Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 230: Lọt vào tập kích




“Thảm rồi! Thảm rồi!” – Chính Nam ôm đầu khóc lóc: “Đi với cô vào hang cọp rồi, thảm rồi! Tôi muốn trở về! Nơi này đáng sợ a!”

Ầm! Ầm! Ầm!

Bỗng nhiên liên tiếp tiếng nổ vang lên, mặt đất cũng rung chuyển dữ dội.

“Bị tập kích, là người của Địa Long Đoàn!”



“Bảo vệ ông chủ! Bảo vệ ông chủ!”

“Cứu mạng! Aaaaa…”



Tiếng la hét khắp nơi, khói lửa ngập tràn.

Chính Nam lúc này đang được Hồng Hi ôm vào lòng, nấp sau một xe hàng.

“Mẹ nó chứ! Hoàng Long thằng điên kia còn dùng cả thuốc nổ.” – Hồng Hi cắn răng chửi bậy.

Chính Nam lúc nào còn lo được chửi hay không chửi, bởi vì trong lòng hắn cũng đang chửi đây.

"Không đen như vậy đâu, lần đầu ra ngoài làm nhiệm vụ đã gặp phải cảnh này!?" - Mặc dù được mỹ nữ ôm vào lòng nhưng Chính Nam lo cho cái mạng mình hơn: "Trốn ở đây không phải là cách, chỗ này trước sau cũng bị nổ nát a, không bị nổ chết cũng bị vùi chết."

Hồng Hi nhìn quanh, đây là giữa sườn núi, lấy đâu ra chỗ mà chạy chứ.

“Chạy lên!” – Chính Nam la lớn: “Bọn họ phục kích ở đây thì hẳn là phía dưới bị đoạn hậu rồi. Chạy lên mới có lối thoát.”

Hồng Hi gật đầu, cõng Chính Nam lên lưng rồi chạy thẳng lên trên đỉnh núi.

“Bẩm đoàn trưởng, Hồng Hi cõng theo một người thoát ra khỏi phạm vị thuốc nổ, đang chạy lên đỉnh núi.”

“Bẩm đoàn trưởng, Hồng Hi đã ra khỏi phạm vi thuốc nổ, đang tiến vào khu vực tiếp theo.”



“Haha, trò vui còn ở phía trước.” – Hoàng Long cười gằn: “Tiếp tục theo dõi, không ngừng báo cáo lên.”



“Được rồi, thả tôi xuống đi.” – Chính Nam rất bất đắc dĩ: “Tôi nói là chạy lên chứ đâu có bảo cô cõng tôi chạy lên đâu.”

“Để cậu tự chạy vừa chậm vừa nguy hiểm.” – Hồng Hi thở gấp: “Tiếp theo làm sao bây giờ?”

“Làm sao!? Chúng ta ngoài sáng, địch trong tối, có làm gì thì người ta cũng có phương án đối phó ngay thôi.” – Chính Nam thở dài: “Chỉ có thể chơi trò chơi của họ.”

“Chơi trò chơi của họ?”

“Đúng vậy. Hoàng Long gì đó có thù với cô, hắn lại là người có bản tính kiêu hùng, chắc chắn sẽ không chỉ bố trí một cạm bẫy vừa rồi là đủ.” – Chính Nam nhìn quanh: “Cho nên cô lên tinh thần đi, tôi đoán chúng ta đã hoặc ít nhất là đang tiến vào cạm bẫy thứ hai rồi.”

Ầm! Ầm! Ầm!

Như để chứng minh cho suy đoán của Chính Nam, lại một loạt tiếng động lớn và rung động xuất hiện.

“Cmn! Chạy mau.” – Chính Nam hú lên quái dị rồi kéo tay Hồng Hi… chạy xuống.

Có thể không chạy xuống sao, phía trên là đá và cây gỗ đang lăn xuống đâu.

“Cậu buông tôi ra đi!” – Hồng Hi la lên.

“Cô muốn làm gì, không chạy nhanh mất mạng bây giờ đó.”

“Cứ buông ra đi đã.”

Chính Nam bất đắc dĩ buông tay Hồng Hi ra, không biết cô nàng này muốn làm gì nhưng quyết tâm như vậy hẳn là có cách đi.

Hồng Hi từ nhẫn chứa đồ lấy ra kiếm của mình, xoay người, rút kiếm.

“Toái Thạch Kiếm Khí”

Ầm!

Một đoàn khí kình theo Hồng Hi rút kiếm bay ngược trở về, va chạm với tảng đá tròn lớn sau lưng hai người gây ra một tiếng nổ lớn.

Tảng đá kia nổ tan tành thành bụi phấn!

“Hay lắm Hồng Hi, nhưng mà còn nữa kìa!” – Chính Nam la lên rồi núp qua một bên.

Hồng Hi cầm kiếm vào như biến thành một người khác, lạnh lùng, trầm lặng, sát khí lăng liệt.

“Phá Phong Kiếm Khí”

Lại một lần Hồng Hi vung kiếm, một đạo kiếm mang cắt đôi một thân cây to bằng thùng phi trước mặt thành hai nửa.

“Lợi hại! Lợi hại!” – Chính Nam không thể giúp gì nhiều, đành phải lớn tiếng ủng hộ Hồng Hi.

Liên tiếp đá và cây cối tiếp tục lăn xuống đều bị Hồng Hi nhất cử đánh tan.

Thế nhưng nguyên khí của cô cũng không phải không đáy a!

Sau khoảng 10 phút liên tiếp chống đỡ với thiên tai thì Hồng Hi cũng bắt đầu thấm mệt.

May mắn là giống như Địa Long Đoàn hết cây với đá rồi, không tiếp tục lăn xuống nữa.

Chính Nam từ chỗ núp chạy ra đỡ lấy lung lay muốn đổ Hồng Hi, đầy mặt thương tiếc.

Thế nhưng tai nạn bây giờ mới chính thức bắt đầu.

“Hahaha, Hồng Hi, nguyên khí của cô cạn kiệt rồi chứ? Còn sức đánh với bản Đoàn trưởng nữa hay không?” – Tiếng một người đàn ông trung niên cười cực kỳ càn rỡ.

Còn chưa đợi hai người nói với nhau một câu, Hoàng Long đã cưỡi trên một con… Địa Long lớn từ trên núi đi xuống, phía sau hắn là mấy chục người khác cũng cưỡi một màu Địa Long, chỉ là nhỏ hơn con đi đầu chút ít.

“Hoàng Long, anh vẫn là mưu mô, toan tính như trước đây. Tiếc là lần này tôi lại là mục tiêu.” – Hồng Hi thở dài.

“Bớt nói chuyện trước đây.” – Hoàng Long quát lên: “Nếu trước đây cô đừng đùa giỡn với hai anh em chúng tôi thì ngày hôm nay cũng không đến rồi.”

“Không nói chuyện cũ nữa, người chết cũng không sống lại được.” – Hồng Hi vẫn là Hồng Hi, thua người không thua khí thế: “Hôm nay anh muốn thế nào?”

“Một mạng đổi một mạng…”

“Được, tôi nợ anh em hai người, hôm nay tôi dùng mạng mình trả lại cho Khôi. Thế nhưng Chính Nam không liên quan, anh thả cậu ấy đi được không?” – Hồng Hi ngược lại không quan tâm tính mạng mình mà lại xin cho Chính Nam được sống.

Dù sao đây là nhân - quả của cô, để người ngoài liên lụy vào tâm cô không yên được.

Hoàng Long híp mắt, trong lòng càng là tức giận.

Anh em hắn năm đó vì Hồng Hi không tiếc trở mặt với nhau, nhịn ăn, nhịn uống, nhịn tu luyện để lấy lòng cô, cuối cùng Hoàng Khôi còn bồi cả mạng vào cũng không được cô đồng ý.

Vậy mà bây giờ Hồng Hi vì tên tiểu bạch kiểm kia mà mạng cũng không quan tâm, bản thân có chết cũng phải xin cho hắn sống.

Vì cái gì!?

Hoàng Long thật hận Hồng Hi sao? Thật vì em trai mình mà mấy năm rồi hắn nuôi binh kiến trại, nữ nhân không gần sao? Thật là vì sợ Dong Binh công hội mà không săn giết Hồng Hi những lần cô một mình đi qua lãnh địa của hắn sao?

Đều không phải!

Hận Hồng Hi là hắn tự lừa mình thôi, bởi vì không yêu thì làm sao hận? Vậy mà hôm nay người hắn yêu nhất, cũng hận nhất lại vì một tên tiểu bạch kiểm trẻ tuổi mà hạ mình cầu xin.

Vì cái gì!? Vì cái gì!?

Mấy năm qua Hoàng Long đều cho người nhìn Hồng Hi chằm chằm, mỗi lần nghe thuộc hạ báo cáo cô đi làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm tâm đều nhấc đến cổ họng, nghe tin cô bình an thì vui mừng.

Đặc biệt để hắn hài lòng là mấy năm qua cô đều không có người đàn ông nào bên cạnh.

Thế nhưng tên tiểu bạch kiểm kia mới xuất hiện trên dưới mười ngày đã đảo lộn tất cả.

Mười ngày, quan hệ hai người đã tiến tới đâu để một kiếm khách lạnh lùng, một Tân Tinh Bảng thứ 17 “Hồng Hoa Kiếm” Hồng Hi cao ngạo phải không tiếc nguy hiểm bảo vệ, phải bỏ qua ngạo khí để cầu mạng như vậy.

Vì cái gì!? Vì cái gì!? Vì cái gì!?

Hoàng Long cắn nát cả răng, trong lòng gào thét không ngừng, ngoài mặt chỉ đơn giản rít lên: “Được, được. Khôi vì cô mà không tiếc mạng của mình để cô được sống, còn cô lại vì tên tiểu bạch kiểm kia muốn mạng đổi mạng cho hắn. Cô làm như vậy xứng đáng với tình cảm của nó sao, xứng đáng với hi sinh của nó sao?”

“Đừng nhắc lại chuyện cũ mãi như vậy.” – Hồng Hi lạnh nhạt: “Khôi chết đi tôi cũng rất đau buồn, nhưng đó là lựa chọn của anh ấy, không ai làm thay anh ấy được. Tôi không quên, chỉ là lưu nó trong lòng như một ký ức đẹp mà thôi.

Nếu đã là ký ức, vậy thì phải bước qua nó để sống tiếp.”

“Không nói những chuyện đó nữa.” – Hồng Hi giơ kiếm lên trước mặt, ánh mắt chăm chú: “Tôi nói một mạng đổi một mạng, anh tha cho Chính Nam. Như thế nào?”

Hoàng Long hít sâu một hơi, cười gằn: “Cô quá xem trọng mình rồi đấy. Nếu như Khôi đã là ký ức của cô, vậy hôm nay tôi cũng để cho cô thành ký ức của tôi, còn hắn… sẽ là chẳng là ký ức của ai cả.”

“Nghe lệnh!”

“Nghe!”

Quân lính của Hoàng Long đồng thanh, không hiểu thường ngày huấn luyện như thế nào mà thật sự có kỷ luật.

“Tiến lên! giết… Khoan!”

Bỗng nhiên Hoàng Long im bặt giọng. Lát sau hắn siết chặt nắm đấm, nghiến nát cả hàm răng, hằn học nói: “Bắt sống trở về! Lui quân.”

Chính Nam và Hồng Hi nhìn nhau. Hoàng Long giống như vừa hô giết… nhỉ!?

“Lát nữa tôi liều mạng đoạn hậu cho cậu, cậu…”

Chính Nam lập tức ngắt lời: “Bớt nói nhảm! Tôi không bảo vệ được cô đã không đáng mặt nam nhân, bảo tôi quay đầu chạy để cô đoạn hậu, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Hồng Hi nhìn Chính Nam bật cười rồi cả hai đưa tay chịu trói.

Không phải là hai người không muốn chạy mà thật sự là chạy không thoát. Lại nói Hoàng Long bỗng nhiên đổi ý bắt sống hai người chứ không tại chỗ hạ sát thủ, nói rõ hắn có việc cần hai người.

Từ từ hồi phục rồi tính tiếp có lý hơn.



Địa Long Đoàn, phòng riêng của Đoàn trưởng Hoàng Long.

“Hoàng Long, anh mang chúng tôi tới đây làm gì?” – Hồng Hi hỏi.

“Có người cần gặp…”

Phập!



Ặc! Ặc!



Bịch!