"ĐẾN LÃNH GIA NHANH!!!"
Nói rồi anh ngồi vào xe đóng cửa sầm, đoạn lấy trong áo ra chiếc tai nghe cài vào tai bấm gọi cho Lãnh Ngôn Tước..
"Lão đại, ngài có đang ở Lãnh gia không??"
"Có chuyện gì? Ta đang ở Lãnh Thị..!"
"Ngài mau về đi, tiểu chủ nhân sắp đến Lãnh gia rồi đấy!!!"
"Cái gì???"
_______________________________
_Lãnh gia_
"Tiểu thư mới đến!!!" - thuộc hạ và giúp việc đồng loạt cúi chào.
"Mẹ tôi và Lãnh Ngôn Tước đâu?"
"Dạ, lão đại đang ở tập đoàn còn phu nhân..." - người thuộc hạ đó còn chưa nói hết câu thì Tô Thanh bước ra..
"Tuyết nhi, con đến rồi sao..?!"
"Con đây! Có chuyện gì không ạ?" - cô đi lại gần bà.
"À...m... mẹ không sao!! Mẹ chỉ muốn gặp con nên bảo con đến đây thôi.."
Tô Thanh cứ run run nắm miết lấy tay Lãnh Tuyết, cô nhíu mày nhìn vào sắc mặt bà, thực sự không muốn nói đâu nhưng nhìn mẹ Tô Thanh xuống sắc trầm trọng chính xác từ hôm đầu tiên trở về Lãnh gia. Bà cứ nói là không sao nhưng nghĩ gì qua được mắt của Lãnh Tuyết.
Cô định lên tiếng thì tự nhiên Tô Thanh ngoảnh mặt ra cửa xong đột nhiên mặt mũi xanh lét bất giác trốn sau Lãnh Tuyết, cô nhìn ra hướng cửa và giọng chào đồng thanh của giúp việc cùng cận vệ lại vang lên..
"Chào lão đại, Nhan tổng!!!"
Lãnh Ngôn Tước bước vào đã đưa mắt nhìn Lãnh Tuyết, giọng lạnh lên tiếng..
"Tại sao con lại đến đây??"
"Thế tại sao không cho tôi đến..?!" - Lãnh Tuyết đối mắt trực tiếp với ông cũng cất giọng lạnh không kém.
"Có lí do!" - rồi ông quay nửa mặt ra sau nói với Nhan Thần - "Lôi nó đi đi!"
Nhan Thần đứng sau ông khẽ gật đầu rồi định đi lên phía trước túm tay Lãnh Tuyết thì cô né tránh.
"Khoan đã! Mẹ và tôi còn chưa nói chuyện với nhau xong..!"
"Chuyện gì mà chuyện!!" - ông đá mắt nhìn Tô Thanh - "Em đi qua đây! Buông Tuyết nhi ra..!"
"Tôi... tôi..."
Nghe Ngôn Tước cao giọng hạ lệnh, đôi mắt ông sắc lạnh như con dao cảm tưởng đang miết qua da bà. 2 tay bà đang nắm chặt lấy vạt áo của Lãnh Tuyết vã mồ hôi, càng run bần bật. Lãnh Tuyết cũng cảm nhận được điều đó, cô khó hiểu quay lại nhìn mẹ mình, trông mặt bà trắng bệch... đôi mày Lãnh Tuyết nhíu lại vừa lo lắng vừa thắc mắc. Mẹ Tô Thanh không chịu buông cô ra để đi lại chỗ Ngôn Tước... không lẽ, bà đang sợ ông???
Phía Ngôn Tước, thấy Tô Thanh chần chừ... ông mất kiên nhẫn vươn cánh tay ra phía trước thì đột nhiên 1 thân ảnh khác bổ nhào vào cánh tay của ông, cất giọng ngọt ngào...
"Ngôn Tước à! Em về rồi đây!!!"
Tất cả ánh mắt, nhất là Tô Thanh và Lãnh Tuyết tập trung vào cô gái kia.
"Lệ Đào, sao em bảo đến trưa mới đáp máy bay mà..?" - ông nhìn cô gái đó hỏi bằng giọng rất ân cần.
"Em đi chuyến bay nhanh nhất để về..! Người ta nhớ anh mà~ " - cô gái đó vẫn ôm lấy tay Lãnh Ngôn Tước chu đôi môi mỏng lên nũng nịu nói. Lãnh Ngôn Tước nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng và khẽ vỗ vỗ lên đầu.
Vu Lệ Đào đưa đôi mắt nhìn sang Lãnh Tuyết nhưng vẫn chú ý nhất là Tô Thanh, cô ta tiến lại..
"Người phụ nữ xinh đẹp này hẳn là Lãnh phu nhân mà buổi họp báo hôm qua nhắc tới! Chào chị, Em là Vu Lệ Đào..!" - Lệ Đào mỉm cười nói và đưa tay ra..
Theo lẽ thường tình, Tô Thanh bắt tay với cô ta. Miệng Vu Lệ Đào vẫn cười thật tươi nhưng bàn tay lại xiết chặt lấy tay Tô Thanh như muốn bóp nát nó. Tô Thanh khẽ nhăn mặt rồi giật mạnh tay ra, 2 bàn tay chính thức tách nhau. Lãnh Ngôn Tước và Nhan Thần vẫn im lặng đứng nhìn không phản ứng.
"Ôi chao! Cô bé này là ai đây??
Con có đôi mắt thật đẹp!!!" - cảm nhận từ lúc đến giờ Lãnh Tuyết nhìn mình chằm chằm, Vu Lệ Đào hướng mắt đến cô và đưa tay định chạm vào khuôn mặt thì Lãnh Tuyết né tránh và lạnh giọng..
"Nghe đến buổi họp báo hôm qua mà chỉ biết có mình Lãnh phu nhân thôi chứ không biết đến Lãnh tiểu thư hả, bà cô??"
Lãnh Tuyết trả lời rất lấp lửng nhưng từng câu nói của cô lại có sức ảnh hưởng đến mức đưa không gian nơi này rơi vào tĩnh lặng. Tô Thanh hơi sốc, Nhan Thần thầm hài lòng, Vu Lệ Đào đen mặt, Lãnh Ngôn Tước nhíu mày, còn toàn bộ người làm và cận vệ chứng kiến thì ôm miệng cười. Tiểu chủ nhân của họ quả là khí chất ngút trời luôn!
Đứng hình 1 hồi trước câu nói vừa dứt của Lãnh Tuyết, Vu Lệ Đào liền lấy lại dáng vẻ tươi cười xinh đẹp của mình..
"Con gái à! Gọi ta là dì chứ..! Ta mới 28 tuổi thôi nên đừng xưng hô như vậy..!"
"28 tuổi sao? Còn trẻ vậy thì thiếu gì đại gia mà chấp nhận làm tiểu tam nhà này thế..?!" - Lãnh Tuyết nói thản nhiên nhưng lời nói không trọng lượng đó vô tình cứa vào nỗi đau của Vu Lệ Đào, cô ta nắm chặt lòng bàn tay đến đỏ ửng..
"Tuyết nhi! Thôi đi con..." - Tô Thanh liền nắm lấy tay cô khuyên can.
"Đủ rồi!!!" - Lãnh Ngôn Tước cao giọng làm tất cả dừng lại. Ông nhíu mày nhìn Vu Lệ Đào..
"Em mau lên phòng..!"
"Dạ..!" - Lệ Đào nhẹ nhàng dạ 1 tiếng với Ngôn Tước rồi cho người xách vali và bước lên tầng nhưng không quên đưa ánh mắt tức tối nhìn Lãnh Tuyết và Tô Thanh.
Vu Lệ Đào đi khuất, Lãnh Ngôn Tước liền nhanh tới túm lấy tay Tô Thanh bất ngờ kéo bà đi. Lãnh Tuyết kịp đưa mắt nhìn, cô định chạy theo..
"BUÔNG MẸ TÔI RA!!!"
XẸT!!!!!
"Áaaaaaaa!!!"
"TUYẾT NHI!!!"
Lãnh Ngôn Tước kéo Tô Thanh thì cứ kéo. Sau khi kích điện chiếc bông tai khiến Lãnh Tuyết ngã xuống ngất xỉu, Nhan Thần lạnh lùng bế cô lên khẽ cúi chào Lãnh Ngôn Tước rồi đem Lãnh Tuyết bỏ đi..
Phía Ngôn Tước và Tô Thanh, ông kéo tay bà lên tầng. Tô Thanh khổ sở chạy theo những bước chân của Ngôn Tước, lên đến gần cửa phòng thì bà giật tay mình ra. Ngôn Tước định tiến tới thì 1 cận vệ xuất hiện thông báo..
"Thưa lão đại, tối nay ngài được
1 lời mời tiệc từ thủ tướng Hoa Kì..!"
"Biết rồi, lui..!"
"Dạ!" - cận về lui xuống.
Bữa tiệc này là phải có người đi theo, Ngôn Tước lại nhìn Tô Thanh, bà như hiểu ý ông liền vội nói..
"Tôi không đi đâu! Hôm nay tôi cảm thấy rất mệt!!!"
Thấy bà luống cuống từ chối và trông còn rất run rẩy, Ngôn Tước không khỏi nhíu mày...
"Thanh Thanh! Chuyện gì vậy?
Em sợ anh sao??"
"Khô... không phải!! Chỉ là bây giờ tôi thật sự mệt... tôi không thể đi cùng ông được!!!"
"Không phải bây giờ mà từ lúc trở lại Lãnh gia là em đã có biểu hiện né tránh anh rồi!! Chả lẽ trong thời gian qua và trong tương lai sắp tới em vẫn không thể cho anh 1 cơ hội nữa sao??"
"Ngôn Tước à! Không phải vậy... mà tôi... tôi..."
"Em mau nói nhanh ra đây 1 lí do chính đáng không thì đừng trách anh!!" - ông túm chặt lấy cổ tay Tô Thanh, bà đang run rẩy tự dưng bị nắm chặt tay bất ngờ làm thần trí càng hoảng sợ hơn mà bất giác xô Ngôn Tước ra...
"THANH THANH!!!"
RẦM!!!
Cánh cửa phòng đóng lại, Tô Thanh thở hồng hộc ngồi bệt xuống sàn. Bà ôm đầu hoảng loạn, những hình ảnh đó lại hiện về khiến đầu óc bà đảo điên... không thể đứng cạnh Ngôn Tước được nữa..
Phía Ngôn Tước, ông đứng đối diện trầm mặc nhìn cảnh cửa phòng vừa đóng thì đột nhiên 1 vòng tay ôm lấy ông từ sau và lại cất cái giọng ngọt ngào đó..
"Ngôn Tước à! Nếu chị Tô Thanh không đi cùng anh đến bữa tiệc được thì để em đi cho..!" - là Lệ Đào, ông quay lại nhìn cô ta..
"Lệ Đào, em không cần thiết phải ép mình thế chỗ của Thanh Thanh bên cạnh anh..!"
"Là em tự nguyện chứ không phải ép buộc!"
"Thôi được rồi..!"
Nghe được sự đồng ý của Ngôn Tước nhưng sắc thái lời nói của ông không mang cảm xúc gì hết khiến Lệ Đào hụt hẫng. Ông lãnh đạm quay người bỏ xuống tầng.
Ngôn Tước đi khuất, Lệ Đào dần dần thay đổi ánh mắt. Cô ta hằn học nhìn vào cánh cửa phòng mà Tô Thanh đang ở trong đó nắm tay thành nắm đấm. Có lẽ cô ta sẽ không về nước sớm thế này nếu như buổi họp báo công khai thân phận của Tô Thanh và Lãnh Tuyết không phải là tin tức nóng hổi không chỉ trong nước mà trên toàn mấy ngày nay. Cầm tờ báo trên tay mà Lệ Đào hận không thể tới tận cuộc họp báo đó cầm dao đâm chết Tô Thanh và con gái của bà. Vậy nên sáng nay cô ta đã bắt chuyến bay nhanh nhất về nước.
"Tô Thanh!! Lãnh Tuyết!! Sẽ có ngày tôi khiến 2 người biến mất khỏi cuộc sống của Ngôn Tước!!!" - cô ta thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên tia độc ác.
______________________________
Tại 1 nơi...
"Oa! Tiểu thư!! Cô tỉnh lại rồi nè..!" - Khiết Hạo bỏ tờ giấy trên tay xuống.
"Đây là đâu?" - Lãnh Tuyết gượng dậy đưa mắt nhìn xung quanh.
"Chỗ này chính là tổng bộ Hắc Banh và đây là phòng làm việc riêng của anh Nhan Thần..! Anh ấy có việc ra ngoài nên bảo tôi ngồi ở đây trông tiểu thư tỉnh và không cho cô chạy lung tung đi đây hết..!"
Lãnh Tuyết nhìn khắp căn phòng, tất cả đồ đạc ở đây chỉ có những thứ cần thiết nhất, dường như chả có cái gì gọi là 'đồ làm cảnh' cả. Đúng là phòng làm việc của Nhan Thần có khác! Căn phòng tạo cảm giác lạnh lẽo, không mấy thiện cảm cho những người mới vào.
Nhìn ngắm chán chê, Lãnh Tuyết sực nhớ trước lúc ngất mình làm gì. Hồi tưởng lại chuyện ban nãy khiến ánh mắt cô trở nên u ám. Thấy Khiết Hạo lại tiếp tục ngồi đó làm việc, cô lên tiếng..
"Là trợ lí của Nhan Thần và cũng là 1 trong những thuộc hạ của Lãnh Ngôn Tước... chắc hẳn anh cũng phải biết Vu Lệ Đào chứ..?!"
"Là....Vu tiểu thư?? Tôi biết..!"
"Bà mụ đó và Lãnh Ngôn Tước có quan hệ gì?"
"Vu tiểu thư là ân nhân của Lãnh lão đại! 10 năm trước, cô ta bắt gặp lão đại đang bị thương nặng nằm trên đường. Vu Lệ Đào đã đưa ngài về và tự tay băng bó cứu chữa..! Sau đó, để trả ơn, ngài nhận nuôi cô ta và đưa sang nước ngoài du học... sáng nay vừa về thì phải..!" - Khiết Hạo kể lại.
"Đã bao giờ sống cạnh nhau chưa?" - Lãnh Tuyết vẫn nhìn cậu ta hỏi cung.
"Sống với nhau hình như là...1 năm!"
"Có lên giường lần nào chưa..?!"
"Dạ???" - Khiết Hạo chợt ngẩn người ra trước câu hỏi này của Lãnh Tuyết, cô vẫn nhìn cậu ta đăm đăm ra lệnh..
"Trả lời tôi..!"
"À... ờ... tôi không biết nhưng mà... nghe nói... khi sống với nhau, 2 người ở 2 phòng riêng biệt..!" - Khiết Hạo nói đến đây Lãnh Tuyết mới 'hừ' 1 tiếng và thôi nhìn cậu ta.
"Tiểu thư à, cô hiểu lầm quan hệ của Vu tiểu thư với lão đại rồi thì phải..! Ừ thì, đúng là Vu Lệ Đào có thích ba cô thật! Nhưng mà, lão đại chỉ coi cô ta như em gái thôi!"
"EM GÁI sao?? Chỉ sợ là cô EM GÁI này hãm hại chị dâu và cháu gái của mình thôi..!" - Lãnh Tuyết nhếch miệng nói nhỏ nhưng Khiết Hạo vẫn nghe được, cậu ta ngơ ra..
"Tiểu... tiểu thư..! Cô nói vậy là sao? Tôi chả hiểu..."
"Vậy biết sao lúc nãy tôi hỏi anh là bà mụ đó và Lãnh Ngôn Tước lên giường chưa không..?"
Khiết Hạo lắc đầu, Lãnh Tuyết tiếp tục nói thản nhiên..
"1 khi đã có 'quan hệ'.... thì cho dù là con của ai, Vu Lệ Đào cũng bắt lão đại của mấy người CHỊU TRÁCH NHIỆM!!!"
"WHAT???" - Khiết Hạo trố mắt thốt lên nhìn Lãnh Tuyết vẫn giữ nguyên nụ cười giễu cợt trên môi nhìn cậu ta mà nói..
"Thông rồi chứ? Ba cái trò dơ bẩn lạc hậu của bọn tiểu tam đó..!"
Nhìn Lãnh Tuyết ngồi ung dung, khoanh tay trước ngực, 1 chân để trên ghế sofa còn 1 chân thoải mái đung đưa, nét mặt thản nhiên đến nguy hiểm chết người. Khiết Hạo cảm thấy vã mồ hôi sống lưng, cô nhóc này mới 18 tuổi thôi mà nói năng như trưởng bối 68 tuổi rồi vậy..! Chắc cậu ta thầm cầu nguyện cho Vu Lệ Đào đừng dại động vào Tô Thanh phu nhân hoặc Lãnh Tuyết nếu không muốn có ngày phải hối hận vì tính cách Vu Lệ Đào chỉ ngoan ngoãn, vâng lời Ngôn Tước thôi chứ chả coi ai ra gì cả..!
"Cô đúng là đáng sợ mà..!" - Khiết Hạo nhìn Lãnh Tuyết nói mà trong lòng thầm nghĩ..
"Vậy mà anh Nhan Thần lại thích cô ấy! Đúng là khẩu vị của kẻ máu lạnh có khác..!"
Dứt dòng suy nghĩ Khiết Hạo liền đưa tay lên xem giờ, cậu ta tròn mắt vội vã đứng dậy..
"Tiểu thư à! Bây giờ tôi có việc rồi.., cô cứ ngồi đây đợi anh Nhan Thần nhé! Anh ấy chắc cũng sắp về để chỉ cô 1 số việc Hắc Bang đấy! Tôi đi đây!" - dặn dò xong Khiết Hạo tất tưởi ôm vội xấp giấy tờ trên bàn phóng nhanh ra ngoài. Lãnh Tuyết nhìn theo cậu ta mà cười nửa miệng..
"Dặn dò thừa thãi! Có đời nào mình ngồi yên đây đợi tên khốn kia về mà anh ta nhắc nhở như đúng rồi..!" - nói lời đi đôi với hành động, Lãnh Tuyết đứng dậy bỏ đi ra ngoài.
Bên ngoài, cái nơi được gọi là tổng bộ Hắc Bang này sao giống....khu tập thể dành cho người có tiền vậy?? Lãnh Tuyết vừa bước đi vừa ngắm nhìn, xung quanh và trước mắt toàn là nhà tầng được phủ bên ngoài là những tấm kính. Cô khẽ nheo mắt nhìn, là kính cường lực! Súng đạn không thể bắn vỡ..! Những toàn nhà hẳn là những khu làm việc riêng biệt, người ở đây đi ra đi vào đều mang nét mặt vô cảm. Cô quay người lại nhìn hướng mà mình đi ra, 1 toàn cao ốc cao nhất ở đây..! Chắc chắn là tòa nhà chính dành cho Lãnh Ngôn Tước và Nhan Thần rồi.
Sau khi đảo mắt 1 lượt khung cảnh nơi đây và cộng với suy nghĩ phán đoán nãy giờ, Lãnh Tuyết cảm thấy thì ra Lãnh Ngôn Tước nhận ra khả năng thiên phú của cô là ở trực giác! Trực giác phán đoán của cô vô cùng sắc bén, nhìn 1 lần có thể biết thấu tận tâm can... vậy chắc ba cô còn định giao cho Nhan Thần huấn luyện cô trở thành siêu sát thủ kiêm nhà tâm lý học nhỉ..?! Nghe hơi nổ nhưng mà có lẽ thật!
Lãnh Tuyết phì cười mỉa mai và cứ thế chắp tay sau lưng tiếp tục bước đi sâu vào trong mặc dù không biết mình đang đi đâu.
"Ôi, tiểu chủ nhân..? Cô đến chỗ đây có gì sai bảo ạ??" - 1 thuộc hạ bất ngờ thấy Lãnh Tuyết đi về phía đó liền cúi chào lên tiếng hỏi.
"Không, tôi không biết đường nên đi lung tung thôi..!"
"Dạ vâng!"
Cô lướt qua người áo đen đó tiếp tục bước đi theo quán tính của mình. Cô vừa đi khỏi thì 1 người áo đen khác đi tới, anh ta vỗ vai người khi nãy..
"Này, ai vừa đến chỗ chúng ta thế??"
"Là tiểu chủ nhân Lãnh Tuyết, con của lão đại!"
"Cô ấy đâu rồi??"
"Bỏ đi rồi..!"
"À..." - anh ta cũng định rời đi về vị trí làm việc của mình thì sực nhớ..
"Ê!!! Có nhắc cô ấy đừng đi vào cấm địa không đấy??"
"Ô thôi chết, quên!!! Cô ấy đi vào sâu bên trong kia rồi!!!"
"Cái gì??? Nhan tổng đang ở trong đó đó!! Ngài ấy mà biết thì sao??"
"Chắc không sao đâu! Lãnh Tuyết tiểu thư là tiểu chủ nhân của chúng ta và ngài ấy cơ mà!!"
"Nhưng mà ngoài Lãnh lão đại ra thì Nhan tổng không cho phép ai tự tiện vào đó cả!! Còn nhớ có lần thiếu gia Hàn Khiết Hạo bị đánh cho gãy tay chứ??"
_________________________________
Phía Lãnh Tuyết, cô tiến vào 1 nơi rộng rãi với những bức tường trắng lạnh lẽo dựng căn phòng thành hình lục giác, mỗi bức tường đều phủ 1 chiếc rèm cũng màu trắng to dài quét đất. Lãnh Tuyết khựng lại nhanh chóng nấp sau 1 chiếc rèm đang được cơn gió thổi bay nhè nhẹ. Cô ngó đầu ra nhìn, 1 thân hình người con trai cao lớn quen thuộc với bộ vest đó đang cầm trên tay 2 nhành hoa hồng đen không ai khác chính là Nhan Thần..!
Lãnh Tuyết khó hiểu chăm chú quan sát, Nhan Thần đứng trước 2 thứ, chúng sáng lấp lánh ánh kim khi được tia sáng từ cửa sổ chiếu vào. Nhìn kĩ lại thì cũng có thể gọi thứ đó là 2 ngôi mộ! 2 ngôi mộ bao phủ bởi ánh kim, qua con mắt của Lãnh Tuyết mà đoán thì chắc là mộ bạc..! Nhìn rất sang trọng. Cô cứ im lặng nhìn Nhan Thần, anh khẽ đặt 2 nhành hoa hồng đen nằm lạnh lẽo trên 2 ngôi mộ rồi nhìn chúng trầm mặc.
"Nhan Mạc Qua? Phong Luyến Vãn?" - cô đánh mắt liếc tới 2 cái tên được khắc lên 2 ngôi mộ đó và nhíu mày suy nghĩ đó là ai.
Lãnh Tuyết chợt tròn mắt...
Khoan đã! Khiết Hạo nói là ba mẹ của Nhan Thần đã mất! 2 cái tên này lại là 1 nam và 1 nữ, Nhan Thần đứng trước nó trầm mặc như vậy chả lẽ...
"Đây là mộ ba mẹ của Nhan Thần??"
ĐOÀNG!!! ĐOÀNG!!!
Mấy phát súng lãnh khốc nổ ra,
2 viên đạn bay nhanh tới chỗ Lãnh Tuyết. Cô giật mình phản xạ lấy tay che mặt. Khi bỏ tay ra thì thấy 2 viên đạn đó xuyên thủng tấm rèm ghim vào 2 bên tường ngay sát đầu Lãnh Tuyết, cô ngần ngại đưa mắt nhìn ra phía trước. Nhan Thần vẫn đứng quay lưng lại với cô nhưng anh cầm khẩu súng còn bay khói. Nhan Thần không cần nhìn mà vẫn xác định được là không bắn phải Lãnh Tuyết ư?
Anh quay người liếc Lãnh Tuyết, đôi mắt chim ưng đen nhánh sắc lạnh ghê người. Lãnh Tuyết chợt cảm thấy toàn thân tê cứng, cô đứng hình lại chả biết nên làm gì. Nhan Thần lãnh đạm từ từ bước tới với khẩu súng buông thõng nhưng vẫn cầm trên tay.
"Nhan..Nhan Thần..!! Sao....anh biết tôi ở đây??"
Anh vẫn im lặng lạnh lùng đi đến, khoảng cách 2 người càng gần... Lãnh Tuyết trở nên luống cuống..
HUỴCH!!!
"Ưʍ..." - nằm ngoài tưởng tượng của Lãnh Tuyết, anh tới gần kéo phắt cô lại rồi nhanh chóng cúi đầu hôn vào môi cô. Nhan Thần nhắm mắt càng ấn sâu môi mình, Lãnh Tuyết không thể kháng cự, cơ thể cô tê cứng vẫn chưa có dấu hiệu trở lại bình thường từ lúc bị đôi mắt chim ưng kia nhìn thẳng..
Gió từ cửa sổ thổi bay chân các rèm cửa, Nhan Thần vẫn nhắm mắt chau mày mà ôm hôn Lãnh Tuyết say đắm...anh lưu luyến buông môi Tuyết khi nhận ra cô không thể phản kháng nhưng gần bị anh hút hết dưỡng khí rồi. Lãnh Tuyết thở hà hà mệt nhọc, Nhan Thần tuy nhả môi nhưng vẫn nhất quyết ôm ghì lấy cô..
"Sẽ có 1 ngày, 2 viên đạn đó ghim thẳng vào đầu của hắn!!!"
Lãnh Tuyết bị Nhan Thần ôm và chẳng biết anh đang nói về ai và nói với ai. Cô chỉ nghe thấy giọng nói đó của anh thực sự rất đáng sợ! Còn Nhan Thần, anh nhìn chằm chằm vào 2 viên đạn ghim trên tường mà nãy anh cố tình bắn lệch về phía Lãnh Tuyết rít lên đầy hận thù..
"Lục Trí Sơn..!!!"
_________________________________
Tại căn biệt thự của Lục gia...
Lục Lam Khả đang ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc, anh ta tựa người ngả ra sau ghế, 1 tay xoay xoay cái bút đang cầm, 1 tay chống lên mặt, đôi mắt trầm lặng suy nghĩ...
"Nếu không phải vì mẹ tôi thì tôi sẽ KHÔNG NHẬN Lãnh Ngôn Tước là ba!!!"
"Tôi nghĩ chúng ta sẽ không thân tới mức phải gọi tên thật của nhau đâu nên xưng hô bình thường thôi..!"
2 sự hồi tưởng trên của Lam Khả là hành động và lời nói của Lãnh Tuyết. Nghĩ về cô, Lam Khả bất giác mỉm cười nhẹ..
"Lam Khả! Con cười cái gì vậy??" - Lục Trí Sơn đi vào lên tiếng, Lam Khả thấy lão ta chợt thu lại nụ cười..
"Hừm, có gì đâu ba..!"
"Tập trung vào công việc đi!!!
Việc ba sai con đã làm chưa??"
"Con làm rồi! Đây ạ..."
Lục Trí Sơn ung dung ngồi xuống ghế, Lam Khả đặt lên bàn trước mặt lão ta 1 xấp tài liệu điều tra. Lão ta cầm lên xem, cất tiếng..
"Vu Lệ Đào, nghe nói Lãnh Ngôn Tước nhận nuôi cô ta sau khi Tô Thanh bỏ đi nhỉ..?"
"Cô ta thích Lãnh Ngôn Tước! Được biết tối nay đi dự tiệc của thủ tướng Hoa Kì... ông ta sẽ cho Lệ Đào đi theo thay vì Tô Thanh..!" - Lam Khả nói thêm, Lục Trí Sơn nghe vậy liền nhướn mày..
"Là tiểu tam sao?? Thú vị đây..!" - Lục Trí Sơn châm 1 điếu thuốc đưa lên miệng hút và hứng thú nhìn vào tập điều tra.
"Kế hoạch là gì? Xin ba cứ giao phó..!" - Lam Khả nhìn ba mình nói.
"Nếu đã có tiểu tam thì phải hãm hại theo cách của tiểu tam thôi..!" - nói rồi Trí Sơn khom người ném vài tấm ảnh lên bàn cho Lam Khả. Anh ta cầm lên xem rồi bất giác nhíu mày, miệng cười khinh bỉ lên tiếng..
"Ai đây? Mấy tấm ảnh này của Lãnh phu nhân mà ba còn giữ sao???"
"Phải giữ lại để có dịp cho Lãnh lão đại xem chứ..?! Vu Lệ Đào, về phần cô ta thì ba tin 1 tiểu tam sẽ không thiếu gì mưu hại người nên con gửi xấp hình này cho cô ta và dặn là đến khi hết cách rồi mới đem ra sử dụng nhé..!" - Trí Sơn nhếch miệng nhắc nhở.
"Cách làm này của ba có vẻ quen quen thì phải..?!" - cầm xấp hình trong tay, Lam Khả vẫn cười khẩy khẽ hỏi lại..
"Tất nhiên! Vì ta đã dùng nó để gϊếŧ chết Nhan Mạc Qua và Phong Luyến Vãn mà..!"