Tiểu Bạch Xà Thơ Ngây

Quyển 1 - Chương 7: Giải cứu




Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa chỉ biết rằng không lâu sau đó mình bị đưa sang một gian phòng lớn khác bọn đầy vứt nàng lên chiếc giường màu lam nhạt rồi bỏ đi. Cơ thể không còn sức lực nữa khiến nàng ngay cả cựa quậy cũng không có chứ đừng nói là bỏ trốn. Mà cơ thể cũng vì thế mà ngày càng trở nên nóng hơn nữa, nóng như cơ thể bị thiêu đốt vậy.

"Ưm nóng quá a" nàng khó chịu cong người lên bàn tay nhỏ vô thức chà xát lên ngực mình. Bàn chân cũng khép chặt cọ quậy muốn làm cảm giác khó chịu dưới thân biến mất

"Ưm! Khó chịu a"

Đúng lúc này cánh cửa mở toang ra rồi lại được đóng lại cẩn thận khiến nàng sợ hãi dừng động tác của mình lại. Một cái bóng dài lê thê bước tới với giọng nói đầy kinh tởm của một tên háo sắc.

"Uầy nương tử a nàng thật đẹp thật không lãng phí một vạn lượng vàng nha" người bước vô là một lão già khoảng năm mươi tuổi trang phục phẳng phiu gọn gàng với gấm vóc màu vàng đậm quý phái với dáng vẻ cao gầy khuôn mặt già lua đầy vết nhăn đặc biệt là trên cằm có một cái nốt ruồi vừa to vừa đen trông rất xấu xí khiến nàng sợ hãi. Hắn lấy tay ma sát vào nhau như một con sói thèm khát nhìn vào nàng như muốn nuốt chửng.

"Nương tử đêm nay ta sẽ cưng chiều nàng thật tốt " giọng hắn ồm ồm đầy bỉ ổi như không thể chờ thêm chút nữa mà thoát hết y phục trên người mình lộ ra tấm thân gầy gò như xác chết nổi đầy gân xanh khiến nàng càng sợ nhưng lại không trốn được.

"Cút.. Không được chạm vào ta! " nàng sợ hãi nước mắt rơi xuống mếu máo lắc lắc đầu, y phục bị nối lỏng cũng vì thế mà bị tụt xuống lộ ra chiếc yếm màu vàng nhạt cùng đôi tuyết nhũ trắng trẻo mập mạp thoát ẩn thoát hiện.

"Cảnh đẹp phơi bày trước mắt nam nhân nào sẽ bỏ qua tối nay hảo hảo sẽ đối tốt nàng" hắn bước tới phía giường nắm lấy gót chân mình kéo tới khiến nàng hét lên.

"Không! "

"Nàng ngại gì chứ? Ta sẽ nhẹ nhàng.. Ha ha nghe nói nàng là xử nữa nga ha ha ta rất thích sạch sẽ..." lão ta nhìn cô ánh mắt đỏ heo như con thú dữ nuốt nước bọt ừng ực.

Bàn tay bẩn thỉu cởi xuống y phục lộ ra bả vai trắng ngần như bánh bao khiến lão ta muốn cắn một cái.

"Không! " nàng đẩy hắn ra nhưng sức lực quá yếu chẳng khiến hắn lay chuyển.

Đáng chết vì sao nàng không còn pháp thuật chứ? Đúng lúc hắn muốn cúi xuống hôn nàng thì không biết ở đâu một lực thật lớn đánh vào khiến hắn bay ra đập mạnh vào cửa hộc ra một ngụm máu đỏ.

Mạc Thiên Lục Dã từ đâu xuất hiện đi đến bên lão ta vẫn còn đau đớn ôm ngực thấy hắn tiến đến khiến lão ta sợ hãi dùng thân lết về phía sau.

"Ngươi là.. Ai? " hắn trong lòng sợ hãi nhưng trong lòng vẫn chửi bới "khốn kiếp ngươi có biết ta là ai không? "

" Quan tri phủ Thất Giang phải không? " Mạc Thiên Lục Dã đánh mạnh vào hạ bộ của lão ta.

"Á... Đau quá... Khốn nạn ta sẽ giết cả nhà ngươi! "

"Vậy sao? " Mạc Thiên Lục Dã nhìn lão bằng  ánh mắt sắc lạnh " Vốn muốn tha cho ngươi vậy mà... Đành phải đại khai sát giới"

Hắn cầm thanh kiếm trong tay vung lên làm cho lão ta sợ hãi chưa kịp van xin liền bị một đường chém xuống cổ khiến máu vung khắp nền nhà cơ thể đang ngồi trên đất liền ngã xuống.

"Đáng đời! " Mạc Thiên Lục Dã mặc kệ tiến về phía giường lớn nhìn thân thể Bạch Tiểu Du vì cọ quậy mà y phục không nghiêm chỉnh.

"Cứu ta... Khó chịu ưm!  A khó chịu lắm a" còn khó chịu hơn bị thương nữa kia.

"Chúng đã cho người uống gì? " Nhận thấy gương mặt đỏ khác thường khiến hắn nghi ngờ.

" Không... biết a nhưng giờ rất nóng... Khó chịu" nàng cư nhiên thoát y phục trên người chỉ còn lại chiếm yếm màu vàng cùng tiết khố. Đôi chân trắng mịn cọ cọ vào nhau ngay cả trên người nàng cũng tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến hắn không kìm được.

"Ngươi trúng xuân dược? " cổ hắn khô khốc nói hạ thể cũng có biến đổi khác thường,

"Không a... Ưm khó chịu, ngươi giúp ta" cuối cùng nàng cũng không chịu nổi thoát cả chiếc yếm kia để lộ đôi tuyết nhũ trắng hồng trên đỉnh là hai hạt đào nhỏ đã căng trướng khó chịu bị một lớp mồ hôi bao quanh. Làm hắn rất đau lòng có lẽ nàng rất khó chịu đi.

"Ngươi không được làm rộn để ta giúp ngươi " hắn lấy trong túi một viên thuốc ra leo lên giường đỡ nàng dậy, trong lúc đó đầu hắn chỉ có một cảm giác là nàng thật mềm như nước vậy không xương ngay cả cánh môi của Tiểu Du cũng thật đẹp mềm mỏng khiến hắn không kìm lòng được. Mà Bạch Tiểu Du lại ngây thơ lấy thân mình chà sát vào hắn.

Bỗng cánh tay Mạc Thiên Lục Dã dừng lại đem viên thuốc vứt đi.

"Từ thuở chí kim có ai mà qua được ải mỹ nhân chứ nàng có biết mỗi đêm khi nằm cạnh nàng ta khó chịu thế nào không?  Nàng có biết vì sao ta không biến nàng thành của mình không?  Vì nàng quá giống Tiểu Thanh là muội muội của ta nhưng nàng ấy đã mất rồi ta rất sợ một khi yêu nàng, nàng cũng sẽ bỏ ta như nàng ấy"

100 năm trước Mạc Yến Thanh cũng là em gái  hắn yêu thương nhất cũng vì hắn mà chết, lúc đó đều tại hắn háo thắng mà chết cả, cũng vì đó hắn bỏ cuộc sống thần tiên của mình mà ngao du trần gian đã được 100 năm rồi.

Tác giả: Chương này đáng lẽ là H a nhưng ta lười quá!!!