Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 7




Editor: Gà tròn vo

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

Ta vẫn luôn cho rằng, cung chủ của Thủy Nguyệt cung ắt hẳn phải là nữ nhân cơ. Thật không nghĩ rằng lại có thể là nam nhân.

Trông dáng người nam tử đó phi thường ốm yếu, nước da thì tái nhợt dị thường. Hắn khoác trên người một kiện hắc y bào, nhìn kiểu gì trông cũng rất nhu nhược, yếu đuối.

Đây chẳng lẽ là cung chủ Thủy Nguyệt cung danh tiếng lừng lẫy trong giang hồ ư?

Bên ngoài không hiểu mọi người đồn đại như thế nào? Đây mà là cung chủ Thủy Nguyệt cung lòng dạ hiểm ác, sở hữu võ công tuyệt thế sao?

Ta nghĩ rằng bản thân mình một tay cũng có thể bóp chết hắn.

Hắn ngồi trên ghế cao, bên cạnh còn có vài vị tỷ tỷ hầu hạ hắn.

Người thì bóc nho, người thì đấm lưng bóp chân.

Đôi môi hắn khẽ mở: “Ngươi tới đây làm gì?”

Ta nghĩ nghĩ, một lát sau trả lời: “Ta muốn gia nhập Thủy Nguyệt cung.”

Hắn nói: “Ngươi là nam nhân.”

Câu này chính xác là  khẳng định, không có chút nào giống câu nghi vấn cả. Ta hỏi: “Nhất định phải là nữ nhân mới có thể gia nhập ư?”

Khóe môi hắn cong lên, khẽ cười thành tiếng, nói: “Không. Chỉ cần bản cung vừa mắt ắt có khả năng.”

“Vậy, ta có khả năng không?”

Hắn vẫy tay ý bảo ta lại gần.

Ta bước lại gần hắn, cách hắn chừng ba bước thì dừng lại. Hắn từ ghế đứng lên. Mấy vị cung nữ hầu hạ hai bên đều lui lại vài bước sau hắn.

Hắn tiến sát tới ta, tay phải hắn giơ lên, nâng cằm bức ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn mỉm cười hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”

Đôi mắt hắn trong vắt, rất hút hồn làm cho người đối diện có cảm giác dễ chịu, thoải mái. Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống lời đồn đại trên giang hồ bảo cung chủ Thủy Nguyệt cung là một người độc ác, tâm địa rắn rết.

Hay là hắn vẫn chưa bộc lộ bản chất?? Nếu là vậy thì đôi mắt kia quả nhiên lợi hại.

Ta nháy mắt, suy nghĩ rồi nói: “Không nói cho ngươi.”

Miệng hắn câu lên một nụ cười đến khó hiểu, sau cùng cũng không nói gì nữa. Hắn đồng ý cho ta ở lại.

Hắn đã nói với ta, một khi là người của Thủy Nguyệt cung thì phải tuyệt đối trung thành.

Ta lập tức giơ tay phải lên thề nói: “Ta nguyện lấy danh nghĩa phụ thân ta ra thề, nếu Tô Nhiên ta hai lòng với cung chủ thì phụ thân ta sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”

Hắn điểm nhẹ lên trán ta, nhìn ta cười.

Hắn nói: “Ai mà biết được trong lòng ngươi có phải hay không muốn phụ thân ngươi chết không có chỗ chôn còn chưa được?” Mặc dù hắn đang cười nhưng trong mắt hắn lại không có chút tiếu ý nào cả.

Buổi tối hôm nay, mấy vị nữ nhân đưa ta đến một bể nước.

Bên trong này thứ gì cũng không có, nước thì rất lạnh. Bàn tay thon dài, trắng nõn của các vị tỷ tỷ nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể giúp ta. Rửa qua bằng nước lạnh, các nàng lại đem ta rửa tiếp bằng nước nóng.

Nóng lạnh luân phiên như vậy khiến con người ta cảm thấy như bị tra tấn chứ còn gì cảm giác thoải mái sau khi tắm rửa nữa?

Việc tẩy rửa hoàn thành, các nàng lau khô người giúp ta, sau đó còn mặc cho ta một bộ sa y rõ mỏng.

Ta cảm thấy mình hình như không phải tham gia tổ chức sát thủ mà là nhập nhà thổ rồi.

Sau khi mọi thứ đều được sắp xếp đâu ra đó, các nàng liền dẫn ta tới một phòng nọ. Để tới đó, ta đã phải rẽ qua chín hành lang dài, lại còn phải dùng thủy thượng phi lên lầu hai của tòa cung điện nữa.

Bên trong phòng có một chiếc giường to với bốn chân chắc chắn được chạm trổ hình rồng rất công phu. Bao quanh ba mặt giường là một tấm rèm xanh tím, trong suốt đang khẽ lay động theo làn gió.

Cung chủ Thủy Nguyệt cung nửa nằm trên giường, nâng đôi đồng tử chất chứa gian tà chăm chú nhìn ta.

Ta hốt hoảng, liệu đây có phải là bị gọi vào thị tẩm không?

Ta nên nhẫn nại hay một tay giết chết hắn luôn đây?

Mấy vị nữ tử dẫn ta tới đây đồng loạt lui ra ngoài. Trong không gian rộng lớn này chỉ còn lại ta cùng hắn.

Hắn vẫy tay gọi ta như gọi một con cún con: “Qua đây.”

Ta do dự một chút song vẫn cẩn thận bước tới bên hắn.

Khi ta dừng lại ở cạnh giường, hắn đột nhiên kéo mạnh cổ tay phải của ta, đẩy ta nằm lên giường.

Mặt hắn tiếp xúc với cổ ta rồi dần dần đi lên phía tai cắn nhẹ.

Có chút tê dại, có chút nhột nhột, còn có một ít ghê tởm. Trong đầu ta, hình ảnh nhị sư huynh ôn nhu mỉm cười đột nhiên lóe lên.

Lưỡi hắn ẩm ướt dạo quanh tai ta làm ta rất khó chịu.

Sau đó, hắn áp môi hắn lên môi ta, đầu lưỡi hắn mơn trớn, khiêu khích quanh môi ta.

Trong nháy mắt, ta vươn tay lên nhằm thẳng yết hầu của hắn.

Hắn hơi nheo mắt lại, thật nhanh lui về sau tránh đi bàn tay đang phóng đến của ta.

Hai hàm răng cắn chặt, ta xoay người bật dậy, vận nội công, song chưởng hướng hắn đánh tới.

Trên mặt hắn bỗng nhiên lộ một mạt tiếu ý, hắn tiếp được song chưởng của ta.

Ta vỗn nghĩ rằng trông hắn gầy yếu thế này thì không khó để đánh lại. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài, nội công của hắn lại vô cùng thâm hậu.

Không lâu sau, ta đã bị hắn áp chế. Song chưởng bị phá giải, cả thân mình bị đánh văng vào vách tường.

Hắn bước lại gần ta, ngồi xuống rồi một tay siết chặt cổ họng ta.

Lực đạo ở tay hắn tăng dần. Ngực có chút tắc nghẽn, hô hấp trở nên khó khăn, thực sự rất khó chịu…

Trước mắt, một mảng màu đen bắt đầu lan rộng, hai mắt nặng trĩu bắt đầu khép lại.

Bỗng nhiên hắn buông tay.

Ta ho khan mãnh liệt.

Hắn ôm ghì lấy ta, đôi môi ấn xuống.

Ta cố hết sức tránh né nhưng không thể nào thoát được. Một lúc sau ta cảm thấy có vật gì đó từ miệng hắn đẩy sang.

Theo bản năng, ta mở to mắt nhìn hắn một cách khó hiểu.

Hắn buông ta ra, khẽ cười nói: “Chỉ là độc dược mà thôi.”

… Ngươi cho ta ăn độc dược rồi nhẹ tênh nói chỉ là độc dược mà thôi?… Mà thôi cái gì?… Đối với ngươi thì không quan trọng rồi. Nhưng với ta thì khác. Ta còn chưa muốn chết đâu.

Hắn nói: “Ngươi nên nhớ kỹ phải tuyệt đối nghe lệnh ta. Có điều ngươi không một lòng với ta cho nên một khi ngươi còn ở tại Thủy Nguyệt cung thì ta sẽ phải khống chế ngươi. Không phải sao?”

Chính vì muốn khống chế ta nên ngươi cho ta ăn độc dược sao?

Hắn trở lại giường, nằm cái tư thế nửa người như ban đầu, đắp hờ một cái chăn thêu rất tinh tế, cười nói: “Ngươi có thể lui ra ngoài.”

Chỉ chờ câu nói này, ta thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm sau, cung chủ hỏi ta trình độ võ công ra sao.

Tay chống cằm suy nghĩ, ta nói: ” Đại khái trong giang hồ ta có thể nằm trong mười người đầu bảng đi.”

Hắn nhíu nhíu mày, nói: “Nếu ngươi mà cũng được xếp vào trong nhóm mười người đứng đầu thì trong Thủy Nguyệt cung cũng phải có đến mấy nhân vật nữa.” Hắn cố nhấn mạnh “mấy nhân vật nữa”.

Ta nói: “Ngươi không biết chứ ta rất lợi hại đó.”

“Là ai đã nói vậy?” Hắn hỏi.

“Là ta tự cảm thấy mình rất lợi hại.”

Hắn khẽ cười thành tiếng, vỗ nhẹ mặt ta, nói:” Đúng đúng. Ngươi lợi hại, rất lợi hại. Lợi hại đến mức tối hôm qua ngay lập tức bị ta đánh cho nghiêng ngả nằm trên mặt đất.”

… Ta… chẳng qua lúc đó ta không có kiếm trong tay thôi. Bất mãn nhìn hắn, ta nói: “Ta luyện kiếm. Ngươi không tin, hai chúng ta so chiêu một lần nữa.”

So chiêu thật. Có điều không phải với hắn mà với một vị nữ tử.

Vị nữ nhân đó không ra tay thực sự mà ta cũng chỉ dùng có năm phần thực lực mà thôi. Giữa chừng, hắn liền vỗ tay mấy cái ý bảo nên dừng lại ở đây.

Hắn cười cười nói: “Ngươi so ta tưởng tượng đúng là có hơn tý chút.”

Lời này hắn vừa nói ra, ta đắc ý vô cùng. Ta lập tức cười lớn, cười càng ngày càng lớn. Ta kiêu ngạo nói: “Ngươi nếu sớm so kiếm với ta mà không dùng đến nội công thì ngươi nhất định đã thảm bại dưới kiếm ta rồi.”

Hắn nói: “Nếu đã luận võ thì như thế nào lại không vận nội công? Trên giang hồ không ai lại có thể làm cái việc ngu ngốc đến vậy.”

Hắn nói đúng. Cũng chính vì điều đó mà sư phụ đã phải dạy ta thủy thượng phi để đề phong lúc cấp bách ta mới có thể thoát thân được.

Buổi trưa ngày hôm đó, hắn lệnh cho một vị nữ nhân dạy ta một bộ kiếm pháp – Ly Tâm kiếm pháp.

Nghe nói, bộ Ly Tâm kiếm pháp này cùng Phượng Hoàng kiếm pháp là hai bộ kiếm pháp lợi hại nhất. Để lĩnh ngộ được quả là một quá trình nan giải.

Trái ngược với Phượng Hoàng kiếm pháp khi mới bước vào mỗi tầng rất khó khăn thì Ly Tâm kiếm pháp lại đơn giản hơn. Có điều đến những bước cuối thì mức độ càng khó hơn rất nhiều. Bộ kiếm pháp này cũng rất đặc biệt. Lúc mới tập không khó mà các chiêu thức trông thực sự lại rất đẹp mắt: nhanh, gọn, lưu loát, sinh động.

Ta cảm thấy mình đây không phải đang luyện kiếm mà như là đang múa vậy.

Cũng chỉ có qua mấy ngày mà ta đã luyện được tới tầng thứ ba rồi.

Vị tỷ tỷ hướng dẫn ta cũng phải khen ngợi ta học rất nhanh.

Nàng còn nói, khi học đến tầng thứ năm thì ta có thể nhận nhiệm vụ.

“Nha”. Ta lên tiếng.

Kỳ thật, ta cảm thấy gia nhập Thủy Nguyệt cung cũng không hề lỗ, vì cơ bản ta đã được học thêm bộ kiếm pháp này. Bất quá ta mới chỉ luyện đến tầng thứ ba, thực sự vẫn còn rất kém.

Nếu đem Ly Tâm kiếm pháp hiện tại của ta so sánh với một người luyện võ chừng nửa năm bình thường thì có khả năng ta đến muốn thắng cũng khó. Bởi vì thể trạng của ta không tốt, một khi kéo dài thì ta sẽ không chiếm được thế thượng phong.

Nửa tháng sau, vị tỷ tỷ hướng dẫn ta nói ta đã luyện hoàn chỉnh tầng thứ ba, có thể lên được tầng thứ tư.

Tầng thứ tư này cũng giống các tầng khác. Lúc ban đầu rất đơn giản nhưng có điều càng nhập sâu lại càng khó khăn.

Thân thể bắt đầu thấy rã rời, đầu óc thì khó chịu, ngực lại bí bách, mí mắt kêu gào biểu tình… Ngay đến cả tinh thần cũng phải lên tiếng không chịu nổi nữa.

Ta bị làm sao vậy?

Khi ta ngừng tập nghỉ ngơi, cơ thể cũng từ từ chuyển biến khá hơn. Có điều thời gian ta luyện tập ngày càng nhiều, so ra còn hơn cả thời gian ngủ nữa.

Vị tỷ tỷ kia quản ta rất nghiêm. Nàng đã từng nói rằng Thủy Nguyệt cung không chứa người vô dụng.

Nếu không phải vì muốn tìm nhị sư huynh thì còn lâu ta mới gia nhập tổ chức ám sát này.

Hấp háy cái mũi, ta tiếp tục khổ luyện. Lúc ban đầu khi mới vào Phượng Hoàng sơn trang ta cũng chưa từng chăm chỉ tập luyện như bây giờ.

Mấy ngày sau, khi ta đột phá được tầng thứ tư thì chỉ cảm thấy tiểu tâm can đảo lộn hết cả lên, ho ra một bụng máu tanh rồi mất đi ý thức.

Lúc ta tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn, không thể điều khiển được.

Ta dậy không được, trở mình cũng không xong, thậm chí nói cũng không nổi.

Sau đó, hình ảnh một vị nữ tử áo trắng xuất hiện.

Nàng nhìn ta nói: “Bộ Ly Tâm kiếm pháp này thuộc vào loại tốc học kiếm pháp. Bắt đầu từ tầng thứ tư trở đi, các chiêu thức sẽ càng trở nên phức tạp. Song cũng từ tầng thứ tư này, uy lực thực sự của nó mới thể hiện.”

Có điều, bộ kiếm pháp này để học được cũng không mất nhiều thời gian, lại còn rất lợi hại nhưng thường xuyên để lại hậu quả. Hậu quả này thật giống như toàn thân bị người ta xả ra làm trăm mảnh.

Cơ thể sẽ bị hủy hoại từ từ.

Khó trách sao cung chủ kia thân thể lại gầy yếu, tái nhợt như vậy.

Đôi môi khẽ mở, mấp máy một lúc ta mới hỏi: “Vậy, tỷ tỷ thì sao? Tỷ tỷ luyện được tới tầng thứ mấy rồi?”

Nàng nói: “Ta luyện được tới tầng thứ sáu.”

“… Vậy thì thể trạng của tỷ?…” Ta mới đột phá được tầng thứ tư mà đã thành cái dạng này rồi. Vậy nàng thì sao? Huống chi thân phận của nàng còn là nữ nhân.

“Mỗi lần đột phá cảnh giới mới là một lần thống khổ. Học xong tầng thứ năm thì kiếm pháp sẽ rất lợi hại. Có điều lúc đó nếu không luyện lên nữa thì thân thể sẽ đau đớn vô cùng. Lúc học sang tầng thứ sáu sẽ là lúc sự đau đớn đạt tới cực điểm. Đến tầng thứ bảy, cảm giác đau đớn đó sẽ dần dần biến mất từ khi ngươi bắt đầu luyện cho đến khi luyện xong.”

Bộ kiếm pháp này chẳng lẽ thuộc loại ràng buộc con người sao? Đây là cái mà người ta nói khổ trước sướng sau sao? Học xong, ta sẽ được người người ngưỡng mộ ư?

Ta hỏi: “Tỷ tỷ nói tầng thứ sáu là thời gian thống khổ nhất phải không? Vậy sao tỷ không mau luyện lên tầng thứ bảy đi?”

Khóe môi nàng cong lên vẽ ra một nụ cười điềm đạm. Nàng nói: “Muốn học võ còn phải nhờ trời nhìn trúng. Mặc dù cung chủ có nói qua ta được trời phú học võ nhưng đến tầng thứ bảy này ta lại vô pháp học được. Ta đã luyện đến bốn năm rồi mà…”



Ta bỗng nhiên cảm thấy bộ kiếm pháp này thực đáng sợ. Nó ép người ta một khi đã luyện rồi thì buộc phải luyện tới cùng. Đã vậy trong khi luyện công lại rất khó khăn. Cho dù được trời phú võ học kỳ tài, muốn luyện thành chỉ e là…

Ngập ngừng một chút, ta lại hỏi: “Vậy cung chủ luyện tới đâu rồi?”

“Cung chủ đã luyện xong từ hai năm trước rồi.”

Ta nháy mắt mấy cái, ăn một chút thức ăn mà nàng đem tới rồi lại ngồi ngẩn người trong phòng.

Bỗng nhiên nàng lại lên tiếng hỏi xem ta còn muốn hay không luyện tiếp.

… Ta vốn nghĩ mình nên bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến nhị sư huynh, nghĩ đến người thuê sát nhân ám hại sư huynh ta lại gấp hơn.

Nghĩ nghĩ một chút, ta nói: “Ta học.”

Thật ra ta cũng rất muốn học.

Mấy ngày sau, cở thể đã chuyển biến tốt lên rất nhiều.

Ta bắt đầu luyện tầng thứ năm. Thế nhưng ta luyện mãi cũng không xong. Ta luôn bị vướng mắc ở đoạn giữa, không tài nào hóa giải được.

Mấy ngày không gặp cung chủ, hôm nay hắn lại triệu kiến ta tại hoa viên.

Ta có chút khó hiểu đi đến.

Hắn nhìn ta nói vài ngày trước hắn có phái thuộc hạ tra tấn mấy con mãnh thú.

Ta “Nga” một tiếng, ngực “thịch thịch”. Rõ ràng là điều chẳng lành.

Hắn ném qua cho ta một thanh kiếm gỗ, lực sát thương hầu như không có. Hắn bắt ta phải dùng những gì học được mấy tháng qua để giết dã thú đã bị bỏ đói mấy ngày.

Hắn còn nói nếu ta dùng không phải Ly Tâm kiếm pháp thì lúc đó chính tay hắn sẽ giết ta làm thức ăn cho dã thú. Nếu ta dùng Ly Tam kiếm pháp mà không giết được dã thú thì ta cũng vẫn phải làm mồi cho bọn chúng.

Vuốt nhẹ trán ta lau đi tầng mồ hôi mới vừa rồi toát ra. Trong lòng vẫn còn chút rùng mình.

Sẽ là một trận sống chết đây. Trước mắt, ta nhất quyết phải sống, cho nên phải dốc hết sức thôi.

Không lâu sau có mấy người khiêng một lồng sắt rất to vào hoa viên. Bên trong là những con mãnh hổ dữ dằn.

Ta bước vào trong.

Có tất cả năm con.

Bọn chúng chính xác là đã bị bỏ đói nhiều ngày. Trong ánh mắt của chúng tỏa ra sát khí ngùn ngụt.

Cơ thể căng cứng, hô hấp đình trệ, lấy hết bình tĩnh nhìn chúng.

Bỗng nhiên có một con phi thân trước tiên, lao thẳng vào ta mà giương nanh vuốt.

May là khinh công của ta không tồi, chân đạp nhẹ xuống đất rồi bay vút lên, phi thân qua mãnh hổ.

Ta nhấc thanh kiếm gỗ trong tay đâm thẳng về phía mãnh hổ. Lực sát thương của thanh kiếm này không đủ lớn, thân mình mãnh thú lại không giống người nên một kiếm này chỉ đủ gây thương tích bên ngoài cho nó.

Ly Tâm kiếm pháp tầng thứ tư coi trọng tính ngoan và chuẩn (dứt khoát và chính xác).

Tại một nơi chật hẹp như thế này, nếu không có trong tay vũ khí thuộc loại cực phẩm cùng nội công thâm hậu thì chỉ với vốn kiếm pháp ở tầng thứ tư của ta sẽ không thể nào thắng nổi.

Ta cố nhớ lại các chiêu thức ở tầng thứ năm nhưng nghĩ mãi mà vẫn không thông. Mắt nhìn manh thú vươn móng vuốt, nhe răng nanh xông tới ta. Ta chỉ biết dùng khinh công rồi lại khinh công chạy vòng quanh lồng sắt tránh bọn chúng mà thôi.

Đột nhiên, tai ta vang lên một tiếng nói sắc nhọn khiến ta khó chịu vô cùng. Tiếng nói mặc dù rất nhỏ nhưng ta không thể nào gạt ra ngoài được: “Ngươi không được phép tránh né nữa. Nếu không thì không phải bọn chúng đuổi theo ngươi mà chính tay bản cung sẽ đem ngươi tới miệng bọn chúng.”