Tiểu Bảo Bối Của ILEN

Chương 9




Kể xong,cô khóc to lên,dùng đôi tay nhỏ nắm hai bên cổ áo chị,kéo kéo "Ilen,chị cứu con mèo đi...hức hức...nó đáng thương lắm,hoặc chị cho em mượn tiền cũng được,khi nào có tiền em sẽ mang trả chị ngay...hức hức...cứu nó..."

Chị không nói gì,ôm lấy cô,bước ra ngoài,thẳng hướng đến sân sau căn tin trước những cặp mắt tò mò cũng có,tức giận cũng có,ngạc nhiên lại càng nhiều.Đinh Nhi,Minh Ngân với Phong Linh,ba người đang đi kiếm Thiên Ân,thấy cô đang được Vương Ngọc Hải Lam ôm đi ngang qua,liền lập tức tròn mắt nhìn,rồi máy móc chạy theo.

Đến nơi,Thiên Ân nhanh chóng tuột xuống khỏi người Vương Ngọc Hải Lam,chạy đến góc cây,thấy một con mèo nhỏ đã nằm ngay đó,máu chảy ra khoé miệng.Cô ngồi gục xuống,người run rẩy,nứơc mắt lưng tròng,cô đến trễ rồi,xin lỗi mày nhé mèo con.

Tên "hung thủ" bước lại gần cô,cười nham nhở "Mắc gì phải khóc hả cô bé,ai bảo em không chiều theo anh,bây giờ nếu em đổi ý,chịu vui vẻ với anh,anh sẽ mua cho em chục con mèo,cần gì con mèo bẩn thỉu,tàn tật này." Vừa nói hắn vừa đá đá vào người con mèo.

"Các người biết làm gì rồi đó." Giọng nói lạnh lùng vang lên,lập tức năm,sáu người nãy giờ chạy theo chị và cô chạy ra,đuổi những con người tò mò đang bu quanh khắp sân sau.

Nghe được tiếng động,Hoàng Long quay lại,nhìn thấy Vương Ngọc Hải Lam,hắn giật mình,người đổ mồ hôi,nhưng vẫn tỏ vẻ không sợ "Ilen hôm nay đại giá quang lâm đến đây làm..." Lời nói chưa kịp dứt liền bị một cú đá vào bụng,làm hắn văng ra xa.Lúc này hắn đã thực sự hoảng sợ,quá nhanh,thực quá nhanh.Nhưng chẳng lẽ Ilen đánh hắn chỉ vì con mèo sao hay là...

"A..." Hắn thét lên.Vương Ngọc Hải Lam dùng đế giày ghì lên trán hắn,dí sát đầu hắn vào cái cây,sát khí lan toả xung quanh,giọng lạnh lùng "Mày rất thích bay vòng vòng trên không?"

"Không...không...tôi không thích" hắn lắc đầu,sát khí này quá mạnh và đáng sợ,tuy hắn có nghe qua một ít "thành tích" của Vương Ngọc Hải Lam nhưng đây là lần đầu hắn được "thưởng thức",có lẽ hắn thực sự đụng vào vật sỡ hữu của Ilen rồi.

"Vậy mày thích được quật vào cây?" Giọng nói vẫn lạnh băng.

"Không có...Làm ơn tha cho tôi...tôi xin lỗi...tôi biết sai rồi..." Không còn chú ý đến hình tượng,hắn bật khóc hu hu.

"Xin lỗi?" Vương Ngọc Hải Lam đá vào mặt hắn.Quay người nói với hai người đứng đằng sau "Cột lên cây.Đem vài con chó tới đây."

"Dạ.Ilen."

Chị bước lại chỗ cô.Cô bây giờ mặt cắt không còn giọt máu,nhìn con mèo nhỏ bê bết máu đang ôm trong lòng,nước mắt cứ chảy không ngừng,cô sốc nên không biết chuyện gì nãy giờ đã xảy ra.

Chị nhìn cô,nhíu mày "Bỏ nó xuống."

Cô lắc đầu,bắt đầu khóc lớn "Không...Không..."

Chị ôm cô lên,vứt con mèo ra khỏi người cô.Cô bị kích động,uất ức từ nãy tới giờ bắt đầu phun trào ra,giẫy giụa trong lòng chị,vừa khóc vừa la "Không...em không chịu...buông em ra...buông em ra..."

Chị không để ý đến cô,một mực ôm cô đi.Suốt từ quãng đường về thư viện,cô không ngừng náo loạn,dùng tay nhỏ đánh chị,khóc lóc "Ghét chị...ghét chị..."

Đi vào phòng,đặt cô ngồi lên đùi chị,dùng tay nắm chặt cằm cô,giọng lạnh băng "Em nháo cái gì?"

Cô run rẩy,lần đầu tiên chị nổi giận vậy với cô,đôi mắt to còn đầy nước mắt nhìn chị.Hai người so mắt một hồi,cô hết chịu nổi,miệng bắt đầu mếu,khóc to lên.

Chị thở dài,ôm cô vào lòng,giọng nhẹ nhàng "Ngoan,đừng khóc."

Cô giận dỗi,cứ vậy khóc to hơn nữa,lại dùng trò mèo quẹt tất cả nước trên mặt lên áo chị.Chị nhíu mày,nguyên hôm nay cô hết bấu,kéo,nắm rồi bây giờ còn cho bao nhiêu "nước" lên áo chị nữa chứ.

"Giờ em muốn cái gì?"

"Chính là chị nổi giận với em." Cô tố cáo.

"Tôi không có."

"A...rõ ràng hồi nãy hung dữ với người ta."

...

"Đúng rồi,còn con mèo nữa." Cô giật mình chợt nhớ,người nhỏ bé nhanh chóng từ đùi chị tuột xuống nhưng lại bị cánh tay thon dài của ai đó ôm lại,không cho cô chạy đi.

"Tôi sẽ lo liệu." Chị ôm cô vào lòng,vùi mặt vào tóc cô,tận hưởng hương thơm từ mái tóc của côi.

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết."

Cô xị mặt,nước lại ra đầy hốc mắt,chuẩn bị khóc lên.

"Câm miệng.Khóc tôi liền phạt em." Chị nhìn cô đe doạ,ngữ khí có chút khó chịu.

Cô lập tức im miệng,cố thu lại nước mắt của mình,chị thật đáng sợ a.

"Không cho bước tới khoảng sân sau một lần nữa."

"Tại sao chứ?" Cô hỏi chị,mặt lộ vẻ không chịu.

Chị không trả lời.Lặng lùng nhìn cô.

"A...thì thôi...người ta không ra đó nữa..." Ô ô,thật đáng sợ mà.Giận dỗi,cô không thèm để ý chị nữa.Cầm lấy cây bút của chị nghịch nghịch xoay xoay trên bàn.

Nhìn bộ dạng phụng phịu của cô,rất đáng yêu.Chị không nhận ra bây giờ tràn ngập trong mắt chị đều là sự yêu chiều dành cho cô.Quay mặt cô lại,hôn lên môi cô.

Trong nháy mắt,bị hành động bất ngờ của chị làm cho cô đông cứng người,mặt ngu ngơ,nhìn chị không chớp mắt.

Đôi môi tinh quái vờn đến bên tai cô,nói nhỏ.

"Về lớp đi."