Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 59: Đều Đã Qua Rồi!




Ân Thiên Cát sờ sờ cái bụng nhỏ, cảm nhận được sự tồn tại của bảo bảo vô cùng chân thật, lúc này mới thở ra một hơi yên tâm thả lỏng người.


"giờ này chắc bác gái đã tỉnh rồi đi!" cậu nhìn nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian một chút rồi quay sang người ngồi bên cạnh "sao anh không sang đó thăm bác gái đi?"


"đợi em tỉnh dậy trước, có Dao nhi ở đó rồi mà!" Tống Hàn Quân cưng chiều bẹo má cậu một cái.


"vậy tỉnh rồi này, anh mau qua đó đi!" Ân Thiên Cát nghiêng đầu né, hất cằm về phía cửa.


"đã hơn một ngày không ăn uống gì rồi, không đói sao?" Tống Hàn Quân vẫn ngồi lì ở cạnh cậu, không chịu nhúc nhích.


"em nhờ anh  Thiên Vũ đi mua là được rồi, đi nhanh đi!!" Ân Thiên Cát không kiên nhẫn đẩy đẩy người ra xa.


Cứ ngỡ sẽ đuổi được người đi, không ngờ Ân Thiên Vũ lại vô cảm bồi lại một câu "người của ai nấy chăm!" rồi nghe điện thọai.


Ân Thiên Cát "..."


Tống Hàn Quân nhếch môi cười cười, lại dính lấy bảo bối nhà mình.


"Thiên Cát sao? Tỉnh rồi, còn có vẻ rất sung sức!" Ân Thiên Vũ vừa rung đùi vừa trả lời điện thọai.


[thật sao? Tỉnh là tốt rồi, còn tưởng cậu ấy sẽ ngất mấy ngày...] Diệp Tần Phong ở nhà vừa trông Tĩnh nhi vừa lo lắng cho Ân Thiên Cát, cậu ấy mang thai, hơn nữa còn là song thai, nhỡ xảy ra chuyện gì bất trắc thì biết làm sao.


"yên tâm đi, nó vẫn còn sức sai khiến anh đấy, em không phải lo đâu!" Ân Thiên Vũ liếc nhìn em mình, công khai nói xấu.


"EM SAI CÁI GÌ?? ANH CÒN CHẲNG ĐỒNG Ý GIÚP CƠ ĐẤY!!!" Ân Thiên Cát trừng mắt nghiến răng, không cam tâm bị hắn bêu rếu như vậy.


"đấy em nghe không? Khí lực lớn như vậy!" Ân Thiên Vũ ung dung nói vào điện thọai.


"...!!!!!"


Đầu dây bên kia chỉ nghe được tiếng cười bất lực từ Diệp Tần Phong, chẳng biết nói thêm gì nữa.


"Tĩnh nhi ngủ rồi sao?" Ân Thiên Vũ bất chợt đổi chủ đề.


[vẫn chưa, đang bi bo nói gì đó, em không nghe gì được...] Diệp Tần Phong cười hạnh phúc nhìn bé con nghịch ngợm đang nằm cạnh mình.


Ân Thiên Vũ không nói không rằng đưa điện thọai cho Ân Thiên Cát.


"???" Ân Thiên Cát không hiểu lắm, nhíu mày cầm lấy điện thọai, áp lên tai.


Từ xa đã nghe được tiếng bé con i i a a vô cùng sống động, mặc dù không hiểu gì cả nhưng Ân Thiên Cát vẫn rất vui vẻ, tựa đầu lên vai Tống Hàn Quân mà nghe "Tĩnh nhi aa, nhớ con chết mất!"


Bên kia rất nhanh lại i a đáp lại.


Mỗi lần Ân Thiên Cát nói xong một câu liền nghe được hồi đáp cực nhanh từ phía Tĩnh nhi. Hai chú cháu cứ i a với nhau như vậy mãi, đến khi bé con buồn ngủ quấy khóc mới thôi.


"tạm biệt Tĩnh nhi aa!"


[cậu cố gắng tịnh dưỡng cho khỏe đấy!] Diệp Tần Phong ân cần quan tâm.


"được, cám ơn anh!"


Ân Thiên Cát trả điện thọai lại cho anh mình, tâm trạng thực sự tốt hơn rất nhiều.


Cậu nhìn lại, sao nãy giờ Tống Hàn Quân còn chưa chịu đi, vừa định mở miệng đuổi người tiếp thì cửa phòng mở ra.


"Thiên Cát! Tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không khỏe nữa không?" Lâm Mỹ Cơ vừa đi thăm Trịnh Tú Quân về, trên đường vẫn lo lắng thằng bé không biết có chịu nổi không.


"con không sao, mẹ đừng lo nữa!" Ân Thiên Cát lắc đầu.


"không lo được sao?" Ân Kiến Hạo gằng giọng, sau đó lại thở dài, kéo ghế ngồi cạnh giường.


"ba... xin lỗi!" Ân Thiên Cát cúi đầu nhỏ giọng.


"không sao là tốt rồi, còn xin lỗi cái gì?" Lâm Mỹ Cơ ôm Ân Thiên Cát vào lòng, xót xa muốn chết.


"vâng... Con biết rồi!" cậu gật gật đầu nhỏ, cảm thấy ấm áp vô cùng.


"đúng rồi, Hàn Quân, con mau sang đó với bà ấy đi!" Lâm Mỹ Cơ nhìn hắn.


"vâng, con sang ngay!" lần này Tống Hàn Quân lại rất ngoan ngoãn nghe lời, không như vừa rồi day dưa với cậu nữa.


"ân, bà ấy mong con lắm." Lâm Mỹ Cơ gật đầu nhẹ.


Đợi Tống Hàn Quân rời khỏi, Lâm Mỹ Cơ mới mang cháo nóng vừa mua dưới căn tin bệnh viện ra, cẩn thận thổi nguội.


"trước con ăn cái này đi, lát nữa về nhà mẹ sẽ nấu canh hầm cho con!"


"vâng."


"có buồn nôn không?"


"không có!"


Bước sang tháng thứ ba, Ân Thiên Cát không còn kén ăn nữa, có thể tự do ăn tất cả. Cũng có thể vì thế mà các bảo bảo mới lớn nhanh như vậy.


Chưa gì đã thấy bụng rồi!


.
.
.


Sau khi cắt được khối u trong não, Trịnh Tú Quân hồi phục khá nhanh, hai tháng sau đã có thể đi lại bình thường, nói chuyện thoải mái như trước.


Trải qua cảm giác hãi hùng khi đứng trước vực thẳm, tưởng chừng như chỉ còn một giây nữa liền ngã xuống dưới tan xương nát thịt nhưng lại được Ân Thiên Cát tận lực cứu vớt cái mạng già này, bà đã không còn gay gắt với cậu như trước kia nữa, ngược lại còn thành tâm đối mặt với người mà mình từng rắp tâm muốn hại, cúi đầu xin lỗi.


"bác gái, đừng như vậy, chuyện đã qua, con không nhớ nữa đâu!" Ân Thiên Cát vội đỡ lấy người phụ nữ trước mặt.


"dù sao bác vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với con, xin lỗi là điều bác phải làm." bà nhẹ giọng, so với một Trịnh Tú Quân mưu mô tính kế của trước đây hoàn toàn là hai người khác biệt.


Ân Thiên Cát lắc đầu không nói.


"bảo bảo lớn nhiều rồi này." Trịnh Tú Quân vươn tay đến, nhẹ nhàng sờ lên bụng cậu, mỉm cười hiền hậu "sắp sáu tháng rồi đi?"


Hiện tại bụng cậu đã to lên rất nhiều, không thể giấu được nữa. Vòng cung mới ngày nào còn mập mờ không thấy rõ nay đã cong lên trông thấy, sắp vượt mặt rồi a.


"vâng, mười ngày nữa tròn sáu tháng a." Ân Thiên Cát chống hai tay về phía sau trụ vững thân thể, phơi bụng rõ hơn nữa để Trịnh Tú Quân dễ dàng cảm nhận.


"bảo bảo có nghịch không?" bà xoa bụng cậu đến hăng say, lơ đãng hỏi.


"rất nghịch, ở trong đấy nháo mãi thôi!" Ân Thiên Cát cười to, một tay đỡ dưới bụng.


"chắc mệt lắm?" Trịnh Tú Quân nhìn cậu "cực khổ cho con rồi!"


"không có... Ngược lại con cảm thấy rất kì diệu!"


Cả đời này cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày trong bụng mình lại tồn tại lọai sinh mệnh nhỏ bé mà vốn chỉ có phụ nữ mới có thể này. Hơn nữa còn là song bào thai. Mỗi ngày đều ngắm hai bảo bảo từng chút lớn lên, đôi lúc sẽ hồ nháo quẩy đạp khiến cậu có chút thở không thông, nhưng vẫn là... thích lắm!!!


Cảm giác ấy thật sự rất khó diễn tả, bất cứ từ ngữ nào cũng không đủ để biểu lộ hết sự kì diệu này!


"bác sẽ không ghét những đứa bé... chui ra từ bụng của một nam nhân như con chứ?" Ân Thiên Cát suy nghĩ vấn đề này rất lâu, bây giờ mới ấp úng hỏi.


"sinh mệnh quý giá như vậy..." Trịnh Tú Quân vẫn vuốt ve bụng của cậu, không nhanh không chậm đáp "sao lại ghét được?"