Tiểu Bảo Bối Của ILEN

Chương 72: Ngoại truyện (2):...




Không phải tự nhiên mà nhân loại nói rằng thời gian là kẻ đáng sợ nhất. Thời gian trôi nhanh lắm,biến những phút giây bên nhau trở nên ngắn ngủi,hoá những nụ cười,những cái nắm tay chân tình chỉ còn là những bức hình mờ nhạt.

Trần Lạc Hy vuốt nhẹ góc hình,ngón tay chạm nhẹ những khuôn mặt quen thuộc. Trong buổi lễ tốt nghiệp năm nào,ai cũng nở nụ cười thật tươi,nhưng đâu ai biết,sau nụ cười đó là bao tiếng nấc nghẹn cố kiềm nén,rằng mai đây thôi có thể sẽ chẳng còn gặp lại nhau.

Từ ngày đó đến nay đã năm năm,không quá lâu nhưng đủ để biến những kí ức thành hoài niệm khó phai. Mỗi ngày Trần Lạc Hy đều mang bức hình ra ngắm nghía  vài lần,TET School,nàng yêu mến ngôi trường này,nó là duyên phận giúp nàng có được những người bạn chí cốt năm xưa,là nơi chất chứa những dại khờ tuổi trẻ,là nơi...nàng gặp được người sẽ cùng mình bước tiếp đến bến đỗ cuối cùng của cuộc đời.

Cốc...cốc...

Còn đang miên mang trên miền kí ức,Trần Lạc Hy chẳng mảy may nghe thấy tiếng gõ cửa,chỉ đến khi nó vang lên một lần nữa kèm theo tiếng gọi nhẹ nhàng nàng mới giật mình.

"Lạc Hy,Hải Lam đến gặp cậu kìa."

"Được rồi,tôi ra ngay."

Đem bộ mặt hí hửng chạy ra ngoài,dáng người mỏng manh dễ dàng luồn lách qua mấy chiếc xe hơi,Trần Lạc Hy từ xa đã vẫy vẫy tay.

"Hải Lam,tôi cũng định qua công ty cậu đấy,chúc mừng sản phẩm mới thành công ngoài mong đợi luôn nha."

Mặt đang tươi roi rói là thế,mà càng tới gần Vương Ngọc Hải Lam,thấy cục nhỏ nhỏ cậu ta đang ôm,mặt nàng lại đen một nửa.

Trần Lạc Hy đúng giọng tức tối - "Ê sao cậu trẻ con quá vậy,lần nào gặp cũng đem con ra chọc thèm tôi là sao?"

Có người nghe vậy liền nhếch khoé môi,Vương Ngọc Hải Lam tay nâng nâng cục bông nhỏ trong lòng,giả vờ không nghe lời móc méo kia - "Dạo này chỗ cậu buôn bán được không,tôi đang định đổi xe đây,chiếc kia cũng cũ rồi."

"Tôi vừa cho nhập vài chiếc mới đấy,lát nữa dắt cậu vào xem. Giờ đưa nó đây."

Trần Lạc Hy chỉ tay vô thằng nhóc đang ngúng nguẩy trong lòng Vương Ngọc Hải Lam,rồi một phát ôm nó luôn. Khác với cô bạn vốn không ưa con nít,nàng lại cực kì yêu thích mấy thứ nhỏ nhỏ đáng yêu này. Dùng mũi cọ cọ vào gò má mềm mại của thằng bé,đã thế nó còn giương cặp mắt to tròn long lanh nhìn nàng làm tâm nàng cũng muốn mềm theo luôn rồi,đúng là siêu cấp đáng yêu mà.

"Tôi mượn nó một ngày được không,đảm bảo sáng mai sẽ trả cậu nguyên vẹn."

Nhìn Trần Lạc Hy thích con mình đến độ phát cuồng,có chút thắc mắc.

"Phong Linh vẫn chưa có kết quả gì sao?"

Nhắc đến chuyện đó lại khiến nàng buồn lòng.

"Ông bác sĩ bảo chúng tôi phải kiên tâm chờ đợi,chắc chắn sang năm sẽ có kết quả. Phong Linh cô ấy rất muốn có một đứa con,nhìn cô ấy ngày nào cũng qua nhà cậu ôm mấy nhóc làm tôi cũng gấp theo."

"Cậu đã nhờ viện y học giỏi nhất rồi,sẽ sớm thôi. Nuôi con cũng không đơn giản đâu,nhân lúc này trau dồi kinh nghiệm một tí,khéo sau này lại lúng túng như tôi."

Nhớ lại quãng thời gian dở khóc dở cười lúc Vương An Thuyên được sinh ra,nàng lại không nhịn được cười,nhìn Vương Ngọc Hải Lam lúc đó như gà mắc tóc,vừa chăm Thiên Ân mới sinh vừa phải lo đứa nhỏ,đối với người kém cỏi trong việc quan tâm chăm sóc người khác như cậu ta đúng là hơi quá sức,cũng may là còn ông bà bên nội bên ngoại chứ không chết chắc rồi.

"Ờ mà nhắc mới nhớ,An Thuyên đâu,cậu không dắt nó tới luôn à?"

Vương Ngọc Hải Lam không nói,chỉ vào chiếc Ferrari đằng kia. Trần Lạc Hy nhìn theo,lắc đầu không hiểu,nhưng không để nàng đợi lâu,tiếng nói trẻ con phát ra sau chiếc xe giúp nàng vỡ lẽ.

Một cô bé chừng bốn,năm tuổi,tóc cột đuôi nhỏ phía sau,đang lấy tay chỉ vào chiếc xe,hướng Vương Ngọc Hải Lam lên tiếng.

"Mẹ,muốn cái này."

Mặt Vương Ngọc Hải Lam không chút cảm xúc nào - "Con còn nhỏ,chưa thể chạy được."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bắt đầu xịu xuống,Trần Lạc Hy mỉm cười bước lại,đặt tay lên đỉnh đầu Vương An Thuyên xoa vài cái - "Nếu An Thuyên muốn như vậy,sinh nhật tuổi mười tám của con cô sẽ tặng con bất cứ chiếc xe nào con thích. Đồng ý không?"

Vương An Thuyên lập tức mắt sáng rỡ,nở nụ cười tinh nghịch rồi chỉ tay vô mấy chiếc xe đắt tiền ở góc phải cửa hàng.

"Thế con thích chiếc này,chiếc này,chiếc này nữa,cô tặng hết nhé."

Rõ ràng đâu bị nhúng vô nước sôi vậy mà mặt Trần Lạc Hy tái đi thấy rõ - "Nếu thế chắc cô dẹp tiệm thật đấy,một chiếc thôi An Thuyên."

"Cô bảo bất cứ chiếc nào con thích cơ mà."

"Thế bảo mẹ Lam của con mua đi,mẹ con lắm tiền mà."

"Không thích,thích cô tặng."

Vương Ngọc Hải Lam gật đầu,ra chiều rất hài lòng.Vương Đăng nhìn mẹ,không hiểu gì cũng gật đầu theo.

Trần Lạc Hy bó tay với nhóc con mồm mép trước mặt,liền quay qua Vương Ngọc Hải Lam cười gượng gạo - "Đúng là con cậu nhỉ. Đáng ghét chẳng kém gì cậu."

Trong phút chốc Trần Lạc Hy mong rằng đứa con của mình sau này tốt nhất đừng giống tính Phong Linh,không thì nàng nhất định rất khổ,nhưng người tính lại không bằng trời tính,lời ông Bác Sĩ nói không sai một ly,trong năm sau đó Trần Lạc Hy đứng trước cửa phòng sinh,mắt ướt lệ nhoà,xúc động nghe tiếng khóc của con gái,loáng thoáng còn nghe tiếng nức nở nho nhỏ của Phong Linh. Cả hai đã chờ đợi đứa nhỏ này bao lâu rồi.

Như một gáo nước lạnh cho lời nguyện ước của Trần Lạc Hy,Trần Thiên Du càng lớn càng xinh nhưng tính cách chẳng khác nào Phong Linh,nhà lại có thêm một cô chủ nhỏ,hai mẹ con cả ngày xúm vào bắt nạt Trần Lạc Hy,hành hạ nàng đủ kiểu. Nàng uất ức khủng khiếp nhưng vì quá yêu thương đại gia đình của mình nên đành can tâm chịu thôi.

- --------

Thiên Ân đứng trước phòng chủ tịch,tay cầm lồng cơm,bữa trưa chuẩn bị cho Vương Ngọc Hải Lam. Từ ngày sinh An Thuyên rồi Vương Đăng,cô thôi việc ở công ty,ở nhà chăm con,đến trưa lại mang cơm cho chị,như trưa nay phải dỗ Vương Đăng ngủ xong cô mới dám đi.

Bàn tay đặt ngay nắm cửa khẽ vặn,tiếng đối thoại vang lên trong phòng,Thiên Ân không nghĩ là đến giờ nghĩ trưa rồi mà chị vẫn còn phải tiếp đối tác,cô vừa định đóng cửa lại nghe một giọng nói rất quen,không,là giọng nói của một người cô không thể quên.

Vương Ngọc Hải Lam đặt hồ sơ xuống bàn,mỉm cười - "Vậy là đủ rồi,công ty tôi nhận em,trước đây Thiên Ân là trưởng phòng marketing nhưng hiện giờ cô ấy đang bận chăm sóc con rồi,ở đó vẫn còn thiếu một vị trí."

Chút ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt,Hạ Thiên Kì loáng thoáng sờ lên mặt mình - "Lam cho em làm trưởng phòng marketing?"

"Với trình độ của em thì không thành vấn đề."

Hạ Thiên Kì bật cười.

"Được chủ tịch đích thân phỏng vấn đã là điều kì lạ lắm rồi,giờ Lam lại đề ngay cho em chức trưởng phòng. Lam không sợ Thiên Ân sẽ nghi ngờ sao?"

"Không đâu,tôi và cô ấy đã sống với nhau đủ lâu để hoàn toàn tin tưởng đối phương. Với lại,tôi cũng như em,chúng ta ở đây là để đối diện với hiện tại,hãy để quá khứ qua đi. Tôi trọng dụng em như trọng dụng một nhân tài cho công ty của mình,không có một ý đồ nào khác."

Hãy để quá khứ qua đi...

Quả thật,Hạ Thiên Kì đã đem quá khứ đó cất vào tận đáy rương của kí ức,cứ muốn quên đi lại không thể nào quên,thời gian không hẳn làm mọi thứ phai nhoà như người ta vẫn nói,ít nhất là đối với cô,nó chỉ thêm phần đánh bóng cho từng nỗi đau đó càng thêm sâu sắc,về một thời đã qua,về một người ta đã yêu,về...một tình yêu mà ta mãi chẳng thể có được.

Cũng may,bây giờ mỗi khi nhớ lại cô không còn quá đau đớn,quỵ luỵ,vì cô cần phải bước tiếp,vì cô tin đâu đó trên chặng đường của cuộc đời,hạnh phúc vẫn còn đang đợi chờ cô.

"Lam có muốn ý đồ gì khác cũng không có đâu,em đã có chồng rồi."

Tin tức này cũng không mấy làm Vương Ngọc Hải Lam ngạc nhiên,chỉ cẩn thận hỏi cô.

"Tuấn Hạo cậu ta dạo này thế nào,đối xử với em tốt chứ?"

"Anh ấy đối với em vẫn luôn tốt,do ngày xưa em ngoan cố không chịu nhìn nhận cho kĩ thôi. Tuấn Hạo đang ra sức đảm nhiệm chức đội trưởng trong dự án ra mắt sản phẩm mới của công ty ZG cho thật tốt,phải nói quãng thời gian cai nghiện gian khổ một phần lớn đã giúp anh ấy thấy cuộc đời này là đáng sống."

"Mừng cho cậu ta. Mà công ty ZG đó tôi chỉ mới nghe qua loáng thoáng,tuy được giới kinh doanh đánh giá khá tốt. Mặc dù công ty tôi cũng kinh doanh nước hoa như bên đó nhưng đến giờ vẫn nước sông không phạm nước giếng."

"Ở công ty đó có người Lam biết đấy,chỉ tiếc cậu ta vừa được điều sang nước ngoài làm việc."

"Hả? Là ai?"

Hạ Thiên Kì bước khỏi phòng chủ tịch,nét mặt không giấu được vui mừng,nhận được việc làm là chuyện đáng vui nhưng làm sao sánh được việc mọi ân oán ngày xưa đã hoàn toàn kết thúc.

Ngày đó vẫn tưởng mọi chuyện mình làm đều là đúng đắn,có kế hoạch,suy nghĩ kĩ càng,vậy mà giờ nhớ lại chỉ cảm thấy mình thật bồng bột. Ngày hôm nay Hạ Thiên Kì ở đây là để khép lại bức màn quá khứ,ta sống vì ngày mai chứ không sống vì hoài niệm của những ngày đã qua.

"Chị Thiên Kì."

Gót giày dợm bước lại khẽ xoay,Hạ Thiên Kì đem tầm mắt đặt trọn vào cô gái nhỏ nhắn đang đứng trước mặt mình,không thốt nổi nên lời. Quãng thời gian qua đã hối hận rất nhiều,cũng ngàn lần lặp lại lời xin lỗi dành cho cô ấy nhưng chỉ có thể đặt vào suy nghĩ. Giờ đây lại được đối mặt nhau,chút lời mọn này lại không thể thoát ra khỏi miệng.

"Thiên Ân,lâu không gặp...tôi..."

Trước kia Hạ Thiên Kì luôn cho Thiên Ân là con người yếu ớt,nhu nhược,nên khi đứng trước đối phương Hạ Thiên Kì luôn mang sự khinh thường để đối đãi cô mà chưa từng e ngại bất cứ thứ gì,nhưng lúc này thì đúng là khác một trời một vực,Thiên Ân bây giờ phát ra chút gì đó mạnh mẽ kiên định,cả nụ cười cũng toả sáng đầy tự tin.

"Chuyện lúc trước,tôi thật sự xin lỗi...em vẫn luôn là nạn nhân của tôi,vậy mà đến cuối còn giúp ngược lại tôi,năm đó tôi vẫn còn nợ em một lời xin lỗi dù biết rằng nó không thấm tháp gì so với những chuyện tồi tệ tôi đã làm."

"Hãy để quá khứ qua đi."

Thiên Ân mỉm cười,giọng nói mềm nhẹ như gió. Cô đâu nhỏ mọn đến nỗi chuyện đã xảy ra mấy năm mà vẫn đặt nặng mỗi thù,huống chi ngay khi Hạ Thiên Kì không tiếc mạng sống đỡ dùm Vương Ngọc Hải Lam nhát dao đó,cô còn muốn đem lòng mang ơn. Với lại,có những chuyện phải buông xuống thì cuộc sống mới trọn vẹn với những gì ta mong muốn.

Hạnh phúc trọn vẹn chỉ có khi ta biết thứ tha!!!

- ----Mười bốn năm sau-----

"Tách riêng lòng đỏ trứng gà sang một cái bát khác,bắt đầu khuấy đều tay."

Miệng Vương Đăng đọc theo sách răm rắp nhưng tới lúc làm cậu lại không cách nào tách được lòng đỏ khỏi lòng trắng,cầm hai nửa vỏ trứng san qua san lại cuối cùng rớt hết luôn vào bát.

"ĐỒ HẬU ĐẬU."

Đầu bị phát một cái đau điếng,Vương Đăng đưa tay xoa xoa đầu,miệng mếu máo ấm ức nhìn cô gái đứng bên cạnh.

"Đều là do mình còn bày ra vẻ mặt đó à?"

Vương Đăng chỉ tay vào một bàn lộn xộn bột với trứng tùm lum cả lên - "Nhưng Thiên Du,đây là bài tập của em mà,anh đâu có biết làm."

Trần Thiên Du ánh mắt phát ra hình viên đạn,tay cầm đồ đánh trứng hăm doạ.

"Không biết cũng phải biết,có cuốn sách hướng dẫn trước mặt anh còn gì..."

"Thiên Du,con làm cái bánh kem xong chưa đấy? Nhanh nhanh lên cả nhà ta còn qua nhà Vương Đăng nữa."

Nghe tiếng bước chân đang bước xuống bếp,Trần Thiên Du đẩy Vương Đăng sang một bên,còn bản thân bắt đầu giả bộ đánh trứng.

Cô cười giã lã - "Con sắp xong rồi mẹ."

Phong Linh nghiêm mặt nhìn con gái,lại quay sang Vương Đăng,nhìn mặt với quần áo cậu dính đầy bột,liền hiểu mọi chuyện đã xảy ra nãy giờ. Nàng khoan thai đi lại chỗ cô con gái,không nói không rằng xách lỗ tai cô lên,làm Trần Thiên Du la oai oái.

"La lối cái gì,con lại bắt nạt Vương Đăng nữa đúng không?

"Con không có."

"Đừng chối,mẹ còn lạ gì con." Nói xong lại quay qua Vương Đăng,ra lệnh "Con đi theo cô,cô lấy xe đưa con về nhà,còn ở lại nó sẽ bắt con làm hết bài tập của nó đấy."

"Ơ...dạ..." - Vương Đăng áy náy nhìn Trần Thiên Du,luôn miệng nói xin lỗi,nhưng cô đã không thèm để ý đến cậu nữa rồi,ngày mai coi bộ lại phải chạy theo cô năn nỉ đây.

Một bụng tức tối chẳng biết xả vào đâu,Trần Thiên Du mặc kệ đống hổ lốn trên bàn,chạy một mạch lên lầu,nhào vô người Trần Lạc Hy khóc lóc um sùm cả lên.

"Bảo bối,làm sao đấy,ai bắt nạt con nói mẹ nghe mau."

Trần Lạc Hy vốn cưng chiều cô con gái duy nhất,thấy con khóc là thắt gan thắt ruột,vội vàng muốn tìm kiếm hung thủ.

"Mẹ Linh lại bênh Vương Đăng mà mắng con."

"Lại là Vương Đăng. Không sao đâu,mai lên trường đì nó chết luôn. Mẹ đã nói con rồi,nhắm lúc có mẹ Linh con ở cùng thì đối xử tốt với nó đi,mẹ con đi rồi thì muốn làm gì chẳng được,Vương Đăng vốn rất thích con mà."

Trần Lạc Hy với Trần Thiên Du rất hợp ý nhau,hai người nói một hai câu là rà được "sóng rada" của nhau ngay.

"Mẹ Hy bộ ghét anh Vương Đăng lắm sao?"

"Con không được nói bậy. Vương Đăng hiền lành,ngoan ngoãn,sao có thể ghét nó được,mẹ rất thích nó thì đúng hơn."

Trần Thiên Du mặt ngơ ngác,nếu như thế sao mẹ Hy của cô cứ bày kế cho cô chọc phá Vương Đăng hoài chứ?

"Không phải khó hiểu,đơn giản ngày xưa mẹ của Vương Đăng cũng đì mẹ Hy của con y như thế đấy,giờ con phải đì lại cho mẹ,vậy mới rửa hận được. Với lại,coi như đây là chút thử thách...dành cho con rể tương lai ấy mà."

"Con rể tương lai gì chứ...mẹ thật là,con không nói chuyện với mẹ nữa đâu."

Mặt bất giác đỏ bừng lên,Trần Thiên Du xoay lưng đi ra ngoài,cốt che giấu phản ứng khác thường của mình trước Trần Lạc Hy.

Trần Lạc Hy ngã xuống giường cười rũ,nhưng ngay lập tức nụ cười lại tắt ngúm khi cô con gái vừa mở cửa phòng lại chạy ngay vào,núp núp sau lưng nàng,giọng sợ sệt.

"Mẹ...mẹ Linh nghe thấy hết chúng ta nói nãy giờ rồi."

Trần Lạc Hy phủi tay.

Ôi tưởng chuyện gì,chứ chuyện này tất nhiên..nàng cũng sợ rồi!!

"Khoan đã vợ yêu...đừng bóp tay răn rắc thế chị sợ lắm...hai mẹ con chị nãy giờ nói đùa thôi..."

"TRẦN LẠC HY,CHỊ HƠN BỐN MƯƠI RỒI MÀ TRẺ CON THẾ SAO HẢ?"

Một nhà ba người lại bắt đầu chơi trò rượt bắt nhau,một ngày lại như bao ngày...

Nghĩ ra một lô lốc câu xin lỗi để năn nỉ người đẹp của lòng cậu,Vương Đăng vào trong nhà luôn cũng không biết,đến khi giọng một người đàn ông gọi tên cậu,cậu mới biết ấy.

"Vương Đăng,chà,một năm không gặp mà giờ em nhổ giò dữ ta."

"A anh Minh Tú,anh đi công tác về rồi đấy hả?" - Vương Đăng reo lên,xong lại nheo mắt tinh nghịch đòi quà.

Minh Tú xoa đầu cậu,cười vui vẻ - "Thằng nhóc này,quà anh đã để sẵn trên phòng em rồi,sao anh quên được."

"Xì,anh chỉ không quên quà cho chị em thôi,em chỉ ké thêm."

"Nhóc con hiểu anh,mà này,gần sáu giờ rồi sao chị em lại chưa về?"

Vương Đăng chưa trả lời thì Thiên Ân với Vương Ngọc Hải Lam,sau đó là Minh Dương cũng lục đục kéo lên nhà.

"Minh Tú,về kêu mẹ con tối qua nhà cô đi,tối nay chúng ta bày tiệc nhé,coi như mừng con trở về luôn." - Thiên Ân hào hứng,lại lái sang Vương Đăng.

"Vương Đăng,cô Phong Linh đã làm xong cái bánh kem chưa. Quái lạ,cậu ấy nói sẽ sớm xong rồi chạy qua đây cùng mình đi chợ mua thêm ít đồ mà."

Mặt mày méo mó,trứng còn chưa đập hết đừng nói chi bánh kem,Vương Đăng lại nhớ đến ngày mai sóng gió của mình,thở dài một phen - "Cái bánh sắp xong rồi mẹ,chỉ còn trang trí nữa cho đẹp thôi,nhìn cũng ngon lắm."

"Tối nay chỉ có hai cha con anh thôi,mẹ Minh Tú cô ấy đi công tác rồi. Nhà này có tác phong lắm,con đi xong lại đến mẹ đi,chỉ có thân già này lầm lũi ở nhà một mình thôi."

Buồn buồn lại kể sự đời,Minh Dương nhận cái vỗ vai chia sẻ của Vương Ngọc Hải Lam,cũng may hôm nay là ngày vui,mọi người tụ họp đông đủ nên anh mới phấn khởi lên chút đó.

"Hay để con đi đón An Thuyên cho nhé."

Minh Tú tay lăm lăm chìa khoá,trong lòng muốn chạy ngay tới trường Vương An Thuyên để đón cô về,một năm không gặp,anh nhớ cô muốn chết rồi. Anh đã quyết định,tối nay sẽ tỏ tình với cô,đoạn tình cảm này anh sẽ không giấu diếm nữa. Năm nay Vương An Thuyên đã mười tám tuổi,nếu cô đồng ý chọn anh,năm sau anh dắt cô về nhà luôn.

Suy nghĩ này làm anh mừng run cả người,phải đến lúc Minh Dương ho khan vài tiếng,anh mới nhận ra mình thất thố,xấu hổ quay mặt chỗ khác,giả vờ không nhìn thấy nụ cười của mọi người.

Thiên Ân che cái miệng đang tủm tỉm.

"An Thuyên nói tối nay nó về trễ,con cứ ở đây đi,tí có bác Thanh tài xế đưa nó về."

Mặt đúng chất thất vọng,Minh Tú còn định ngoan cố Vương Ngọc Hải Lam đã nói chen vào - "Mọi người cứ chờ đi,tối nay sẽ có một nhân vật đặc biệt tới nhà chúng ta."

- --------

Đã quá giờ tan học nhưng còn gần chục người nán lại trường,túm tụm vào cái phòng truyền thống,tất cả đều tập trung hướng ánh mắt lên sân khấu nhỏ mới chỉ được dựng tạm bợ cho đại hội sắp tới.

Mặc cho tứ phía xung quanh ồn ào,mùi mồ hôi đặc quánh trong không khí,chàng trai vẫn thản nhiên,bằng giọng nói ấm áp,bày tỏ hết tấm lòng mình với cô gái mình đang đem lòng yêu thương. Với sự chân thành,nếu không biết sẽ tưởng anh ta đang nói những lời thật trong lòng mình chứ không còn là đang diễn xuất nữa.

Sau khi hít thở thật sâu,chàng trai nắm lấy tay cô gái,mặt cũng phối hợp ửng đỏ,anh tưởng chừng mọi người bên dưới có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đập thình thịch không chừng.

"Lời nói chỉ là đầu môi,anh không muốn nói nhiều,vì sự chân thành vốn vô hình,chút lời đó không thể diễn tả được. Hãy cho anh một cơ hội,nếu được ở bên em,thứ vô hình sẽ trở nên hữu hình,mà chỉ em nhìn thấy."

Trút hết nỗi lòng mình rồi,anh nín thở chờ câu trả lời,nhưng một phút,rồi hai phút,cô gái vẫn một mực im lặng,đến mức có mấy học sinh bên dưới sốt ruột nhắc nhỏ.

"Kìa An Thuyên,cậu đọc lời thoại đi chứ."

"Quên lời phải không,tôi nhắc cậu nhé."

Kẻ vừa nói "quên lời thoại" liền bị mọi người trừng mắt,cuốn kịch bản nữ chính chẳng đang cầm sờ sờ trên tay nghiên cứu còn gì.

Vương An Thuyên nhìn dòng lời thoại mình phải đọc,mặt đen phân nửa,nhàn nhạt mở miệng.

"Bắt tôi đọc lời thoại sến súa này á? Mơ đi."

Cậu học sinh sáng tác kịch bản quay mặt vào trong nức nở khóc,kịch bản cậu thức suốt mấy đêm viết a--

Mắt ngó theo Vương An Thuyên đang bỏ đi một nước ra ngoài,lớp trưởng Lâm Mỹ Anh tức anh ách,đại hội chỉ còn cách một tuần ít ỏi mà tên kia cứ nhởn nhơ,chê này chê kia,nếu không phải cậu ta là học sinh giỏi toàn diện,nếu không phải học sinh toàn trường đều thần tượng cậu ta,nếu không phải cậu ta từng diễn nhiều vai xuất sắc,nếu không phải...

Lâm Mỹ Anh thở dài,không còn chỗ chê như thế thì cô còn cách nào khác là phải đi theo năn nỉ chứ sao.

"Nè Vương An Thuyên,đứng lại cho tôi."

Cô đuổi theo Vương An Thuyên sát nút,rõ ràng cậu ta nghe cô gọi nhưng một câu ừ hử trả lời cũng không có,chỉ một mực bước đi,xong lại leo lên chiếc xe màu đen sang trọng,cô cũng mặt dày,trèo lên xe cậu ta luôn. Biết sao được,lỡ ba hoa với hơn nửa trường vở kịch lần này Vương An Thuyên tham gia rồi,giờ cậu ta không chịu tập cô có nước bị đánh hội đồng đến chết.

Bác Thanh lái xe thấy chuyện lạ,bối rối hỏi ý Vương An Thuyên.

"Không sao,bác cứ chạy đi." Nói xong lại quay đầu sang Lâm Mỹ Anh,cau mày "Lớp trưởng,muốn được tôi đưa về đến vậy sao không nói trước một tiếng,tôi sẽ ngày nào cũng đưa cậu về tận nhà."

Cô liễm mắt - "Tôi nói nãy giờ cậu không thèm nghe đấy chứ. Sắp tới ngày diễn rồi,cậu tập trung dùm tôi được không,coi như lớp trưởng cao cao tại thượng tôi đây năn nỉ cậu luôn đó."

"Tôi không muốn chịu trách nhiệm cho sự ba hoa của cậu. Muốn diễn cậu tự đi mà diễn."

"Ai bảo cậu tôi không muốn." Cô hét lên "Tôi rất thích vai diễn lần này mà còn tự tin mình sẽ diễn tốt nữa kìa,nhưng ai bảo cậu có sức hút hơn,nên lần này tôi nhún nhường nhượng lại vinh dự cho cậu đó."

Vương An Thuyên ghé sát mặt vào cô,nhấn mạnh từng chữ - "Cảm ơn nhưng tôi ứ cần."

"Ghừ...cái tên này."

Chân giậm sàn xe cho đỡ tức tối,Lâm Mỹ Anh gằn trong cuống họng. Đúng lúc bác Thanh đang tập trung lái xe quay xuống hỏi cô.

"Cháu ở đâu,bác đưa An Thuyên về xong sẽ đưa cháu về tận nhà."

Lâm Mỹ Anh nhớ ra chuyện gì đó,móc trong cặp mảnh giấy,trên đó ghi địa chỉ - "Mẹ cháu hồi nãy có gọi bảo tí về thì qua đây luôn khỏi về nhà,bác xem dùm cháu có biết chỗ đó không?"

Bác Thanh nhìn tờ giấy,ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên,vội vàng đưa cho Vương An Thuyên,lập tức liền có người nghi ngờ chủ động mở miệng.

"Sao cậu lại tới nhà tôi?"

Ngay lúc này,tại nhà Vương Ngọc Hải Lam cũng đang có cuộc gặp lại đầy bất ngờ giữa những người bạn cũ.

"Thiên Ân,cũng lâu lắm rồi ha."

"Dạ,từ ngày chị tốt nghiệp liền biến mất tăm,sau đó em tìm mấy người hỏi kiếm chị nhưng ai cũng lắc đầu. Vậy mà giờ gặp lại,giám đốc điều hành kia đấy. Nói em nghe đi,chị đã làm gì suốt thời gian đó?"

"Chị xin được việc ở một công ty kinh doanh nước hoa,làm nhân viên văn phòng bình thường thôi,nhưng chắc trời thương,công việc trôi chảy thuận lợi,sau đó được sếp cử ra nước ngoài làm việc. Chị định kiếm thật nhiều tiền rồi về giành giật em một trận với Hải Lam nhưng đúng là ý mình không bao giờ bằng ý trời,ở đó chị đã kiếm được nhân duyên cả đời mình."

Thiên Ân mỉm cười,trong lòng mừng cho Lâm Ngọc Khanh,lại nhìn sang cô gái bẽn lẽn đang ôm tay Lâm Ngọc Khanh,nhìn có vẻ trẻ hơn chị ấy rất nhiều.

Vương Ngọc Hải Lam đem Thiên Ân ôm vào lòng,giọng nửa đùa nửa doạ - "Cậu có kiếm được cả núi tiền cũng không giành được Thiên Ân từ tay tôi đâu,hiểu chưa?"

"Già rồi còn khó ưa." - Lâm Ngọc Khanh phủi tay,không thèm chấp. Mắt liếc sang Trần Lạc Hy đang ngồi rống karaoke hết cỡ,còn quay qua cười duyên dáng nữa chứ.

"Cậu ta vẫn còn lập dị nhỉ."

Tiếng xe đỗ xịch trước cổng,Thiên Ân vội vội vàng vàng chạy ra,con gái cưng của cô về rồi. Minh Tú nãy giờ mặt ủ dột cũng vui hẳn lên,tuôn thẳng ra cổng.

Một hồi sau,Thiên Ân nắm tay Lâm Mỹ Anh chạy vào nhà,hớn hở như gặp cái gì thú vị lắm.

"Ngọc Khanh,con gái chị đây sao?"

"Ừ,con gái duy nhất của chị với Linh Lan."

"Ôi trời,con bé đáng yêu thật đấy,không thể tin Mỹ Anh với An Thuyên lại là bạn học cùng lớp,đúng là trái đất tròn."

Nghe đến chỗ này Lâm Ngọc Khanh mới bắt đầu ngạc nhiên,quay qua hỏi Lâm Mỹ Anh - "An Thuyên? Là con bé con hay gọi là tên dở hơi,khó ưa,mặt dày đó hả?"

"Ôi mẹ à..."

Lâm Mỹ Anh giãy lên đành đạch,đang trong nhà người ta đó.

"An Thuyên,email suốt một năm anh gửi em có nhận được không,sao không thấy em trả lời? Quãng thời gian qua anh thật sự rất nh--"

Đã một năm không gặp,Minh Tú nhớ Vương An Thuyên đến muốn điên,gặp lại là bao nỗi niềm muốn nói,nhưng người ta lại chẳng thèm nhìn anh một cái,chỉ lo chăm chăm nói chuyện cùng bạn học,làm anh có chút mủi lòng.

"Tên dở hơi?"

Vương An Thuyên kéo tay Lâm Mỹ Anh,gầm ghè - "Dám nói tôi vậy hả?"

"Tôi...tôi nói vậy hồi nào?"

Nói xấu lại còn bị vạch trần,nhưng suy cho cùng cô nhận xét đâu sai,cô định hung tợn một phen nhưng mà...cậu ta nổi điên lên thì vở kịch của cô tính sao đây.

"Định giả nai hả,được lắm,ra đây tôi cho cậu biết."

Một tay ôm đầu Lâm Mỹ Anh lôi cô ra ngoài,mặc cho cô la lối om sòm.

"Ê ê,tôi lớp trưởng nha,lớp trưởng của cậu nha. Bỏ ra...mẹ ơi cứu con..."

Cuộc sống này vô hình chung thì thấy rất rộng lớn,nhưng thật chất lại rất nhỏ bé...

Lâm Ngọc Khanh mỉm cười nhìn hai đứa trẻ đang cãi nhau om sòm,lại nhìn qua Thiên Ân,thấy cô cũng đang cười.

Nào đâu ai biết,ngay tại nơi đây,một tình yêu đang dần chớm nở.

Mối tình đầu không trọn vẹn...từ đây sẽ được tiếp nối.

Tình yêu mà xưa kia Lâm Ngọc Khanh đã một lần ao ước.