Editor: Eric ( Tiểu Mộc Hinh)
Trong lòng Khương Khả run lên.
Thân thể nhỏ bé ngồi trên giường rất căng thẳng.
Một lúc sau, cô mới nghiêng đầu nhìn về phía sau ôm lấy em gái của mình.
Con bé hẳn là rất mệt, vậy mà có thể ôm cô ngủ.
Đôi tay trắng nõn mềm mại, vậy mà lại ôm mình ngủ, cảm giác mềm mềm a.
Mà câu nói lúc nãy của con bé, giống như là vô thức nỉ non.
Khương Khả rũ mắt, lông mi đậm cong vút nhẹ nhàng rũ xuống. Nhìn một góc khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà phía sau lưng cô, đột nhiên lại nghĩ đến bản thân trước khi trùng sinh.
Khi đó em gái cũng là dáng vẻ ngây thơ đơn thuần như thế này, đần độn muốn lấy lòng cô, nhưng khi đó cô vẫn thấy em gái là đang khinh thường cô, đối tốt với cô cũng chỉ để cho người khác nhìn thấy.
Cho nên Khương Khả vân luôn không thích Khương Khương.
Nhưng bây giờ Khương Khương mới ba tuổi. Đứa trẻ ba tuổi làm sao sẽ có nhiều tâm cơ như vậy a, nói thích thì chính là thích. Nói không thích thì chính là không thích.
Khương Khả vẫn không biết nên đẩy Khương Khương ra hay vẫn để cô bé ôm mình.
Trong tiềm thức, cô vẫn không quá thích Khương Khương.
Nhưng bọn họ là chị em song sinh, cha mẹ tìm được cô trước thời gian ở kiếp trước, sau này khẳng định cô sẽ phải cùng Khương Khương lớn lên, nếu cô biểu hiện ra cái dáng vẻ không thích Khương Khương, như vậy trong tương lai có thể ba mẹ sẽ thấy cô không hiểu chuyện, luôn ức hiếp em gái.
Cho nên ở ngoài mặt, cô có phải nên đối xử tốt với em gái một chút hay không, ba mẹ sẽ thấy cô là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Như vậy, bọn họ sẽ càng yêu cô.
Tần Thư Ninh đẩy cửa vào, tiến vào xem con gái lớn có tỉnh hay không. Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy con gái nhỏ ghé vào phía sau lưng con gái lớn ngủ.
Mà con gái lớn, nghe được động tĩnh thì ngước mắt, nhìn thấy cô trên mặt liền lộ ra vẻ ủy khuất, vươn tay về phía cô muốn ôm ôm.
Cái miệng nhỏ nhắn xẹp xuống: " Mẹ."
Tâm tình Tần Thư Ninh lúc nãy vừa khổ sở vừa vui sướng, lúc này lại vui vẻ trở lại. Nhìn thấy hai đứa trẻ, dở khó dở cười.
Tính tình Khương Khương vẫn luốn có chút nuông chiều tùy hứng, nhưng cô không nghĩ đến, chị gái vừa trở về, con bé liền quấn lấy chị gái, còn đem chị gái giày vò thành bộ dạng ủy khuất.
Cô vội vã đi qua, đem tay con gái nhỏ giống như thuốc cao bôi trên da chó* kề cận người con gái lớn tách ra.
* Thuốc cao bôi trên da chó: Thuốc này mình cũng không biết làm gì, nhưng có thể hiểu là nó siêu dính lun á.
Vừa mới tách tay con bé ra, Khương Khương ngồi cũng ngồi không ổn, liền mơ mơ hồ hồ mở hai mắt, một mắt to một mắt nhỏ mở ra, trầm thấp hô một câu:
" Mommy."
Sau đó, cơ thể liền ngã xuống, không hề ôm cổ chị gái, liền ngủ.
Mái tóc dài đen nhánh che khuất một nửa bên mặt, lộ ra một phần nhỏ của gò má, trắng trắng hồng hồng.
Tần Thư Ninh buồn cười đem tóc của con gái nhỏ đẩy sang một bên, ôm cơ thể của con bé sang một bên, lúc này mới ôm Khương Khả lên, ôn nhu nhìn: " Ninh Nhin có đói không?""
Khương Khả sờ sờ bụng nhỏ, thật sự có chút đói bụng.
Nhìn hai gò má xinh đẹp của mẹ, Khương Khả nhẹ gật đầu.
Tần Thư Ninh ôm cô đi chải đầu, đem đầu tóc bởi vì bảo dưỡng không tốt nên hơi khô khô của Khương Khả chải xong, Tần Thư Ninh mặc giày cho cô bé, liền ôm cô xuống dưới lầu.
Đám người dưới lầu vẫn chưa có đi, nhìn thấy Tần Thư Ninh ôm Khương Khả xuống. liền vội vàng chạy qua xem đứa trẻ.
Tần Thư Ninh nói: " Con mang con bé đi ăn chút gì trước." Sau đó đi đến phòng ăn.
Để lại mọi người đang thảo luận.
Đau lòng nhất vẫn là bà nội của Khương Khương, nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của đứa trẻ, nhớ tới Khương Khương được bọn họ nuôi dưỡng tốt, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi ra.
" Người hành hạ đứa trẻ này thực sự nên bị băm thành trăm mảnh mà. Con bé vốn đang còn tốt, nếu không phải bị bọn họ bắt cóc, cũng không phải nhận loại sự việc như vậy. Chồng à, chúng ta không thể bỏ qua cho bọn họ, không thể để bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng phát luật được."
Khương lão gia tử vội vàng trấn an vợ: " Chuyện này anh sẽ để người tra, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con bé."
Khương lão gia tử cũng rất căm giận. Đứa trẻ lại bị nuôi dưỡng thành bộ dáng người không người, quỷ không ra quỷ, nếu không trừng phạt bọn buôn người đó, khác chúng ta bị xem thường."
Những người khác cũng rất đau khổ.
Thảo luận.
" Đứa nhỏ này ở bên ngoài thật sự quá khổ sở."
" Đứa nhỏ này gầy như vậy, khẳng định là ở bên ngoài ăn không đủ no."
" Không nghĩ đến, bây giờ còn có loại buôn người càn rỡ như thế."
....
Bàn bạc đến cuối cùng, mọi người phát hiện ra một việc. Thảo luận tới thảo luận lui, con bé lúc này còn chưa có tên đâu."
Mặc dù lúc trước Trương gia đặt tên cho cô bé là Trương Ninh, nhưng là, người của Khương gia, có ai không chê Trương gia ác đâu. Bọn họ nhất định không đồng ý đặt tên cô bé là Trương Ninh.
Cho nên nói đến bây giờ, Khương lão phu nhân hỏi chồng.
" Tên của đứa bé kia nên đặt là gì mới tốt đây?"
Lão gia tử thoáng trầm mặc, rồi sau đó nói ra mấy cái tên.
" Khương Thù, Khương Lâm, Khương Huệ, Khương Sở,..."
Cuối cùng đều lắc đầu.
Nghĩ nghĩ xong, ông nói: " Tên của đứa nhỏ nên để cho ba mẹ nó đặt."
Vì thế Khương phu nhân lại đi hỏi con trai của mình.
Khương Hành lúc này mới phản ứng kịp, con gai lớn nhà mình còn chưa có tên.
Cái tên Trương Ninh này, hắn chắc chắn sẽ không để cho con bé dùng.
Thậm chí, cũng không đặt tên là Khương Ninh.
Để trấn an vợ, hắn để cho vợ mình đặt tên cho con.
Tần Thư Ninh lúc này ôm con gái đi ra, sờ sờ khuôn mặt con, cô buông mi nhìn bộ dáng khả ái của con gái: " Đặt tên là Khương Khả đi."
Khương Khả.
Tên đơn giản dễ hiểu.
Khương lão phu nhân nhìn con một chút, lại nhìn chồng của mình.
Mọi người hình như cũng không có ý kiến.
Bà cảm thấy cái tên này không có ý nghĩa, nhưng mọi người không có ý kiến, lời nói của bà tự nhiên cũng nghẹn trở về.
Tên giống như đúc với cái tên ở kiếp trước, Khương Khả ngẩng đầu nhìn mặt của mẹ, cuối cùng ôm lấy cổ của mẹ, khép mắt lại.
Cô tự nói với bản thân. Tuy rằng tên giống, nhưng cuộc đời sau này khẳng định sẽ không giống kiếp trước nữa. Cô trọng sinh sống lại, sẽ không trải qua nhiều loại sự tình hỗn loạn như lúc trước nữa.
Cô cũng sẽ giống như Khương Khương, sẽ khỏe mạnh lớn lên, sống sung túc, gặp được nhiều người ưu tú.
Sẽ không bao giờ hèn mọn trước mắt của người khác.
Cho dù trở về, cũng chính vì bản thân trải qua quá khứ không thể chịu nổi như vậy, cùng với hoàn cảnh bây giờ, đều không giống nhau.
Khương Khương tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình cô.
Cô lại mơ thấy ác mộng, chị gái bị một người ức hiếp. Mơ thấy chị gái nói hận bọn hắn.
Cô rất mơ màng, hận là cái gì.
Nhưng cô có chút sợ hãi sắc mặt của chị gái, bởi vì sắc mặt khó chịu của chị ấy thật sự rất đáng sợ.
Cho nên cô bị dọa cho tỉnh lại.
Tiểu gia hỏa để chân trần, xuống giường rồi đi ra phòng, chạy xuống lầu, nhìn thấy Mommy ngồi trên sô pha, trên mặt cô lộ ra vẻ vội vàng.
Lớn tiếng nói.
" Mommy, con lại mơ thấy chị gái."
Âm thanh lại đột nhiên im bặt, sau đó cô lại nhìn thấy trên sô pha, có thân thể bé nhỏ của một cô bé bị Mommy che mất.
Cùng tuổi với cô, lại giống cô như đúc. Đang ngồi trên sô pha chơi xếp gỗ.
Đó là đồ chơi của cô, mà người chơi là chị gái của cô.
Khủng hoảng lo âu trong lòng Khương Khương lập tức tiêu tán đi, cái miệng nhỏ lập tức mở ra.
Vui vẻ trèo lên ô pha, ngồi vào phía trước Mommy, cầm lấy khối gỗ nhỏ muốn chơi cùng chị gái.
Cô giương mày lên, mang trên mặt vẻ cao hứng nhiệt tình, tươi cười ngọt ngào: " Chị, chúng ta cùng nhau chơi đi."
emmm...
Khương Khả một lời khó nói hết, cô em gái này vui vẻ đem những khối gỗ lúc đầu được cô xếp ngay ngắn đối xứng xếp thành một đống lộn xộn, lại quay qua nhìn cô một chút rồi cười sung sướng.
Thôi, con bé mới ba tuổi.
Tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng cô là một người có linh hồn của người trưởng thành, không thể đi tính toán với con bé được.
Khương Khương vội vã khoe với chị mình có thể xếp được một căn phòng xinh đẹp, nên rất nhanh đã xếp xong.
Đem xếp nốt cái nóc nhà cuối cùng, người khác có thể cảm thấy rất xấu nhưng đối với Khương Khương đây đã rất hoàn mỹ rồi, mặt mày hớn hở khoe khoang với chị gái.
" Chị, chị nhìn xem căn phòng em xếp có đẹp hay không?"
Khương Khả cúi đầu nhìn xem, mím môi hồng, mang theo tia trầm mặc, không nói lời nào.
Cô không nghĩ sẽ khen con bé.
Nhưng nói khó coi thì không thích hợp.
Cân nhắc một chút, cô đưa tay về phía mẹ, muốn đi chỗ khác, không muốn cùng con bé ở đây:
" Mẹ, muốn ôm."
Khương Khương chớp chớp đôi mắt lại chớp chớp đôi mắt, lại níu chặt lỗ tai của mình, cúi đầu xuống nhìn phòng ở mình xếp. Buồn bực cực kì: " Chị giống như không quá thích phòng ở cô xếp a, cô xếp rõ ràng cực kỳ đẹp mắt, sao lại không thích?"
A, nhất định là chị ấy cảm thấy chơi xếp gỗ rất chán.
Không sao hết.
Khương Khương nhảy xuống sô pha, sau đó liền chạy tới phòng đồ chơi của cô, một lúc sau, liền ôm ra một rương đồ chơi nhỏ, một bên chạy chậm ra, một bên lớn tiếng nói:
" Chị ơi, em còn có rất nhiều món đò chơi a, chúng ta cùng nhau chơi đi."