"con muốn tìm ai thì cứ việc, những gì cần nói mẹ đã nói, tin hay không tùy con!" Trịnh Tú Quân chẳng có gì là sợ hãi, chỉ điềm nhiên nhấp trà.
"được, tốt nhất như mẹ nói, cũng hy vọng mẹ đừng giở trò!!" Tống Hàn Quân lạnh nhạt, nói chính xác hơn là đang kiềm nén cơn giận của mình với bà "nhưng vẫn là phiền mẹ giải thích một chút!"
Nói rồi hắn chỉ tay vào đống ảnh hắn vừa vung trên bàn.
Trịnh Tú Quân lại lia mắt đến tay hắn, nhìn một lúc rồi đáp "mẹ đi bàn công việc cũng phải báo cáo với con sao?"
"đương nhiên không cần, con không có hứng thú với công việc của mẹ, nhưng người mẹ hợp tác... liên quan đến con, con không có quyền hỏi sao?" Tống Hàn Quân mặt không biến sắc, nhìn thẳng vào mắt bà.
"thế liên quan gì đến con?" Trịnh Tú Quân lại nhấp thêm một lần trà.
"năm đó, đám nhân viên trên du thuyền đâu chỉ có bấy nhiêu người đó... Đúng không?" ánh mắt Tống Hàn Quân bỗng nhiên sắc lại.
Trịnh Tú Quân thẳng thắng đối diện với thái độ tra hỏi của hắn, điềm tĩnh đáp "chỉ có bấy nhiêu!"
"ý mẹ là, Đinh Kiệt lúc đó... cũng là một trong số ba mươi nhân viên?"
_______Sáu năm trước_______
Một thiếu niên tinh nghịch đang xoắn cao tay áo dài, khuôn mặt nghiêm túc cực kì, ánh mắt chăm chú vào điện thoại dần đen đi tám phần.
"sao thế?" một nam nhân khác khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng lịch lãm vô cùng, vừa mở cửa bước vào liền thấy gương mặt thiếu niên kia khó nhìn như vậy không khỏi đi đến quan tâm.
"hừ...!!!" thiếu niên kia giận dữ gầm lên một tiếng, ném điện thọai qua một bên.
"đừng giận đừng giận, nào lại đây!" nam nhân kia vội kéo người vào lòng, nhẹ nhàng ôm người về phía sofa "kem bạc hà em thích nhất, không giận nữa nhé!"
"giận!!" thiếu niên kia nghiến răng, nhưng tay đã mò đến bên ly kem đẹp mắt, dùng thìa cắm vào... ngoạm một cái rõ to.
"vẫn giận sao? Game thôi mà, sao phải tức giận như vậy?" nam nhân bên cạnh nhẹ nhàng vươn tay vén mấy sợi tóc mái của thiếu niên kia lên, ôn tồn hỏi.
"Hàn Quân, anh nói xem, tại sao em đánh nhiều lần như vậy mà vẫn không thắng được? Rõ ràng binh tướng của em đều xịn hơn, nhân phẩm cũng cao hơn, sao lại thua chứ???" thiếu niên nghe đến 'game' lại giận ra mặt, quay đầu nhìn nam nhân phía sau, bức bối hỏi.
Giọng điệu thì dỗi hờn cau có, nhưng kem trên tay thì vẫn cầm, miệng vẫn còn nhai nhóp nhép, trông buồn cười chết được.
Tống Hàn Quân yêu chết cái dáng vẻ đáng yêu này của cậu, kiềm lòng không đặng lại đặt lên đôi môi nghịch ngợm ấy một nụ hôn.
"ưm... em đang rất tức giận đó!!" Ân Thiên Cát đẩy đẩy mặt nam nhân kia ra, nhấn mạnh từng chữ.
Nói xong tay lại lấy kem ăn.
"vậy làm gì mới hết giận?" Tống Hàn Quân nhướng một bên mày.
Ân Thiên Cát vừa chép chép miệng nhỏ vừa nói "không biết, tóm lại vẫn rất giận!"
"anh đánh giúp em được không?" Tống Hàn Quân vừa hỏi vừa với tay cầm điện thọai của cậu lên.
"khônh cần!" Ân Thiên Cát thô bạo giật điện thọai lại, quăng lên nệm "không đánh nữa!"
"vậy anh gọi thêm một phần kem nữa?" hắn nhịn cười, hỏi cậu.
"không ăn!"
Miệng hùng hồn bảo không ăn, nhưng tay cầm thìa lại quét qua quét lại, quét đến sạch boong ly kem trong tay.
"thật sao?" Tống Hàn Quân nhếch môi, hắng giọng mấy cái lại dỗ dành "hai phần?"
"ba phần!!" Ân Thiên Cát trả giá.
"được ba phần, khuyến mãi thêm một Tống công tử đẹp trai tiêu soái này!" Tống Hàn Quân vỗ vỗ ngực tự cao.
"khuyến mãi anh?" Ân Thiên Cát khinh bỉ chề môi "thôi thì không cần! Ba phần kem là đủ rồi"
"..." Tống Hàn Quân đang cười rạng rỡ lại bị Ân Thiên Cát tạt một gáo nước lạnh, ủy khuất đi ra ngoài.
Đợi sau khi hắn rời đi, Ân Thiên Cát cười như được mùa, lại quơ tay cầm lấy điện thọai.
Lúc nãy vừa thua cậu liền bực tức tắt điện thọai ngay, hiện tại mở lên lại thấy màn hình hiển thị hai chữ "YOU LOSE!" to tướng, nụ cười trên môi liền héo queo, đanh đá bạo lực ấn ấn mấy cái...
GỠ CÀI ĐẶT GAME...
Trong lúc Tống Hàn Quân xuống sảnh lấy thêm kem để dỗ dành bảo bối nhà mình, Ân Thiên Cát ở trên phòng buồn chán không có việc gì làm bèn mở cửa sổ ra ngắm biển một chút.
Đúng vậy, là ngắm biển!
Bọn họ đang ở trên một chiếc du thuyền cực kì nguy nga tráng lệ, nơi có lẽ chỉ dành cho những quý tộc sang trọng phương tây thích du ngoạm ngắm cảnh mà thôi.
Biển rộng bao la, từng cơn sóng nhỏ nhấp nhô từng hồi. Những gì cậu thấy, đơn giản chỉ là một màu xanh tươi mát của biển khơi, của chân trời, và cảm giác xa xăm hãi hùng, không biết bản thân rồi sẽ đi đến nơi nào... Có thể êm đềm bình yên bước đi cùng hắn hay không.
"Cát nhi!"
Suy nghĩ mỗi lúc một mơ hồ, đúng lúc lại bị thanh âm của Tống Hàn Quân gọi trở về thực tại.
"nghĩ gì vậy? Gọi mấy lần cũng không nghe!" Tống Hàn Quân đặt cái khay tròn chứa đủ ba phần kem bạc hà của Ân Thiên Cát xuống bàn, còn mình tiến đến bên cạnh cậu, lần nữa ôm người vào lòng.
"không có gì, cảnh đẹp mà thôi!" Ân Thiên Cát khẽ lắc đầu "chúng ta đi đâu?"
"em muốn đi đâu?" Tống Hàn Quân thì thầm bên tai cậu.
"đi ngủ!!"
"..."
Sát phong cảnh thực sự!!!
Nhìn vẻ mặt không nói nên lời của Tống Hàn Quân, Ân Thiên Cát lại phụt cười nghiêng ngã, cười đến tóc tai bị gió bên ngoài thổi rối tung rối bù, trong cực kỳ...
"em ngày càng nghịch ngợm!" Tống Hàn Quân bất lực kéo người vào trong, sau đó quay ra đóng cửa sổ lại.
Ân Thiên Cát lại tủm tỉm cười, tung tăng đi đến thưởng thức món khóai khẩu của mình, vừa ăn vừa trêu hắn, quả thật là thú vui vô cùng 'tao nhã'.
Bị trêu đến chịu hết nổi, Tống Hàn Quân nhào qua giành lấy kem từ trên tay cậu. Dáng người Ân Thiên Cát vốn nhỏ hơn hắn một chút, bị đẩy một cái liền mất thế ngã ra sofa, trực tiếp bị Tống Hàn Quân đè lên.
"làm gì? Đang ăn cơ mà!?!" hai mắt cậu bỗng tròn xoe ngoan ngoãn lạ thường.
"làm gì? Làm chuyện nên làm!" nụ cười trên môi hắn ngày một gian manh, thanh âm trầm thấp hơn bình thường, muốn bao nhiêu gợi tình liền có bấy nhiêu.
"này này... này... làm gì chứ, ngồi dậy đi, em còn chưa ăn..."
Ân Thiên Cát hiếm khi lúng túng trước mặt hắn, lúc này bị đè đến gượng gạo, chỉ còn cách dùng đôi tay mảnh khảnh của mình vỗ 'bộp bộp' lên cơ ngực rắn chắc kia, nhỏ giọng lãng tránh.
"anh cũng chưa ăn!" Tống Hàn Quân lại cúi thấp đầu xuống một chút, dùng chóp mũi của mình cọ cọ lên mũi cậu.
Tuy chỉ là hành động nhỏ, nhưng hiệu quả cực kì đáng ghi nhận.
Ân Thiên Cát dưới thân Tống Hàn Quân xung động mãnh liệt, như có một dòng điện trăm ngàn vôn xẹt ngang qua... Thoáng chốc liền hai má đỏ hồng, luống cuống đưa hai tay lên che mặt.