân, vô luận thế nào bổn vương hiện tại còn là hoàng tử, Hoàng Thượng còn không tỉnh lại, ngài không gọi ta ‘điện hạ’, có phải quá vô lễ?”

Nói xong, Nhị hoàng tử ha ha nở nụ cười, hắn biết mình xong rồi, cuộc đời này hắn không hối hận, sống thêm một đời hắn còn sẽ làm như vậy, thanh âm hắn tại sân trống trải có vẻ dị thường thê lương.

Đinh Minh còn muốn lại mắng, đột nhiên có người chạy tới bên tai ông nói nói mấy câu, sau khi nghe xong, cả người đều lạnh, hai chân cũng như rót chì, ông lui về phía sau, nhìn biểu tình ông, trong lúc nhất thời già nua.

Người theo tới tầng tầng vây quanh, Đinh Minh nhìn một người, người nọ được một quân sĩ ôm, đôi tay hai chân cũng không có.

Đinh Minh nhìn hài tử bị cắt bỏ tứ chi hôn mê bất tỉnh, trong lòng từng đợt rét run, tôn ngoại của ông, liền như vậy…… Liền như vậy……

Xoay người, Đinh Minh đột nhiên nhằm phía Nhị hoàng tử. Lưu Ngạo Vân lúc này nghe Hoàng Thượng đã tỉnh, chuẩn bị đi bẩm báo, hắn đi vài bước, lúc này Đinh Minh vừa vặn xông tới, rút kiếm của thị vệ, đột nhiên đâm vào ngực Nhị hoàng tử.

Đinh Minh gào rống: “Ta giết ngươi!”

Kiếm nhập ngực, Nhị hoàng tử nhổ một búng máu, hắn lạnh lùng mà nhìn Đinh Minh, chậm rãi ngã xuống.

Lưu Ngạo Vân quay lại cũng đã chậm, thở dài một tiếng, Lưu Ngạo Vân thấp giọng nói: “Giữ Đinh tướng quân, chờ Hoàng Thượng xem xét quyết định.”

Lúc này mọi người mới chú ý tới sau bọn họ là người không tứ chi, mà người này là Thập hoàng tử.

An tĩnh lại, mấy người may mắn, có đau thương, Thẩm Hàm mang vết thương, được Lai Thuận đẩy lại đây.

Hắn cũng không nói chuyện, mà theo Lưu Ngạo Vân tới tẩm cung Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng tỉnh, bên cạnh Hỉ Nhạc hầu hạ, Hoàng Sơn thấy Thẩm Hàm cùng Lưu Ngạo Vân, khóe miệng hơi hơi nhếch lên một chút, bởi vì không có sức lực, chậm rãi rơi xuống.

“Phụ hoàng, ngài tốt không?” Thẩm Hàm hỏi.

Lưu Ngạo Vân đứng sau Thẩm Hàm, không nói gì, kỳ thật hắn cũng không biết rốt cuộc mở miệng thế nào.

“Hoàng nhi, phụ hoàng sợ là không qua được, ngoài điện có phải có quan viên ở?”

“Vâng, phụ hoàng.”

“Gọi bọn họ vào đi.” Hoàng Thượng hữu khí vô lực mà, nói một lời liền phải nghỉ ngơi trong chốc lát.

Ở ngoài điện có tổng cộng 23 vị quan viên, lúc tới có hơn 30 vị, trong chiến đấu có khoảng 10 quan viên bị Nhị hoàng tử giết, cho nên dư lại, bọn họ cũng biết tích mệnh, không dám nhiều lời.

Hoàng Thượng nỗ lực ngồi thẳng nhìn quan viên tiến vào, thở dài một hơi, bởi vì người tiến vào phỏng chừng là duy trì Thập hoàng tử, nhưng trên người bọn họ vì sao mang theo vết máu, vì sao mỗi người đều biểu tình chật vật?

Hoàng Thượng suy nghĩ một chút, trong lòng trầm xuống, ông hỏi: “Nhị hoàng tử cùng Thập hoàng tử đâu?”

Một trận trầm mặc, cuối cùng Lưu Ngạo Vân nói: “Nhị hoàng tử chém Thập hoàng tử, mặc long bào, hiện giờ đã chết dưới kiếm của Đinh tướng quân.”

Lúc này Hoàng Thượng trầm mặc, hồi lâu, tựa hồ trên người ông có sức lực, thế nhưng đứng lên, rồi sau đó lấy giấy bút, trên giấy viết bốn chữ: Truyền ngôi Thẩm Hàm.

Viết xong, ông lại ngã xuống, sắp chết, ông nắm chặt tay Thẩm Hàm, muốn nói cái gì lại không nói nên lời, Thẩm Hàm thấy ông thống khổ thì nói: “Phụ hoàng, nhi thần lấy tánh mạng đảm bảo, sẽ chiếu cố Thập hoàng tử cùng Lục hoàng tử, còn có hài tử của vài vị hoàng tử, mặt khác nhi thần sẽ vì ngài giữ giang sơn Đại Thẩm.”

Thẩm Hàm nói xong, Hoàng Thượng chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thái an tường.

Thời gian như dừng lại ở một khắc yên lặng này, mọi người không một ai dám lên tiếng, hoàng đế mới nhậm chức có tính tình bọn họ không biết.

Như qua một thế kỷ, rốt cuộc bọn họ nghe được một thanh âm mang theo bi thương nói: “Hoàng Thượng băng hà, Lễ Bộ thị lang tiến lên, chuẩn bị lễ tang.”

Người nói chuyện đúng là tân hoàng Thẩm Hàm. Lễ Bộ thị lang tiến lên một bước, khom người nói: “Vi thần lãnh chỉ.”

Ở sau bọn họ, lão thái giám Hỉ Nhạc từ trên mặt đất nhặt lên một thanh lợi kiếm, nói một câu “Hoàng Thượng ngài chờ lão nô một bước”, nói xong tự vẫn, còn tại sao trước khi ông chết một tháng lại lựa chọn theo Nhị hoàng tử, không người biết, mọi người chỉ biết Hỉ Nhạc hầu hạ Hoàng Thượng cả đời, sắp chết cũng không tách ra.

Lễ tang của Hoàng Thượng cùng Nhị hoàng tử cùng cử hành, cử quốc bi thống.

Một tháng sau, Thẩm Hàm đăng cơ, sửa niên hiệu Quy Cừ.

Quy Cừ năm 1, Hiếu vương Thẩm Văn tứ chi đứt đoạn bệnh nặng không trị, mất sớm, năm ấy 18.

Quy Cừ năm 2, Thẩm Hàm tìm được Lục hoàng tử Thẩm Đình, lúc này Thẩm Đình là một tiểu nhị trong tiệm, hắn vô cùng cao hứng mà tiếp đón khách nhân, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.

Kỳ thật nếu Thẩm Đình thật sự cao hứng, Thẩm Hàm nguyện ý để Lục hoàng tử qua loại sinh hoạt này, chỉ cần hắn cao hứng, nhưng Thẩm Hàm nhìn ra được hắn cũng không cao hứng, này cũng nói lên hắn vẫn không buông quá khứ.

Ở đối diện cửa hàng quan sát Thẩm Đình ba ngày, Thẩm Hàm vào quan Thẩm Đình làm tiểu nhị.

Quán ăn không lớn, nhưng khách nhân lại không ít, thỉnh thoảng giữa trưa còn thay bàn mấy lần, nhưng chỉ có Thẩm Đình làm tiểu nhị, có thể nói vội đến chân không chạm đất.

Thẩm Hàm biết Thẩm Đình vì cái gì một hai phải tìm việc vất vả như vậy, bởi vì chỉ có như vậy mình mới không có thời gian miên man suy nghĩ.

Ngồi vào cửa hàng, Thẩm Đình còn không lại tiếp đón Thẩm Hàm, cũng không phải giờ ăn, cho nên quán ăn trừ Thẩm Hàm còn có vị hai khách.

Trong chốc lát, Thẩm Đình ra, vừa lúc cùng ánh mắt Thẩm Hàm đối diện, dừng một lúc, hắn cười đi đến trước mặt Thẩm Hàm, hỏi: “Khách quan, cần cái gì?”

Thẩm Hàm nói: “Giúp ta gọi lão bản?”

“Khách quan, lão bản vội, ngài có việc thì cùng ta nói, ta vào nói với lão bản thì cũng thế.”

Thẩm Hàm cười: “Ca, đệ sẽ không hại hắn.”

Thẩm Đình sửng sốt, Thẩm Hàm gọi “Ca” làm hắn ấm áp, nhưng sau đó trong lòng lại chợt lạnh, bởi vì nghĩ tới huynh đệ khác.

Lão bản bị kêu lên, Thẩm Hàm cho lão bản một thỏi vàng, hôm nay hắn bao hết, lão bản vui tươi hớn hở đáp ứng, đồng thời khách khí mà thỉnh hai vị khách khác ra cửa.

Bao hết, Thẩm Hàm gọi Thẩm Đình ngồi đối diện, hai người nhìn lẫn nhau, Thẩm Đình hỏi: “Sao không ngồi xe lăn?”

“Ca, chân đệ tốt, có thể đi đường.” Thẩm Hàm vẫn che giấu sự thật chân mình luôn đi được, bởi vì hắn không nghĩ kích thích Thẩm Đình.

“Thật tốt.”

“Ca, đệ cần ca giúp.”

Thẩm Đình không trả lời, cúi đầu không nói lời nào, Thẩm Hàm lại nói: “Ca, chuyện đã qua cứ để nó qua, hiện tại Đại Thẩm có quá nhiều vấn đề, một mình đệ thật sự lo liệu không hết.”

“Nhưng……”

Lục hoàng tử do dự, Thẩm Hàm thấy bộ dáng hắn trong lòng lại cười, thật tốt, Lục hoàng tử vẫn là Lục hoàng tử, tuy mâu thuẫn, rối rắm, cũng thống khổ, nhưng chung quy hắn không có hắc hóa, hắn chỉ không thoát khỏi vòng luẩn quẩn “Nhà”.

Thẩm Hàm thả chậm thanh âm, ngữ điệu thập phần mềm nhẹ, hắn nói: “Ca, những tranh đấu đó cùng ca không liên quan, đây là hoàng gia, ca không phải không hiểu, chỉ là không thể tiếp thu không phải sao? Nhưng, trừ cái đó, hiện tại triều đại này vẫn tên Đại Thẩm không phải sao? Nhà này nước này không phải là nhà chúng ta sao? Cho nên, nếu có thể làm bá tánh an cư lạc nghiệp, như vậy còn so đo gì nữa?”

Cuối cùng, Trí vương Thẩm Đình về triều, chưởng quản Hộ Bộ, cả đời liêm minh, theo lẽ, công bằng vì nước, chưa từng hai lòng.

Quy Cừ năm 3, Hình Bộ thị lang, Lễ Bộ thị lang đi đầu thượng thư, tấu thỉnh Hoàng Thượng lập Hoàng Hậu, mở hậu cung.

Thẩm Hàm ném tấu chương tới một bên, Lưu Ngạo Vân tiến vào, đầu tiên là ôm Thẩm Hàm hôn, sau, hắn chú ý tới tấu chương, còn có vài bức mỹ nhân đồ, nụ cười trên mặt lập tức tan, thậm chí ngồi vào mép giường một mình tinh thần sa sút.

Thẩm Hàm nhìn bóng dáng cô đơn, cười tủm tỉm từ sau lưng ôm lấy hắn, tay không thành thật mà thăm vào cổ áo Lưu Ngạo Vân, rồi sau đó cố ý tạm dừng phác hoạ hai điểm nào đó, thẳng đến Lưu Ngạo Vân đè lại tay nghịch ngợm nói: “Đừng nháo, này ban ngày ban mặt.”

Thẩm Hàm cười, “Dù sao ngươi tới, ta đều kêu bọn họ xuống, nơi này một người cũng không có, ngươi sợ cái gì?”

Lưu Ngạo Vân quay đầu lại, “Đây chính là ngươi tự tìm, đau, cũng không thể khóc.”

Thẩm Hàm nằm, cười nói: “Ta biết, ngươi thứ này, đặc biệt lớn.”

Nói, Thẩm Hàm duỗi tay nắm Lưu Ngạo Vân, Lưu Ngạo Vân bị Thẩm Hàm kích thích, đè nặng hắn liền làm lên.

Ngày thứ hai, lâm triều, Hình Bộ thị lang cùng Lễ Bộ thị lang lại lần nữa liên hợp thượng thư, nhưng Hoàng Thượng cười, hạ lệnh: “Lưu tướng quân hiền lương thục đức, đủ để làm mẫu nghi thiên hạ, cô sắc phong Lưu tướng quân Lưu Ngạo Vân làm Hoàng Hậu, thống lĩnh hậu cung. Mặt khác, con trai Thẩm Khác của Nhân vương phong Tĩnh Vương, Thẩm Lâu phong An vương, con trai Nghĩa vương Thẩm Bạt phong Tường vương, con trai Lễ vương Thẩm Kỳ phong Ninh vương, toàn bộ hồi cung, hưởng đãi ngộ hoàng tử. Khâm thử.”

Hình Bộ thị lang cùng Lễ Bộ thị lang còn muốn nói nữa, Thẩm Hàm lại chợt hạ thanh: “Trẫm không nạp phi, hậu cung chủ có Lưu tướng quân, lại dám đề nghị hậu cung nạp phi chuyện này nữa, trảm.”

Ngày đó, Lưu Ngạo Vân đang an bài thị vệ trực sự vụ, Lễ Bộ thị lang đi tới nhỏ giọng cùng hắn thương lượng: “Hoàng Hậu nương nương, xin hỏi phong hậu đại điển, ngài có gì muốn phân phó vi thần?”

Lưu Ngạo Vân:……

Thẩm Hàm ở phía sau hắn đi tới, hơi hơi mỉm cười, nói: “Mũ phượng khăn quàng không thể thiếu.”

Lưu Ngạo Vân quay đầu lại, Thẩm Hàm lại lần nữa bật cười, “Hoàng Hậu nương nương, trẫm tới tìm ngươi thị tẩm.”