“Anh ấy đã nói vậy thì chúng ta cũng không nên để khách nhân mất hứng a. Để tôi tới trước đi.” – Tú Anh phú bà cầm lấy một ly rượu trái cây tới trước mặt Hồng Hi, cao giọng: “Xin chào, tôi là Trần Mai Tú Anh, rất vui được gặp cô.”
Hồng Hi có hơi chột dạ nhưng nhớ lại “bài” lúc này Chính Nam dạy, cô vững tâm hơn không ít.
“Đại danh đỉnh đỉnh “Tu La” Tú Anh, Trần gia thiên kim a, rất hân hạnh được gặp. Tôi là Hồng Hi.” – Nói, cô cũng cầm lấy một ly rượu rồi cụng vào ly của Tú Anh phú bà để phát ra một tiếng va chạm nhẹ rồi ngửa đầu uống sạch.
Mọi người nhìn nhau, biểu hiện này… rõ ràng là muốn đối cứng a!
Hừ! Chúng tôi năm người đấu một mình cô, chẳng lẽ còn có thể thua hay sao.
“Khương Ngọc Ngân, hân hạnh!” – Ngọc Ngân phú bà cũng tới tới một ly.
“Hân hạnh!”
“Vũ Tuyết, rất vui được quen biết.”
“Hân hạnh..”
“Nguyệt Vịnh, chỉ giáo!”
“Tân Tinh Bảng thứ 14 a, hân hạnh…”
“Vũ Vân, hân hạnh!”
“Hân… hạnh…”
…
Hồng Hi bị dồn dập mời rượu liên tiếp cũng có chút chịu không nổi.
Rượu trái cây này mặc dù dễ uống, cũng không phải rất nồng nhưng tình hình hiện tại là cô không dám dùng nguyên khí luyện hóa rượu, cứ uống như một người bình thường nên cảm giác rất khó chịu.
“Tốt lắm, trước lạ sau quen a.” – Chính Nam cao giọng: “Mặc dù gọi là tiệc rượu nhưng không nên chỉ uống rượu đâu, mỗi người ăn một chút đi.”
“Ăn… a, ăn… ăn!”
Hồng Hi nghe vậy liền chạy, cô sợ lại bị mời dồn dập sẽ xấu mặt trước mọi người.
“Anh không phải là muốn…”
Chính Nam cầm một xiên thịt đưa tới trước miệng Tú Anh phú bà, ngăn cô nói ra phần phía sau: “Có ý tưởng nhưng nên để nó diễn ra thật tự nhiên.”
Mọi người nhìn nhau thở dài, “Hồng Hoa Kiếm”… chạy không thoát a.
Chính Nam biết Hồng Hi muốn hòa nhập, nhưng lại ngại tu vi và thân phận bản thân không ngang bằng nên chỉ có thể từ xa nhìn lại.
Còn Akatsuki mọi người cũng chẳng ghét Hồng Hi nhưng bài xích một người lạ là tâm lý cơ bản của đoàn đội đã quen thuộc và cùng nhau vào sinh ra tử không ít lần,.
Chính Nam là người đứng giữa buộc phải mang trên mình trách nhiệm điều hòa sự mâu thuẫn này.
Cho nên... uống rượu.
Trước cho Hồng Hi cơ hội thẳng thắn gặp gỡ mọi người, lại để Akatsuki xả hết bài xích trong lòng bằng rượu, cuối cùng bản thân đứng ra hòa giải. Cứ như vậy Chính Nam không cần làm gì nhiều nhưng đến cuối cùng lại là quan trọng nhất và có tiếng nói nhất.
"Thật cmn khâm phục bản thân, hắc hắc!"
Phần còn lại của bữa tiệc diễn ra rất đầm ấm và thân thiện. Chính Nam còn khôn khéo cùng Hồng Hi tới gặp từng người để trò chuyện cho thêm phần thân mật, giúp cô kéo gần khoảng cách với các thành viên Akatsuki.
…
Tan tiệc, Chính Nam tự mình đưa Hồng Hi về tới tận cửa phòng.
“Hôm nay cô uống không ít, nghỉ ngơi sớm đi. Sáng mai tôi cùng cô qua Dong Binh công hội hoàn tất thủ tục.”
Nói xong Chính Nam liền quay đầu đi nhưng bị Hồng Hi nắm lấy khuỷu tay giữ lại.
“Hôm nay… cảm ơn anh. Tôi biết mình không nên mặt dày mày dạn tới đây, nhất là sau khi… có suy nghĩ lợi dụng anh…”
Chính Nam quay người lại, cười: “Tôi đã nói chuyện đó chúng ta hòa nhau mà, cô không cần phải áy náy mãi như vậy. Còn chuyện cô ở đây là tôi mời mà, cứ xem như nể mặt người bạn này đi, được không?”
“Ừm…” – Không biết là do rượu, hay do nụ cười tỏa nắng kia mà Hồng Hi cảm thấy mặt mình đặc biệt nóng: “Dù… dù sao thì cũng… cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội gặp nhiều người vừa mạnh mẽ, vừa xinh đẹp như vậy.”
“Haha, cô cũng xinh đẹp và mạnh mẽ không kém họ đâu, chỉ là điều kiện tu luyện khác nhau nên có chênh lệch chút ít thôi. Sau này tiếp tục cố gắng thì tôi tin cô sẽ không thua bất kỳ ai trong số họ.”
Hồng Hi nghe được Chính Nam khen mình xinh đẹp và mạnh mẽ thì càng nóng hơn, nóng từ trên mặt nóng xuống tới dưới cổ rồi.
“Tôi hỏi cái này… hơi tế nhị, anh muốn trả lời thì trả lời, không thì bỏ qua, đừng giận tôi có được không?”
“À, cô hỏi đi, tôi sẽ suy nghĩ.” - Chính Nam càng cười tươi hơn.
Càng quan tâm người ta mới càng tò mò, mà càng tò mò thì càng lún sâu!
“Ừm… trước khi… trước khi mất trí nhớ, tu vi của anh…”
“Ồ, tại sao cô lại quan tâm tới tu vi của tôi?” – Chính Nam còn tưởng rằng Hồng Hi sẽ hỏi tới quan hệ giữa hắn và những người khác đâu, tại sao lại là tu vi?
“Tại vì… tại vì đối với tôi mà nói, “Tu La” Tú Anh đã vô cùng lợi hại, nhưng cô ấy có vẻ… rất nghe lời anh…”
Trên Tân Tinh Bảng mới nhất thì vị trí thứ ba của “Tu La” Tú Anh không đổi, nhưng tu vi của cô so với thời điểm trước khi Chính Nam mất tích đã tăng liền hai cấp, từ Không Minh Kỳ tầng 2 tăng lên tới Không Minh Kỳ tầng 4.
Mặc dù so với vị trí thứ hai, “Vô Diện Lang Quân” Cơ Vô Diện vẫn còn thua tới 4 cấp nhưng Cơ Vô Diện đã 28 tuổi, còn Tú Anh phú bà chỉ mới 20 tuổi mà thôi. Có thể nói nếu tiếp tục duy trì tốc độ tu luyện hiện tại thì khi cô 28 tuổi rất có thể đã là Lý Sương trung kỳ trở lên.
Một người xuất thân cao quý, thiên phú xuất sắc, dung nhan khuynh thành như vậy lại chấp nhận cùng “những” người con gái khác chia sẻ chung một nam nhân để Hồng Hi thật sự rất tò mò.
Nói về ngoại hình Chính Nam còn có thể, nhưng từ cách xử sự, xuất thân và đặc biệt tài sản thì Hồng Hi đều không tìm thấy hắn xuất sắc ở nơi nào.
"Tu La" Tú Anh tất nhiên không thể chỉ vì ngoại hình của Chính Nam mà chấp nhận "chung chồng" với người khác được a, vậy thì điều gì đã thuyết phục cô?
Tu vi của Chính Nam? hay thiên phú? hay là... khả năng khác?
“Tú Anh à, cô ấy không phải là nghe lời tôi.” – Chính Nam từng lời thâm thúy: “Người sống một đời nên làm những gì mình muốn, yêu những gì mình thích và cố gắng vì những gì mình mơ ước.
Tôi và Tú Anh cho tới hiện tại vẫn đang làm những gì chúng tôi muốn, có chung niềm yêu thích và cùng nhau cố gắng vì nó, cho nên lời tôi nói ra cô ấy hiểu được phía sau đó là gì. Ngược lại, ánh mắt cô ấy cũng cho tôi biết cô ấy cần gì và muốn gì. Chính là như vậy.”
Ngồi trên nóc nhà ngay phía trên đầu Chính Nam và Hồng Hi, Tú Anh phú bà mỉm cười hạnh phúc. Cô ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng nhớ lại từng kỷ niệm chung của hai người.
“Vậy còn…”
“Khuya rồi, cô nghỉ ngơi đi.”
Chính Nam ngắt lời Hồng Hi không để cô hỏi thêm. Tối nay một câu đã đủ rồi, nếu muốn hỏi thêm thỏa trí tò mò, vậy thì ngày mai, ngày kia, mãi sau này cứ tới tìm tôi, hắc hắc.
Thay vì tiếp tục dùng lời nói công kích, Chính Nam xòe ngửa bàn tay phải của mình, ánh mắt chăm chú nhìn Hồng Hi.
Đến lúc dùng hành động.
Hồng Hi còn đang cảm thấy thất lạc đâu, thế nhưng động tác kỳ quặc của Chính Nam làm cho mặt đầy chấm hỏi.
Chính Nam phì cười dùng tay trái nắm lấy tay phải cô, đặt lên tay phải mình rồi cúi đầu hôn nhẹ.
“Chúc ngủ ngon.”
Lần này Hồng Hi cả người đều nóng, nóng từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.
“A-A-Anh… anh ngủ ngon!”
Rầm!
Nhìn cánh cửa đóng sập lại trước mặt mình, Chính Nam nở nụ cười đắc ý.
Thế nhưng hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng phía sau mình thì nụ cười kia liền cứng ngắc.
Phía sau cánh cửa, Hồng Hi khuôn mặt đã hồng thấu, tay trái ôm lấy mu bàn tay phải nơi Chính Nam vừa hôn, lồng ngực liên tục phập phồng vì thở gấp. Lát sau, cảm giác cả người cuồn cuộn sóng kia giảm bớt cô mới nhỏ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm những gì mình muốn, yêu những gì mình thích và cố gắng vì những gì mình mơ ước… Có lẽ vậy…”
…
Sáng hôm sau, Chính Nam cảm thấy lưng và thận của mình nhanh phải rời bỏ người chủ nhân này tới nơi rồi.
“Tối hôm trước thì Ngân, tối hôm qua thì Tú Anh… Ai bảo có nhiều vợ là tốt đâu…”
Đang lúc Chính Nam giãy giụa muốn ngồi dậy thì cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, bước vào là Tú Anh phú bà.
“Anh dậy rồi à, sao không nghỉ ngơi thêm đi.” – Nói, cô đặt chén canh đang bưng trên tay xuống bàn rồi lại giúp Chính Nam ngồi dậy.
“Em còn dám nói!” – Chính Nam trừng mắt một cái, sau đó là cười khổ: “Ngày hôm nay xem như không có cách bước xuống giường.”
“Hừ, đấy là để phạt anh cái tội trăng hoa.” – Lời thì nói như vậy nhưng Tú Anh phú bà rất ôn nhu múc từng muỗng canh đút cho Chính Nam.
“Anh làm gì chứ, không phải là hôn vào tay chúc ngủ ngon sao, đến mức như thế này a!”
“Nếu là những người khác thì em không nói, dù sao đều đã hiểu nhau. Thế nhưng Hồng Hi… vẫn là một thời gian nữa đi.”
“Thôi, anh nghĩ lại rồi. Trước khi tu vi trở lại thì anh tốt hơn vẫn là an phận làm phàm nhân đi, các cô những tu luyện giả này đều không biết thương cái thân tàn tạ của tôi.”
“Coi như anh thức thời, khanh khách.” – Tú Anh phú bà nhịn không được bật cười, thế nhưng cũng không kém phần lo lắng: “Thật sự… hại như vậy sao? Tối qua không phải anh…”
“Lúc đó thì tất nhiên là không sao, nhưng sau đó mới có sao nè!” – Chính Nam sửng cồ.
“Mà thôi không nói chuyện này. Trong thời gian anh mất tích mọi người đã làm gì, đang làm gì và chuẩn bị làm gì tới cho anh một phần thông tin chi tiết. Để thời gian trôi qua vô ích như vậy đã đủ rồi.”
“Nếu không anh nghỉ ngơi thêm đi.”
“Anh đau lưng chứ không đau đầu, đau tay. Còn chưa tới mức cái gì cũng không làm được a.”
Tú Anh phú bà lòng đầy áy náy đút hết chén canh cho Chính Nam rồi rời đi chuẩn bị tài liệu.