Từ trước đến nay không có đi ngủ muộn quá mười một giờ, hôm nay cũng không phải ngoại lê, Sở Tiền Duyên đang say giấc nồng, đột nhiên bị đánh thức bởi một hồi chuông điện thoại, mở mắt ra có một chút mê mang ngắn ngủi, lập tức hiểu ra, có một chút bực bội, mỹ nữ nha, rời giường khí lớn một chút, bình thường. Nàng duỗi ra bàn tay nhỏ bé sờ đến điện thoại, mở ra nhìn thoáng qua, ngoài ý định nhận thấy là số điện thoại của Vương Phục Hưng hiện lên. Lúc trước có chút mất hứng Sở lão sư trong nội tâm cảm thấy vui vẻ, lập tức triệt để tỉnh táo lại, ấn nút trả lời, ngữ khí nhu hòa alo một tiếng ấm áp.
Sau đó chợt nghe đến đầu bên kia điện thoại, nam nhân luôn bình tĩnh không có biểu lộ tình cảm dường như đang có chút gì đó bất thường, giọng nói khàn khàn đi rất nhiều, nói một câu ta nhớ ngươi.
Sở Tiền Duyên hơi hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên nghĩ là mình nghe lầm, thứ hai phản ứng liền cho rằng người khác gọi nhầm số, lấy điện thoại di động ra nhìn đi nhìn lại, rút cuộc xác định vừa rồi mình không có nghe sai, hơn nữa đúng là bạn trai trên danh nghĩa bây giờ của mình đang gọi tới, Sở Tiền Duyên khóe miệng thoáng nhếch lên, ngữ khí càng mềm mại, nói khẽ: “Ngươi ở đâu?”
“Phục Sinh quán bar.”
Sở Tiền Duyên ừ một tiếng, hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ gì, bật thốt lên: “Ngươi chờ ta.”
Nàng cúp điện thoại, lập tức đứng dậy xuống giường, gần nửa đêm thời gian, cũng nhìn không ra khi rời giường có chút nào lưu luyến giấc ngủ, ngâm nga bài hát chạy vào toilet rửa mặt, sau đó đơn giản mặc chiếc quần Jean cùng với một chiếc áo T-Shirt màu hồng nhạt, tùy ý sửa sang lại mái tóc một chút, trực tiếp ra khỏi phòng.
Mấy ngày nay đang vô cùng bận rộn vì công việc thâu tóm thế lực của Tề Phượng Vũ, Sở Thành Võ bây giờ mới trở về nhà, nhìn thoáng qua chất nữ bước chân nhẹ nhàng đang định xuất môn, sửng sốt một chút, cười tủm tỉm nói: “Vui vẻ như vậy, định đi đâu?”
Sở Tiền Duyên thấy thúc thúc, không có nửa điểm nhăn nhó thần sắc, ngược lại hai mắt tỏa sáng, ngăn trở Sở Thành Võ đổi đôi dép lê để đi vào nhà, ôm chặt lấy cánh tay của thúc thúc lôi lôi kéo kéo hướng ra khỏi cửa, cảm thấy giờ này có thúc thúc về thật may mắn, lại có lái xe miễn phí rồi. Sở Tiền Duyên cười nịnh nọt nói: “Thúc thúc, đưa ta qua Phục Sinh quán bar, nhanh, chúng ta bây giờ liền đi.”
Một hồi nhức đầu Sở Thành Võ đối mặt với chất nữ, hoàn toàn không có chút nào lộ ra ương ngạnh khí tức, yếu ớt hỏi một câu: “Là đi gặp Vương Phục Hưng?”
Sở Tiền Duyên dáng tươi cười vui sướng, ừ một tiếng còn chưa đủ, lại ừ một tiếng, vẻ mặt không thèmm che giấu thần sắc chờ mong chút nào.
Sở Thành Võ nội tâm bi phẫn đến cực hạn, triệt để hết cách, chất nữ của mình không hiểu ăn phải cái gì rồi, nói như thế nào cũng đều vô dụng, quyết tâm cùng tiểu tử Vương Phục Hưng kia dính lấy nhau hay sao? Sở đại thúc sắc mặt đen xì, không nói một lời, muốn quay người đi vào biệt thự, lại bị Sở Tiền Duyên sinh sinh kéo đi, Sở đại tiểu thư nhân vật thế nào? Đối mặt Hoa Đình thế giới ngầm ông chủ, cũng là thúc thúc của nàng, thật không có cái gì gọi là kính sợ chi tâm, kéo lấy hắn hướng về chiếc xe màu đen hắn vừa dừng trong sân, đưa hắn đẩy mạnh vào vị trí điều khiển xe, mình thì chạy tới ghế tay lái phụ, thắt chặt giây an toàn, cười cười nói: “Xuất phát.”
Giống như có lẽ đã bị Vương Phục Hưng giày vò ra khúc mắc, Sở Thành Võ cười khổ lái xe, không chịu nổi chất nữ bên cạnh liên tục thúc giục, liên tục tăng nhanh tốc độ, không tới mười phút đã tới cửa quán bar Phục Sinh. Trên đường đi tới tâm tình vô cùng tốt Sở Tiền Duyên bước chân nhẹ nhàng, sau khi xuống xe lập tức rảo bước về phía đại môn quán bar, còn chưa tiến vào, đã cùng Vương Phục Hưng đụng mặt ngay tại cửa.
Vương Phục Hưng sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới tiểu nương tử này sẽ đến nhanh như vậy.
Sở Tiền Duyên dừng bước, nhìn thoáng qua biểu hiện của Vương Phục Hưng, không phát hiện ra điều gì dị thường, nhỏ giọng nói: “Làm sao vậy, không đi vào chơi sao?”
“Huynh đệ bị quán bar đuổi ra khỏi cửa rồi, đi vào cũng không có ý tứ lắm, chúng ta có ý định tìm một quán ăn vỉa hè tụ họp lại, cùng một chỗ?”
Vương Phục Hưng cười nói. Cảm tính trong nháy mắt chiến thắng lý tính, ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi điện thoại cho Sở Tiền Duyên, hắn thật đúng là không mục đích gì cả, thế cho nên khi Sở Tiền Duyên tới đây, Vương Phục hưng đứng đồi mặt với nàng cũng không biết phải làm gì cả.
“Quán vỉa hè?”
Sở Tiền Duyên hơi hơi nghiêng đầu, chớp chớp con mắt nghi ngờ nói. Nàng từ nhỏ đến lớn, nơi mà tồi tàn nhất nàng từng ngôi ăn qua, đoán chừng cũng chính là quán cơm nhỏ lần trước Vương Phục Hưng mang nàng đi ăn. Đều nói làm cho nữ nhân càng nhiều thứ tốt đẹp mới chính là người đàn ông tốt nha, như thế nào Sở đại tiểu thư đã trở thành bạn gái của cái thằng Vương Phục Hưng này, trình độ lặp đi lặp lại càng nhiều lần gặp măt, địa điểm lại càng ngày càng thấp a?
“Ân, huynh đệ mời khách.”
Vương Phục Hưng cười nói, tựa hồ rất vui vẻ, hắn một thân sạch sẽ thuần túy khí chất, cười rộ lên tuy rằng không có ngọc thụ lâm phong như Yên Đế ngồi bên cạnh, nhưng lại không phải không thừa nhận, nhìn rất đẹp.
Sở Tiền Duyên nhìn thoáng qua Hổ Tử cùng Yên Đế mặt lạnh như băng đang đứng cạnh Vương Phục Hưng, ánh mắt bất động thanh sắc lướt qua ba trăm nhân dân tệ mà Tổ Tử vẫn nắm chặt, không có ý tứ nửa điểm ghét bỏ, thanh âm ôn nhu vui sướng, cười nói: “Tốt thôi, đi đâu cũng đươc, ta muốn uống bia.”
Đơn giản một câu, vô luận là Yên Đế, hay là thoạt nhìn khờ ngốc Hổ Tử, thần sắc đều rất nghiêm trọng hoảng hốt rồi thoáng qua.
Vương Phục Hưng sắc mặt bình tĩnh, gật gật đầu, lại chủ động lôi kéo tay của nàng, nói khẽ: “Tốt.”
Mấy người hướng tới chiếc Audi A6L đang đỗ trong bãi đỗ xe, còn chưa kịp ngồi vào, một chiếc xe màu đen tuyền đã lao tới, dừng ở bên cạnh mấy người, cửa sổ xe mở ra. Trước mặt chất nữ không bao giờ có nổi một chút ngạo khí của người đứng đầu thế giới ngầm Hoa Đình, Sở Thành Võ ló đầu ra, nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng, cảnh giác nói: “Tiểu tử, ngươi muốn mang Tiền Duyên đi đâu?”
“Đi tới phụ cần tìm một nơi ăn khuya. Sở tiên sinh muốn cùng đi một chỗ sao?”
Vương Phục Hưng thản nhiên nói, móc ra hộp thuốc lá, ném cho Yên Đế Hổ Tử một người một điếu, đưa cho Sở Thành Võ một điếu, cuối cùng mới châm lửa đốt một điếu thuốc cho chính mình.
Từ khi phong sinh thủy khởi, sau đó luôn luôn cùng người khác ở trong những nơi cao cấp đàm phán hặc gặp mặt Sở Thành Võ bắt lấy điếu thuốc Song Hỷ bảy đồng một bao, nhìn thoáng qua chất nữ như một con chim non đang cười tủm tỉm, nép mình vào ngực Vương Phục Hưng. Sở Thành Võ khẽ cắn môi, nhận thức một điểm vô cùng quan trọng, Sở gia Sở Tiền Duyên chính là một nữ hài bảo bối, Sở Thành Võ nhất định cẩn thận che chở lấy, vạn nhất quả thực bị Vương Phục Hưng hỗn đản này tiểu tử rót chút rượu rồi dẫn đi khách sạn, nhìn thái độ của nha đầu Tiền Duyên đối với hắn, tám chín phần mười khẳng định sẽ bị hắn ăn sạch sẽ. Đây chính là đem Sở gia khuấy động lên sự tình, tuyệt đối không thể để xảy ra được.
Vương Phục Hưng không để ý, gật gật đầu, đem Hổ Tử Yên Đế thu xếp ngồi ở ghế sau, ôn nhu đưa Sở Tiền Duyên ngồi vào phía tay lái phụ, khởi động chiếc Audi A6L chậm rãi rời đi. Tại Hoa Đình cũng coi như là đại nhân vật Sở Thành Võ đại thúc rất khổ sở, một mình lái xe chạy đi, nghiến răng nghiến lợi theo ở phía sau, một hồi vô lực.
Nếu như nói Sở Tiền Duyên vừa ý chỉ là một kẻ không biết làm gì, chỉ có lời ngon tiếng ngọt dỗ dành phụ nữ, Sở Thành Võ còn không đến mức như vậy, cháu gái của mình vô cùng thông minh, thời gian dài, sẽ phát hiện được ra bản chất, đến lúc đó mình cho người làm tiểu tử vô dụng kia phế đi hai tay hai chân, hoàn toàn là đương nhiên, thuận lý thành chương sự tình.
Nhưng Vương Phục Hưng không giống vậy.
Coi như là dùng Sở Thành Võ ánh mắt, cũng không khỏi không khen ngợi một câu, tiểu tử này, cho dù là thân thủ, tâm trí, hay cách làm người đều tìm không ra một cái tật xấu. Một nhân tài như vậy, Sở Thành Võ cũng không muốn buông tay một chút nào, có thể thu vào dưới trướng, chính là một đại tướng a. Chỉ có điều hắn sợ hãi đồng ý chuyện của cháu gái, sau này Sở gia lại rơi vào kết cục đưa sói vào nhà, cho nên hắn một mực do dự xoắn xuýt.
Sở Thành Võ nheo nheo mắt, nhìn về phía trước Audi A6L quả dừng lại ở một quán ăn khuya vỉa hè, mình cũng dừng xe lại phía sau, không tự giác châm điếu thuốc Vương Phục Hưng vừa đưa cho, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Có lẽ cho tiểu tử này một chút khảo nghiệm.”
Mấy món đồ ăn. Hai két bia.
Đều là những đồ ăn vô cùng bình thường, đấy chính là nơi ăn uống dân dã nhất của người bình thường, tự nhiên không thể có mấy món bào ngư tổ yến được. Sở Tiền Duyên vô cùng chú trọng dáng người của mình, không dám đụng đũa vào mấy món toàn dầu mỡ kia, chẳng qua nếm nếm chút bì heo. Vừa rồi lời nói ra khỏi miệng, quả nhiên theo Vương Phục Hưng uống hết phân nửa chai bia, chính là nữ hiệp nói được làm được a. Sở Thành Võ được mời đến mặc dù không có vui vẻ cho lắm, nhưng vẫn bình tĩnh dùng bữa, chỉ là trong đầu hơi buồn bực, vừa ăn vừa lầm bầm không ai nghe rõ cả.
Cái quần thể vô cùng kỳ quái, giàu nghèo vô cùng chênh lệch, hoàn toàn dựa vào Vương Phục Hưng một người tại duy trì, từ đầu tới đuôi, bầu không khí không thể gọi là êm ấm như một gia đình, nhưng cũng có chút hòa hợp.
Hổ Tử là thật tâm vui cười a, mặc dù mới tại quán bar đã làm vài ngày, nhưng tốt xấu hay vẫn là có tiền lương, trong nội tâm hắn thật sự không có hy vọng gì quá xa vời, có thể cùng hai huynh đệ từ nhỏ tới lớn ở chung cùng nhau uống rượu ăn thịt, nhìn thấy Vương Phục Hưng cùng Yên Đế đều cưới vợ, sinh ra oắt con, gọi mình cha nuôi, cuộc sống như thế, đã rất tốt đẹp rồi. Thật sự.
Cuối cùng một bữa cơm ăn xong, không sai biệt lắm đều no nê tất cả.
Một hồi chuông điện thoại di động dễ nghe đột nhiên vang lên.
Sở Tiền Duyên nhíu mày, lấy ra điện thoại di động của mình, nhìn xuống, một số điện thoại hoàn toàn xa lạ, nàng có chút nghi hoặc, ấn nút trả lời, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, nhẹ giọng alo một tiếng.
Ngồi ngay bên cạnh nàng là Vương Phục Hưng tựa hồ đã nghe được trong điện thoại di động truyền tới một giọng nam, tiếng nói rất ôn thuần, rất trẻ tuổi.
Sắc mặt đang vui vẻ cười nói của Sở Tiền Duyên đột nhiên đông cứng lại, trở lên dị thường khó coi.
Một cuốc điện thoại khá là ngắn, không biết đối phương nói gì đó, Sở Tiền Duyên cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua Vương Phục Hưng, cuối cùng nói cho đối phương biết vị trí của mình, sau đó cúp điện thoại.
Sở Thành Võ ngẩng đầu, ánh mắt yên tĩnh, toàn thân khí chất cũng tại lặng yên chuyển biến, thậm chí so với hắn vừa rồi nghiến răng nghiến lợi cùng Vương Phục Hưng chạm cốc uống bia âm trầm hơn cả vạn lần.
Có thể khiến cho chất nữ của mình sau khi nhận điện thoai, lại chỉ cần nghe qua thanh âm đã lộ ra vẻ phiền toái bất đắc dĩ này, nếu là nam nhân, tựa hồ chỉ có một.
Hoàn toàn không biết rõ tình hình, Vương Phục Hưng nhìn Sở Tiền Duyên, để đũa xuống, nói khẽ: “Làm sao vậy?”
Sở Tiền Duyên khẽ lắc đầu, chủ động nắm lấy tay Vương Phục Hưng, ôn nhu nói: “Chúng ta trước không đi, một hồi ta dẫn ngươi đi nơi này gặp một người, có được không?”
Vương Phục Hưng trong nội tâm khẽ động, biểu hiện ra lại bất động thanh sắc, vươn tay, lần thứ nhất gần như lớn mật láo xược ngay trước mặt Sở Thành Võ, sờ lên mái tóc mềm mại của Sở Tiền Duyên, gật gật đầu, nói khẽ: “Ân, không đi.”