Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 65




Phương Vũ Luân duỗi tay sờ sờ má phải, rồi sau đó không nói một tiếng mà tiếp tục đi phía trước, vẫn là một thân người sống chớ gần.

Thẩm Hàm cũng chú ý tới, Phương Vũ Luân từ lúc về đội ngũ lớp 8, trừ Sư Hiểu nói với cậu mấy câu, lớp 8 tựa hồ không một người nào cùng cậu nói chuyện, có lẽ là không dám, nhưng tóm lại Phương Vũ Luân từ lúc về lớp 8 là một người, hiện tại về nhà cũng độc lai độc vãng, Thẩm Hàm xác định có vài đồng học lớp 8 đi hướng đông này.

Thấy Phương Vũ Luân đáng thương, Thẩm Hàm mở miệng nói: “Chào, tôi là Thẩm Hàm.”

Phương Vũ Luân không nói một tiếng tiếp tục đi phía trước, Thẩm Hàm phỏng đoán cậu không nghe được, vì thế đi hai bước tiến lên vỗ vỗ bả vai Phương Vũ Luân, nói: “Nè.”

Phương Vũ Luân dừng lại, mặt không biểu tình hỏi: “Cậu nói với tôi?”

Thẩm Hàm gật gật đầu, Phương Vũ Luân hỏi tiếp: “Vì cái gì?”

“Bởi vì chúng ta đều là cao nhất Túc Vân, là bạn cùng trường.” Thẩm Hàm nói.

Phương Vũ Luân nhìn Thẩm Hàm, vài giây sau mới nói: “Đúng vậy.”

“Tôi tên Thẩm Hàm.”

“Tôi tên Phương Vũ Luân.”

“Nhà cậu cũng ở hoa viên Lam Thiên sao?”

“Ừ, nhà tôi là biệt thự số 1.”

Thẩm Hàm gật gật đầu, trách không được nguyên chủ không quen Phương Vũ Luân, Thẩm Hàm ở biệt thứ số 147, tuy đều ở cùng tiểu khu, nhưng tiểu khu này dù sao cũng là biệt thự, mỗi nhà đều có một cái sân, cho nên từ số 1 đến 147 kỳ thật có một khoảng cách, với lại nhà Thẩm Hàm cách cửa chính hoa viên Lam Thiên rất gần, cho nên chưa bao giờ ra vào cửa bên kia.

“Trách không được tôi không quen cậu, nhà tôi số 147, nếu vậy về sau chúng ta có thể cùng nhau về nhà.”

Phương Vũ Luân lại dừng, nhìn Thẩm Hàm, hồi lâu không nói chuyện, Thẩm Hàm hỏi làm sao vậy, cậu lại lắc đầu nói không có việc gì.

Thẩm Hàm cùng cậu một trước một sau tới hoa viên Lam Thiên, vào cửa chính, tiếp tục đi, kỳ thật hai người đi không lâu, đến đường lớn liền phải tách ra, nhưng Phương Vũ Luân lại không có quẹo mà đi theo Thẩm Hàm tới 147.

“Nhà cậu bên kia.” Thẩm Hàm cũng chú ý tới.

“Tôi đưa cậu về nhà, lại về nhà.”

Thẩm Hàm cũng không kiên trì, dù sao cũng chỉ hai ba phút, vì thế liền đi phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Cậu cùng con mèo kia làm sao vậy?”

Phương Vũ Luân tựa hồ không có xấu hổ khi bị nhìn đến, mà nghiêm túc trả lời: “Nó mắng tôi.”

Thẩm Hàm:……

“Nó mắng cậu cái gì?”

“Nói tôi đời này không có bạn gái, bởi vì mặt tôi cơ bắp tê liệt.”

Thẩm Hàm:……

Thôi, vẫn nên chăm chú đi đường đi.

“Tôi về đến nhà, mai gặp.” Hai phút sau dừng chân trước biệt thự.

Phương Vũ Luân tựa hồ không nghĩ tới gần vậy, cậu nhìn Thẩm Hàm vài giây sau mới trả lời: “Mai gặp.”

Tối nay Thẩm Hàm vẫn không có nhìn thấy ba mẹ mình, nhưng hắn sửa sang đồ của nguyên chủ, phát hiện nguyên chủ bảo tồn một tấm ảnh chụp, ảnh chụp kia thực rõ ràng là đồ nguyên chủ thập phần quý trọng, mà sau ảnh chụp viết một câu: “Sau khi lớn lên em sẽ làm lão sư.”

Ra là ảnh chụp lão sư tiểu học của Thẩm Hàm, cũng là ấm áp duy nhất nguyên chủ nhận được lúc thơ ấu, đáng tiếc lão sư kia ở lúc Thẩm Hàm học sơ trung ngoài ý muốn qua đời, mà nguyên chủ vẫn luôn muốn trở lại tiểu học làm lão sư, ở bên người lão sư.

Than nhẹ một hơi, Thẩm Hàm hiểu rõ đây là nguyên chủ xem vị lão sư tiểu học này thành cha mẹ thân nhân, cho nên mới ỷ lại, cũng đáng thương nguyên chủ gia cảnh giàu có, lại không có một cái nhà hoàn chỉnh.

Thôi, còn không phải làm lão sư sao, Thẩm Hàm quyết định thay nguyên chủ hoàn thành cái nguyện vọng không lớn này.

Sáng hôm sau, Thẩm Hàm rời giường, tới phòng khách lại phát hiện phòng khách có một đôi vợ chồng, bọn họ nhìn thấy Thẩm Hàm, cùng bước nhanh qua ôm Thẩm Hàm.

“Tiểu Hàm, ngày hôm qua mẹ bận quá, không biết con nhập học cao trung, đây là quà, bên trong có mấy vạn, đi mua đồ con thích.”

“Ba cũng vậy, ba ba thực xin lỗi con, nhưng ba ba liều mạng cũng vì con, Tiểu Hàm, chìa khoá này cho con, tuy rằng con còn không có bằng lái, nhưng tóm lại là tâm ý của ba ba.”

Thẩm Hàm còn không kịp trả lời một câu, hai người liền vội vàng mà đi rồi.

Thẩm Hàm ở lúc hai người bọn họ đi rồi, ngồi vào bàn ăn, vừa ăn đồ vừa tùy ý mà cùng a di giúp việc nói một câu: “A di, ba mẹ mỗi ngày đều nói yêu tôi, trước nay lại không ở cùng tôi, có phải thực phiền không.”

A di đau lòng mà nhìn Thẩm Hàm, cuối cùng cũng không nói chuyện, rốt cuộc bà cũng chỉ là người hầu mà thôi, mà Thẩm Hàm đã lớn.

Đương nhiên Thẩm Hàm nói những lời này là thay nguyên chủ, với hắn mà nói không có cha mẹ ngược lại càng nhẹ nhàng.

An ổn mà ăn bữa sáng, Thẩm Hàm đeo cặp sách chuẩn bị đi học, vừa ra khỏi cửa thế mà nhìn thấy thân ảnh cao lớn của một người đang cùng một con mèo đen mắt to trừng mắt nhỏ.

“Tao không đi nhầm đường.” Phương Vũ Luân nói với mèo béo ở tường vây biệt thự nhà Thẩm Hàm.

Mèo béo Bệ Hạ liếc xéo Phương Vũ Luân một cái, rồi sau đó đầu chuyển hướng nơi khác, tựa hồ lười nhìn Phương Vũ Luân, “Meo meo meo.”

“Tao không bệnh tâm thần!” Phương Vũ Luân thoáng đề cao âm lượng.

“Meo meo meo.” Đừng phiền ta.

“Là mày trêu chọc tao trước.”

“Meo, meo meo, meo meo meo.” Cút, lại nháo, ta cào ngươi.

Phương Vũ Luân ngậm miệng, vừa quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hàm đã ra tới.

Thẩm Hàm nói một câu “Sớm”, móc cá khô nhỏ ra cho Bệ Hạ, Bệ Hạ cũng phối hợp mà nhảy xuống tường vây, đi đến trước mặt Thẩm Hàm, ăn sạch cá khô nhỏ rồi lười nhác vươn móng chuẩn bị rời đi.

Phương Vũ Luân đứng sau Thẩm Hàm nhìn mèo béo vốn kiêu ngạo chuẩn bị rời khỏi, bởi vì Thẩm Hàm nhẹ nhàng chạm trở nên dị thường dịu ngoan, Phương Vũ Luân nhìn bóng dáng Thẩm Hàm, hồi lâu không nhúc nhích.

Chờ Thẩm Hàm chơi đủ rồi, đứng dậy, quay đầu lại thấy Phương Vũ Luân nghiêm túc nhìn mình, “Thế nào?”

“Đây là mèo của cậu?” Phương Vũ Luân không biểu tình, cậu có lẽ không biết “Vui đùa” là cái gì, vĩnh viễn nghiêm túc, vĩnh viễn mặt không biểu tình, vĩnh viễn mang theo vắng vẻ như khí lạnh của điều hòa.

“Không phải, hoang dại, tôi thỉnh thoảng có cho chút cá khô nhỏ ăn, nhưng nó tên Bệ Hạ, tôi lấy tên.”

Phương Vũ Luân dừng một chút nói: “…… Tên thực thích hợp.”

Méo béo đen lúng liếng đã chạy xa, nếu nó còn ở hiện trường, khẳng định sẽ tự đắc ý đầy đất hướng Phương Vũ Luân meo meo hai tiếng, ý tứ đương nhiên, tên nó chính là nên khốc suất cuồng bá duệ như vậy, phàm nhân các ngươi đều quỳ an cho ta.

Thẩm Hàm cười, trên mặt cậu có dấu vết nhàn nhạt nói: “Đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, dù không xuất huyết, cũng có nguy hiểm.”

“Không cần, Bệ Hạ có chừng mực.”

Thẩm Hàm nghĩ nghĩ cái gọi là Bệ Hạ đúng mực, sau đó gật gật đầu, nếu học thần nói có, kia đại khái chính là thật sự có đi.

Hai người sóng vai đi Túc Vân, bởi vì vẫn trong hoa viên Lam Thiên, cho nên trên đường cơ bản không có mấy người, ra khỏi hoa viên Lam Thiên, mới có cảm giác nội thành.

“Sao ở cửa nhà tôi?” Thẩm Hàm lơ đãng hỏi.

“Cùng đi học.” Phương Vũ Luân trả lời.

Thẩm Hàm cũng không nói nữa, bởi vì Phương Vũ Luân nói bình thường, giống như chuyện này không cần hai bên làm ra ước định, cậu nghĩ cùng thì cùng.

“Cậu quen Bệ Hạ?”

“Ừ, nó có đôi khi sẽ tới đi bộ bên nhà tôi, luôn cùng một con mèo khác đánh nhau, một con mèo khác là của nhà hàng xóm, tên Bàn Chanh.”

“Bệ Hạ hình như không thích cậu.” Thẩm Hàm nhàn nhạt mà nói.

“À, trước kia còn tốt, mang nó đi bệnh viện tiêm vắc-xin mấy lần, sau lại dẫn noa đi triệt sản, cho nên sau đó mỗi lần nhìn thấy tôi liền dỗi.”

Vậy thì không trách được, Thẩm Hàm nghĩ thầm, Phương Vũ Luân cắt trứng trứng của Bệ Hạ nha, dù là ai cũng sẽ không vui, nhưng Thẩm Hàm cũng biết cái khác của Phương Vũ Luân, rốt cuộc người này đối Bệ Hạ hẳn không tồi.

“Thế sao không đưa Bệ Hạ về nhà nuôi?”

“Nó không vui, với lại có mấy nhà khác cũng muốn nuôi nó, nhưng qua mấy ngày nó đều đi.”

Thẩm Hàm lúc này hiểu rõ vì sao Bệ Hạ béo như vậy, là do có rất nhiều người vội vã cho nó ăn ngon đó.

“Vậy mọi người gọi Bệ Hạ là gì?”

Phương Vũ Luân ngừng một chút, nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới mở miệng nói: “Tôi gọi nó Béo Đen, một cô bé thường mua đồ hộp cho nó gọi nó Thịt Viên, có một ông lão luôn ăn đồ ăn cho mèo trước cửa gọi Bệ Hạ là Trần Mỹ, à, còn có một nhà gọi nó là Mắt Ưng Xanh.”

Thẩm Hàm:……

Béo Đen thì có thể hiểu, Thịt Viên cũng có thể hiểu nhưng Trần Mỹ và Mắt Ưng Xanh là cái gì?

Hai người câu được câu không trò chuyện, chỉ chốc lát đã tới cổng trường học, bảo vệ kiểm tra thẻ của hai người, lúc này mới cho đi, cửa này rất ít kiểm tra, không biết sao hôm nay lại kiểm tra hai người họ.

Đương nhiên hai người đều là học sinh đứng đắn, có kiểm tra cũng không vấn đề.

Tới lầu ba, hai người tách ra về phòng lớp mình. Sư Hiểu nhìn thấy Thẩm Hàm thét kinh hãi, “Nè, Thẩm Hàm khi nào cậu với học thần ở một chỗ thế? Còn theo tới.”

Thẩm Hàm cạn lời nhìn Sư Hiểu trả lời: “Nhà cậu ấy cũng ở hoa viên Lam Thiên, lúc về nhà có gặp, hẹn sáng nay cùng tới trường.”

Sư Hiểu nháy mắt xoay người, bò lên bàn, trong miệng còn không quên nói một câu: “Tui chán ghét kẻ có tiền, vì cái gì bên người tui đều là kẻ có tiền.”

Sư Hiểu lẩm bẩm vài câu, đột nhiên đứng dậy quay đầu lại cầm tay Thẩm Hàm, mở miệng nói: “Nếu các cậu đều là kẻ có tiền, hừ hừ, chân thô lớn kia, các cậu có thiếu trang sức?”

Thẩm Hàm hạn hán lời, nhưng cũng vui đùa nói: “Nếu tôi là chân thô lớn thế giữa chưa tôi mời cơm.”

“Gia.” Sư Hiểu cao hứng ngón trỏ ngón giữa giơ v, cười hì hì nói: “Mẹ tớ kiên quyết cho rằng tớ còn nhỏ, nghiêm khắc khống chế tiền tiêu vặt, nhưng tớ đã mười lăm, ô ô ô, thanh xuân chính là nghèo.”

Nghiêm Âu Lãng nói: “Nhưng mẹ cậu chuẩn bị cơm trưa kìa, tớ có thấy hộp.”

Sư Hiểu trừng Nghiêm Âu Lãng, liếc mắt một cái nói: “Trên đời này chỉ mắt cậu tốt.”

Nghiêm Âu Lãng không hiểu sao Sư Hiểu tức giận, cầu cứu nhìn về phía Thẩm Hàm, Thẩm Hàm cười nói: “Sư Hiểu đưa cơm hộp của cậu cho tôi, Nghiêm Âu Lãng mời cậu ra ngoài ăn.”

Nghiêm Âu Lãng đang ước gì có thể mời Sư Hiểu ăn cơm, nhanh nói: “Được được, cậu ăn cái gì tớ cũng mời.”

Sư Hiểu nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời: “Mì kéo ở cửa nam, xương sườn, hai phần xương sườn!”

Nghiêm Âu Lãng nhỏ giọng nói một câu: “Còn chưa tới 30.”

Sư Hiểu vỗ bàn: “Đã biết, cậu có tiền, muốn mời tớ bữa 3 vạn, nhưng tớ không thích, tớ muốn bữa 30.”

Nghiêm Âu Lãng lại không hiểu được, cậu ta luôn làm Sư Hiểu giận dỗi, kỳ thật Sư Hiểu cũng không muốn chiếm tiện nghi, tóm lại nói kẻ có tiền gì đó cũng chỉ là vui đùa.

Thẩm Hàm lại nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ, cảm thấy có loại thỏa mãn, hắn biết Sư Hiểu nói giỡn, bởi vì nhà cậu tuy không phải phú hào nhưng cũng không thiếu tiền, Nghiêm Âu Lãng lại thành thật, nhưng cậu thích Sư Hiểu là điều rõ ràng, cậu luôn sợ chọc Sư Hiểu tức giận. Sau khi hết tiết 1, Thẩm Hàm đi WC, đi qua cửa lớp 8, giáo viên lớp 8 dạy quá giờ, hắn đứng ở cửa sổ nhìn, vừa lúc phát hiện Phương Vũ Luân ngồi ở cuối cùng, Phương Vũ Luân đang cắm tai nghe chơi game?

Vương Tử Liên ở sau Thẩm Hàm, sáng sớm cũng chưa nói với Thẩm Hàm, lúc này muốn nói, Thẩm Hàm lại quay người, nhìn thẳng đi qua Vương Tử Liên, đi WC.