Đường Long lại chào lần nữa đồng thời nói: “Cám ơn sếp!” Sau đó đứng nghiêm nhìn thẳng nhìn Đại úy Thẩm Nhật. Đại úy Thẩm Nhật và hai trung úy đằng sau nhìn nhau, trong đó trung úy đứng bên trái có chiếc cằm nhọn vội bước lên trước vỗ vào vai Đường Long , nhiệt tình nói: “Huynh đệ thật là tuổi trẻ tài cao, nhớ năm xưa anh đây lúc bằng tuổi đệ chỉ mới là binh nhất đẳng, sau này huynh đệ sẽ lên như diều gặp gió, đến lúc đó đừng có quên người anh này nha.”
Một trung úy có khuôn mặt tròn tay cầm máy quét thẻ cười nói: “Tôi nói anh đừng có mà cố làm thân với tiểu huynh đệ, nếu mà làm trễ thời gian báo danh của anh ta, tôi không chịu trách nhiệm à nha.” Nói xong, quay sang cười với Đường Long: “Huynh đệ, mau đưa thẻ quân nhân ra, báo danh xong chúng ta đi chúc mừng. Anh đây sẽ mời!”
Đường Long khuông mặt lạnh lùng, lập tức thay đổi khuôn mặt cười nịnh bợ, gật đầu hai tay cung kính đưa thẻ quân nhân: “Ây da, làm sao có thể để đại ca hao phí, những chuyện này đương nhiên là phải do tiểu đệ làm chủ chứ.” Động tác này khiến ọi người ngẩn ngơ.
Thẩm Nhật từ nãy giờ đứng quan sát, liếc mắt với tên thượng sỹ kia, tên thượng sỹ kia đang đứng ngớ người nhìn Đường Long vội lắc đầu. Lúc này tên trung úy cằm nhọn kia nhìn thẻ quân nhân mà tên trung úy mặt tròn kia đang cầm trong tay, khi tên trung úy mặt tròn và Đường Long đang nói chuyện với nhau, thừa cơ lùi xuống vài bước, đến bên cạnh Thẩm Nhật.
Thẩm Nhật để lộ thần sắc nghi ngờ, tên trung úy kia âm thầm ra dấu hiệu tay. Thẩm Nhật ưỡn ngực, quay sang nói với Đường Long lúc này đang vui vẻ hớn hở, nói: “ Thiếu úy!”
Đường Long nụ cười vụt tắt, thay bằng vẻ mặt lạnh lùng, đứng nghiêm, giọng rõ ràng đáp “Vâng.” Đang cười vui vẻ, tên trung úy quay đầu lại nhìn Thẩm Nhật, lúc quay đầu lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất, hắn thuận tay quẳng trả thẻ quân nhân cho Đường Long, sau đó lạnh lùng đi lại phía những tân binh đang đứng ngớ người.
Đường Long liếc nhìn thẻ quân nhân bị quẳng xuống đất, hắn biết rằng mình không may rồi, nhưng hắn lấy làm lạ, hai trung úy này vốn dĩ rất nhiệt tình tại sao sau khi xem tư liệu của mình xong thì đột nhiên đổi sắc mặt? Từ nãy đến giờ mình đã sử dụng những chiêu lôi kéo quan hệ mà sỹ quan huấn luyện đã dạy mình, tại sao lại không có tác dụng?
Vốn dĩ trong trại huấn luyện của Đường Long không có môn này, sỹ quan huân luyện người máy không hiểu cũng sẽ không lập môn học nịnh bợ cấp trên này. Nhưng Tinh Linh, một người việc gì cũng biết, sau khi biết được Đường Long đã huấn luyện xong, đề xuất chỉ biết tác chiến, thì một quân nhân trong thế giới con người mà ý thức tình cảm là chủ đạo không thể thăng chức được, đồng thời còn tìm ra những ví dụ của rất nhiều Tướng quân đánh trận không thua trong lịch sử, thất bại trong tay người của mình. Vì thế trong tình hình như thế, Đường Long học thêm một môn học mới mà những tân binh khác không thể nào có được – Nịnh bợ cấp trên.
Đại úy Thẩm Nhật đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ lạ: “He he, thiếu úy, mặc dù anh là sỹ quan, nhưng vẫn là một tân binh. Mà theo quy tắc ở Đại đội 45, phàm là tân binh thì đều phải hưởng thụ sự khoản đãi nhiệt tình của quân doanh, cho nên tôi cũng không thể cho anh đãi ngộ đặc biệt được.” Nói xong liền ra vẻ không nhẫn tâm.
Đường Long đang định mở miệng hỏi, đại úy Thẩm Nhật khuôn mặt lạnh lùng, âm trầm nói: “Thiếu úy, bây giờ chạy 20 vòng thao trường, chạy xong hít đất 200 cái, gập người 200 cái, lập tức chấp hành!”
Đường Long lập tức hành lễ: “Tuân lệnh, thưa sếp!” Quẳng bỏ hành lý, nhặt lai thẻ quân nhân nhét vào trong ngực, quay người bắt đầu chạy. Thẩm Nhật không để ý đến Đường Long, quay người nói với tên thượng sỹ: “Ngu ngốc, Ngươi làm sao mà ngay cả một tên thiếu úy mà cũng không đối phó nổi?”
Tên thượng sỹ đó khuôn mặt buồn bã nói: “Anh, hắn ta dùng quân hàm để áp chế em, em có thể làm gì được. Anh, lệnh thăng cấp của em chừng nào mới đến vậy, em không muốn tên nhóc miệng còn hôi sữa kia làm sếp của em.”
Thẩm Nhật vỗ vai tên thượng sỹ kia: “Yên tâm, qua vài ngày nữa là đến, anh mày đã tốn rất nhiều công phu mới khiến em có thể thăng liền hai cấp. Em phải cố gắng mà làm, đừng để anh mất mặt!” Nhìn thấy tên thượng sỹ khuôn mặt hớn hở gật đầu, hắn cười nói: “Thôi được rồi, bây giờ đi thao luyện tên tân binh mới kia. Tên thiếu úy đó em không được đi kiếm chuyện với hắn, tốt nhât không nên gặp hắn. Tuy anh có thể làm khó hắn, nhưng quân hàm của hắn lớn hơn em, lỗi mà em đã phạm, hắn muốn xử em, anh cũng không thể ngăn nổi. đến lúc đó cho dù anh khiến hắn chịu khổ, những cũng chỉ là uổng phí mà thôi.”
Tên thượng sỹ vội gật đầu, hai anh em nói chuyện với nhau một hồi, thượng sỹ liền đến trước mặt tân binh. Hai tên trung sỹ cũng dương oai diễu võ đứng sau hắn, nham hiểm cười nhìn tân binh. Thượng sỹ oán hận những tân binh này nhìn thấy hắn xấu mặt, lạnh lùng đưa mắt quét hết một lượt nhìn tất cả tân binh, mặc dù tư thế đứng của các tân binh rất hoàn hảo, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nói: “Nhìn xem dáng đứng xiêu vẹo của các anh, các anh tưởng đây là khu vui chơi chắc! Hít đất 100 cái cho tôi! Nhanh! Ai không hoàn thành, tôi sẽ bắt giam!”
Tân binh mặc dù trong lòng đã mắng chửi mười đời tổ tông tên thượng sỹ kia, nhưng vẫn lập tức phục tùng mệnh lệnh chống tay hít đất. Bọn họ không ngu ngốc như vậy, nhìn thấy chỗ dựa thiếu úy kia bị xử phạt, những tên tân binh mới như mình làm sao tránh khỏi.
Lúc này tên trung úy hoàn thành nhiệm vụ báo danh quay lại, nói với Thẩm Nhật hai tay đang chắp sau lưng: “Đại ca, không có tên nào có bối cảnh cả, tất cả đều là dân thường.”
Thẩm Nhật ừ một tiếng: “Hãy dạy cho bọn chúng một trận, để cho bọn chúng biết Đại đội 45 là thiên hạ của ai.” Hai trung sỹ kia vội chào, quay người giúp đỡ thượng sỹ kia làm khó những tân binh kia.
Tân binh vừa nghe tiếng đếm số cố tình kéo dài của thượng sỹ, vừa nghiến răng hít đất, đột nhiên có một tiếng mắng chửi vọng lại: “X X ! Ngươi là thằng khốn kiếp!” Tất cả mọi người nghe thấy lời nói này, đều dừng lại, nhìn xem ai đang chửi sếp. Bọn họ nhìn thấy Đường Long khuôn mặt căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, miệng há lớn, vừa chạy vừa mắng chửi, tất cả mọi người đều đờ người ra.
Tên thượng sỹ kia cũng nhìn thấy, tức giận nổi cả gân trán lên, nhưng hắn biết mình mình không thể nói gì với Đường Long, liền mang hết giận dữ trút hết lên đầu tân binh. Nhưng hai tên trung sỹ kia lại không lo lắng như vậy, nhìn nhau, tên trung sỹ cằm nhọn chạy đến chỗ Đường Long.
Đường Long đã chạy được 2 vòng, những ánh mắt kỳ lạ của những tân binh trên thao trường kia khiến hắn kìm nén tức giận trong lòng, mình đường đường là một thiếu úy, lại bị người ta xử phạt! “Mẹ nó! Không phải là phải xử phạt tên thượng sỹ không biết lịch sự kia sao? Lại dám không nể mặt ông mày! Đợi mà xem, cho dù mày là đại úy hay là gì đi chăng nữa, ta nhất định sẽ báo thù! He he, sỹ quan huấn luyện người mày đã từng nói, nếu muốn đối phó những một người thì nhất định phải khiến cho người đó xem mình là tâm phúc, khi đâm hắn một nhát, thì hắn mới cảm thấy đau đến tận xương tủy. Cũng chính là có thể nói là khi hắn ta đang đau lòng đâm thêm hai nhát! Hừ, nhưng mình đang có mâu thuẫn với hắn, mình phải làm sao đây?”
Đường Long vừa chạy vừa nghĩ vừa mưu kế âm mưu do Tinh Linh đề xuất, sỹ quan huấn luyện người máy dạy kia. Lúc đang nghĩ đến nỗi hưng phấn , đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của tên thiếu úy kia, bất giác liền mắng. Sau khi mắng xong, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng Đường Long vẫn giữ nét mặt lạnh lùng tiếp tục chạy. Mặc du hắn biết tên trung úy chuẩn bị chạy đến làm khó mình, nhưng giả bộ không nhìn thấy.
Tên trung úy kia ở đằng xa hét lớn gọi Đường Long: “ Đường Long, lại đây!” Khi lén nhìn lúc quẹt thẻ nên hắn biết tên của Đường Long.
Đường Long lập tức chạy lại, khuôn mặt bình thường không thở gấp, đứng nghiêm: “Chào sếp!”
Tên trung úy khuôn mặt lạnh lùng hỏi: “Anh vừa mới chửi ai đó?”
“ Thưa sếp! Hạ quan đang mắng con kiến chắn đường chạy của hạ quan!” Đường Long không nghĩ liền trả lời.
Chửi chó mắng mèo! Bốn chữ này lướt qua trong đầu tên trung úy, nghiến răng nghiến lợi giận dữ mắng: “Khốn kiếp! Anh dám sỉ nhục cấp trên!”
Đường Long khuôn mặt lạnh lùng, hành lễ, đáp lớn: “Hạ quan không dám! Nếu sếp không tin, hạ quan sẽ giao ra chứng cứ!” Nói xong không đợi trung úy phản ứng liền quay người chạy vài bước, ngồi xổm trên đất tìm một hồi, sau đó chạy lại, hành lễ tay chìa ra: “Thưa sếp, con kiến mà hạ quan mắng hồi nãy chính là con kiến mà ông nội không thương, bà nội không yêu, ngựa mà không biết mặt dài, không hiểu nhân tính to gan dám cản đường hạ quan đáng chết này! Nếu không vì hạ quan rất là có lòng thông cảm, không nỡ làm tổn hại một sinh linh nhỏ bé, thì con kiến không biết trời cao đất rộng này đã chết dưới chân hạ quan rồi!”
Nhìn thấy con kiến đang bò trong tay Đường Long, trung úy tức lộn ruột, quên cả thở. Bây giờ hắn chỉ có thể dùng ngón tay run run chỉ vào Đường Long mà không nói được lời nào. Tên trung úy mặt tròn đồng bọn của hắn nhìn thấy cảnh này, vội chạy lại giúp.
Trung úy mặt tròn vừa đến liền nói với giọng đầy âm mưu: “Đường Long! Anh dám ăn nói như vậy với cấp trên sao?”
Đường Long ưỡn ngực ngẩng cao đầu chào một cách hoàn hào, giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thưa sếp! Mục 3 điều 1 quy phạm lễ nghĩa quân nhân Liên Bang quy định, lúc đối diện với cấp trên bắt buột phải nghiêm túc, bắt buộc phải trả lời câu hỏi của cấp trên một cách hoàn chỉnh.”
Tên trung úy bị Đường Long khiến cho cứng miệng, Đường Long tiếp tục nói: “Thưa sếp, điều 34 Quân Quy Liên Bang quy định, trong nhiều mệnh lệnh, bắt buộc phải ưu tiên hoàn thành mệnh lệnh của cấp trên cao nhất! Hạ quan bây giờ đang chấp hành mệnh lệnh của Đại úy, xin hỏi hai vị trung úy, hạ quan có thể rời khỏi không?” Đường Long cố ý nhấn mạnh hai chữ đại úy và trung úy.
Lúc này trung úy cằm nhọn đã hít thở trở lại, lửa giận bừng bừng, nhưng lại vẫy tay một cách bất lực: “Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của anh, nhưng mà thiếu úy, trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ không được chửi thề!”
Đường Long lại hành lễ chào một cách hoàn mỹ: “Hạ quan tuân lệnh, trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ không được chửi thề!” Đường Long lại cố ý nhân mạnh. Tên trung úy mặt tròn lập tức hét lớn: “Cũng không được hát những lời bậy bạ!” Nói xong khuôn mặt đắc ý nhìn Đường Long, bởi vì Đường Long sau khi nghe thấy lời này, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng.
Sau khi bọn họ cho rằng đã làm khó được Đường Long, vừa mới quay người, đã nghe thấy đằng sau vọng lại một giọng nói khó nghe: “ Ô ô ô, 1 2 3 4 5 6 7, chúng ta lên núi đánh hổ, hổ lại không có ở nhà, người đánh rắm chính là hắn!” Hai tên trung úy toàn thân chấn động, quay người nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhìn bóng Đường Long đang xa dần. Bọn họ không ngờ rằng Đường Long không chửi thề lại bắt đầu hát! Lời trong bài hát không có từ nào bậy, không thể lấy để định tội được. Kêu hắn ngừng lại, không cho hắn hát nữa? Không nói trong Quân Quy không có điều nào quy định không được hát, mình cũng không muốn bị xấu mặt nữa, không nhìn thấy những tên tân binh khác trong Đai đội đang cười hay sao? Hơn nữa đến lúc đó không biết thằng nhóc này lại giở trò gì nữa.
Vì thế tức giận nhưng không có chỗ trút, bọn họ đành đi dạy dỗ những tên tân binh xiu xẻo kia. Mặc dù tân binh cảm thấy khổ, nhưng trong lòng bọn họ lại hả giận, có thể nhìn thấy những tên vô lại này bị chọc tức, chút cực khổ này thấm vào đâu.
Bây giờ Thẩm Nhật đang cùng với một quân nhân trên vai đeo quân hàm đại úy khá cường tráng nói chuyện. Người đó nói: “Tôi nói, tên nhóc này mặc dù không có bối cảnh gì, nhưng tuổi còn trẻ mà đã là thiếu úy, tiền đồ không thể tiên lượng được, anh làm khó hắn như thế không sợ hắn trả thù ư?” Nghe khẩu khí của anh ta, anh ta cũng biết Đường Long là người có thân thế bình thường. Xem ra những cấp trên này khi tiếp nhận tân binh, việc đầu tiên là điều tra xem những bộ hạ này của mình có chỗ dựa nào mà mình không nên đắc tội hay không.
Thẩm Nhật lạnh lùng đáp: “Chỉ cần hắn còn ở dưới trướng tôi một ngày, tôi sẽ cho hắn cả đời này chỉ làm thiếu úy mà thôi!” Nói xong không thèm để ý đến người đó quay người đi vào quân doanh. Người đó nhìn thân hình của Đường Long, cười tự nói một mình: “Đồ ngu, đối phương trong lúc chạy bộ mà còn có thể phát hiện ra chỗ nào có kiến, người như vậy doanh trại huấn luyện bình thường có thể huấn luyện ra sao. Mặc dù là lính chiến đấu, nhưng ai có thể nói hắn không phải là lính đặc chủng? Nếu như lập được công, đến lúc đó một tên đại úy lính chiến đấu giống như anh cũng có thể phải gọi hắn một tiếng thưa sếp.” Nói xong lần nữa liếc nhìn Đường Long, rồi đi theo trở vào doanh phòng của mình.
Không biết rằng binh chủng của mình đã bị thay đổi, Đường Long nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hình phạt mà Thẩm Nhật giao cho. Những hình phạt này đối với một người một năm trời bị những sỹ quan huấn luyện người máy sử dụng những phương pháp kỳ lạ huấn luyện như Đường Long mà nói, quả thật là chuyện nhỏ. Cho nên sau khi hoàn thành xong, chỉ là hơi thở có chút gấp, khi chạy về doanh phòng đại đội 45, Đường Long đã lấy lại bình thường. Sau khi hoàn thành hình phạt xong, hắn phát hiện tân binh đều không thấy nữa, không có chỗ nào đi, hắn đành phải cầm hành lý đi đến văn phòng làm việc của Đại đôi trưởng đại đội 45.
Đường Long còn chưa gõ cửa, của văn phòng đã tự động mở, xem ra tên đại đội trưởng Thẩm Nhật sớm đã đợi hắn nê không khóa cửa. Đường Long nhìn bên trong, ngoài tên đại đội trưởng đại úy kia ra, hai tên trung úy và tên thượng sỹ mà hồi nãy mình đắc tội cũng có mặt, biết là mình phải cẩn thận một chút, để tránh trước khi báo được thù mà phải chịu nhiều cực khổ. Cho nên hắn lên tiếng nói lớn: “Đường Long báo cáo!” sau đó chào 3 vị cấp trên một cách hoàn hảo.
Ngoài Thẩm Nhật, 3 người còn lại thì vừa đáp lễ, vừa dùng cặp mắt oán giận nhìn Đường Long. Thẩm Nhật cười khà khà vẫy tay gọi Đường Long: “ Vào đi, không ngờ rằng thiếu úy Đường Long lại giỏi đến thế, hoàn thành những bài huấn luyện nặng như thế, mà nét mặt vẫn bình thường, thật không hổ danh là tinh anh của lính chiến đấu.”
Đường Long mặc dù lấy làm lạ sao lại nói mình là tinh anh của lính chiến đấu, nhưng hắn biết bây giờ mình không cần đi giải thích, cho nên khuôn mặt vẫn lạnh lùng nói: “Cám ơn sếp đã khen, nhưng hạ quan không dám nhận. Không biết cương vị của hạ quan trong Đại đội là gì?”
Thẩm Nhật ấn cái nút trên bàn, nhìn màn hình ảo xuất hiện trên bàn cười nói: “Uhm, nói ra thì cương vị còn trống trong đại đội còn rất ít, mà đệ thì lại ưu tú như vậy, điều này khiến cho tôi rất khó quyết định cương vị của đệ.” Nói đến đây, ánh mắt rời khỏi màn hình, cười nhìn Đường Long nói: “Chi bằng đệ tự quyết định cương vị của mình, đại ca đây sẵn sàng đáp ứng mọi nguyện vọng của đệ.”
Thượng sỹ kia nghe thấy lời này, thần sắc kinh ngạc muốn bước lên trước hỏi, nhưng tên trung úy đứng cạnh đã ngăn lại đồng thời đưa mắt ra hiệu.
Đường Long đương nhiên là nhìn thấy cảnh này, trong lòng cười thầm: “He he, muốn chơi ta? Đừng hòng!” Hắn giả bộ trầm tư một hồi rồi mới ngẩng đầu nói: “Thưa sếp, hạ quan cương vị nào cũng được, chỉ cần sếp hạ lệnh là được. Nhưng hạ quan hi vọng có thể dẫn dắt một đội lính chiến đấu, hạ quan nhất định sẽ khiến cho chúng ta uy chấn toàn quân đội Liên Bang.” Đường Long lúc này phát ra một niềm tin mãnh liệt, những người nhìn thấy dáng vẻ của Đường Long đều tin chắc rằng Đường Long nhất định nói được làm được.
Tiếp sau đó Đường Long đột nhiên sắc mặt ửng đỏ, lộ vẻ khó xử, ngại ngùng gãi đầu, đồng thời ấp a ấp úng nói: “Hạ quan … hạ quan còn hi vọng … hi vọng không được sắp xếp cương vị có liên quan đến quân hạm, bởi vì … bởi vì hạ quan mắc chứng say …say xe
(say máy bay, say phi thuyền nói chung).”Nói xong cúi đầu bối rối.
Thẩm Nhật nhìn Đường Long một hồi, rồi mới cười nói: “Được, được, tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của anh, trung úy anh hãy dắt thiếu úy đến phòng của anh ta.” Đường Long vội vàng cúi chào rồi cùng một trong hai trung úy có vẻ miễn cưỡng rời khỏi phòng.
Sau khi văn phòng đóng cửa, trung úy còn lại bước lên trước nói: “Đại ca, Anh chuẩn bị để cho hắn đảm nhiêm cương vị nào? Hắn ta mắc chứng say xe chi bằng phái hắn lên phi thuyền trinh thám ý anh thế nào?
Thượng úy vội vàng nói: “Anh, không nên bị tên thiếu úy khốn kiếp đó lừa, hắn ta căn bản không có mắc chứng say xe, khi hắn từ phi thuyền bước xuống, rất là có tinh thần!”
Thẩm Nhật sờ cằm gian xảo cười: “Em cho rằng anh không nhìn ra sao? Hai nguyện vọng của hắn anh đều không thực hiện, He he, Anh muốn hắn đi quản lý lính nội vụ.”
Thượng sỹ không hiểu hỏi: “Quản lý lính nội vụ? Tại sao không cho hắn đi rửa nhà vệ sinh?”
Trung úy kia có thể hiểu được quyết định của Thẩm Nhật, anh ta cười nói với thượng sỹ: “Cái này thì cậu không hiểu rồi, nhà vệ sinh bây giờ mà còn cần cọ rửa hay sao? Hơn nữa phái một thiếu úy đị cọ rửa nhà vệ sinh, nói ra ngoài cũng không được. Anh của cậu làm như vậy là muốn hắn buồn chết.”
“Buồn chết?” Thượng úy càng không hiểu.
Trung úy kia giải thích cặn kẽ: “Khà Khà, Cậu cũng biết rằng những người thanh niên sức lực dồi dào như chúng ta, điều khát vọng nhất chính là chiến đấu và chỉ huy chiến hạm, điều này có thể từ hai nguyện vọng mà anh ta cố tình đề xuất thì có thể biết. Bây giờ để anh ta ngồi ở văn phòng quản lý những công việc nội vụ, cậu nghĩ hắn ta sẽ khó chịu đến dường nào.”
Thượng sỹ hiểu ra vỗ tay cười gian: “Đúng rồi! Cho hắn buồn chết!”
Khi Thẩm Nhật đang muốn nói gì, đèn chỉ thị trên bàn đột nhiên kêu lê bbb, sau đó màn hình trên bàn đột nhiên xuất hiện màn hình chat ( ko biết dịch đoán đại), đồng thời xuất hiện mấy dòng chữ. Thẩm Nhật xem xong, thở dài: “Hừ, xem ra bây giờ không thể chơi hắn rồi.”
Hai người kia không hiểu nhoài người về phía trước xem, nhìn thấy mấy hàng chữ kia là: “Phụng lệnh Bộ Thống soái cao nhất, lệnh tất cả sỹ quan cấp thiếu úy tinh hành tinh Hài Khả, nhanh chóng đến căn cứ f34j tiến hành huấn luyện đặc biệt trong thời gian hai tháng. Sau khi huấn luyện xong, người nào người nấy sẽ trở về căn cứ trực thuộc của mình.”
Thượng sỹ kinh ngạc nói: “Mệnh lệnh của Bộ Thống soái cao nhất! Anh, chuyện này là thế nào? Bộ Thống soái sao có thể hạ lện trục tiếp xuống quân khu hành tinh của chúng ta như vậy được?”
Thẩm Nhật thở dài: “Mệnh lệnh của cấp trên, những người cấp dưới như chúng ta làm sao hiểu được, hơn nữa đây còn là mệnh lệnh trực tiếp của Bộ Thống soái cao nhất? Nếu như lệnh thăng cấp của em đến trước hôm nay, em cũng sẽ có phần tham dự.”
Trung úy nhìn thượng sỹ có vẻ thất vọng, vội vàng chuyển đề tài nói: “Vậy chúng ta không phải là chúng ta không làm gì đối với tên thiếu úy kia sao?”
Thẩm Nhật cười nói: “Cũng chỉ có hai tháng mà thôi, trên mệnh lệnh cũng có ghi rõ, sau khi hoàn thành huấn luyện thì quay trở về căn cứ trực thuộc. Chúng ta đành phải nhẫn nhịn vậy.”
Tên trung sỹ kia vỗ vào vai tên thượng sỹ kia nói: “ Yên tâm, đợt huân như thế này thường thì sẽ không tiến hành thăng cấp, đợi sau khi hắn quay trở lại, cậu cũng đồng cấp với hắn.” Thượng sỹ nghe đến đây, lo lắng trong lòng mới dần dần nguôi ngoai.
Đường Long vừa gác chân lên, nằm trên giường của phòng đơn sỹ quan, nhìn lên trần nhà. Trung úy kia trên đường đi không nói lời nào, dắt hắn đến đây rồi quay trở về.
“Hừ, không biết nguyện vọng của mình của mình có thể trở thành hiện thực không? Hô hô, may mà mình vừa nghe tên đại úy kia hỏi mình muốn làm ở cương vị nào, thì biết ngay là hắn không có lòng tốt, liền nghĩ ra biện pháp lui mà tiến, khà khà, mình thật là thông minh … yeah?!” Đường Long đột nhiên vỗ mạnh vào đầu: “Mình thật là ngu, rõ ràng là sau khi xuống phi thuyền xong còn dạy dỗ tên thượng sỹ kia một trận, nhưng trước mặt hắn mình lại nói mình mắc chứng say xe? Hắn nhất định sẽ tố cáo mình!” Đường Long nằm sấp, đập tay lên giường khóc lớn: “Hu hu, tiêu rồi, hi vọng của mình tiêu rồi, hắn nhất định sẽ điều mình đi rửa nhà vệ sinh …”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói vang lên: “Báo cáo!”. Đường Long vội nhảy xuống giường, lau nước mắt, chỉnh đốn trang phục, ra vẻ lạnh lùng, nói một cách uy nghiêm: “Vào đi.”
Cửa mở, một binh sỹ đứng ở cửa chào Đường Long: “Hạ sỹ Lưu Tư Hạo đã gặp qua sếp.”
Đường Long vừa nhìn biết là người quen, khuôn mặt lạnh lùng biến mất, vẻ mặt buồn bã nói một cách không có sức lực: “Là anh à, có phải là kêu tôi đi rửa nhà vệ sinh phải không? Được, tôi sẽ đi …” nói rồi ủ rủ đi ra cửa.
Lưu Tư Hạo mở to mắt ngạc nhiên: “Rửa nhà vệ sinh?” Hắn vội vàng có vẻ đau đầu lắc đầu: “Không phải thưa sếp, là Đại úy bảo thuộc hạ thông báo cho ngài biết, yêu cầu ngài trước ngày hôm nay phải nhanh chóng đi đến căn cứ f34j, tiến hành huấn luyện đặc biệt trong vòng 2 tháng.”
Đường Long ngớ người hỏi: “Anh bảo là tôi không cần phải đi rửa nhà vệ sinh? Lưu Tư Hạo gật đầu: “Không cần thưa sếp.”
Đường Long nghe thấy lời này, liền vui trở lại: “Yeah, tốt quá đi thôi, không cần đi rửa nhà vệ sinh. Ơ … đúng rồi, cái căn cứ f gì đó là làm gì? Huấn luyện đặc biệt là gì?”
Nhìn thấy Đường Long vui mừng giơ hai tay lên, dáng vẻ ngớ người, Lưu Tư Hạo lại đau đầu, Vừa mới nãy đại đội trưởng đã công bố mệnh lệnh Đường Long phụ trách quản lý nội vụ, lính nội vụ như mình đã là thuộc hạ dưới quyền của anh ta rồi. Nhìn thấy dáng vẻ khua tay múa chân của sỹ quan cấp trên của mình, tin rằng tất cả thuộc hạ dưới quyền cũng sẽ đau đầu?
Lưu Tư Hạo đành lắc đầu nói: “Xin lỗi sếp, thuộc hạ cũng không biết căn cứ f34j là làm gì, nghe nói tất cả thiếu úy của hành tinh Hài Khả đều phải tham gia, hơn nữa đây là mệnh lệnh của Bộ Thống soái cao nhất, có thể là vì tập huấn cán bộ cơ sở.” Lưu Tư Hạo thật sự không hiểu Bộ Thống soái cao nhất tại sao lại ra mệnh lệnh như vậy, quân hàm thiếu úy trong mắt Bộ Thống soái cũng giống như binh nhì vậy, không thể nào tiến hành chăm sóc đặc biệt đối với những thiếu úy này.
Đường Long căn bản không thèm để ý đến những chuyện này, biết mình không cần đi rửa nhà vệ sinh, thì đã vui mừng chạy ra phòng, theo như Lưu Tư Hạo nói, đi trên phi thuyền vận chuyển thứ 3 thiếu úy của căn cứ này. Cho đến khi nhìn thấy phiên hiệu trên phi thuyền vận chuyển, Đường Long mới biết đại đội 45 của mình và liên đội 43, 44 đều thuộc tiểu đoàn 3, trung đoàn 12, sư đoàn 15, quân đoàn 4, quân khu hành tinh Hài Khả.
Trên phi thuyền vận chuyển có hai mươi mấy thiếu úy, tuổi của họ đều lớn hơn Đường Long, tinh thần cũng lạnh hơn Đường Long. Một khuôn mặt căng thẳng, lặng lẽ ngồi xuống, đó chính là Đường Long, người cuối cùng lên phi thuyền, cũng là người khiến tất cả bọ họ quay đầu nhìn. Đường Long nhìn bọn họ đều là dáng vẻ lạnh lùng, cũng làm ra vẻ lạnh lùng, sau khi ngồi xuống liền nhắm mắt lại.
Không biết bao lâu sau, phi thuyền dừng lại. Những thiếu úy khác thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng cử động tay chân sắp bị đông cứng. còn Đường Long thì lại ườn ườn chống lưng, hừ một tiếng thoải mái: “ Ngủ thật là thoải mái.” Khiến cho các thiếu úy kia đều ngẩn người nhìn hắn.
Đường Long nhìn thấy mình trong phút chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người, bất giác đắc ý cười: “He he, tuyệt kỹ kiểu ngủ ngồi này là do tổ truyền, có muốn học không? Nếu bây giờ bái sư, còn có thể miễn phí dạy thêm kỹ năng ngủ đứng nữa.”
Những kỹ năng học được trong thời gian huấn luyện này của Đường Long lại không được sự thưởng thức của những thiếu úy này, toàn bộ đều nhìn Đường Long một cách khinh người, rồi lần lượt theo thứ tự xuống phi thuyền. Đường Long đành phải tự nói với mình vài câu rồi theo xuống phi thuyền.
Sau khi xuống phi thuyền, Đường Long cũng giống như những thiếu úy khác đứng ngớ ở đó, trước mắt họ là bức tường vây kim loại, bọn họ ngẩn người không phải vì căn cứ này, mà là vì đám người đứng nghên tiếp ở cửa căn cứ mà ngớ ra. Bởi vì nghênh đón bọn họ là mười mấy binh sỹ được trang bị vũ trang đầy đủ! Nhìn thấy quân hàm của những binh sỹ này quân hàm cao nhất cũng chỉ là thượng sỹ, Đường Long liền muốn dạy dỗ họ một trận, nhưng khi nhìn thấy phù hiệu đeo tay thêu trên cánh tay binh sỹ, Đường Long liền từ bỏ ý định, không dám động.
Những thiếu úy khác cũng yên lặng, bởi vì những người có thị giác nhìn thấy phù hiệu kia đều biết, những binh sỹ này chính là hiến binh, ngoài tướng quân ra, nhìn thấy sỹ quan quân đội nào cũng lớn hơn một cấp! Mặc dù quyền hạn của hiến binh rất lớn, nhưng bọn họ cũng là bộ đội quân quy nghiêm ngặt nhất toàn quân đội, không có mệnh lệnh mà sử dụng chức quyền, hình phạt phải chịu thậm chí có thể là tử hình, do đó quyền cao hiến binh cũng không xảy ra hỗn loạn gì với quân đội.
Trong sự kiện lần trước ở phi trường, Đường Long từ miệng của chị gái máy tính biết được, những hiến binh này lại chia ra thành 2 loại, hiến binh bình thường và hiến binh đặc biệt. Hiến binh bình thường chính là những người tranh giành công lao với cảnh sát, ở giữa giữa cảnh sát và bộ đội, bọn họ thường nhận lệnh ở các đội hiến binh các nơi. Còn hiến binh đặc biệt thì chính là loại đang đứng ở trước mặt, là trực tiếp nhận lệnh từ Bộ Thống soái, đội chấp pháp quân đội chân chính, những người đụng đến bọ họ chắc chắn không có ngày yên ổn.
Thượng sỹ người có quân hàm cao nhất trong số những hiến binh kia, chào mọi người: “Xin hãy lấy thẻ quân nhân của mọi người ra, hạ quan sẽ tiến hành báo danh. Còn nữa, nếu như các vị cấp trên có mang theo vũ khí, xin hãy giao cho hạ quan bảo quản” nói rồi móc ra máy quét thẻ.
Các vị thiếu úy đều ngoan ngoãn móc thẻ quân nhân xếp hàng, từng người từng người tiến hành báo danh, còn giao vũ khí thì không có một ai, bọn họ không dám đối đầu với hiến binh, hơn nữa bọn họ đều biết mình đi huấn luyện, ai mà mang súng theo cơ chứ? Sau khi báo danh xong, thượng sỹ kia chào lần nữa nói: “27 vị thiếu úy tiểu đội 45, tiểu đoàn 3, trung đoàn 12, sư đoàn 15, quân đoàn 4 hành tinh Hài Khả đã đến đầy đủ. Mời.” Nói xong bước qua một bên, xuất hiện một cửa nhỏ đi vào bên trong.
Đường Long lúc này mới biết những thiếu úy này cùng đại đội với mình, vừa tự nói thầm với mình: “Mẹ nó, thật là sếp nào thì lính nấy, toàn bộ đều có dáng vẻ đáng ghét giống như đại úy.” Vừa theo hàng ngũ đi vào cửa nhỏ.
Sau khi đi vào, Đường Long lần nữa ngớ người, bên trong là một phòng lớn rộng mấy km2, nhìn không thấy bầu trời, trên dưới trái phải toàn bộ đều là tường kim loại màu trắng. Hơn nữa trong cái phòng lớn rộng lớn màu trắng này lại có rất nhiều người, không cần nghĩ cũng biết cả quân khu, 3000 đại đội của 6 quân đoàn, tổng cộng gần 100 ngàn thiếu úy tập trung tại đây.
Cái này phải nói đến chế độ quân đội của Liên Bang: đại đội làm đơn vị cơ bản, quản lý 3 trung đội, 9 tiểu đội, quân hàm trung đội trưởng là trung úy, quân hàm tiểu đội trưởng là thiếu úy hoặc là chuẩn úy. Phiên hiệu đại đội của sư đoàn là sắp xếp theo thứ tự, quân hàm đại đội trưởng thường là thượng úy hoặc đại úy, số lượng người toàn đại đội là khoảng 300 người, cho nên một đại đội có 27 vị thiếu úy thì không có gì lạ cả. Đương nhiên ở đây đang nói đến đó là đại đội bình thường, nếu như là đại đội chiến cơ, bọn họ chỉ có hơn 50 người, quân hàm sỹ quan chỉ huy càng có thể là thiếu tá, nếu nói đến đại đội có hơn 200 người, trong đó quân hàm của 1 binh sỹ thấp nhất là thiếu úy, có thể nói sỹ quan toàn đại đội.
Trên đại đội là tiểu đoàn, quản lý 3 đại đội, số lượng khoảng 1000 người. Quân hàm tiểu đoàn trưởng là thiếu tá, đây có thể là sỹ quan chỉ huy cơ sở chỉ huy chiến hạm cấp thấp nhất. Một tiểu đoàn thường có thể 3 chiếc chiến hạm cấp a, cũng có thể là 7, 8 chiếc phi thuyền vận chuyển cấp thấp hoặc 1,2 chiếc phi thuyền vận chuyển cấp trung. Đồng thời còn có thể chỉ huy mấy chục chiếc phi thuyền do thám. Còn tiểu đoàn đặc biệt thì giống như đại đội đặc biệt, người ít, quân hàm cao, trang bị tiến tiến.
Trên tiểu đoàn là trung đoàn, cấp trung đoàn thì sắp xếp phiên hiệu theo thứ tự nội bộ quân cấp. Bình thường trung đoàn quản lý 4 tiểu đoàn, số lượng khoảng 5000 người. Quân hàm trung đoàn trưởng là trung tá, lúc này trung đoàn có mười mấy chiến hạm cấp thấp, mấy chiến hạm cấp trung hoặc 1,2 chiến hạm cao cấp. Những trang thiết bị khác đều không khác gì mấy so với tiểu đoàn, chỉ là số lượng nhiều hơn 4 lần mà thôi.
Trên trung đoàn là sư đoàn, cấp sư đoànthì sắp xếp phiên hiệu theo thứ tự nội bộ quân khu. Một sư đoàn quản lý 12 trung đoàn, số lượng khoảng 60, 70 ngàn người. Quân hàm của sư đoàn trưởng là thượng tá hoặc là đại tá, cấp sư đoàn có thể có được 1,2 trăm chiến hạm cấp thấp, mấy chục chiến hạm cấp trung, 5,6 chiến hạm cao cấp, 1, 2 chiến mẫu hạm. Thêm vào đó là một lượng lớn những chiến hạm khác, sư đoàn lúc này có thể nói là đơn vị tác chiến cấp thấp nhất trong chiến tranh vũ trụ.
Còn cấp quân đoàn là đơn vị tác chiến cơ bản nhất, cho nên phiên hiệu là do sắp xếp thứ tự toàn quốc. Một quân đoàn bình thường quản lý 4 sư đoàn, số lượng 250 đến 300 ngàn người, quân hàm quân đoàn trưởng là chuẩn tướng hoặc thiếu tướng. Cấp quân đoàn có 1,2 ngàn chiếc chiến hạm cấp thấp; 2,3 trăm chiến hạm cấp trung, mấy chục chiến hạm cao cấp, còn có 5,6 chiếc mẫu hạm và các loại phi thuyền vận chuyển, phi thuyền trinh thám, và rất nhiều chiến đấu cơ. Lúc này đơn vị quân đoàn, trong phạm vi biên giới trong nước có thể phụ trách phòng ngự mấy chục hành tinh hành chính.
Còn quân khu bình thường thì quản lý 6 quân đoàn, quân hàm quân khu trưởng là Trung tướng, binh lính cộng thêm nhân viên hậu cần thì khoảng mấy ngàn vạn người, thêm vào đó các loại chiến hạm 10 ngàn chiếc, cộng thêm mấy chục ngàn phi thuyền các loại, hợp thành gọi là hạm đội, hạm đội chính là đơn vị cơ bản lực lượng so sánh trong chiến tranh vũ trụ. Quân lực của một tinh hệ hợp thành gọi là Tập đoàn quân, thống soái thường là thượng tướng hoặc đại tướng. Còn Nguyên soái thì là thống soái cao nhất của quân đội toàn quốc, quản lý tất cả quân đội.
Đường Long nhìn thấy người đông như kiến, bất giác lầm bầm: “Có nhầm lẫn không vậy? Nhiều thiếu úy như vậy? Chí ít cũng khoảng máy chục ngàn người, nhiều như vậy làm sao huấn luyện?” Trong lòng Đường Long có chút thất vọng, vốn dĩ rất đắc ý về quân hàm của mình, nhưng nhìn thấy chỉ một quân khu nhỏ nhoi như vậy mà đã có nhiều thiếu úy như vậy, mình căn bản không có tư cách đắc ý.
Mặc dù ở đây đầy người, nhưng không hề có một tiếng nói chuyện nào phát ra, dù gì thì mọi người đều là quân nhân am hiểu kỷ luật, hơn nữa còn là lệnh triệu tập của Bộ Thống soái cao nhất, sao có thể không cẩn thận cơ chứ?”
Đúng lúc Đường Long đang buồn chán đến phát cuồng, đột nhiên có một giọng nữ truyền khắp phòng: “Các vị thiếu úy hành tinh Hài Khả, xin chào, số lượng huấn luyện đợt này là 10 ngàn người, do số lượng người quá lớn, cho nên trước khi bắt đầu huấn luyện sẽ tiến hành loại bỏ số lượng dư thừa.”
Nghe xong lời này, mọi người mặc dù không lên tiếng, nhưng không khí yên lặng không còn, một bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy cả căn phòng.