Tiêu Chuẩn Dựng Vợ Gả Chồng

Chương 69: Kết






Ba năm sau.
Hạ Ngữ An vừa mới đóng phim xong, Chung Nhạc đưa li nước đến: "Chị Hạ, vất vả rồi."
Hạ Ngữ An uống một ngụm, ấm áp, nhíu mày bất mãn: "Sao không phải nước lạnh?"
Bây giờ đang là mùa hè, trong trường quay ngộp muốn chết.
Đi theo bên cạnh Hạ Ngữ An nhiều năm như vậy, tính cách của nàng như thế nào, Chung Nhạc đã hiểu rõ từ lâu, cũng biết nên xoa dịu như thế nào: "Đây là do tổng giám đốc Mạnh dặn dò á.

Nói lần trước chị ham uống lạnh, về nhà bị đau bụng, nên đã dặn dò tụi em cho chị uống ít nước đá thôi."
Hạ Ngữ An không nhịn được mà nhếch khóe môi, lại uống một hớp nước, ngọt ngào, ho một tiếng, mắt nhìn thoáng qua, yêu kiều quyến rũ: "Lo xa ghê, tôi đâu phải con nít nữa."
Nếu như gương mặt không mang theo ý cười thì có lẽ Chung Nhạc đã tin rồi.

Cái kiểu trong tối ngoài sáng rải cẩu lương này, không biết cô ấy đã trải qua bao nhiêu lần rồi, nói vô cùng thuận miệng: "Còn không phải do tổng giám đốc Mạnh quá quan tâm chị Hạ sao?"
Hạ Ngữ An mỉm cười yêu kiều: "Đã nhiều năm như vậy rồi, thật là, vẫn cứ thích tôi như vậy."
Nhìn dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo kia của nàng, Chung Nhạc nhịn lại xúc động muốn trợn trắng mắt, báo cáo lịch trình tiếp theo của nàng: "CHị Hạ, hôm nay còn có một buổi tiệc nữa."
Những năm này, Hạ Ngữ An không nóng không lạnh.

Come out toàn mạng vào ba năm trước giữa những thay đổi ngày qua ngày trong giới giải trí, đã dần mất đi nhiệt độ.
Từ trước đến nay, tin tức trong ngành giải trí cái sau bùng nổ hơn cái trước, quần chúng ăn dưa đã sớm quên mất tin tức nhiều năm về trước rồi.
Hơn nữa, trong ba năm nay, Hạ Ngữ An cũng không có tác phẩm chính nào, từ trước đến giờ, nàng chỉ diễn vai phụ, đất diễn không nhiều, xem như để giết thời gian.
Trong giới, trên cơ bản đều biết bối cảnh của Hạ Ngữ An.

Những buổi tụ hội trong giới, trên cơ bản đều sẽ không ai chủ động mời, dĩ nhiên Hạ Ngữ An cũng sẽ không đi.

Chỉ cóđám chị em muốn mở tiệc thì nàng không thể không đi.

Những người khác, là ai chứ?
"Tiệc gì đây?" Hạ Ngữ An nhìn đồng hồ.

Hôm nay nàng bận việc rồi.
Chung Nhạc nhanh chóng báo tên người chị em hoa nhựa của Hạ Ngữ An.

Hạ Ngữ An tùy hứng nói: "Từ chối đi, hôm nay tôi bận rồi."
"Được, chị Hạ." Trợ lí Chung với tố chất nghề nghiệp chuyên nghiệp lập tức đưa ra phản ứng.
Hai năm trước, Lâm Kỳ vì ước mơ đã quay đầu chuyển sang làm người đại diện.

Hạ Ngữ An cảm thấy Lâm Kỳ không tệ, âm thầm thúc đẩy.


Bây giờ, Lâm Kỳ đã có thể phát triển thuận lợi trong giới giải trí.
Bây giờ, Chung Nhạc lo liệu sắp xếp tất cả lịch trình của Hạ Ngữ An.

Cô ấy không phải là người có chí lớn.

Hạ Ngữ An trả tiền lương cao gấp ba lần so với trong giới, mỗi ngày trôi qua cũng nhàn nhã, thỉnh thoảng còn được thưởng, cô ấy sống vô cùng thoải mái.

Trong lòng cô ấy, Hạ Ngữ An chính là tiểu tổ tông, cô ấy phải cúng bái.
Chung Nhạc vừa nhắn tin từ chối bữa tiệc, không bao lâu sau, Hạ Ngữ An lập tức nhận được điện thoại của Kỷ Thi.
"Ngữ An, cậu không đến bữa tiệc tối nay à?"
Hạ Ngữ An nhìn hình chiếu của Kỷ Thi xuất hiện trước mắt.
Đây là kỹ thuật VR giả lập, độ phổ biến ở hiện tại cao đến 95%, là sản phẩm của NS.
Hạ Ngữ An: "Đúng đó, hôm nay mình bận rồi."
Kỷ Thi: "Chuyện gì mà quan trọng hơn cả chị em vậy? Không phải lần trước cậu đã nói sẽ đẹp lấn áp tất cả mọi người sao? Còn cố tình ra nước ngoài đặt quần áo, mua không ít đồ trang sức mà."
Hạ Ngữ An: "Tối nay Mạnh Tây Nguyệt có một buổi phỏng vấn.

Mình phải đến hiện trường.

Cậu biết đó, nếu như mình không đi thì chắc chắn Mạnh Tây Nguyệt sẽ cảm thấy rất mất mát."
Nhìn dáng vẻ ngọt ngào lại đắc ý của nàng, Kỷ Thi: "...!vị kia nhà cậu nghĩ gì mà lại nhận phỏng vấn vậy?"
Thời gian ba năm, NS đã trở thành huyền thoại trong giới kinh doanh.

Dùng sức của bản thân nâng cao địa vị của Trung Quốc trên thương trường quốc tế.
Phía sau NS có Nhà Nước là chỗ dựa, không ai dám trêu chọc.
Là người đứng đầu NS, giá trị bản thân mấy chục tỷ đô, xếp thứ tám trong danh sách những người giàu nhất thế giới của Forbes.

Bình thường, Mạnh Tây Nguyệt đều vô cùng khiêm tốn, cực kỳ ít xuất hiện trước mặt công chúng.
Kỷ Thi rất tò mò, là nguyên nhân gì mà lại khiến cho vị tổng giám đốc Mạnh khiêm tốn này chấp nhận buổi phỏng vấn.
Hạ Ngữ An trề môi: "Mình cũng không biết nữa, có lẽ công ty cần."
Kỷ Thi đã bỏ cuộc với người bạn thân ngốc bạch ngọt này rồi: "...!Được rồi, ngày mốt đừng quên công ty sẽ mở cuộc họp đó, tiện thể tụ tập một chút."
"Nếu như không đến thì cậu chính là người trọng sách khinh bạn."
Hạ Ngữ An - người nắm cổ phần của cả hai nhà, tiền để không trong tay quá nhiều, trong một lần tình cờ biết Kỷ Thi làm việc không được vui vẻ, cấp trên chèn ép cô ấy, còn có người lén lút sửa lại ý tưởng thiết kế của cô ấy.
Kỷ Thi hiếm khi rơi nước mắt, hôm đó cô ấy lại khóc bù lu bù loa trước mặt nàng.
Tính cách của Hạ Ngữ An rất quyết liệt, dẫn theo Kỷ Thi, kêu gọi thành viên trong hội chị em đi đến công ty làm loạn một trận.
Sau đó, nàng bỏ tiền ra mở công ty.
Trên danh nghĩa, nàng là chủ tịch công ty, nhưng trên thực tế, nàng chỉ là linh vật.

Lúc cần thiết thì đi tham gia hội nghị báo cáo quý, không còn gì khác.
Công ty đã mở gần một năm, danh tiếng trong giới cũng không tệ, nói đến lợi nhuận, dĩ nhiên cũng không nhiều, dù sao cũng chỉ mới khởi nghiệp.
Nhưng mà ai kêu Hạ Ngữ An nhiều tiền, nàng không quan tâm đến những chuyện này.
Hạ Ngữ An: "Biết rồi."
...
Năm giờ chiều.
Hạ Ngữ An kết thúc công việc.

Nàng ngồi trên xe bảo mẫu, Chung Nhạc chạy đến, trợ lí còn lại trong nhà có việc, Hạ Ngữ An cũng không so đo, kêu cô ấy tan làm sớm.
Tài xế ngồi phía trước lái xe.

Chung Nhạc không kiềm được nói: "Chị Hạ, tỉ lệ người xem tiết mục tối nay của tổng giám đốc chắc chắn sẽ bùng nổ."
Hạ Ngữ An nhướng mày: "Cái này không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Chung Nhạc: "..." Được, xem như cô ấy chưa nói gì đi.
Thời gian này đúng lúc giờ cao điểm tan làm tan học, kẹt xe.

Nhìn thời gian ngày càng đến gần, Hạ Ngữ An sốt ruột: "Xảy ra chuyện gì?"
Tài xế trả lời: "Hình như phía trước xảy ra tai nạn giao thông..." Thấy sắc mặt của Hạ Ngữ An không tốt, anh ta nuốt xuống câu nói may mà không có thiệt hại về người.
Chung Nhạc vội nói: "Hay là chị Hạ gọi điện thoại cho tổng giám đốc Mạnh đi."
Từ chỗ này đến đài truyền hình mất khoảng hai mươi phút, bây giờ đã sắp năm giờ năm mươi rồi, không đến kịp.
Hạ Ngữ An ừ một tiếng, gọi điện thoại cho Mạnh Tây Nguyệt.
Kỹ thuật VR, thật sự giống như Mạnh Tây Nguyệt đang ở trước mặt nàng, Hạ Ngữ An không kiềm chế được sự buồn bã và uất ức, nói: "Xin lỗi nhé Mạnh Tây Nguyệt.

Em không đến dự được, kẹt xe rồi."
"Không sao đâu, Ngữ An."
So với ba năm trước, Mạnh Tây Nguyệt càng thêm ưu nhã, quý phái.

Chỉ khi ở trước mặt Hạ Ngữ An, cô vẫn dịu dàng trước sau như một.
"Sau buổi phỏng vấn, chị muốn ăn sườn xào chua ngọt.

Em làm cho chị ăn nhé, được không?"
"Được chứ, chờ sau khi chị kết thúc, chúng ta cùng nhau đi mua nguyên liệu.

Em cũng có món muốn ăn, chị làm nhé." Nghe xong, chút buồn bã của Hạ Ngữ An hoàn toàn mất sạch: "Chị ăn nhẹ một chút đi, tránh cho dạ dày khó chịu."

Mấy năm gần đây, dạ dày của Mạnh Tây Nguyệt chưa từng bị đau nữa, cô rất nghe lời, nói: "Được."
Hai người nói chuyện một lúc rồi mới tắt máy.
Chung Nhạc ở một bên, nghe hai người sến súa ngọt ngào, sớm đã thành thói quen.

Lúc đầu, cô ấy còn cảm thấy vị tổng giám đốc Mạnh kia đã làm sụp đổ hỉnh tượng trong lòng cô ấy.
Sáu giờ.
Chung Nhạc chỉ vào màn hình lớn trên quảng trường, rất kích động: "Chị Hạ, bắt đầu rồi."
Mạnh Tây Nguyệt cũng là thần tượng của Chung Nhạc mà.
Trước màn ảnh lớn, tóc của Mạnh Tây Nguyệt hơi xoăn, không giống kiểu xoăn quyến rũ của Hạ Ngữ An, vẫn là gương mặt trang điểm nhạt, môi đỏ, lạnh lùng xinh đẹp.
Ưu nhã, quý phái.
Đầu tiên, Hạ Ngữ An mở điện thoại ra, dưới VR, nàng có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Mạnh Tây Nguyệt, lạc vào cảnh giới thần kì.
Diêu Đồng là MC lớn tuổi ở đài, vẻ ngoài cũng không còn như người trẻ tuổi.

Lúc đầu, MC của buổi phỏng vấn này được xếp cho một trụ cột trong đài, không ngờ, khi vị tổng giám đốc NS này đến lại chỉ đích danh cô ấy.
Mọi người không hiểu nguyên nhân trong đó, nhưng đối với Diêu Đồng mà nói, đây là một cơ hội.
Vừa khai máy, Diêu Đồng đối diện với vị tổng giám đốc Mạnh này, vẫn bị khí thế của đối phương khiến cho hơi thở bỗng nhẹ đi, cho dù trước đó, hai người từng có một khoảng thời gian trò chuyện ngắn, nhưng mà trước tiên vẫn điều chỉnh tốt, đi vào trạng thái.
Chủ đề từ cạn đến sâu.
Mạnh Tây Nguyệt trả lời thành thục, khéo léo.

Cô rất hài lòng với trình độ MC của Diêu Đồng.

Cô chọn Diêu Đồng là vì đối phương đã từng dẫn một tiết mục tài chính và kinh tế.

Cô rất thích.

Đáng tiếc, sau đó thay người, cô cũng không còn xem tiết mục kia nữa.
Hạ Ngữ An chỉ nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp kia của Mạnh Tây Nguyệt là đã kích động không kiềm chế được.
Nảy sinh cảm giác tự hào.
Nhìn đi, đây là vợ, là bà xã của nàng đó.
Theo bản năng, Hạ Ngữ An mở đạn mạc, mưa đạn chi chít trước mắt khiến cho xém nữa làm mù mắt nàng.
[Đây là vợ của tôi, không chấp nhận phản bác]
[Cảm giác bản thân sống vô dụng rồi.

Bằng tuổi với nhau, tôi đang ăn màn thầu, còn người ta thì đã có giá trị bản thân mấy chục tỷ rồi.]
[Cái vẻ đẹp này tôi có thể liếm một năm]
[A a a, tôi chết mất, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc nhưng nhất định phải dựa vào tài năng là đang nói cô ấy đó.

Đây là thần tiên tỷ tỷ nào vậy?]
[Còn thiếu nhân viên không? Kiểu từng nhận được học vị tiến sĩ ấy?]
[Má ơi, mau cho tôi hưởng chút tài vận đi]
[...]
Chi chít bình luận, nhìn đến mắt nàng đau nhức.
Buổi phỏng vấn vẫn còn tiếp tục.

Diêu Đồng: "Tạp chí Time đã đánh giá cô như thế này: "Là người đổi mới vĩ đại nhất trong lịch sử khoa học kỹ thuật.", là do chính tay cô mở ra cánh cửa kiến thức có ý nghĩa vượt thời đại đối với thế giới."
"Cô cảm thấy thế nào?"
Mạnh Tây Nguyệt cười mỉm: "Có chút liên quan đến lí luận 3D..."
Đạn mạc lại bùng nổ.
[Nhìn kho 3D trong nhà khiến cho tôi rơi vào trầm tư.]
[Màn thầu trong tay bỗng không còn ngon nữa.]
[A a a, tôi bình tĩnh một chút rồi, dọa tôi tưởng toàn bộ kỹ thuật 3D này là do vị tổng giám đốc Mạnh này nghiên cứu ra được.

Hóa ra là do đoàn đội kĩ thuật của cô ấy, nếu không thì tôi còn tưởng rằng cô ấy là người ngoài hành tinh đó.]
[Không biết mấy người có từng đọc sơ yếu lí lịch của cô ấy chưa nhỉ.

Tốt nghiệp học viện âm nhạc Manhattan.

Tôi ghen tị quá đi mất.

Có lẽ đây chính là thiên tài rồi.]
[Chưa đến bốn năm, đã đưa NS đi đến địa vị như ngày hôm nay, năng lực thương nghiệp của vị tổng giám đốc này thật sự khiến người ta khâm phục.]
[...]
Hạ Ngữ An nhìn một đống người sùng bái trong bình luận.

Nụ cười trên mặt chưa từng tắt, đôi mắt nhìn Mạnh Tây Nguyệt ngày càng lóe sáng.
Dưới khoảng cách gần, nàng đối diện với đôi mắt như vầng trăng sắc lạnh.

Phút chốc, đôi mắt kia hơi cong lên, mang theo nụ cười nhạt.
Vô cùng đẹp mắt.
Theo bản năng, Hạ Ngữ An chạm vào lồng ngực.
Đập nhanh quá.
Mặt cũng nóng nữa.

[A a a, tôi thế mà lại bị một tiểu tỷ tỷ quyến rũ.]
[Mn, đỏ mặt rồi, tôi mặc kệ, 23 năm trời, lần đầu tiên đỏ mặt, cô ấy mau cưới tôi đi.]
[Tránh hết ra, cô ấy đang cười với tôi]
[Nụ cười này, để tôi bảo vệ]
[...]
Nhìn những bình luận tranh thủ bày tỏ tình cảm này, Hạ Ngữ An đắc ý tắt đi.
Nói bậy nói bạ gì vậy, chị ấy đang cười với tôi đó.
Buổi phỏng vấn chỉ khoảng nửa tiếng, đã qua được một nửa.

Khoảng thời gian cuối, là kịch bản đã từng đưa cho Mạnh Tây Nguyệt, lúc đó, cô đã đồng ý có thể phỏng vấn một chút việc riêng.
Diêu Đồng biết giới hạn cuối cùng.

Cô ấy cười hỏi: "Không ngờ tổng giám đốc Mạnh trẻ tuổi như vậy mà đã kết hôn rồi."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, cười nhẹ: "Đúng vậy."
Diêu Đồng nhìn thấy được sự yêu thương dịu dàng trong mắt cô.

Cô ấy cũng đã kết hôn rồi, thậm chí còn có vai trò là một người mẹ, cũng dần không còn sự khách sáo đối với Mạnh Tây Nguyệt nữa: "Nhìn ra được, cô rất yêu người đó.

Anh ấy thật may mắn.

Tôi nghĩ đang có rất nhiều người ganh tị với anh ấy đó."
Mạnh Tây Nguyệt hơi lắc đầu: "Không, là tôi may mắn khi có thể gặp được em ấy."
Diêu Đồng hơi giật mình, lập tức hỏi: "Không biết là mẫu người như thế nào lại nắm giữ được trái tim của cô vậy?"
Mạnh Tây Nguyệt thu lại ánh mắt đang nhìn chiếc nhẫn.

Khi nói về nửa kia, trên mặt cô không giấu được ý cười, thay đổi dáng vẻ lạnh lùng: "Em ấy là một người rất trẻ con."
Diêu Đồng: "Sao lại nói như vậy?"
Mạnh Tây Nguyệt: "Rất tùy hứng, có chút kiêu căng, còn có tính tình đại tiểu thư nữa, nhưng lại rất bao che khuyết điểm, rất biết làm nũng.

Đối với điều này, tôi hoàn toàn không có cách nào từ chối bất kỳ yêu cầu gì của em ấy."
Lúc nghe thấy tính tình đại tiểu thư, trái tim của Diêu Đồng đập thình thịch một cái.

Cô ấy không ngờ nửa kia của đối phương lại là đồng tính.
Cô ấy lấy sự chuyên nghiệp của mình ra: "Chỉ cần nghe cô nói, dường như cũng có thể tưởng tượng ra được đối phương là một cô gái rất đáng yêu."
Mạnh Tây Nguyệt cười dịu dàng: "Ừm, Ngữ An rất đáng yêu."
Câu nói này, đủ để lộ ra rất nhiều thông tin.
Đáng tiếc, thời gian phỏng vấn đã kết thúc.
Mạnh Tây Nguyệt mặc kệ bản thân đã đặt thuốc nổ như thế nào, dứt khoát bỏ đi.
Vừa mới ra khỏi cửa lớn của đài truyền hình thì đã nhìn thấy Hạ Ngữ An đeo kính đen đứng đó.

Vừa trông thấy cô, đã lập tức nhào đến: "Ha ha, em nghe thấy rồi, chị tỏ tình với em."
Mạnh Tây Nguyệt đỡ lấy nàng, tránh nàng ngã.

Gót giày của đối phương quá cao, lại còn không yên phận như vậy: "Ừm." Rồi nói tiếp: "Đói bụng không?"
Hạ Ngữ An ôm lấy cánh tay Mạnh Tây Nguyệt: "Đói bụng, hôm nay em có thể ăn ba chén cơm luôn ó."
Mạnh Tây Nguyệt cười nhìn bụng của nàng: "Vậy chị nấu nhiều một chút, tránh cho ăn không đủ."
Hạ Ngữ An trề môi, lườm cô một cái.
Nàng cảm thấy Mạnh Tây Nguyệt đã thay đổi rồi.
Rõ ràng vẫn là dáng vẻ ưu nhã kia, bây giờ cũng đã biết nói đùa, tính cách cũng không còn hướng nội như trước nữa.
Lẩm bẩm một tiếng.
Mạnh Tây Nguyệt xoa đầu Hạ Ngữ An, hôn một cái lên khóe môi của nàng: "Đừng giận."
Mặt của Hạ Ngữ An đỏ lên, ghi thêm một sự thay đổi của Mạnh Tây Nguyệt.
Nhiệt tình hơn.
Không kiềm chế được, Hạ Ngữ An kề sát tai Mạnh Tây Nguyệt, thần thần bí bí nói: "Mạnh Tây Nguyệt, em cho chị biết một bí mật."
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt chăm chú nhìn nàng, trong mắt đầy sự dịu dàng lại yêu thương, giống như đang nhìn một món bảo vật tốt nhất trên thế giới: "Là chuyện gì?"
"Em siêu thích chị."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn nàng, gương mặt lạnh lùng mang theo sự dịu dàng: "Chị cũng vậy."
(Hoàn chính văn).