Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 55: Có Thể Nào Là Song Thai Không?




"sư huynh, Trịnh phu nhân sao rồi?" Ân Thiên Cát vừa đến trước cửa phòng bệnh liền tóm lấy tay Liêu Vỹ Hạ, khẩn trương hỏi.


"Thiên Cát? thật đúng lúc, cùng tôi vào trong đi!" Liêu Vỹ Hạ dường như đang bí bách, nhìn thấy Ân Thiên Cát đến như cứu tinh vậy, lập tức kéo cậu vào.


Tống Hàn Quân không có đi theo, chỉ đứng ở ngoài, dựa tường lo lắng. 


Một lúc sau, một nữ y tá gấp gáp chạy ra ngoài, rồi lại hối hả mang theo khay dụng cụ y tế lao vào trong. Tim Tống Hàn Quân như đang treo trên miệng núi lửa sắp sửa phun trào vậy, bất thình lình liền có thể rơi xuống và cháy rụi trong nham thạch sôi ùn ụt bên dưới.


Cứ như vậy, hai tiếng đồng hồ chậm chạp trôi qua, hắn cảm thấy mình như hít thở không thông nữa, sắp nghẹt chết rồi! Tống Nguyệt Dao vì chuyện của công ty không thể đến, hắn cũng không có báo cho cô biết mẹ đang nguy hiểm như thế nào, chỉ âm thầm chịu đựng một mình.


Ngay chính giây phút hắn dường như muốn sụp đổ, cửa phòng bệnh bất chợt mở ra, Liêu Vỹ Hạ cùng Ân Thiên Cát song song bước ra, thở phào như trút bỏ được gánh nặng.


"sao rồi?" Tống Hàn Quân nuốt nước bọt, gắng sức bước đến.


Liêu Vỹ Hạ chỉ cười, nhường cho Ân Thiên Cát nói.


Cậu nhìn hắn, lắc đầu nhẹ, trên môi nở ra một nụ cười "không sao rồi."


Tống Hàn Quân lúc này mới buông bỏ áp lực trong lòng xuống, gật đầu liên tục.


"tôi đi trước, hai người cứ từ từ nói." Liêu Vỹ Hạ nghiêng đầu nhìn bọn họ một cái, sau đó quay đi.


"được rồi, tạm thời không phải lo nữa, nhưng là..." Ân Thiên Cát kéo hắn ngồi xuống ghế "chúng ta phải đặc biệt chăm sóc bác gái, tịnh dưỡng thật tốt, nếu không có gì thay đổi, khoảng hai tháng sau sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u..."


"được, anh biết rồi!" Tống Hàn Quân gật đầu, lấy khăn giấy từ trong túi áo lau đi mấy giọt mồ hôi trên cổ cậu.


"anh vào trong đi, chắc bác gái cũng tỉnh rồi!" Ân Thiên Cát bắt lấy tay hắn, lấy khăn tự mình lau, sau đó đẩy đẩy người đi.


"em không vào sao?" Tống Hàn Quân nhìn cậu.


"không, em ngồi nghỉ một lúc, anh cứ vào trong đi!" cậu hất cằm về phía cửa phòng đối diện.


"...." hắn không nhúc nhích.


"đi mau đi!!! nhìn cái gì aa?" cậu đứng dậy, ra sức đẩy hắn.


"...."


"...."


"...."


"... được rồi, trong đó mùi khử trùng rất nặng, em ở trong đó hai tiếng rồi, anh còn muốn em vào nữa sao?" Ân Thiên Cát một tay xoa bụng một tay che mũi.


"... cũng đúng, vậy anh vào trong một lát, sẽ ra ngay!" Tống Hàn Quân ngộ ra chân lí, nhanh như chớp đẩy cửa vào trong.


Thật ra hắn đã nghĩ, Ân Thiên Cát vẫn còn một chút ác cảm với mẹ mình mới không chịu vào, bất quá rất nhanh hắn đã tự bác bỏ lý do này, bởi vì nếu vẫn còn ác cảm, hà tất phải cất công chạy gấp rút vào đây để cứu mẹ làm gì?


Mặc dù vừa rồi cậu đã giải thích, nhưng hắn vẫn không tin chỉ vì lí do này mà Ân Thiên Cát sống chết không chịu vào.


Nhưng vẫn là thôi đi, nếu đã không muốn vào thì thôi vậy.


Đợi đến khi cánh cửa kia khép lại, Ân Thiên Cát mới nhắm mắt dựa vào ghế, thở dài nâng tay xoa xoa bụng nhỏ nhiều hơn. 


Làm sao có thể vào?


Trịnh Tú Quân khẳng định vẫn không thể chấp nhận mình, mà tình hình hiện tại, bà ấy càng không được nhận thêm bất kì sự kích động nào nữa. Lỡ như vào đó rồi, bà ấy trợn trắng hai mắt rồi lịm luôn thì Như Lai Phật Tổ giáng thế cũng không cứu nổi...


Vẫn nên ở ngoài thì hơn... Chờ hai tháng nữa phẫu thuật xong rồi tính...


Dường như vì mệt quá, Ân Thiên Cát vô thức thiếp đi, tựa đầu vào tường.


"Thiên Cát? Thiên Cát ca ca!!" 


Đang trong mộng đẹp, Ân Thiên Cát cảm giác như có ai đó đẩy đẩy vai mình, mơ màng tỉnh dậy.


Cậu dụi dụi mắt, lúc nhận ra người kia là ai liền có chút ngạc nhiên "Dao nhi?"


"ca... thật lâu rồi không gặp đó!" Tống Nguyệt Dao mừng rỡ ngồi xuống cạnh cậu "sáu năm rồi..."


"lâu thật...." Ân Thiên Cát cười cười "năm đó còn là một cô bé nghịch ngợm bướng bỉnh, bây giờ trở thành thiếu nữ xinh đẹp như vậy rồi."


Sáu năm trước, dù Trịnh Tú Quân rất không hài lòng với Ân Thiên Cát, nhưng ngược lại cậu rất được lòng với cô em gái tinh nghịch của Tống Hàn Quân. Những lúc hắn bận, Tống Nguyệt Dao sẽ chạy đến thay hắn bầu bạn với cậu, không những sở thích âm nhạc giống nhau, mà ngay cả gu thời trang, ẩm thực cùng thể thao cũng rất hợp. Hai người họ suốt ngày thao thao bất tuyệt, phải nói là trừ Tống Hàn Quân và Ân Kiều ra thì chỉ còn lại Tống Nguyệt Dao mới có thể khiến cậu nói chuyện nhiều như vậy.


Tuy nhiên, việc hai trai mình và Thiên Cát ca ca xảy ra biến cố lớn cô không hề hay biết, cho đến tận bây giờ, cô vẫn không hiểu, đang yên đang lành, tại sao hai người họ đùng một cái liền mất liên lạc, từ bỏ nhau như vậy. Chẳng lẽ lại vì mẹ không thích thì hai người chia tay? Không thể nào!


"em vẫn như vậy thôi a... À mà, sao anh ở đây?" Tống Nguyệt Dao tròn mắt.


"à, anh đến cùng các sư huynh xem xét bệnh tình của bác gái..." Ân Thiên Cát có chút không tự nhiên.


"mẹ em sao rồi? Có tiến triển không?" Tống Nguyệt Dao sốt ruột kéo kéo tay cậu.


"không sao rồi, dự định hai tháng sau sẽ tiến hành phẩu thuật cắt bỏ khối u cho bà ấy..."


"có thể cắt sao? Thật tốt quá!!!" Tống Nguyệt Dao vui mừng nhảy cẩn lên.


"ân, mau vào thăm bác ấy đi!" Ân Thiên Cát phất tay.


"được, cám ơn Thiên Cát ca ca!" Tống Nguyệt Dao cười tươi.


"mà này, nhớ đừng nói với bác gái anh ở đây, bác ấy không thể kích động được đâu!" Ân Thiên Cát nhỏ giọng căn dặn.


"...." Tống Nguyệt Dao ngập ngừng một lúc, rồi gật đầu.


Chính cô cũng thấy Ân Thiên Cát đã chịu rất nhiều ủy khuất rồi, năm xưa như vậy, bây giờ cũng như vậy...


.
.
.


Chớp mắt đã hơn một tháng nữa trôi qua, bệnh tình của Trịnh Tú Quân mỗi lúc một khá hơn, sức khỏe hồi phục tương đối ổn định sớm hơn dự đoán của các bác sĩ, đã đủ điều kiện để tiến hành phẫu thuật.


Mà cũng trong hơn một tháng này, tiểu bảo vảo trong bụng Ân Thiên Cát cũng rất chịu nghe lời, an phận ăn rồi ngủ, không có nháo tưng bừng như lúc trước nữa. Phải nói là mọi người đều mừng rỡ khi nhìn thấy Ân Thiên Cát có thể ăn uống bình thường trở lại. Nhìn xem lúc trước, sắp gầy trơ xương rồi!!!


"tuần sau liền có thể để bác gái phẫu thuật rồi!" Ân Thiên Cát vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, vui vẻ nói.


"ân, cám ơn em và mọi người rất nhiều." Tống Hàn Quân hôn lên môi cậu một cái.


"Hàn Quân!" Ân Thiên Cát bất chợt gọi tên hắn.


"anh đây!" Tống Hàn Quân ôn nhu đáp.


Ân Thiên Cát cầm lấy bàn tay thô to của hắn, đặt lên bụng mình "có phải bảo bảo lớn quá nhanh không?"


Chỉ mới gần ba tháng, nhưng dường như bụng của cậu đã có chút thay đổi, nhìn kỹ liền thấy mập mờ một đường cong không rõ lắm. Nhưng chạm vào đích thị là đã to lên rồi a.


Tống Hàn Quân xoa xoa mấy vòng, mỉm cười hôn lên má cậu "em nói xem, nếu là song thai thì sao?"


"...."


"thực sự to hơn bình thường! Nếu không phải em tăng cân... thì chỉ còn một nguyên nhân này thôi!"


"...." Ân Thiên Cát chớp chớp mắt, gỡ tay hắn ra khỏi bụng mình, nhìn chỗ khác "em tăng cân đấy!"


Cái gì mà song thai? Lần trước thấy Tần Phong vật vã đến lã cả người với đem Tĩnh nhi sinh ra được, nghĩ lại còn thấy sợ... Hiện tại nếu thật sự là song thai...nghĩ thôi cũng không dám nghĩ đến lúc bụng to đau thắt gò cứng lại, gồng mình sinh hai lượt... Đáng sợ!!!!!