Vì chuyện mớ quần áo mà Thiên Ân nổi cáu,cả buổi một tí cũng không thèm phản ứng lại Vương Ngọc Hải Lam,chị vẫn là muốn dắt cô đến một nhà hàng sang trọng nào đó để ăn tối,không ngờ sắc mặt cô lại còn tệ hơn,cuối cùng đành nhượng bộ,bảo cô muốn đi đâu chị sẽ chở đi.
"Thật sao?" Thiên Ân chỉ nghe tới đó thôi là mắt sáng rỡ,lôi điện thoại từ trong túi bấm bấm gì đó rồi hứng chí bừng bừng chỉ Vương Ngọc Hải Lam "Mình sẽ tới đây nhá chị."
Vương Ngọc Hải Lam nhìn chằm chằm địa điểm cô muốn tới,mặt bắt đầu trở nên khó coi.
HỘI CHỢ ẨM THỰC ĐƯỜNG PHỐ.
"Chết tiệt! Sao cứ như cả thế giới đều tập trung tới đây vậy không biết." Vương Ngọc Hải Lam lầm bầm ngó tới ngó lui,hướng ánh mắt toát lửa đến chỗ con heo mập nào đó đang tập trung "triệt tiêu" mấy xiên thịt nướng. Đúng là đáng giận,biết chị ghét mấy chỗ đông người rồi mà cứ nằng nặc đòi tới,mà không cho là y rằng mặt lại như cái bánh bao nhúng nước,ghét không chịu được.
"Lam,ăn đi,ăn đi này." Thiên Ân giơ xiên thịt muốn đưa cho Vương Ngọc Hải Lam ăn nhưng chị né đầu tránh.
"Tôi không ăn. Mà em là con nít sao,tèm lem hết rồi đây này."
Chị ân cần lấy giấy ăn lau khoé miệng dính đầy dầu mỡ của cô,giọng trách móc.
"Thôi mà,ăn đi. Chị đúng là người không có nghệ thuật gì hết,lâu lâu cũng nên đến những nơi thế này,tuy hơi ồn ào nhưng không phải rất vui sao."
Vương Ngọc Hải Lam lườm lườm,nhét cái bánh bao chiên nhỏ vào mồm Thiên Ân - "Thế cơ đấy,vậy con người nghệ thuật ăn một mình đi."
Cô lắc đầu,đến chịu với chị. Vốn muốn cùng chị tới đây để giúp chị tận hưởng cảm giác thoải mái mới mẻ,tạm thoát khỏi mấy cái vỏ bọc cứng nhắc thường ngày,nhưng coi bộ là khó đây.
Không thể ra về một cách trắng tay được,phải chiến.
"Hay thế này,em đút nhé."
"Cái gì? Em nghĩ tôi như em...chắc...ơ này..."
Vương Ngọc Hải Lam nhìn cô giữ nửa miếng thịt trên môi,nửa còn lại hướng về phía chị,ánh mắt biểu hiện chờ mong. Hình ảnh trước mắt quá mức quyến rũ khiến lòng chị bắt đầu lung lay,không tự chủ cúi đầu ăn sạch,xong xuôi còn vươn lưỡi liếm môi hộ cô.
Mặt Thiên Ân thoáng chốc đỏ bừng,đã vậy chị gái chủ quầy còn la oái oái lên với cặp mắt trái tim,tay còn lăm lăm cái điện thoại.
"Dễ thương quá,hai bé làm lại một lần nữa đi."
Thiên Ân đầu như bốc khói,xấu hổ đến mức muốn kiếm lỗ mà chui,nhưng tiếc là không có cái lỗ nào nên đành kéo con người nãy giờ vẫn còn mặc cả với chủ quầy vì bị kêu bằng "bé" kia chạy mất hút.
Hai người nắm tay đi hết quầy này đến quầy kia,mà chủ yếu chỉ có Thiên Ân "càn quét",Vương Ngọc Hải Lam chỉ đi kế bên lau mồm cho cô.
Thiên Ân cảm giác hôm nay là ngày vui nhất trong cuộc đời cô,đi chơi với chị cực thích,cái gì chị cũng biết,cô thắc mắc cái gì là chị giải đáp được hết,cứ như cái từ điển sống di động ấy.
"Nhóc con,chơi đủ chưa,tôi đói..." - Chị còn chưa nói xong đã bị cô ngắt lời.
"Ô Hải Lam,trò chơi có thưởng kìa,nhanh nhanh,mau lại đó đi."
Thiên Ân hét lên,nắm tay chị đi lại nơi hấp dẫn kia.
Cô nhìn chằm chằm phần thưởng được đặt lộng lẫy đằng kia,mắt hiện hình trái tim,nói sao ta,mới nhìn thấy nó cô đã rung động rồi,con này ở ngoài đắt lắm chứ không phải chơi đâu.
"Tôm hùm to nhồi bông,đẹp quá." Trầm trồ một hồi lại quay sang Vương Ngọc Hải Lam,mắt to tròn rưng rưng "Hải Lam..."
"Đừng hòng. Tôi không chơi. Em muốn con tôm đó thì ra ngoài tôi mua cho."
"Em không thích. Em muốn chị thắng đem nó về cho em cơ."
"Em tưởng dễ lắm chắc. Tôi nói rồi,không là không."
Còn lâu chị mới làm trò hề trước mặt hàng tá người thế này,đã vậy luật chơi là phải dùng súng giả bắn bể ba chai nước đặt tuốt đằng xa kia mới thắng. Có chơi đến sáng mai cũng không thắng.
"Em hiểu rồi,em và tôm không thuộc về nhau,mình về thôi." Thiên Ân rươm rướm nước mắt nắm tay Vương Ngọc Hải Lam mà đầu cứ ngoái lại nhìn.
Chị nhìn thấy cô như vậy sao chịu nỗi,sau một hồi dằn vặt tâm lý một cách man rợ,vừa nhìn cặp tình nhân thất vọng bước ra liền quyết tâm hất tay cô,tiến lên trước quầy,hành động dứt khoát đưa tiền cho chủ quầy,cầm súng nạp đạn rồi bắn liền ba phát.
Tiếng bể nát ba lần lần lượt vang lên,một hồi im lặng bỗng dưng bao trùm cả khu vực quầy chơi,tiếp sau đó là hàng loạt tiếng hoan hô chúc mừng vang dội,Thiên Ân đứng ngoài kia vỗ tay nhảy múa liên hồi,mà người vừa bắn ba phát súng thần thánh kia đến giờ vẫn còn há hốc đánh rơi cả súng,cho đến khi ông chủ quầy bước đến cùng con tôm to bự trên tay,mặt rạng rỡ vỗ vai người thắng cuộc,Vương Ngọc Hải Lam mới bừng tỉnh.
"Tuyệt vời,cô gái xinh đẹp này đúng là thiện xạ số một,ngay lần bắn đầu tiên đã chính xác đến từng milimet rồi. Đây,quà cho người chiến thắng,mọi người lại vỗ tay một lần nữa đi nào."
Vương Ngọc Hải Lam nhận lấy con tôm,gượng gạo cười cảm ơn,trước khi đi ông chủ còn níu lại nhồi thêm một câu.
"Cháu có học bắn súng sao? Chắc là thế rồi,chứ làm gì may mắn đến vậy,tài năng này cần được phát triển nhé cháu."
Mặt Vương Ngọc Hải Lam nghe xong tối như đêm ba mươi,nụ cười trên môi càng lúc càng đáng sợ,bước từng bước nặng nề ra đưa con tôm cho Thiên Ân liền đi thẳng không dám ngoái đầu nhìn lại.
Thiên Ân vui như tiên ôm con tôm trong lòng,hưởng thụ ánh mắt ghen tị của những người chung quanh.
Cô cười rạng rỡ chạy theo chị,giọng vô cùng tự hào.
"Chị học bắn súng mà giấu em nhá,tự hào quá,người yêu em giỏi ơi là giỏi."
Vương Ngọc Hải Lam không còn sức lực gì hết,chỉ thì thào vào tai cô.
"..."
"Cái gì? Chị toàn ăn may thôi á?"
"Nói nho nhỏ xem nào. Ai nghe được lại mất mặt cả ra."
Thiên Ân nghe mà như sét đánh giữa trời quang,không thể tin nổi,may gì may ghê thế,cô đứng ở bên ngoài nghe mấy người đã chơi kêu một phát còn không trúng nổi cơ mà.
Vương Ngọc Hải Lam ảo não - "Thì đấy,tôi nghĩ thể nào cũng không trúng nên chỉ định bắn chỉ thiên thôi,è dè trúng hết mới đau chứ,nó trúng tôi còn bất ngờ mà."
Cô nghe xong phá lên cười,lại cộng thêm mấy tiếng ọt ọt đáng thương phát ra từ bụng của người yêu,tự nhiên lại cảm giác cực kì ấm áp,kiễng chân hôn hôn lên má chị.
"Được rồi,đi ăn thôi."
Tối hôm nay hạnh phúc thay cho khoảng thời gian đau khổ trước khi,Thiên Ân đắm mình trong những làn xe đông đúc đang di chuyển chậm chạp trên đường.
Hạnh phúc vậy mà sao lòng cô vẫn chưa yên? Tại sao khi hoàng hôn xuất hiện lòng cô lại dày vò bởi những dự cảm bất an?
"Lam.."
"Hm?" Vương Ngọc Hải Lam đang phải tập trung lái xe,chị đang cực kì chán nản với tốc độ rùa bò hiện tại,tối nay sao lại đông xe đến thế.
Ngồi hồi lâu mà vẫn không thấy cô lên tiếng nữa,chị thắc mắc quay đầu,nhìn thấy ánh mắt bất an của cô,trong lòng tràn ngập lo lắng.
"Em làm sao đấy?"
Thiên Ân cảm giác lưng mình chảy đầy mồ hôi lạnh,vừa nãy không hiểu sao trước mắt cô lại hiện ra hình ảnh chị với vẻ mặt đau đớn,máu chảy dài xuống thái dương,hình ảnh mập mờ chỉ xuất hiện có mấy giây thôi mà cô sợ đến tay chân run lẩy bẩy.
"Em có sao đâu." Cô lấp liếm,vội vàng giấu đi sự sợ hãi của mình "À đúng rồi,em có cái này cho chị."
Thiên Ân lấy ra một sợi dây chuyền có mặt cây thánh giá,cầm lấy tay chị nhẹ nhàng đặt vào - "Mẹ em cho em đấy. Chị phải luôn đeo nó,không được bỏ ra đâu biết chưa. Còn nữa,phải trả em sợi dây chuyền chị đang đeo kia,là chị mua cho em mà."
Vương Ngọc Hải Lam mỉm cười nắm chặt sợi dây chuyền cô cho trong tay,như cứ sợ rằng nó sẽ tan biến.
- --------
Sáng hôm sau Thiên Ân tỉnh giấc ngay trên giường mình,tối qua cô ngủ quên trên xe,cô chỉ loáng thoáng cảm giác chị cõng cô lên phòng. Có điều,cô nghĩ sáng nay mình vẫn sẽ được ngủ bên cạnh chị,nhưng tại sao...
"Hê Thiên Ân,con tôm ở đâu ra mà to quá vậy,ôm thích quá đi." Minh Ngân ôm con tôm xoay vòng vòng trên giường.
Phong Linh từ phòng tắm bước ra,đưa cho Thiên Ân một sợi dây chuyền - "Này,tối qua Hải Lam đưa cậu về phòng rồi đưa mình cái này,bảo đưa lại cho cậu. Công nhận nồng thấm ghê ha,L & A đồ."
Thiên Ân cầm sợi dây chuyền mà tim đập dữ dội,cô chạy một mạch ra khỏi phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của các bạn,cô có dự cảm không lành,cứ như...cứ như chị đang bỏ cô lại.
Cô chạy đến phòng nghỉ của chị,rồi phòng làm việc,rồi thư viện,nhưng chẳng thấy đâu,người cô yêu...đâu rồi?
"Thiên Ân,em kiếm Ilen sao?"
Cô giật mình,nhận ra chị gái trực thư viện đang tròn mắt hỏi mình.
"Đúng,em đang tìm chị ấy,chị ấy biến mất rồi,em không thấy chị ấy." Thiên Ân gấp đến độ phát khóc,tâm trạng cô hoang mang đến cực độ.
"Chị ấy,không phải đang ở lớp học sao?"
"Dạ...?"
Thiên Ân rón rén bước đến cạnh cửa sổ phòng học của chị,quả nhiên,chị đang ngồi trong đó.
Cô tặc lưỡi vỗ trán mình một cái,tự nhiên lại suy nghĩ lung tung,cô đúng là bị ám ảnh rồi. Giờ mới nhìn lại bản thân hiện tại,tóc tai bù xù,lộn xộn thấy mà ghê.
Thôi,đến cũng lỡ đến rồi,nhìn người yêu một chút đi.
Công nhận người đẹp làm gì cũng đẹp,đến cả dáng ngồi học cũng đẹp phết. Mà hình như không chỉ mình cô nhìn đâu,nãy giờ cũng hàng chục ánh mắt trong lớp cứ đặt lên người cô yêu rồi đấy.
Cũng lắm vệ tinh thế.
Thiên Ân mỉm cười nhìn chị thêm tí nữa rồi mới an tâm trở về.
- -------
Theo đúng như lời hẹn,Julian đến trường đón Vương Ngọc Hải Lam đi lấy lại số hàng đã mất. Nhưng không ngờ,nơi cô tiểu thư này muốn tới lại là một quán bar sầm uất ở lòng thành phố.
Khác với sự vui vẻ của những con người đang điên cuồng nhảy nhót ngoài kia,Julian đang sắp chết ngột bởi thứ căng thẳng đáng sợ trong bàn này,đặc biệt là trước người đàn ông to cao bặm trợn trước mặt,chỉ cần nhìn qua Julian đã biết ngay hắn là sếp sòng của cái quán này. Hắn tên Giang Minh,có vẻ Vương Ngọc Hải Lam trước đây có quen biết với hắn. Tuy nàng không hiểu cuộc đối thoại của bọn họ nãy giờ,nhưng dường như đúng là nó có liên quan đến số hàng bị mất tích.
"Đúng là Tuấn Hạo đang mượn anh một số tiền khá lớn để chi trả cho cơn nghiện thuốc của nó,cái thằng,lâu ngày gặp lại không ngờ nó đổ đốn đến thế. Anh cũng sẵn sàng thôi,nhưng mượn là phải trả,và nó nói vài ngày nữa thôi là sẽ trả cho anh." Gã đàn ông đặt ly rượu xuống bàn,cất giọng khàn khàn.
"Trả? Trả bằng cách nào đây. Gia đình nó đang thất bát,đến ba của nó còn đang nợ ngập đầu ở mấy cái casino kìa,thì nó lấy tiền đâu mà trả cho anh. Trừ phi..." Vương Ngọc Hải Lam nhếch môi "Nó nói nó đang có một món hàng lớn,nếu bán được nó sẽ trả tiền cho anh,đúng không?"
"Nếu đúng vậy thì sao?"
"Chắc nó cũng nói anh biết số hàng đó là nó cuỗm từ công ty em,và cũng biết nó đang cất số hàng đó ở đâu cũng không? Anh là người đâu bao giờ đồng ý cái gì khi chưa biết chính xác được."
Gã đàn ông nhún vai,ra vẻ chuyện này rất bình thường - "Nó có nói. Nhưng anh mày không quan tâm,và cũng đếch cần biết nó ăn cắp ăn trộm cái gì từ ai,chỉ cần nó trả tiền cho tao là được. Cho nên nếu mày định hỏi về chuyện số hàng đó ở đâu thì về đi,đợi anh mày lấy lại tiền từ thằng Tuấn Hạo đã."
"Không được,anh mau nói cho chúng tôi biết số hàng đang ở đâu đi,không có nó công ty tôi sẽ gặp rắc rối lớn,coi như tôi xin anh đó."
Julian mắt thấy Giang Minh sắp rời đi liền níu tay hắn nhưng lại bị hắn đẩy ngã xuống ghế.
"Tao đã nói là tao không quan tâm mà,đối với tao tiền là quan trọng nhất,công ty của tụi bây có sập cũng chả ảnh hưởng gì tới tao. Hai đứa mày,biến khỏi quán tao đi."
Julian níu tay áo Vương Ngọc Hải Lam khóc rối tinh rối mù lên,vậy là hết,cơ hội cuối cùng cũng đi tong rồi.
"Số hàng đó không thể bán được đâu."
"Cái gì?" Giang Minh trừng mắt,lời Vương Ngọc Hải Lam vừa nói khiến hắn tức điên lên "Liệu hồn mày đấy Hải Lam,bằng không ngay cả tình anh em bấy lâu nay tao cũng không bỏ qua đâu. Mày nói không bán được là sao?"
"Bởi vì cha tôi đã tạm thời đình chỉ mọi hoạt động xuất khẩu cũng như mua bán bên ngoài thị trường,đồng thời đưa ra mật báo rằng bất cứ hàng hoá nào của công ty Hạ Nhiên được bán lại với số lượng lớn thì đó chính là số hàng đang bị mất tích,thế nên nếu Tuấn Hạo bán đi,chẳng khác nào nó đang chui đầu vào rọ thôi."
Julian ngớ người nhìn Vương Ngọc Hải Lam,đầu như có ngàn sao trên trời.
Hồi nào vậy ba? Mọi thứ vẫn hoạt động bình thường mà nó nói cái gì vậy trời?
Phải cho đến khi eo bị Vương Ngọc Hải Lam véo đau ơi là đau,Julian mới hiểu ra,nãy giờ căng thẳng quá nên tự nhiên bị ngu đột xuất à,lập tức quay qua gật đầu lia lịa với Giang Minh.
"Mày nói láo. Nếu thực sự như vậy mày cần gì phải tới đây gấp gáp năn nỉ tao cho mày biết số hàng đó đang ở đâu làm gì? Tính lừa tao hả?"
Giang Minh tuy lúc này đã bán tính bán nghi,lúc này hắn chỉ muốn tìm Tuấn Hạo để hỏi cho ra lẽ nhưng vẫn là sĩ diện cao ngút trời,hắn không muốn trước mặt đàn em lại bị cười vào mặt là kẻ lớn đầu còn bị một thằng tiểu tử lừa tiền. Nhục để đâu cho hết.
"Đó là hai đợt hàng lớn,không thể một sớm một chiều mà chuẩn bị lại được.Tôi làm sao có thể ngồi chờ thằng khốn đó trong khi thời gian để hẹn giao hàng cho khách còn rất ít." Vương Ngọc Hải Lam nhìn Giang Minh đã bắt đầu lung lay,quyết định ra chiêu cuối cùng.
"Anh Minh,là anh em tốt nên em mới có hảo ý khuyên anh thôi. Người làm kinh doanh cái quan trọng nhất chính là chữ tín,số hàng đó mất đi đối với công ty em chẳng sao cả,nhưng khách hàng thì không thể để mất được. Nếu như anh chịu giúp em,nhất định cha em sẽ không để anh thiệt đâu. Một số tiền gấp ba lần số thằng Tuấn Hạo đã mượn anh,anh Minh thấy sao?"
"Còn không thì anh cứ việc đợi nó đem tiền đến trả cho anh đi. Julian,mình về thôi."
Vương Ngọc Hải Lam nói xong liền nắm tay Julian kéo nàng đi,nhưng quả nhiên không ngoài dự đoán của chị,Giang Minh đã nhanh tay ngăn hai người lại.
"Nãy giờ anh bậy quá,có mắt mà như mù,có não mà không biết suy nghĩ,mời giám đốc tương lai với em gái xinh đẹp ngồi lại ghế,anh sẽ ngay lập tức đưa em những thứ em cần."
Cuối cùng,theo sự hướng dẫn của Giang Minh,Julian với Vương Ngọc Hải Lam cũng đã đến được ngôi nhà hoang,nơi cất giữ số hàng bị mất tích.
Julian e dè nhìn ngôi nhà âm u đằng xa xa,cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến nàng đang ngồi trong xe mà còn thấy lạnh lẽo.
"Julian,chị ngồi trong xe chờ đi,em sẽ vào kiểm tra,nếu số hàng thực sự trong đó em sẽ gọi điện cho chị,chị phải lập tức kêu người tới mang nó đi biết chưa." - Vương Ngọc Hải Lam dặn dò người kế bên vài câu rồi mở cửa xe,một mình bước vào ngôi nhà.
Nhè nhẹ đặt tay lên cánh cửa,Vương Ngọc Hải Lam bật đèn pin trên điện thoại,ánh sáng vừa loé lên,tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Số hàng đúng là ở đây.
Vương Ngọc Hải Lam vừa gọi điện cho Julian vừa kiểm tra biên trên từng thùng hàng.
"Hải Lam,có không?"
"Có. Em chưa kiểm tra được hết nhưng có lẽ không mất đi thùng nào đâu."
"May quá rồi. Cuối cùng chị cũng thoát nguy cơ bị đuổi việc rồi. Cũng nhờ thằng cha ham tiền kia mà chúng ta mới đỡ được bao nhiêu khó khăn." - Giọng Julian từ đầu dây bên kia vang lên thật vui vẻ.
Đúng là may thật.
Từ việc tên Giang Minh ham tiền,đến việc đi đến đây cũng không gặp khó khăn gì,không có kẻ canh gác,cửa cũng không khoá,vào được đây...quá dễ dàng.
Vương Ngọc Hải Lam bây giờ mới để ý,tim giật thót một cái.
Có thể may mắn nhiều đến thế sao?
*Bốp*
"Này,Hải Lam,tiếng động vừa nãy là gì đấy....Em đâu rồi,trả lời chị đi chứ....chị vào đấy...Hải Lam."
"Tít...tít..."
"Anh Tuấn Hạo,bên ngoài còn một đứa nữa."
"Thiên Ân hả? Bắt nó vào đây luôn đi."
"Không,một con nhỏ người ngoại quốc."
"Thế không liên quan,cho nó biến đi,chúng ta chỉ cần món hàng nhỏ bé này thôi."
Tuấn Hạo đạp nát cái điện thoại,cười lạnh nhìn người con gái đang nằm bất tỉnh dưới đất.
"Đợi mày cũng lâu rồi,Vương Ngọc Hải Lam."