Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

Chương 10: Đừng Phí Công Phí Sức Vì Tôi Nữa!




Diệp Tần Phong một mặt lạnh lẽo, bước ra khỏi quán bar. Trên đường về liên tục suy nghĩ, suýt chút lại tông vào xe phía trước. Cậu vội ấn phanh, đầu đập nhẹ vào vô lăng, choáng váng một hồi.


Xe phía sau cũng dừng lại, một nam nhân xuống xe, tiến lại gõ lên cửa kính.


"cậu không sao chứ?", Ân Thiên Vũ vội vàng "Tần Phong!"


Kì thật Ân Thiên Vũ chưa về, vẫn là đỗ xe ở đối diện chờ cậu.


Diệp Tần Phong mơ màng một lúc, sau đó nặng nề ngẩn đầu lên.


"Tần Phong! Mở cửa!", Ân Thiên Vũ gấp gáp đập cửa.


Chẳng hiểu vì sao mình lại cuống như vậy, cũng chỉ là va chạm nhẹ mà thôi!


Diệp Tần Phong ấn mở cửa xe, nhìn hắn "sao anh ở đây?"


"tôi có việc ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cậu từ quán bar chạy ra!", Ân Thiên Vũ bình tĩnh nói dối.


"ờ...", Diệp Tần Phong cũng không nghi ngờ gì, chỉ khẽ gật đầu.


"cậu không sao chứ? Thế nào lại bất cẩn vậy?", Ân Thiên Vũ gấp gáp hỏi thăm.


"tôi... Vừa rồi có uống chút rượu thôi, không sao!", Diệp Tần Phong che giấu suy nghĩ, vờ xoa xoa đầu mình.


Ân Thiên Vũ nhìn cậu một chút, cũng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cậu, nên mở cửa xe "hay là tôi đưa cậu về, xe ở đây tôi gọi người đến lái về sau!"


Diệp Tần Phong cũng đồng ý, theo hắn lên xe.


Có một điều Ân Thiên Vũ không nói ra. Chính là trên người cậu ta...còn có mùi nước hoa của phụ nữ!


Diệp Tần Phong sau khi lên xe, liền ngã ra ghế mệt mỏi. Trong đầu vẫn lẩn quẩn đống suy nghĩ hỗn tạp kia, không cách nào thoát ra được.


Làm sao để bảo vệ Tiêu nhi đây?


Về đến nhà, Diệp Tần Phong vào trong tắm trước, còn Ân Thiên Vũ lái xe vào bãi đậu. Thuận tiện gọi người đến mang xe của Diệp Tần Phong về.


Diệp Tần Phong tắm xong, lại ngã người ra giường tiếp tục suy nghĩ.


Vừa lúc cửa mở ra, là Ân Thiên Vũ.


"trà giải rượu, uống đi, sáng mai sẽ không nhức đầu!", hắn mang tách trà nhỏ đến cho cậu.


"cám ơn!", Diệp Tần Phong ngồi dậy, nhận lấy tách trà rồi uống nhanh.


"cãi nhau với bạn gái sao?", Ân Thiên Vũ chọc ghẹo.


"mặt tôi giống lắm sao?", Diệp Tần Phong liếc hắn.


Ân Thiên Vũ lại không biết sống chết, gật đầu một cái.


"giống cái đầu anh!", Diệp Tần Phong dữ tợn.


"thế tại sao khó chịu vậy?", Ân Thiên Vũ cười cười.


"không có gì!", Diệp Tần Phong hùng hổ.


"ờ... Vậy tôi về phòng trước!", nói xong Ân Thiên Vũ xoay người đi, trong lòng cảm thấy không vui.


"này...", Diệp Tần Phong bất giác gọi, lại chẳng biết mình gọi để làm gì.


"sao?", Ân Thiên Vũ quay lại.


"..." nói gì bây giờ?


Ân Thiên Vũ vẫn kiên nhẫn đứng chờ.


"ngủ ngon!", Diệp Tần Phong lúng túng, nói xong liền nằm xuống, trùm chăn qua đầu.


"...", Ân Thiên Vũ buồn cười, nhưng vẫn là có chút thất vọng, cứ tưởng cậu ấy sẽ nói ra tâm sự...


"ngủ ngon!"


Ân Thiên Vũ đóng cửa phòng lại, tự mình mang ra một chai rượu vang, thong thả thưởng thức.


Kì thực hắn không hiểu được Diệp Tần Phong. Càng không hiểu được chính mình. Cậu ta không vui thì liên quan gì tới mày? Mày lo lắng cái gì? Đúng là dư hơi mà.


Càng nghĩ càng bực bội, lại ném cái ly sang một bên, trực tiếp cầm chai rượu lên, ực ực uống vào. Cuối cùng lăn ra sofa ngủ.


Diệp Tần Phong ngủ không được, nửa đêm thức dậy định xuống phòng bếp lấy nước, không ngờ nhìn thấy hắn nằm trên sofa chật chọi ngủ như chết. Trên tay còn cầm xác chai rượu.


Tâm trạng cậu phức tạp. Vừa rồi mình đâu có nói gì quá đáng đúng không? Cẩn thận suy nghĩ một chút, lại tự mình phản bác. Nhưng mà hắn uống rượu thì liên quan gì tới mình chứ? Lỡ hắn cũng cãi nhau vơi bạn gái thì sao? Mình nghĩ nhiều thế làm gì?


Sau đó liền quay đi. Uống nước xong lại đi ngang sofa. Vẫn là nhịn không được muốn đỡ hắn về phòng.


Nhưng phòng của hắn ở trên lầu, hắn lại không cho mình lên đó... Thôi thì cứ mang hắn về phòng mình. Dù sao cũng say rồi, chắc quăng hắn lên giường là ngủ thôi.


Nghĩ liền làm. Diệp Tần Phong tốn một đống sức lực đỡ hắn vào phòng. Sau đó mạnh bạo ném hắn lên giường.


Đúng là mệt muốn chết mà.


Lại còn phải giúp hắn cởi giày, mở cúc áo.


Nhưng Ân Thiên Vũ rất tự giác. Cậu vừa cởi giày của hắn xong thì ở trên hắn cũng đã cởi hết cúc áo, cứ như vậy phanh ra.


Diệp Tần Phong nhìn.


Bất tri bất giác lại nhớ đến đêm đó cuồng nhiệt bóng bỏng. Bộ ngực vô cùng ấm áp.


Lại nhớ đến lúc hắn ôm cậu vào lòng vì sợ Ân Kiều đập vỡ kính sẽ văng trúng cậu. Bộ ngực rất vững chắc.


Sau đó là một nỗi sợ hãi hùng.


Diệp Tần Phong, mày đang nghĩ cái gì vậy?


Không để cậu nghĩ nhiều, Ân Thiên Vũ không biết ngồi dậy lúc nào, nhanh chóng kéo cậu ngã xuống giường, bản thân nằm đè lên cậu.


"Ân Thiên Vũ!", Diệp Tần Phong hốt hoảng muốn đẩy hắn ra.


Bất quá Ân Thiên Vũ say rồi. Thực chất không nghe được cậu đang nói gì cả. Chỉ là mơ hồ nhìn thấy một đôi môi đỏ mọng đang nói gì đó, rất đẹp. Vậy nên cứ theo bản năng cúi đầu xuống bờ môi đang mấp máy kia, ấn một cái thật sâu.


"ưm..", Diệp Tần Phong quay đầu tránh né, vừa rồi đỡ hắn vào đã tốn không biết bao nhiêu sức, hiện tại còn bị cả người hắn đè lên làm gì còn chút sức lực nào để giằng co nữa đây?


Đúng là dẫn sói vào nhà mà! Diệp Tần Phong hối hận.


"Ân Thiên... Vũ...", cậu vất vả hét tên hắn.


Có lẽ vô dụng, hắn không hề nghe thấy.


Bỗng nhiên Ân Thiên Vũ ngồi thẳng dậy, hai đầu gối kẹp chặt hông của cậu, tay phải đan năm ngón tay vào tay cậu, nghiêm túc nói "Tần Phong!"


Cậu bị hắn làm cho hết hồn, căng thẳng nhìn hắn.


"cậu nói xem...cậu không vui thì mặc kệ cậu! Vì cớ gì tôi lại lo lắng cho cậu?", Ân Thiên Vũ như một đứa trẻ bức bối trong lòng, giọng điệu tràn đầy ủy khuất.


Diệp Tần Phong lặng người. Nhìn hắn thật lâu, cảm nhận được trái tim mình đang đập rất nhanh, rất kì lạ.


Cậu không phải ghét bỏ hắn vì chuyện tối đó, nếu không đã không đồng ý cùng hắn ở một nhà, dù là vì công việc. Nhưng chỉ là cậu không thích có người xen vào chuyện cá nhân của mình thôi! Hoàn toàn không có ý muốn giữ khoảng cách hay gì đó với hắn.


Ngẫm nghĩ lại từ khi gặp hắn, không biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra với cậu. Nhưng ít nhất cho đến hiện tại, hắn vẫn chưa hề làm hại cậu, ngọai trừ lần bị bắt và trói chặt kia thôi.


Ân Thiên Vũ tâm trí vẫn say bí tỉ, cho nên sau khi nói ra nỗi lòng, liền ngã nghiêng ngã ngửa lật sang bên cạnh, tiếp tục ngủ.


Diệp Tần Phong cười cười.


Sao cứ như trẻ con thế này?


Nhưng mà, cậu bây giờ làm sao tiếp nhận? Chuyện của Tiêu nhi còn chưa giải quyết, huống hồ...cậu biết mẹ của Ân Thiên Vũ nghĩ gì, Ân gia là một gia tộc lớn, không thể đến đời của hắn lại kết thúc. Như vậy đối với mẹ hắn và cả Ân gia đều không công bằng.


"Ân Thiên Vũ!", cậu nhìn hắn, lặng lẽ gỡ tay hắn ra khỏi tay mình, khẽ thì thầm "đừng phí công phí sức vì tôi nữa, không đáng đâu!"


Nói xong, Diệp Tần Phong có chút luyến tiếc, đưa tay vuốt ve gương mặt thân quen này. Cậu thừa nhận mình cũng có cảm giác với Ân Thiên Vũ, nên lúc gặp Lý Tiểu Vy mới có cảm giác ganh tỵ khó chịu. Những gì cậu đã thể hiện trước mặt Lâm Mỹ Cơ không phải một trăm phần trăm đều là diễn.


Chỉ là...