Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 68




Kỳ thật một đời trước Thẩm Hàm đối Vương Tử Liên không lãnh đạm như vậy, ít nhất sẽ không nói, ngẫu nhiên tới vẫn sẽ cùng Vương Tử Liên chào hỏi, Vương Tử Liên một đời trước cũng không đến trình độ không phải Thẩm Hàm thì không được, loại này thích cũng là vì Thẩm Hàm thật sự đẹp.

Cho nên đời trước, Vương Tử Liên đối Thẩm Hàm cũng không hận sâu, cũng không chọn phương pháp huỷ Thẩm Hàm, đương nhiên chuyện sau này, là cậu ta thuận nước đẩy thuyền, dù sao có thể làm Thẩm Hàm khó chịu, không nghĩ tới Thẩm Hàm bị khai trừ, sau đó kết cục thê thảm.

Một đời này bất đồng, vì Vương Tử Liên đối Thẩm Hàm có cảm tình hơn cả đời trước, cho nên không chiếm được mới càng khổ sở nghiêm trọng, khổ sở chuyển thành cừu hận cũng ác hơn.

Thẩm Hàm cự tuyệt Vương Tử Liên, cùng Phương Vũ Luân chậm rì rì về nhà, trên đường tuyết đọng đã rửa sạch sẽ, hai người đều thực an tĩnh, tới nhà Thẩm Hàm, Thẩm Hàm dứt khoát hỏi Phương Vũ Luân muốn ở lại ôn tập không, Phương Vũ Luân gật gật đầu liền theo Thẩm Hàm vào nhà.

Cửa phòng mở ra, Phương Vũ Luân kinh ngạc cảm thán với căn nhà trang hoàng xa hoa của Thẩm Hàm, chẳng qua kinh ngạc cảm thán qua đi, cậu lại cảm thấy một loại quạnh quẽ, phảng phất như nhà này là nhà giam tinh xảo, bên trong nhìn tinh mỹ trên thực tế thập phần trống, rõ ràng có người ở lại không thấy nhân khí.

Có người hầu a di ra hỏi Thẩm Hàm ăn cơm chiều cái gì, Thẩm Hàm đáp tuỳ tiện liền không có thanh âm.

Bước lên thang lầu xa hoa lên tầng hai, đến phòng Thẩm Hàm, hai người mở cửa đi vào.

Phương Vũ Luân nghe Thẩm Hàm nói qua, cha mẹ cậu phần lớn thời gian đều không ở nhà, trong lòng dần dần sinh ra một loại khổ sở, cậu vì Thẩm Hàm khổ sở.

Nhìn lại, Thẩm Hàm biểu hiện thật sự bình thường, cởi xuống bao tay, khăn quàng cổ cùng mũ, lại cởi áo lông vũ treo lên, động tác thuần thục, ánh mắt cũng như bình thường, đại khái là quen như thế.

Không nói lời nào, Phương Vũ Luân cũng cởi bỏ khăn quàng cổ, cởi áo khoác, hỏi Thẩm Hàm: “Học cái gì?”

“Tùy tiện đi, cậu chờ một chút, tôi dọn bàn.”

Nói, Thẩm Hàm kéo một cái bàn tới giữa, đặt ghế dựa hai bên, vừa lúc Thẩm Hàm cùng Phương Vũ Luân ngồi đối mặt.

Phương Vũ Luân phát hiện ngay cả phòng Thẩm Hàm nhìn qua cũng có điểm quạnh quẽ, tuy bên trong không thiếu thứ gì, tuy kỳ thật nhà cậu cùng nhà Thẩm Hàm có diện tích không sai biệt lắm, nhưng nhà Thẩm Hàm luôn lộ ra một cổ hàn ý.

Hai người lấy sách ra, Thẩm Hàm bảo Phương Vũ Luân gọi điện cho nhà, lại bảo a di bưng hai ly đồ uống nóng lên, hai người lúc này mới bắt đầu học tập.

Học trong chốc lát, Phương Vũ Luân hỏi Thẩm Hàm có cần hỗ trợ, Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, liền hỏi mấy nơi không rõ, mà Phương Vũ Luân cũng chỉ đơn giản đề vài câu, khiến Thẩm Hàm tỉnh táo, nơi không hiểu cũng rõ ràng.

Làm đề xong, ôn tập cũng không tiếp tục, Thẩm Hàm ôm trà sữa a di mang lên dựa vào ghế, ánh mắt cũng có điểm tan rã, không có tiêu điểm, hắn nhẹ uống một ngụm trà sữa, thập phần tùy ý hỏi một câu: “Cậu kỳ thật không cần ôn tập đi, Phương Vũ Luân?”

Phương Vũ Luân ngẩng đầu, vừa lúc thấy Thẩm Hàm hơi hơi rũ mắt, tựa ngủ, tức khắc tim đập gia tốc, vành tai đỏ lên, bởi vì Thẩm Hàm lười biếng tùy ý thật sự quá gợi cảm.

Phương Vũ Luân nhìn Thẩm Hàm, hồi lâu không trả lời, tim đập đã vượt qua phạm vi cậu có thể khống chế, cậu mím chặt đôi môi, bởi vì cậu sợ tim nhảy vọt ra từ miệng.

Thẩm Hàm không nghe Phương Vũ Luân trả lời, hơi hơi nâng mi, chậm rì rì mang theo nghi vấn nói một cậu: “Hử?”

Tim Phương Vũ Luân lại lần nữa mất khống chế, Thẩm Hàm nhướng mày, vừa nói, mặt mày liền thành phong tình.

Luân hãm, trong đầu Phương Vũ Luân chỉ có hai chữ này.

Thẩm Hàm vẫn luôn không nghe Phương Vũ Luân hồi âm, nhưng hắn cũng không có để ý, cúi đầu, nhẹ uống một ngụm trà sữa, ánh mắt nhàn nhạt mà dừng trên thảm màu trắng ngà.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng đập cửa truyền đến, Phương Vũ Luân lại như được cứu, thở phào một hơi, tim đập kịch liệt, dần dần thong thả xuống.

Là a di đi lên kêu hai người ăn cơm, Thẩm Hàm nghe tiếng đập cửa, thu lại bộ dạng lười biếng nói: “Được, chúng tôi rửa tay xong sẽ xuống.”

A di đi rồi, Thẩm Hàm nhìn Phương Vũ Luân còn ngồi trên ghế nói: “Đi thôi.”

Phương Vũ Luân đi theo đứng dậy, hai người rửa tay rửa mặt, Phương Vũ Luân nhìn ngón tay Thẩm Hàm thon dài trắng nõn, tựa hồ có thể tưởng tượng xúc cảm tinh tế, tai thế mà lại đỏ.

Thẩm Hàm từ trong gương nhìn tai Phương Vũ Luân đỏ bừng, vì thế tay còn ẩm ướt đã giơ lên, vừa muốn đụng tới, Phương Vũ Luân phát giác, đột nhiên lui ra sau, ánh mắt mang theo điểm hoảng sợ, tay Thẩm Hàm thất bại.

Không khí tựa hồ đình trệ, Phương Vũ Luân lại như trốn rời đi.

Thẩm Hàm thả tay, nhìn gương, mặt mày như họa, khí thế bức người, trách không được Phương Vũ Luân sẽ phản ứng.

Ngoắc ngoắc khóe môi, Thẩm Hàm chậm rì rì đi xuống lầu, nhà ăn rộng, Thẩm Hàm quen ăn một người, nhưng đêm nay bất đồng.

Thẩm Hàm đến đối diện Phương Vũ Luân ngồi xuống, nhìn món đêm nay, Thẩm Hàm nói: “Không cần khách khí, tùy tiện ăn.”

“Được, cảm ơn.” Phương Vũ Luân rốt cuộc nói chuyện, Thẩm Hàm nghĩ thầm.

Ăn cơm, hai người cũng không cố kỵ, cho nên một bữa cơm ăn thật hài hòa, chỉ là lúc Phương Vũ Luân rời đi, Thẩm Hàm một hai phải quàng khăn đội mũ cho cậu, rốt cuộc trời quá lạnh.

Phương Vũ Luân về nhà đã bị ba mẹ bức ép ở huyền quan, “Nói, hôm nay con đi đâu? Còn có, mũ cùng khăn quàng cổ là ai đưa?”

“Gọi điện thoại nói qua, ở nhà đồng học, cùng nhau ôn tập.”

Mẹ Phương Vũ Luân là Lưu Văn Lệ tuy đã gần 40, nhưng vẫn nhìn như 30, làn da trắng nõn, thậm chí nhìn không ra nếp nhăn, chỉ có nếp nhăn gần mắt khi cười là hiện lên tương đối rõ ràng, từ bên ngoài cũng nhìn ra bà sinh hoạt vừa lòng đẹp ý.

Ba Phương Vũ Luân là Phương Hạ tuổi 43, bên ngoài cũng không già, ông cười ha hả, nói với Vũ Luân: “Đang hỏi con ở nhà đồng học nào đó.”

“Mẹ đoán khẳng định là nhà đồng học tên Thẩm Hàm, đúng hay không?” Lưu Văn Lệ tựa hồ tin tưởng mười phần, đương nhiên bà đoán đúng rồi.

Phương Vũ Luân gật gật đầu, Lưu Văn Lệ vừa rồi còn rất cao hứng mình đoán đúng rồi, lúc này lại không cao hứng, vì thế vỗ bả vai con trai, bà nói: “Biết ngay không có cô bé thích con, thôi thôi, đi thôi lão Phương, chúng ta đi ngủ.”

Phương Hạ gật gật đầu, không để ý tới con trai, lôi kéo tay lão bà trở về phòng, vừa đi còn vức nói: “Đều như bà nói, con trai không có khả năng, tôi nói không sai đi, vẫn là đồng học Thẩm Hàm kia.”

“Ai, sầu người.”

“Không lo không lo, lão bà, dù sao chúng ta tích tụ đủ cho nó tiêu, nhiều nhất một đời, nói không chừng mèo mù đụng tới chuột chết, đúng không?”

Phương Vũ Luân nhìn bóng đang hai người, đứng ở huyền quan hồi lâu không nhúc nhích, cậu nghĩ nghĩ, đúng là không có hứng thú với nữ sinh, từ nhỏ đã vậy, nhưng gần nhất cậu đối Thẩm Hàm……

Nghĩ đến Thẩm Hàm lười biếng mà ngồi ở ghế dựa, vành tai Phương Vũ Luân lại đỏ, không có việc gì, cậu có Thẩm Hàm là được.

Đến đây Phương Vũ Luân xem như chính thức nhận rõ mình đối Thẩm Hàm có cảm tình, chỉ là cậu không dám nói, bởi vì trong mắt cậu Thẩm Hàm quá tốt, tốt đến không thể tốt hơn, cậu cái gì đều không có, không thể bởi vì mình mà ảnh hưởng Thẩm Hàm.

Phương Vũ Luân tối nay lên mạng tra tin, cuối cùng có nhận thức cơ bản về quần thể đồng tính luyến ái, cũng hiểu quần thể này ở thế yếu cỡ nào.

Trong đầu là Thẩm Hàm bừa bãi phi dương, hơi hơi nhếch khóe môi lộ ra kiệt ngạo, rõ ràng nên có một đôi cánh có thể bay lượn, Phương Vũ Luân không nghĩ vì “Đồng tính luyến ái” làm cậu gãy cánh, trở thành người chỉ có thể đi trên mặt đất.

Hiểu biết càng nhiều, Phương Vũ Luân càng có gánh nặng, sáng hôm sau không rời giường nổi, trong lòng bóng dáng Thẩm Hàm càng ngày càng nặng.

Ngày hôm qua còn nghĩ cậu có Thẩm Hàm là đủ rồi, hiện tại lại nghĩ nếu Thẩm Hàm có mục tiêu là phương xa, cậu tuyệt không trở thành ràng buộc của Thẩm Hàm.

Sáng nay ba mẹ Phương Vũ Luân rời giường liền có chút giật mình, con trai bọn họ từ trước đến nay đúng giờ, sẽ làm bữa sáng đơn giản cho, cũng sẽ chuẩn bị cơm hộp cho buổi trứ, mấy tháng tới nay không có muộn một lần, hôm nay là làm sao vậy?

Gõ gõ cửa phòng Phương Vũ Luân, bên trong không có tiếng vang, hai vợ chồng nhẹ nhàng đẩy ra, tiến vào bọn họ mới phát hiện mặt Phương Vũ Luân đỏ đến dị thường, duỗi tay sờ, nóng đến dọa người.

Lưu Văn Lệ lúc ấy rơi lệ, tuy luôn cùng con trai vui đùa, cũng luôn làm con trai chiếu cố mình, nhưng bà thật sự yêu con.

Thân thể Phương Vũ Luân luôn luôn thực tốt, cậu thích bơi lội, cũng thích đánh tennis, cơ hồ không sinh bệnh, hơn nữa chính cậu tương đối khắc chế hiểu chuyện, cho nên cha mẹ vẫn luôn không lo lắng, giờ phút này nhìn trên giường Phương Vũ Luân suy yếu, Lưu Văn Lệ cùng Phương Hạ đều bắt đầu tự trách, rốt cuộc con trai bọn họ hiểu chuyện, cũng chỉ là thiếu niên không tới 16.

Nhanh chóng đưa Phương Vũ Luân đến bệnh viện, hai người khẩn trương mà trông con.

Thẩm Hàm buổi sáng ra cửa, theo thói quen tìm Phương Vũ Luân, nhưng hôm nay Phương Vũ Luân không ở, Thẩm Hàm nghĩ Phương Vũ Luân dậy muộn, vì thế đứng ở cửa chờ Phương Vũ Luân.

Gió lạnh thấu xương thổi đến như đao cắt, Thẩm Hàm nhịn không được rùng mình, nhớ tới Phương Vũ Luân cũng luôn chờ mình như vậy, vô luận gió lớn trời mưa, vô luận hè nóng bức giá lạnh, Thẩm Hàm có chút đau lòng, hắn cần xác định, nếu Phương Vũ Luân không phải ái nhân, hắn không nên để cậu chấp nhất.

Nhưng mà năm phút đồng hồ qua đi, mười phút qua đi, nửa giờ qua đi, một giờ qua đi, Thẩm Hàm như cũ không có chờ được tin của Phương Vũ Luân, mà lúc này giờ học của Túc Vân 1 đã tới.

Di động trống trơn, Phương Vũ Luân không có gọi hay gửi tin cho Thẩm Hàm, Thẩm Hàm chậm rãi đi Túc Vân 1, đang đi rút cuộc điện thoại của Thẩm Hàm cũng vang lên.

“Nè, xảy ra chuyện gì thế Phương Vũ Luân?”

“Chào cháu, cô là mẹ Phương Vũ Luân, cháu là Thẩm Hàm hat, Vũ Luân nó sinh bệnh, ở bệnh viện, cô nghĩ tới cháu và nó luôn cùng tới trường cho nên nhờ cháu xin nghỉ hộ Vũ Luân.”

“Chào A di, Phương Vũ Luân sinh bệnh gì?”

“Phát sốt, lúc này còn không có hạ sốt.”

“A di, mọi người ở bệnh viện nào thế?” Thẩm Hàm bắt mình giữ lễ phép, không cần nóng nảy.

“À, bệnh viện thành phố.”

“A di, buổi chiều tan học cháu có thể qua sao?”

“Đương nhiên có thể, Vũ Luân nhà coi thích cháu nhất.”

Thẩm Hàm sửng sốt, hơi hơi mỉm cười nói: “Cháu cũng thực thích Phương Vũ Luân, a di, chúng ta buổi chiều thấy.”