Bạch Tiểu Du tức giận ra sức dãy dụa la hét: “ tên khốn thả ta ra, ta giết ngươi!” hai chân nàng thì bị trói chặt đầu thì lộn xuống đất khiến bản thân thấy thật nhục nhã vô tận. Còn nhìn tên khốn nào đó thì tự tại ngồi trên cành cây lớn thản nhiên trêu đùa nàng.
“Ngươi giỏi lắm dám đánh lén ta, được ta cho ngươi một bài học!” hắn phải dạy dỗ nàng thật đàng hoàng để tránh sau này tái diễn lôi trong túi một sợ roi da màu bạc rồi dùng sợi dây mơn trớn trên cơ thể non nớt của nàng không ngừng đe dọa.
“Ngươi biết đây là gì không? Đây là sợi dây lấy từ xương cốt một con xà tinh như ngươi nhưng đã tu luyện vạn năm bị ta thu phục và lột da luyện thành sợi roi nàng, đừng nói là ngươi cho dù là thần tiên trên trời cũng không chịu nổi quá năm roi nghĩ sao ta thử nó trên người ngươi?” hắn không hề nói quá lên thực sự hắn đã dùng rất nhiều thời gian để luyện một bộ xương cốt của đại xà thành sợi roi bạc này. Nhưng đổi lại nó còn tốt hơn gấp nhiều lần thần khí khác tuy uốn nắn dễ dàng nhưng lại có sức tàn phá vô hạn một roi này trên người bạch xà chắc rằng sẽ khiến nàng thịt nát xương tan.
“Đừng mà “ cho dù có cứng đầu thế nào nàng cũng bị hắn dọa sợ cái gì mà xương cốt đi xà ngàn năm, nàng mới chỉ là một con Bạch Xà miễn cưỡng cũng chỉ được 100 tuổi nhờ vào linh khí của cha và mẹ mà có thân hình loài người sớm hơn mấy con xà tinh khác vậy mà giờ lại bị một tên không biết thần hay quỷ đùa giỡn tánh mạng có trách thì trách số nàng thật xui xẻo.
Mạc Thiên Lục Dã thấy nàng co dúm như con mèo nhỏ nhìn hắn đầy đề phòng mà buông lỏng. Haiz dù sao thì nàng cũng chỉ là một con rắn nhỏ à không là đại nhỏ cũng chẳng uy hiếp được hắn cần gì lo lắng chứ. Nhưng nghĩ đến chuyện nàng đánh lén mình khiến hắn bực mình trên đời này hắn ghét nhất là bị đâm sau lưng vậy mà nàng lại dám phạm vào đại kị này.
“Sợ lắm hả?” hắn cười lên vung roi dọa đánh làm Bạch Tiểu Du sợ hãi nhắm mắt lại với vẻ mặt đầy cam chịu nhưng đợi mãi cũng thấy hắn chưa ra tay liền trộm mở mắt ra nhìn.
“Trông ngươi thật tội nghiệp khiến ta nhớ lại một con hổ trắng trước đây ta từng nuôi, thôi được lần này ta tha cho ngươi nhưng mà... pháp thuật và vũ khí tạm thời ta sẽ giữ lấy” hắn chỉ một luồng sáng tới trước ngực nàng phong ấn lại.
“Ngươi, được rồi thả ta ra!” giờ nàng chẳng khác gì đám người phàm kia à không phải nói là thua xa nếu gặp kẻ địch phải làm sao đây, thật lo lắng.
“Ngươi yên tâm trong thời gian này ta sẽ bảo vệ ngươi “
“Thời gian này? Cái gì ta không muốn. Ngươi không định thả ta?”
“Không muốn, vậy ngươi đừng hòng phá giải phong ấn trên người mình, khắp trốn thiên địa người giúp ngươi được chỉ đếm trên đầu ngón tay... chỉ sợ họ sẽ bỏ tâm tư vì ngươi sao?”
Mạc Thiên Lục Dã thu lại sợi dây nhấc cô chạm mặt đất tiêu diêu khoái lạc mà đi trước bỏ nàng vẫn còn thẫn thờ ở phía sau
______________________________
“Đêm nay ở đây thật sao?” cái hang động đầy tối tăm ẩm ướt khác xa nơi nàng ở trước đây.
“Lần đầu tiên ta thấy có yêu tinh kén chọn như ngươi” lấy trong túi áo một viên chân châu treo lên góc hang động để bảo vật tự phát ra ánh sáng vàng nhạt.
“Oa đẹp quá” Tiểu Du muốn chạm vào nhưng không tới lại không thể bay lên vì bị mất pháp thuật đành phải ngắm nhìn trong vô vọng. Đôi mắt nhỏ chớp chớp liên hồi
Thạch động này có vẻ là của nhện tinh nhưng bị bỏ hoang đã lâu bị mạng nhện xót lại giăng kín. Phía góc là một chiếc giường bằng đá phủ một lớ bụi đầy.Mạc Thiên Lục Dã đành dùng tay áo lau sạch sẽ bụi bặm rồi vẫy tay gọi Bạch Tiểu Du còn đang tò mò ngắm nghía viên ngọc châu.
“Du nhi qua đây. Nhanh” gọi mấy lần nhưng Tiểu Du bỏ ngoài tai không thèm quan tâm khiến hắn đành dùng phép kéo nàng lại.
“ ngủ đây sao”
“Ừ”
“Nhưng chỉ có một chiếc giường? “ chẳng nhẽ ngủ chung sao nàng không thích đâu.
“Ừm ngủ chung, ngươi thật rắc rối ta không lo ngươi thì ngại gì chứ” được ngủ chung cùng giường với hắn không phải là tốt lắm sao.
“Ta nằm dưới đất...áaa” chưa nói hết câu thì Bạch Tiểu Du đã bị Mạc Thiên Lục Dã kéo lên giường ôm chặt:“ như vậy sẽ không lạnh ngươi lên nhớ bản thân mình bây giờ chẳng khác gì người thường, hiểu không? “
“Ừm”