Tiêu Chuẩn Dựng Vợ Gả Chồng

Chương 9






"Khả năng hấp thụ của thuốc khá nhẹ, để phòng ngừa xuất hiện vấn đề sau này, đề nghị nằm viện quan sát thêm."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn Hạ Ngữ An đang nằm trên giường bệnh, gương mặt luôn rạng rỡ lúc này lại mang theo nét yếu ớt: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ đút tay vào túi, gật đầu rời đi.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn ra cửa sổ, đêm đã khuya, rồi lại nhìn về phía thư kí Cao và trợ lí Lý đi theo bên cạnh, nói: "Hai người về trước đi."
Trợ lí Lý gần như là phụ tá riêng của Mạnh Tây Nguyệt, luôn do anh ta đưa Mạnh Tây Nguyệt về nhà: "Tổng giám đốc, hay là tôi cũng ở lại đây đi."
Mạnh Tây Nguyệt từ chối: "Không cần, tôi cũng không ở lại đây bao lâu, lát nữa tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc Hạ thị."
Trợ lí Lý không nói thêm gì, để lại chìa khóa xe rồi đi cùng với thư kí Cao, chỉ là trước khi ra về, thư kí Cao nhìn về phía Hạ Ngữ An nằm trên giường bệnh một cách đầy ẩn ý.
Mạnh Tây Nguyệt liên lạc với Hạ Kha, mặc dù là điện thoại riêng nhưng lại do thư kí bắt máy, kết quả được cho biết Hạ Kha đã đi công tác, không ở trong thành phố.

Hết cách, Mạnh Tây Nguyệt chỉ có thể ở lại đây.
Trái lại, Hạ Ngữ An ngủ rất ngon.

Nàng bị dày vò lâu như vậy, sớm đã mệt mỏi, vừa vào đến bệnh viện, cả người lập tức thả lỏng, ngủ không chút lo lắng.
Nghe thấy tiếng hít thở kéo dài của đối phương, Mạnh Tây Nguyệt bóp bóp sống mũi.


Tối nay đã bàn bạc xong phương án với người hợp tác, lúc tất cả mọi người đều vui vẻ đi về thì không ngờ lại trùng hợp gặp được Hạ Ngữ An.
Trong khoảng thời gian này, cô bận rộn nhiều việc, sự chèn ép đến từ công ty của nam chính khiến cho cô có cảm giác sốt ruột.
Làm nam chính, đứa con của số phận, ở cái thế giới này, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Ít nhất ở hiện tại, Mạnh Tây Nguyệt không thể nào đáp trả lại sự chèn ép từ công ty của nam chính, chỉ có thể tránh né.
Nhưng mà, Mạnh Tây Nguyệt nhớ rõ trong cốt truyện, vì gia tăng sự trắc trở trong tình cảm của nam nữ chính, công ty của nam chính đã bị trượt chân, bị ép đến mức xém chút nữa đã phá sản, cuối cùng chấp nhận lời đề nghị của nữ phụ độc ác Hạ Ngữ An, Hạ thị và nhà họ Lệ kết thông gia, Hạ thị rót tài chính, Thiên Vũ mới có năng lực xoay chuyển tình thế.
Cuối cùng, bởi vì nữ phụ ác độc làm nhiều chuyện xấu, nam chính phẫn nộ, cuối cùng chiếm đoạt Hạ thị, một bước trở thành lão đại nói một là một ở thành phố S.
Nhưng mà, đây là truyện ngôn tình, không phải truyện cạnh tranh trên thương trường, không viết rõ vấn đề mà công ty nam chính gặp phải.
Điều Mạnh Tây Nguyệt muốn làm chính là chờ đợi cơ hội này, hoặc là khiến cho công ty của nam chính phá sản sớm một chút.
Về việc Hạ thị có bơm tiền hay không, trong quyển sách này, dường như quyền quyết định nằm trong tay nữ chính.
Sau khi xuất hiện con bướm là cô, chiều hướng phát triển của cả quyển sách này, cô cũng không dám cam đoan sẽ giống hệt như trong sách.
Nhưng mà, cô cũng sẽ không cho bản thân thất bại.
Hạ Ngữ An nằm trong phòng bệnh cao cấp, bên cạnh có giường cho người chăm sóc bệnh nhân.

Cô rửa mặt đơn giản, tắt đèn, mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Trước khi ngủ, cô thầm nghĩ.
Quả nhiên chỉ cần có dính líu đến nhân vật trong cốt truyện thì đều sẽ có chuyện phiền phức.
Ngủ sớm nên Hạ Ngữ An cũng thức dậy rất sớm.
Lúc mở mắt, đã bắt đầu ngày mới.

Nàng chớp mắt, nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng khiến nàng chợt nhớ ra tối hôm qua mình đã vào bệnh viện.
Sau đó, lại nhớ ra, hôm qua gặp phải gã đạo diễn hèn hạ, lại còn dính chặt lấy Mạnh Tây Nguyệt.
Nghĩ đến chuyện này, cả người Hạ Ngữ An đều cảm thấy bứt rứt.
Nàng muốn chơi chết gã đạo diễn kia.
Vừa xuống giường thì nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt đang nằm ngủ ở một bên.
Đối phương ngủ rất ngon, cho dù đang ngủ, tính cách lạnh lùng không thích đùa giỡn đó cũng được thể hiện ra vô cùng tinh tế.

Chăn mền đắp ngay ngắn, tư thế ngủ chỉnh tề, ngay cả mái tóc cũng được vén gọn phía sau đầu, không một chút lộn xộn.
Áo khoác âu phục sáng màu được treo ở một bên, dưới giường, giày được xếp ngay ngắn.

Nàng mím môi, ánh mắt không kiềm chế được lại rơi lên gương mặt của đối phương.
Không thể không nói, Mạnh Tây Nguyệt có vẻ ngoài rất xinh đẹp, nếu không thì trong lần đầu gặp đối phương, đã dán cho đối phương cái mác tình địch.
Gương mặt mịn màng, không còn lạnh nhạt như thường ngày, mang theo chút dịu dàng, lông mi cong cong như cánh quạt, mang theo mỹ cảm vừa xinh đẹp vừa thần bí.
Sau đó, ánh mắt của Hạ Ngữ An rơi lên chiếc cổ thon dài, trắng nõn như tuyết của đối phương.
Vết son môi tối hôm qua nàng quệt trúng đã được lau sạch, nhưng cảm giác nóng rực đó dường như vẫn còn đọng lại trên môi.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Ngữ An bỗng cảm thấy mất tự nhiên.
Nàng gần như đã hôn Mạnh Tây Nguyệt.
Một cô gái.
Không hề buồn nôn, chỉ có cám giác tay chân luống cuồng, nhịp tim đập loạn.
Mặt của Hạ Ngữ An đỏ như rỉ máu.

Nàng không dám nhìn Mạnh Tây Nguyệt nữa.

Ánh mắt liếc đến những góc khác trong phòng bệnh.
Phát hiện, vết tích ở nơi này dường như chỉ thuộc về một mình Mạnh Tây Nguyệt.
Đối phương vì nàng, đã ở lại đây suốt cả đêm.
Rõ ràng, nàng rất thẳng thắn nói với Mạnh Tây Nguyệt rằng nàng không thích cô, tại sao đối phương lại còn giúp đỡ nàng nhiều lần như vậy chứ.
Đối xử tốt với nàng như vậy.
Hạ Ngữ An càng nghĩ lại càng loạn chợt đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt.
Mạnh Tây Nguyệt đã tỉnh.
Mạnh Tây Nguyệt vừa mới mở mắt thì đã nhìn thấy dáng vẻ bối rồi không biết nên làm gì của Hạ Ngữ An, chớp mắt một cái, không thèm quan tâm nàng, xoay người lưu loát xuống giường, sau đó đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Thấy đối phương mặc kệ mình, Hạ Ngữ An cũng không biết tại sao, đột nhiên lại đi theo phía sau lưng cô, giống như một cái đuôi nhỏ.

Thấy đối phương bắt đầu rửa mặt, nàng cũng làm theo.
Thông qua tấm gương, nhìn động tác đồng bộ của hai người trong gương, Hạ Ngữ An mở to mắt nhìn, sau đó lại quang mình chính đại liếc nhìn Mạnh Tây Nguyệt.
Thấy đối phương bắt đầu phun bọt kem đánh răng, nàng cũng làm theo.

Đối phương bắt đầu rửa mặt, nàng cũng vậy.

Mạnh Tây Nguyệt: "..."
Nhưng mà, Mạnh Tây Nguyệt tự nhận bản thân không quá thân thiết với Hạ Ngữ An nên cũng không muốn nhiều lời, cầm áo khoác mặc vào, còn Hạ Ngữ An thì đứng ở một bên trơ mắt nhìn cô.
Bàn tay đang thắt nút áo của Mạnh Tây Nguyệt chợt dừng lại, cô nhìn về phía nàng: "Cô Hạ, có chuyện gì à?"
Hạ Ngữ An lắc đầu, sau đó một đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, giọng nói mang theo nũng nịu: "Tôi đói."
Câu làm nũng này khiến cho Mạnh Tây Nguyệt rùng mình một cái.

Thái độ của Hạ Ngữ An thay đổi quá đột ngột, nhưng mà cô cũng không phải là người suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên, đặt một phần thức ăn bồi bổ thân thể cho Hạ Ngữ An.
"Cô Hạ, những vấn đề khác thì lát nữa bác sĩ sẽ đến nói với cô.

Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi làm trước đi."
Gương mặt lạnh tanh, dáng vẻ không có tình cảm khiến cho Hạ Ngữ An ôm một cục tức.

Rõ ràng nàng đã hạ mình rồi, không có mắt nhìn gì cả.
Hừ một tiếng, ngồi xuống giường bệnh, dáng vẻ không thèm để ý.
Nhưng ở trong mắt của Mạnh Tây Nguyệt, dáng vẻ này của Hạ Ngữ An mới xem như bình thường, sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô mở cửa bỏ đi.
Hạ Ngữ An ngồi đó đợi đối phương nói lời xin lỗi: "..."
Ôm một cục tức lên không được xuống không xong, càng nghĩ càng tức giận, sau đó thuận tay ném gối nằm vào cửa.
Bịch một tiếng.
Vẫn không hả giận, Hạ Ngữ An còn muốn ném vài món đồ, sau đó nhìn thấy quần áo được xếp ngay ngắn ở một bên, ngay cả một nếp nhăn cũng không có.

Là bộ đồ tối hôm qua nàng mặc.
Lập tức, cơn tức của nàng đều tan biến.
Sau đó, nàng cầm điện thoại, bắt đầu méc anh trai mình..