Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 53




Nguyên bản còn nghĩ nếu Lâm Chi Túy thật là ái nhân, Thẩm Hàm liền không đợi, trực tiếp truy, hiện tại thật tốt, Thẩm Hàm phát hiện hình như không cần hắn truy vị lang yêu tiên sinh này thì y đã động tâm.

Hít sâu một chút, Thẩm Hàm làm mình bình tĩnh trở lại, tuy bên ngoài nhuyễn manh đáng yêu, nhưng bên ngoài thay đổi, khí chất lại sẽ không thay đổi, Thẩm Hàm lại lần nữa mặt lạnh, chuẩn bị nhẫn mấy ngày vì Sùng Minh Lô.

Thẩm Hàm không biết, kỳ thật dưới diện mạo nhuyễn manh, ánh mắt lạnh như băng sẽ làm người ta cảm thấy có loại tương phản manh, kết quả là manh càng thêm manh Thẩm Hàm liền làm tai Lâm Chi Túy càng đỏ, không đúng, ở trong mắt Thẩm Hàm là càng xám.

Nhắm mắt lại, Thẩm Hàm quyết định mắt không thấy tâm không phiền, thằng nhãi trước mặt này một đời trước rõ ràng là cuồng tu tiên, nhiệm vụ mỗi ngày đều là tu luyện tu luyện tu luyện, kết quả một đời này, mới vừa gặp mặt không bao lâu, nhân thiết của thằng nhãi này liền băng rồi, thật là làm Thẩm Hàm cạn lời.

Lâm Chi Túy giúp Thẩm Hàm cầm một bộ quần áo mới, nói: “Ta hôm nay đi mua vại, có mua một bộ mới, ta mặc cho ngươi.”

Thẩm Hàm vừa thấy quần áo kia, trong lòng tức khắc hối hận, mới vừa tiến vào thế giới này, thật không nên trốn, nên để nhánh cây kia đâm thủng yết hầu, hoàn thành nhiệm vụ pháo hôi nói không chừng so này còn tốt hơn, bởi vì cái Lâm Chi Túy lấy ra kia mà cũng gọi là quần áo sao?

Phần trên là yếm đơn giản, trái phải thêu uyên ương, nhưng hai điểm trên yếm vị thủng là thứ gì? Phía dưới hẳn là quần, tuy Thẩm Hàm không xác định được màu sắc, nhưng quần này nhìn qua lóa mắt thật sự, mang theo rất nhiều trang trí lóe sáng, Thẩm Hàm thật sự rất muốn hỏi Lâm Chi Túy vị đại ca này một chút, đũng quần vì cái gì cũng bị thủng?

Thẩm Hàm lạnh lùng hỏi Lâm Chi Túy: “Ngươi không mua được quần áo khác?”

Lâm Chi Túy nhìn Thẩm Hàm, sau đó gật gật đầu, trả lời: “Khi ta đi, chợ nhân loại đều đã đóng, bởi vì thành trấn nhân loại ở hôm nay có tiết tình lang, chỉ có một cửa hàng kỳ quái mở ra, ta liền đi vào, ta nói muốn mua quần áo, hắn hỏi ta mua cho ai mặc, ta nói nam nhân, hắn liền cười hắc hắc nửa ngày, sau đó cho ta cái này.”

Tiết tình lang?

Thẩm Hàm lại lần nữa nhắm hai mắt lại, hắn có thể tưởng tượng tiết tình lang hôm nay, một nam nhân tuấn mỹ vô trù tới một gian cửa hàng phục sức tình thú, nói mình mua quần áo cho nam, cũng có thể lý giải vị chủ tiệm kia “Hắc hắc” là có ý gì, càng có thể lý giải chủ tiệm vì cái gì sẽ cho Lâm Chi Túy thân quần áo này.

“Ngươi nếu không muốn mặc thì thôi.” Lâm Chi Túy vẫn vẻ mặt diện than, nhưng Thẩm Hàm lại từ vẻ mặt diện than này nhìn ra một phần quẫn bách, hắn cũng phục mình.

“Thôi, mặc vào cho ta đi.”

Mặc so với không mặc tốt hơn, Thẩm Hàm an ủi mình.

Nhưng mà trên thực tế, chờ Thẩm Hàm mặc xong, hắn hẳn nên phát hiện không mặc còn hơn, hắn quấn chăn gấm mỏng chuẩn bị nằm.

Lâm Chi Túy quay người lại, nói ta đi tìm đồ ăn liền đi rồi.

Thẩm Hàm không biết, Lâm Chi Túy vừa ra nhà ở, máu mũi liền ra tới, rõ ràng là lang yêu, lúc cuồng bạo hóa thiên hạ vô địch, cả ngày lạnh mặt, nhìn qua như ai cũng thiếu y mấy vạn lượng bạc, nhưng mà giờ phút này y đứng sát một đại thụ lau máu mũi, có chút chật vật.

Đúng vậy, Lâm Chi Túy thích Thẩm Hàm, từ ánh mắt đầu tiên, trong thân thể như có loại lực lượng quen thuộc rồi lại xa lạ lôi kéo y, nói cho y, đúng vậy chính là người trước mắt này, nhất định là hắn, tuyệt đối là hắn, ngàn vạn không thể buông hắn.

Đó là lúc Lâm Chi Tuý tỉnh lại sau cuồng bạo hóa, y suy yếu chuẩn bị rời đi, nhưng lúc rời đi quay đầu lại liếc mắt một cái, một cái liếc mắt y liền như nhập ma.

Y tiến tới cạnh người làm y như nhập ma, Lâm Chi Túy nhìn chằm chằm Thẩm Hàm nhắm chặt hai mắt, trong lòng rung động làm y không kiềm chế được.

Ôm Thẩm Hàm về phòng nhỏ cư trú trong rừng, Lâm Chi Túy càng nhìn càng vui mừng, nhưng lúc kiểm tra thân thể hắn xong Lâm Chi Túy bắt đầu tự trách, cũng quyết định nhất định phải chữa khỏi cho vật nhỏ xinh đẹp này.

Đương nhiên Lâm Chi Túy cũng không biết, cái gọi là “vật nhỏ xinh đẹp” căn bản cùng lý giải của y bất đồng, trừ bỏ diện mạo Lâm Chi Túy có thể gọi hắn vật nhỏ thì các phương diện khác không thể gọi vậy, điểm này, Lâm Chi Túy về sau sẽ biết.

Đi cánh rừng lần nữa tìm trái cây cho Thẩm Hàm, lúc này đây, Lâm Chi Túy chuyên tìm một ít bạo quả mọng.

Ừ, nước trái cây từ trong miệng Thẩm Hàm phun ra, đặc biệt ngọt.

Thẩm Hàm thấy Lâm Chi Túy ôm về bạo quả mọng, thật sâu mà thở dài nói: “Ta không thích ăn cái này.”

Lâm Chi Túy gật gật đầu, lấy ra một quả khác biệt duy nhất trong đống bạo quả mọng, nói: “Ăn cái này đi.”

Thẩm Hàm nhìn trái trong tay Lâm Chi Túy, cùng quả táo không sai biệt lắm, màu xám nhạt, thực ra hẳn là màu cam hoặc màu vàng đặc, bất quá hẳn là ăn ngon, với lại hắn cũng đói bụng, vì thế khi tay Lâm Chi Tuý tới, Thẩm Hàm cắn một ngụm.

Kết quả thứ này xác thật ngọt giống táo, tuy không giòn như táo nhưng nước trong trái này quả thực không phải nhiều bình thường, Thẩm Hàm cắn một ngụm, ngay sau đó nước trái cây liền có một bộ phận từ khóe môi rơi vào trong cổ, trên tay Lâm Chi Túy cũng có không ít nước trái cây, theo tay, chảy xuống ống tay áo.

Lâm Chi Túy nhìn thấy, nhanh thu tay về, rồi sau đó vươn đầu lưỡi liếm nước trái cây sắp vào ống tay áo, liếm xong, y nói với Thẩm Hàm: “Trong cổ ngươi cũng có.”

Thẩm Hàm sửng sốt, chờ phản ứng lại, Lâm Chi Túy đã gần sát, tựa hồ tùy thời liếm sạch sẽ nước trái cây trong cổ hắn.

Thẩm Hàm tay chân không động nổi, chỉ có thể ra một tiếng: “Lâm Chi Túy, ngươi dám liếm một cái thử xem.”

Nhưng dùng thanh âm mềm mại nói ra, thế nhưng có loại cảm giác trêu chọc, Thẩm Hàm nghe được thanh âm mình cũng bất đắc dĩ, may mà Lâm Chi Túy nghe ra Thẩm Hàm phẫn nộ, ngồi thẳng trở về.

Thẩm Hàm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn suy nghĩ thân thể cùng thanh âm rốt cuộc có thể thay đổi không, thật là chịu đủ loại âm mềm này rồi.

Lâm Chi Túy ngồi trở lại như người không có việc gì, lại đặt trái bên môi Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nhìn y, nhìn nhìn vành tai y, ha hả, lại biến thành màu xám, kia ý là tai y lại đỏ.

“Ta không đói bụng.” Thẩm Hàm quay đầu, nói.

Nhưng động tác này của Thẩm Hàm, ở trong mắt Lâm Chi Túy thành một loại bộ dáng khác, như, không, chính là một hamster nhỏ nóng nảy, đang cáu kỉnh.

“Không ăn cái này, ăn bạo quả mọng, ngươi ngậm miệng, liền sẽ không phun nước trái cây.”

Thẩm Hàm:……

Thôi, hắn không muốn cùng Lâm Chi Túy rối rắm cái gì, mấu chốt là chính hắn cũng rõ mang bộ dạng hamster tinh cáu kỉnh, là cỡ nào…… Đáng yêu.

Lạnh mặt, Thẩm Hàm ăn mấy bạo quả mọng, với lại đúng như Lâm Chi Túy nói hắn ngậm miệng, quả nhiên nước trái cây không có phun ra.

Tối nay Thẩm Hàm ngủ rất thơm ngọt, trong mộng hắn như ở trên mây, đám mây mềm mại như bông nâng hắn, trong ngực cũng có, trong mộng hắn ôm chặt lấy đám mây ấm áp này, hô hấp đều đều.

Thẩm Hàm tỉnh lại, đã là trứ ngày thứ hai, hắn muốn xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, nhưng tay không nâng nổi, chỉ có thể nằm im, mấu chốt, nếu không nhớ lầm, còn ba ngày nữa là Lâm Chi Túy có Sùng Minh Lô.

Ba ngày nữa có thể hành động tự do với Thẩm Hàm mà nói, không lâu sau, hắn nghĩ, dù ba giờ hắn đều thấy dài, a đúng rồi, trong thế giới này người ta không có giờ, muốn đúng hạn tới.

Bởi vì nhàm chán, Thẩm Hàm lại nghĩ tới đối thoại với Chủ Thần, Chủ Thần nói hắn tốt nhất nên làm pháo hôi, giọng Chủ Thần mang theo lực lượng cùng uy áp, như vậy Chủ Thần có chủ thể là cái dạng gì?

Một người? Một dàn máy tính siêu tốc?

Thẩm Hàm đang du đãng phía chân trời, bỗng bên ngoài xuất hiện thanh âm đánh nhau, “Rắc”, hẳn là có nhánh cây đứt, “Keng”, hẳn là đao kiếm va chạm……

Thẩm Hàm không nghe lầm, Lâm Chi Túy cùng ba người chiến đấu, ba người kia, một người so với một người uy mãnh hơn, trong đó có một râu quai nón.

Ba ngươi này tựa hồ tu vi đều không thấp, râu quai nón có tu vi cao nhất, hắn ta vỗ một chưởng đi, chưởng phong có thể bẻ gãy vài đại thụ, mà hắn ta dùng binh khí cũng lớn lại nặng, như chuỳ đầu mang đinh, mỗi lần hua qua, đều mang theo một trận gió.

Ba người này muốn đoạt nội đan Lâm Chi Túy, bởi vì máu yêu của Lâm Chi Túy có long huyết, cho nên lúc y cuồng bạo hóa, uy lực vô địch, hơn nữa chính y hoàn toàn không khống chế được, cùng lang yêu bình thường bất đồng.

Lang yêu bình thường đêm trăng tròn mỗi tháng cũng chính là 15 sẽ cuồng bạo hóa, nhưng lúc bọn họ cuồng bạo hóa cơ bản đều có thể khống chế, thậm chí bộ phận lớn chỉ cần nhốt lại là xong, với lại thời gian bọn họ cuồng bạo hóa cơ bản là một canh giờ, Lâm Chi Túy lại trong ngày 15 đến khi ánh trăng biến mất, có đôi khi tới năm sáu canh giờ.

Bởi vì có long huyết, cho nên nội đan Lâm Chi Túy cùng yêu đan khác cũng bất đồng, nội đan của y có thể gia tăng tu vi của nhân loại, còn có thể hấp dẫn linh khí nhập thể một cách mạnh mẽ, dù không tu luyện, hô hấp cũng có thể gia tăng tu vi.

Đúng bởi vậy, Lâm Chi Túy vẫn luôn bị mơ ước, vô luận là nhân loại người tu tiên hay yêu ma quỷ quái.

Trong rừng cây um tùm, có một thân hắc y xuyên qua trong đó, lướt qua gió nhẹ di động, nhánh cây y đặt chân cũng chỉ hơi hơi cong một chút, rồi sau đó lần thứ hai khôi phục như thường.

“Đừng chạy Long Huyết Lang yêu, nội đan của ngươi, chúng ta muốn rồi!” Râu quai nón giơ búa tạ đuổi theo, nhưng Lâm Chi Túy uyển chuyển nhẹ nhàng như một sợi gió nhẹ xẹt qua trong rừng, bọn họ muốn bắt cũng không bắt nổi.

“Hừ, như chuột, chỉ biết trốn, ta xem ngươi còn trốn nơi nào.” Râu quai nón nói, giơ tay ném ra một viên thuốc, thuốc viên vừa rơi xuống đất liền nổ tung, sương khói màu trắng tràn ngập.

Lâm Chi Túy ngửi được sương khói kia, con ngươi đen nhánh nháy mắt mang theo huyết sắc, hai tròng mắt vốn lạnh băng giờ phút này hung ác nham hiểm lại thị huyết.

“Ha ha ha, lần này còn có thể trốn sao, đây chính đồ chuyên dùng đối phó lang yêu…… Phốc……”

Râu quai nón chưa nói xong, trong miệng phun một búng máu tung toé ra mấy mét, ngã xuống đất không dậy nổi, hai người khác căn bản không làm rõ tình huống, chỉ muốn chạy hai bước xem râu quai nón, nhưng mà bọn họ còn chưa bước, đầu cũng đã rơi xuống đất.

Mới một hai giây, hết thảy trần ai lạc định.

Đỏ sậm trong mắt Lâm Chi Túy chậm rãi lui bước, dùng đồ sử dụng cho lang yêu bình thường cho y, vài người này thật ngốc.

Từ trong ngực râu quai nón, Lâm Chi Túy tìm được một lư hương nhỏ, xem xét một chút, hẳn là Sùng Minh Lô, khóe miệng hơi cong, Lâm Chi Tuý nghĩ Thẩm Hàm hẳn sẽ cao hứng đi.

Trở về phòng nhỏ, Thẩm Hàm đã tỉnh, Lâm Chi Túy đi qua, “Ta dụi dụi mắt cho ngươi, có ghèn.”

Thẩm Hàm:……

Thẩm Hàm cảm thấy nhân thiết muốn băng rồi, bởi vì hắn thật sự muốn bão nổi trước mặt thằng nhãi này.